Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 387 - 388

387. Thế giới dưới nền đất.

Sau đó An Nhiên quay lại nhìn Triệu Như, Triệu Như nằm trên giường, bên người không có ai chăm sóc, mày cô ấy nhăn chặt lại, hàm răng cắn chặt, mồ hôi đầy đầu, sắc mặt vô cùng tái nhợt, nhìn dáng vẻ là dị năng bị tiêu hao đến cực hạn, khiến cô ấy cực kỳ khó chịu.

An Nhiên đi vào, đặt Oa Oa trên ghế sô pha, chặn gối dựa xung quanh đứa nhỏ. Sau đó cô ngồi xuống bên người Triệu Như, thấy cô ấy khó chịu như vậy, thì thả một viên tinh hạch vào trong lòng bàn tay.

Khi viên tinh hạch vừa tiếp xúc với lòng bàn tay thì giống như một giọt nước thấm vào thổ địa khô cạn, nháy mắt bị hấp thu chỉ còn lại một đống bột phấn trắng.

An Nhiên lại thả một viên vào trong lòng bàn tay cô ấy, lúc này chân mày của Triệu Như mới thoáng thả lỏng, mở hai mắt ra.

Cô ấy mở to mắt, thấy An Nhiên ngồi trước mặt, đột nhiên ngồi bật dậy, đôi tay bắt lấy bả vai người ngồi đối diện hỏi:

"An Nhiên, bà của tôi đâu? Bà cô của tôi thế nào?"

"Bà.... bà ở cách vách...."

An Nhiên còn chưa nói xong, Triệu Như đã xuống giường, giày cũng không kịp xỏ, chạy nhanh sang phòng bên. Cô không đuổi theo mà vẫn ngồi ở mép giường, nghe động tĩnh ở phòng bên, không bao lâu, tiếng khóc, tiếng la thê lương của Triệu Như truyền sang.

"Haizzz..."

Cô thở dài, cúi đầu, hai khuỷu tay chống trên đầu gối, những việc như thân nhân duy nhất ly thế chính xác không phải là việc gì khiến người thư thái.

Triệu Như vẫn luôn khóc lóc, thanh âm khuyên can của Lương Tử Ngộ truyền đến, An Nhiên còn nghe thấy âm thanh loảng xoảng phía cửa cổng bên ngoài tường vây, là Chiến Luyện, Lạc Phi Phàm và Trương Bác Huân trở về. Đương nhiên, phía sau Lạc Phi Phàm khẳng định còn theo một trùng theo đuôi Đường Ti Lạc.

Tuy rằng tang thi đuổi theo bọn họ rất ít, nhưng nếu không giải quyết chúng, có khả năng chúng sẽ lại một lần nữa triệu hoán tới một đội quân tang thi, thậm chí có thể tại chỗ tiến hóa thành quái vật đáng sợ hơn nữa.

Đối với loại tang thi da đồng còn thức tỉnh vị giác, An Nhiên không thể trị được, nhưng đối với đám chuột chui lủi dưới nền đất hay sinh vật gì đó, cô vẫn có thể hỗ trợ ngăn cản một chút.

Vì thế cô ôm Oa Oa lên giường, trải gối chặn bốn phía để Oa Oa chơi một mình, còn mình thì ra cửa, ôm cây tiên nhân cầu mà Vân Đào đặt ở cửa đi trồng vào bùn đất. Cô bắt đầu phun ra nuốt vào dị năng, giải phóng năng lực quan sát tìm kiếm những rễ cây ở dưới nền đất xung quanh mình.

Thật là, không giải phóng dị năng thì không biết, một khi giải phóng cô thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng lên, hóa ra thế giới dưới nền đất lại phong phú như vậy.

Đừng nhìn trên mặt đất gió êm sóng lặng, vậy mà thế giới sinh vật dưới nền đất giờ lại đang đánh nhau thành một đoàn, chuột ăn kiến, kiến lại ăn rễ cây, kiến cũng ăn chuột con, ngoại trừ chuột, kiến, rễ cây còn có rắn, có các loài sâu, giun, dế đang ngươi ăn ta, ta ăn ngươi, rối loạn thành một nồi cháo.

Mà đặc tính chung của những sinh vật này đó là sinh sôi nảy nở rất nhanh, chỉ chờ loài nào sinh sôi nảy nở vượt mức cân bằng, chúng sẽ chui ra khỏi lòng đất, tìm kiếm đồ ăn phía trên mặt đất, thức ăn này có thể là con người, có thể là tang thi....

Mà sở dĩ hiện tại mấy người nhóm An Nhiên còn không có việc gì, đó là bởi vì những sinh vật dưới nền đất vẫn còn giữ được mức cân bằng chưa có loài nào đặc biệt chiếm ưu thế. Chúng nó tựa như một quốc gia lớn có các chư hầu, ngươi tranh ta đoạt vì thức ăn, tiêu diệt lẫn nhau tạo thành thế cân bằng.

An Nhiên nhắm mắt lại, cảm thụ sự phản hồi tin tức của những bộ rễ cây dưới nền đất cho cô, chúng bắt đầu phác họa một cuộc chiến chư hầu tranh bá to lớn trong đầu cô. Ngay trước cửa có một mảnh vườn trồng rau, một ổ kiến vừa mới hình thành, An Nhiên sai sử rễ cây gần ổ kiến, lặng lẽ sờ soạng vươn mình đến, 'ăn' hết số trứng kiến trong ổ.

Còn lại những con kiến lớn, có lớp giáp xác màu đen khá là cứng rắn, rễ cây rất khó đâm thủng lớp xác ngoài để hút máu thịt bên trong. Cô nhanh chóng dẫn chúng đến lân cận chiến đấu cùng lũ rắn, còn mình chỉ tọa sơn quan hổ đấu.

-------------------

388. Không phải tôi chưa từng mất đi người thân

Sự sinh trưởng của cây tiên nhân cầu cũng rất nhanh, giữa một đống hoa hoa cỏ cỏ hỗn loạn không biết tên, ở nhiệt độ không khí ấm áp, nó sinh trưởng giống như phát điên vậy.

An Nhiên yên lặng phun ra nuốt vào dị năng, đúng lúc này Triệu Như vọt ra, An Nhiên vội mở to mắt, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy người kia đã vọt đến trước mặt Trương Bác Huân vừa đi vào sân, vung tay tát một cái, khiến khuôn mặt anh tuấn kia bị đánh nghiêng sang một bên.

Cô ấy không nói lời nào, đôi mắt mở trừng trừng tràn đầy cừu hận nhìn hắn. Trương Bác Huân mím chặt môi, đôi mắt anh khí chớp động, hắn vẫn duy trì tư thế nghiêng đầu, thái độ yên lặng mặc cho Triệu Như đánh chửi.

Đường Ti Lạc lại không rõ sự việc mà đi tới gần, đứng bên người Trương Bác Huân, nhíu mày nhìn Triệu Như, giương cao giọng hỏi:

"A Như, cô điên rồi à? Trương Bác Huân làm gì cô?"

"Làm gì tôi sao?!"

Đôi mắt lạnh lẽo của Triệu Như lóe lên, ánh mắt đang dán lên người Trương Bác Huân dần dần chuyển sang người Đường Ti Lạc. Thấy vẻ mặt ngơ ngác không rõ nội tình của cô ta, Triệu Như cười lạnh nói:

"Đường Ti Lạc, Đường đại tiểu thư, cô được lắm. Không có một chút tác dụng gì, lại có nhiều đàn ông vây quanh làm tùy tùng cho cô như vậy. Nào thì vượt lửa qua sông, tôi rất muốn biết, một khi cô rời khỏi người cha vĩ đại của mình, thì cô có thể làm được gì?"

Tại cái mạt thế càng ngày càng kỳ quái này, Triệu Như đã từng là một cao thủ đai đen Taekwondo nhưng giờ cũng chỉ là một người không hề có chút lực công kích nào. Cô không muốn trở thành trói buộc, cô đang rất nỗ lực ở trong đoàn đội để mình không trở thành trói buộc.

Cho nên cô muốn đứng ở bên An Nhiên, lần đầu tiên đã biểu lộ thân phận dị năng giả hệ thủy của mình, cô và bà của mình phải được người khác tán thành, cô sẽ chứng minh được giá trị của bản thân mình.

Nhưng Đường Ti Lạc thì sao? Chỉ là một dị năng giả lực lượng, khi đối mặt với tang thi, không giống như bọn người Lương Tử Ngộ tuy rằng không giúp được gì nhiều nhưng vẫn có thể đào tinh hạch, cũng không giống như Vân Đào, người chủ động suy tính né tránh khỏi nguy hiểm mà hoàn toàn ngược lại giống như hoa si, theo đuôi Lạc Phi Phàm chạy đến nơi nguy hiểm, vậy kẻ như cô ta không phải trói buộc thì là gì?

Vậy cũng thôi đi, nhưng để cho Triệu Như càng tức giận hơn là Trương Bác Huân đã bỏ mặc không cứu người sống sốt gần với hắn nhất là bà Triệu Thiến Dung ngược lại chạy đi cứu cái kẻ chạy theo mông Lạc Phi Phàm là Đường Ti Lạc kia. Kết quả thế nào? Kết quả là hại chết bà cô của cô. Đây mới là bi phẫn lớn nhất trong lòng Triệu Như.

Nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Đường Ti Lạc, còn có khuôn mặt anh tuấn trầm mặc của Trương Bác Huân, Triệu Như bật khóc, cô lắc đầu, lui về sau hai bước, chỉ vào hai người này, giống như hỏng mất hét lớn lên:

"Đây là mạt thế, mạt thế đó Đường Ti Lạc!!! Tôi không phải chưa từng mất đi người thân, tôi không phải chưa từng đâu!!!! Tôi tức giận là vì rõ ràng bà của tôi... rõ ràng bà ấy có cơ hội để sống, nhưng ngươi, Trương Bác Huân, ngươi chỉ cần ném ra một cái phi dao, ngươi chỉ cần dịch hai bước về hướng bà cô của tôi! chỉ hai bước thôi!!!

Nhưng..... nhưng ngươi thà rằng vòng một vòng lớn, cũng không chịu cứu bà ấy. Hôm nay bà cô của tôi nếu chết trong miệng của tang thi, thì tôi, tôi đây không có lời nào để nói nhưng..... nhưng bà lại bị ngươi, hai ngươi, Trương Bác Huân, Đường Ti Lạc! Hai người các ngươi hại chết á á á á á!"

Nói xong lời này, Triệu Như quay đầu lại nhìn An Nhiên đang đứng giải phóng dị năng trong sân hỏi:

"An Nhiên, cô chọn đi, để Đường Ti Lạc và Trương Bác Huân ở lại, hay để tôi ở lại, có tôi thì không có bọn họ, có bọn họ thì không có tôi."

"Tôi chọn cô!"

An Nhiên không chút do dự chọn Triệu Như, chọn Triệu Như còn có nước để uống đấy, chọn Đường Ti Lạc kia thì có thể làm cái gì?Những việc mà Trương Bác Huân có thể làm, Chiến Luyện còn có thể làm tốt hơn.

Sau đó, An Nhiên nhún vai, nhìn Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm, rồi nói với Triệu Như:

"Nhưng mà lựa chọn của tôi không làm chuẩn được đâu, có lẽ người nên đi là chúng ta."

--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com