Chương 393 - 394
393. Dục vọng ăn uống
Tòa nhà tuy nói là gần đường quốc lộ, nhưng thực ra thì đoạn đường này cũng thuộc vùng rừng núi hoang vắng, hơn nữa xung quanh không xuất hiện tang thi, Lạc Phi Phàm đốt một đống lửa lớn cháy hừng hực trong sân, hắn cùng với mấy người đàn ông nâng một chiếc bàn ra, chuẩn bị ăn cơm giữa sân.
Bởi vì một đội quân lớn vừa mới đi qua, tất nhiên trong căn nhà này không có sót lại bất luận vật tư gì nữa, ngay cả đệm chăn màn chiếu cũng bị những người sống sót mang đi. Nhưng mà cũng may, vật tư trên xe tải của Chiến Luyện rất đầy đủ, dọc đường Vân Đào lại thu thập không ít vật tư từ trong những chiếc xe bị người khác bỏ lại, hơn nữa còn lục soát ra được một thùng thức ăn chín.
Lương Tử Ngộ bế thi thể bà Triệu Thiến Dung lên cùng với Triệu Như đi mai táng cho bà. Thế đạo này quá hỗn loạn, có rất nhiều sâu bọ dưới nền đất. Triệu Như không muốn thổ táng bà cô của mình, chỉ sợ thi thể vừa chôn xuống đất đã trở thành đồ ăn của lũ sâu kia. Cho nên cô hỏi mượn chút lửa từ Lạc Phi Phàm, tính toán hỏa táng bà Triệu Thiến Dung.
Trong sân có chút ầm ĩ, mấy người đàn ông ngồi bên nhau, vây quanh chiếc bàn, trong không khí bay lên mùi thịt nướng. Lạc Phi Phàm lôi kéo Vân Đào nói chuyện. Oa Oa đói bụng muốn ăn sữa, vì vậy An Nhiên ở lại trong phòng cho đứa nhỏ bú, Chiến Luyện chủ động đi ra ngoài, lấy một chút đồ ăn cho cô.
Trong phòng không có thắp đèn, ánh sáng duy nhất là ánh lửa ngoài sân chiếu vào qua ô cửa sổ trong suốt. Cô ôm Oa Oa đã ăn xong, đi tới đi lui tại chỗ, vỗ lưng cho đứa nhỏ ợ sữa, thấy Chiến Luyện bưng vào một một tô cơm cùng một tô thịt nướng... không đúng, phải gọi là một chậu thì chuẩn xác hơn. Anh nhẹ giọng nói với cô:
"Con ngủ chưa? Để anh ôm một lát cho, em ăn cơm đi."
"Không cần, tôi không thấy đói bụng."
An Nhiên nhìn tô cơm và tô thịt trong tay Chiến Luyện, mỗi tô phải to bằng cái chậu rửa mặt, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy no rồi, cô lắc đầu, nói thêm:
"Tôi là dị năng giả hệ mộc, không cần phải ăn cơm, chỉ cần hấp thu tinh hạch là được."
Đúng thật là đã rất lâu cô không động vào cơm rồi.
"Làm sao tinh hạch có thể so sánh với đồ ăn được?"
Chiến Luyện buông hai cái tô trong tay xuống, duỗi tay nhận lấy Oa Oa đang ghé vào đầu vai An Nhiên, nhẫn nại giải thích với cô.
"Em đâu phải tu tiên, chỉ cần ăn tích cốc đan là được hả! Là người vẫn phải có chút dục vọng ăn uống chứ."
"Tích cốc là cái gì?"
An Nhiên không hiểu, cô rất ít khi đọc sách, vừa thấy sách là đau đầu, thấy Chiến Luyện không trả lời, cô nghĩ có thể tích cốc đan kia giống như tinh hạch, sau đó nói:
"Có thể hấp thu tinh hạch rồi, vì sao phải lãng phí đồ ăn nữa? Dành đồ ăn đó cho bọn Lương Tử Ngộ thì không phải càng tốt hơn hay sao?"
"Em ăn đi, ăn chưa no bên ngoài vẫn còn, anh để phần cho em rất nhiều!"
"Cái này...."
An Nhiên trừng mắt nhìn hai tô cơm và thịt nướng mà Chiến Luyện để trên tủ đầu giường, thịt nướng thơm lừng vẫn còn lượn lờ bốc hơi nóng, đúng thật đã đánh thức dục vọng ăn uống của cô. Nhưng nhìn cái tô đi, không phải thế này là quá nhiều hay sao. Chẳng lẽ Chiến Luyện đã cắt xén đồ ăn của mấy người ở bên ngoài à?
"Tôi... tôi ra ngoài ăn!"
Không để cho mình bị Chiến Luyện ép ăn nhiều cơm và thịt như vậy, cô để Chiến Luyện ôm Oa Oa, buộc anh dỗ dành đứa nhỏ đi ngủ, còn mình thì bưng hai cái tô to như 2 chậu rửa mặt đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài thì biết, quả nhiên cô thấy tổng lượng cơm và thịt của mấy người Lạc Phi Phàm còn không nhiều bằng một phần của cô đâu. Trán cô xuất hiện mấy vạch hắc tuyến, cô đặt 2 cái 'chậu rửa mặt' lên bàn, còn mình thì đi tới phòng bếp tìm hai cái bát và hai đôi đũa bình thường ra.
Cũng đỡ, thậm chí An Nhiên còn cảm thấy có chút may mắn, vì mấy thứ này không bị người qua đường lấy đi.
-------------------------
394. Thời tiết hơi lạnh
Mấy đồ như bát đũa đồ dùng bếp núc này, thì không có người sống sót nào muốn, bởi vì bọn họ không có nước cũng không có lửa, cho nên để tiện thì về phần đồ ăn họ có khuynh hướng sẽ tìm kiếm mấy loại đồ như bánh quy hay đồ ăn chín linh tinh...
Nhưng nhóm người của An Nhiên có Triệu Như và Lạc Phi Phàm, việc nhóm lửa nấu cơm không phải vấn đề, thậm chí muốn dùng nước sạch để rửa bát hay rửa tay cũng không phải vấn đề to tát.
Hơn nữa, hiện tại Triệu Như còn ước gì mọi người có thể dùng xong mấy thùng nước kia, như vậy cô ấy mới có đất dụng võ, không đến mức phải đổ nước xuống đất để tưới hoa cho An Nhiên.
An Nhiên cầm hai bộ bát đũa ra ngoài sân, lấy một chút cơm và thịt thích hợp với sức ăn của một người bình thường, bê tới phòng Tiểu Bạc Hà.
Triệu Như còn chưa trở về, cô ấy và Lương Tử Ngộ đã đi hỏa táng cho bà Triệu Thiến Dung, An Nhiên đã để phần cơm cho hai người họ, vì vậy không cần phải lo lắng nhiều.
Khi tới phòng Tiểu Bạc Hà, An Nhiên thấy đứa nhỏ vừa mới ngủ dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, bộ dạng chết lặng vô bi vô hỉ.
Cô đặt bát đũa lên chiếc tủ đầu giường, duỗi tay, sờ sờ trán của cô bé, thở dài nhẹ nhõm.
"Tốt quá rồi, đã không còn sốt nữa. Em dậy đi, có thể ngồi dậy được không? Chúng ta cùng ăn chút cơm nhé."
Tiểu Bạc Hà nằm trên giường, ánh lửa xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào khuôn mặt gầy ốm và tiều tụy. Cô bé miễn cưỡng chống thân thể của mình ngồi lên, nghe lời An Nhiên, đón lấy bát đũa rồi bắt đầu trầm mặc ăn cơm.
Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời như vậy mà trong lòng An Nhiên trào lên từng đợt thương tiếc, cô muốn hỏi Tiểu Bạc Hà xem có phải đứa nhỏ đã thức tỉnh dị năng gì hay không, nhưng thấy vậy thì không hỏi nữa.
Mặc kệ Tiểu Bạc Hà có thức tỉnh dị năng hay không, đối với cô mà nói thì không sao cả. Cô không cần dựa vào dị năng của Tiểu Bạc Hà để sống sót cũng như nuôi sống ai cả, cũng không dựa vào đó để đánh quái. Cho nên Tiểu Bạc Hà chỉ cần là Tiểu Bạc Hà mà thôi, có dị năng hay không, không sao cả. Cô bé đã hạ sốt rồi, sẽ không bị biến thành tang thi đâu, đó mới là kết quả tốt nhất.
An Nhiên cầm lấy bát đũa của mình, cùng Tiểu Bạc Hà ăn hết đồ ăn trong bát, giải quyết cái gọi là "Ăn uống chi dục" này xong, cô đỡ Tiểu Bạc Hà lên chuẩn bị dìu đứa nhỏ đi lại trong sân một chút.
Thật ra người vừa mới giải phẫu xong, cũng cần phải hoạt động một chút, luôn nằm ở trên giường, thứ nhất là tâm tình sẽ không tốt, thứ hai là xương cốt cũng sẽ bị rỉ sét theo.
Thời tiết có chút se lạnh của đầu đông, xe tải chất vật tư đỗ ở ngoài cửa, bên cạnh còn mấy chiếc xe, trong cốp hay ghế sau cũng chất đầy đồ đạc.
An Nhiên hỏi Chiến Luyện chìa khóa của thùng xe tải, còn tìm một chiếc đèn pin, mở cửa thùng xe, chuẩn bị tìm xem trong đó có quần áo ấm hay chăn đệm gì không. Thời tiết giống như đứa trẻ, thay đổi bất thường, chốc lát thì nóng chốc lát lại lạnh, người lớn thì thôi, nhưng trẻ nhỏ chỉ sợ sẽ bị cảm mất.
Vật tư trong xe tải tràn đầy, phấn lớn đều được xếp lại trong thùng plastic. An Nhiên đứng ở bên ngoài thùng xe, tùy tiện kéo lấy một cái thùng. Thùng này để quần áo dài tay, cô cầm đèn pin, lật giở bên trong một chút, hầu hết là trang phục vận động của nữ, mặt trong có một lớp nhung giữ nhiệt, vừa vặn thích hợp dùng cho mùa này. Vì vậy cô tìm một bộ trang phục mềm mại cho Tiểu Bạc Hà.
Sau đó lại bắt đầu lật giở thùng khác chuẩn bị tìm mấy bộ quần áo trẻ em dày một chút cho Oa Oa mặc. Trong lúc này Triệu Như và Lương Tử Ngộ đã quay trở lại, trong tay cô ấy có ôm một chiếc bình nhỏ, đây chắc hẳn là tro cốt của bà Triệu Thiến Dung.
-----------------
P/s: 30 tết rồi, năm cũ sắp qua, rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình trong năm vừa qua. Bước sang năm mới, chúc mọi người một năm mới sức khỏe, thành công, an khang, thịnh vượng và tiếp tục ủng hộ mình nhé. Chúc mừng năm mới nha!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com