Chương 3:
10 năm sau
Mỹ
Tại một căn biệt thự nằm vùng ngoại ô xa hoa bậc nhất.
Nơi đó có rất nhiều người đang chăm chỉ làm việc để cố gắng làm hài lòng chủ nhân của mình, thì trong phòng khách lại có hai con người. Một con người vô cùng rảnh rỗi và một con người đang giúp con người rảnh rỗi kia thư giãn.
- Anh hai, A......
Nhìn bảo bối đang nằm trên người mình nở nụ cười ngọt ngào, đưa lên miếng táo được gọt cẩn thận, anh liền không suy nghĩ theo thói quen đón nhận.
Cô được thỏa mãn cười vui vẻ, tiếp tục xiên thêm miếng nữa.
Không khí xung quanh như được trồng thêm mấy cây hoa hồng ngọt ngào khiến con người ta dễ sinh ra cảm giác tham luyến.
Nhưng, vị anh trai đại nhân lại không nhanh, không chậm, nhẹ nhàng xoa đầu cô mà bắt đầu nói ra nội dung câu chuyện có thể tạt héo mấy cây hồng kia:
- Hôm nay, Hiệu trưởng đã gọi cho anh.
Miếng táo đáng thương bị treo lơ lửng giữa không trung.
- Ông ấy nói em làm nổ phòng thí nghiệm mới xây dựng của trường.
- ........
- Không phải nổ, là cháy vài chỗ thôi, thầy ấy lại dùng sai từ rồi.
- Em gái anh từ khi nào lại có hứng thú với nghiên cứu khoa học vậy.
- Em.......
- Em chỉ thử xem thôi, coi mình có thiên phú không.
- Vậy có không?
- Không có _ trả lời chắc nịch.
- Tốt. Lần sau không nghịch như vậy nữa, dễ bị thương.
- Dạ.
- Tuần trước lại đánh nhau.
- Bộ thầy Hiệu trưởng là "lính" của anh sao?
Anh không trả lời, chỉ khẽ cười xoa đầu cô
- Hình như bảo bối đã quên mình vừa xuất viện.
- Em có vận động mạnh đâu, mấy tên đó chỉ đủ cho em chơi thôi.
- Daniel cũng nói em phải "vui vẻ" mới tốt mà.
Cô lập tức chu môi phản đối.
Gì chứ vụ phòng thí nghiệm thì cô thừa nhận là trong lúc chơi đùa có hơi quá tay nên mới làm cháy lanh tanh bành căn phòng đó. Nhưng về chuyện đánh nhau thì thật sự là do tên kia ép buộc cô trước, nếu biết sớm muộn gì cũng bị anh hai phát hiện thì cô đã đánh cho hắn nằm thêm ba tháng nữa rồi. Hừ!
- Nhược Nhược.......
Giọng anh nhẹ nhàng vang bên tai cô. Mặc dù biết anh không có ý trách phạt, nhưng thói quen ỷ lại, dựa dẫm được anh hình thành trong 10 năm nay khiến cô không tự chủ được mà cọ tới cọ lui trong lòng anh làm nũng.
- Hiệu trưởng tỏ ý muốn em chuyển trường.
- .......
- Đây là lần thứ hai trong học kỳ I, nếu không tính số lần ở những khóa trước
(tg: hiện tại Nhược Thuần đang là sinh viên năm ba do nhảy lớp).
- Anh hai......
Giọng cô bây giờ so với móng vuốt của tiểu miêu yêu cào vào tâm người còn muốn lợi hại hơn nhiều đi.
Anh cảm thấy bản thân ngày càng mất lập trường rồi.
Dù biết lần này phải dạy dỗ bảo bối một cách nghiêm túc, hậu quả của những chuyện kia không đơn giản như vẻ bề ngoài, nhưng vẫn không nhịn được mà cho tiểu sinh vật đang làm nũng trong lòng mình một đường thoát.
- Sau này không được phép tái phạm, rất nguy hiểm, nhớ chưa?
- Dạ.
"Haizz, Đại thiếu gia thật đáng thương" _ đây là tiếng lòng của tập thể người hầu Mộc Gia sau khi nhìn thấy vẻ mặt "đắc ý" của Nhị tiểu thư .
Ring Ring Ring
- Alô
[ Alô cái gì, giọng điệu lười nhác đó là sao hả? Cậu lại quên hẹn rồi đúng không? ]
- Hẹn?
[ Mộc Nhược Thuần, tin tôi luộc não cậu lên không ]
Cô có thể nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi của Gia Hân qua điện thoại.
Tưởng tượng thử vẻ mặt của lão bà kia bây giờ, tự nhiên da đầu hơi tê tê nha.
- Ah, xin lỗi, xin lỗi, không phải tôi quên đâu. Nhưng mà, bây giờ ba người đang ở đâu vậy?
[ Sân bay ]
- HẢ?
[ Quên không nói, ba mẹ tôi muốn tổ chức kỉ niệm ngày cưới ở quê hương, 3 ngày nữa sẽ bắt đầu, bọn tôi sang đó trước ]
[ Cậu còn dám quên lần nữa thì đừng trách tôi bán "đứa con cưng" kia đi ]
- Nhớ rồi, nhớ rồi, Hân Hân thật nhiều lời mà, chẳng khác nào bác Phúc cả _ cô lầm bầm.
[ Đừng tưởng tôi không nghe thấy, cậu thử quên một lần nữa xem ]
Tút Tút Tút
- Anh hai, em có cảm giác như mọi người đều có thể khi dễ em _ cô vừa nhìn điện thoại mà đen mặt lầm bầm.
- Là Gia Hân?
- Vâng, cậu ấy nói sẽ đem bán "cục cưng" của em nếu không tới dự lễ kỉ niệm ngày cưới của bác Trịnh.
Trịnh Gia Hân - con gái độc nhất của Trịnh Vũ Tề - người đứng đầu Trịnh Gia - là Gia tộc đứng đầu thế giới về ngành công nghệ đá quý và thời trang, mở cửa cho sự thời thượng. Hiện tại cô vừa là du học sinh Mỹ kiêm chị em "xương máu" của Nhược Thuần.
Đặc điểm nhận dạng "nơi nào có hỗn loạn, nơi đó có bốn người họ" .
- Anh sẽ kêu Philip đi cùng em, trở về sớm, không được ham chơi, biết không?
- Anh không đi cùng em sao?
- Anh phải hoàn thành dự án tháng này, đừng để anh lo, nhớ chưa?
- Dạ.
"Anh không cần nói thì em cũng sẽ nhanh về, có điên mới ở lại nơi có nữ chủ đó"
Mặc dù không muốn nhớ lại nhưng phải công nhận chuyện này cũng thật quá trùng hợp rồi. Nơi tổ chức lễ kỉ niệm không đâu khác ngoài đất nước có nữ chủ 'thân yêu', đất nước mà cô đã "dứt áo ra đi" từ mười năm trước.
" Đã 10 năm " _ mặc dù bây giờ có lẽ câu chuyện đã đi vào giai đoạn giữa, nhưng, liệu ai mà biết trước được, một cái đêm kia có thể đem những chuyện gì xảy ra, vẫn là nên cẩn thận thì tốt hơn.
- Nhược Nhược lại ngẩn ngơ rồi.
Khuôn mặt anh gần sát mặt cô trong gang tấc. Cô có thể cảm nhận hơi thở mạnh mẽ và vòng tay ấm áp của anh.
- Anh hai, em muốn ngủ.
Dụi đầu vào lòng anh, cảm giác ấm áp này làm cô tham luyến không muốn buông.
Chỉ cần như vậy là đủ.
Bình yên.
Cô từ từ chìm vào hư không.
Nhìn bảo bối cuộn tròn trong lòng mình ngoan ngoãn ngủ, đôi mắt anh tràn ngập ôn nhu cùng sủng nịnh đến cực điểm. Nếu để những người quen biết anh thấy được cảnh này sẽ không chịu nổi mà khóc thét lên mất. Đây mà là lãnh nam nhân bọn họ quen biết sao.
Nhẹ nhàng giúp bảo bối chỉnh lại tư thế thoải mái ở trong lòng, ôm bé con mềm mại một đường thẳng trở về căn phòng "yêu thương" của hai anh em.
Một ngày nữa lại trôi qua.
Bình yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com