Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 406 - 409

406. Dị năng giả lực lượng cũng rất cường hãn

Khi ăn no căng rồi bộ rễ thực vật có gai nhọn ở dưới thổ nhưỡng bắt đầu tách ra. Mỗi cây non đều có thể tự chủ hấp thu phần dưỡng chất của mình. Gai nhọn cũng chui từ dưới đất lên, đâm vào rồi ăn huyết nhục của đám rắn biến dị bò ngang qua để lại trên nền đất lớp da rắn hoàn chỉnh bao bọc lấy bộ xương cốt và tinh hạch bên trong.

Sau đó tinh hạch này sẽ được Tiểu Bạc Hà dùng dị năng 'cách không' nhặt lên cho An Nhiên.

An Nhiên ngồi trong xe, phát "kẹo" khắp nơi. Bởi vì chỉ vận chuyển dị năng cho thực vật có gai nhọn biến dị cho nên chỉ cần một chút là đủ dùng. Giống như việc dỗ dành một đứa trẻ, năng lượng dị năng dùng cũng không cần nhiều vì vậy tinh hạch còn lại không ít.

Cô thấy mấy người Chiến Luyện vừa chém giết vừa hấp thu tinh hạch, rất nhanh số tinh hạch dự trữ đã hao hết. Cô giao Oa Oa cho Tiểu Bạc Hà ôm, còn mình thì xách chiếc thùng nhỏ chứa đầy tinh hạch mở cửa xe ra đặt nó trên nóc xe, dưới chân Chiến Luyện.

"Em nhanh đi vào, đừng xuống xe!"

Chiến Luyện cúi đầu, đầu mày chứa đầy lệ khí, nói thêm: "Bên ngoài rất hỗn loạn!"

"Không sao, tôi không chạy loạn đâu."

An Nhiên đứng ở phía dưới nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn Chiến Luyện. Cơn gió mát lạnh phất qua mái tóc ngắn của cô, mơn man khuôn mặt rất đẹp của cô. Chiến Luyện cúi đầu nhìn lệ khí trong ánh mắt giảm bớt không ít. Anh hạ eo, vươn một bàn tay về phía cô.

Cô nắm lấy tay anh, sau đó được Chiến Luyện nhắc lên, đứng trên nóc xe bên người anh, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt.

Vô số phi dao đang xoay tròn bay múa xung quanh bọn họ tạo thành một vòng phòng hộ. Trong không khí phát ra những tiếng "ong ong" nặng nề, bên ngoài vòng phòng hộ những chiếc phi dao nhỏ cắt, chém, đóng đinh đám rắn biến dị đầy đất.

Ở phía sau, Vân Đào đã bước xuống xe tải, sau đó mấy người Lương Tử Ngộ cũng đi xuống mà ở cuối cùng là Lạc Phi Phàm. Hắn cũng đang đứng ở trên nóc xe, phóng hỏa cầu khắp nơi. Hỏa cầu kia nện xuống đường quốc lộ, tạo thành đống lửa bất diệt đốt cháy thân thể đám rắn biến dị.

Đám rắn này cũng khá khó giết, bởi chúng có lớp da thật dày giống như đám mèo chuột biến dị, không phải dụng cụ cắt gọt bình thường là có thể đâm thủng, nhưng Lạc Phi Phàm và Chiến Luyện không phải đèn cạn dầu, Vân Đào và Lương Tử Ngộ càng không phải dị năng giả lực lượng bình thường.

Nhìn qua, dị năng lực lượng của bọn họ lại thăng cấp, chỉ cần bắt được bảy tấc của những con rắn biến dị này, tay không là có thể vặn gãy đầu của chúng, còn có thể rút được đầu chúng kéo theo cả xương sống ra khỏi thân rắn.

An Nhiên nhìn thấy rõ, thật ra dị năng giả lực lượng cũng rất cường hãn. Chẳng qua, nếu bọn họ có được một lớp áo giáp bảo vệ khỏi bị rắn cắn thì thật tốt.

Cô lại nhìn về phía Tương thành nơi những người sống sót khác đang tụ tập. Vốn dĩ lúc nhóm người các cô tới đây, những người này đã đang chiến đấu với đám rắn biến dị rồi. Giờ có đám người Chiến Luyện giúp đỡ, đại chiến giữa người và rắn lại càng thêm kịch liệt. Có người trên thân treo đầy thân rắn uốn éo, chạy khắp nơi phát ra kêu thảm thiết, có người thì dùng tay không tóm lấy lũ rắn nhìn qua thật không biết sợ là gì, cũng có người trốn tránh trong xe, khóc lóc kêu gào không dám đi ra ngoài.

Nhân sinh trăm thái, đều trình diễn, phơi bày ở nơi này.

Mà An Nhiên có thể làm gì ư? Cô tiếp tục phát kẹo cho đám thực vật biến dị, dần dần, chúng mọc tràn ra, có thể thay An Nhiên và Chiến Luyện bảo vệ cho một phương.

Chiến Luyện đứng trên nóc xe cúi đầu nhìn cô đã ngồi xuống dưới chân, lại quay đầu nhìn một mảnh nhỏ tiên nhân cầu biến dị sau lưng hai người. Anh không nói chuyện, chỉ xoay chuyển góc độ phòng thủ trọng điểm sang hướng khác, giao phía sau lưng cho An Nhiên phòng thủ, tập trung công kích của phi dao trọng điểm ở phía trái, phải và phía trước.

Bởi vì tiên nhân cầu biến dị của An Nhiên phát triển quá nhanh, chỉ trong thoáng chốc ở quốc lộ đã được trải dài một mảnh thực vật lớn nhỏ như những quả bóng cao su màu xanh với đầy gai nhọn, dần dần Vân Đào cùng đám người Lương Tử Ngộ đã rảnh tay.

-------------------

407. Thấy ưu thương cho sức chiến đấu của mình.

Đám người còn sống sót kia phái người dò đường trong Tương thành được hồi đáp là ngoại trừ đoạn đường này có rắn thì đoạn đường rất dài ở phía trước không hề có nguy hiểm gì.

Những con rắn này giống như từ nơi khác di chuyển tới đây, trùng hợp gặp gỡ đám người bọn họ. Vì thế không chịu được sự dụ hoặc của đồ ăn cho nên mới xảy ra trận đại chiến giữa người và rắn này.

Bởi vì sức chiến đấu của mấy người Chiến Luyện quá cường hãn, đại chiến người và rắn ở quốc lộ dần dần tạo ra một khe hở an toàn. Nhưng những người kia không hề muốn tới giúp đám người đang chiến đấu mà trước tiên điều bọn họ nghĩ tới là chui vào trong xe, chạy về phía Tương thành.

Bởi vì dù sao mọi người chẳng phải thân thiết gì.

Rất nhanh đã tới trưa, đoạn đường vốn chặt như nêm cối dần dần thông thoáng hơn.

Đám tang thi da đồng đuổi theo ở phía sau cũng vì phát hiện có đám đồ ăn mới, cho nên nửa đường cũng không chấp nhất phải bám theo bọn họ nữa, chúng quay sang ăn những động vật biến dị khác trong chuỗi thức ăn rồi.

Dần dần bốn phía tựa hồ như được An Nhiên tiếp quản, một con rắn biến dị cũng không thấy bò ra, đám người Chiến Luyện bị vứt bỏ ở nơi này cũng được nhàn rỗi hơn một chút.

Không phải không có rắn biến dị mà là đám tiên nhân cầu biến dị của An Nhiên đã sinh trưởng rất nhiều, chúng lăn đi rất xa, khi mà đám rắn còn chưa kịp xuất hiện trong tầm nhìn của con người thì đã bị đám tiên nhân cầu của An Nhiên ăn luôn.

Nhàn rỗi, Vân Đào cùng Lương Tử Ngộ dẫn theo 3 dị năng giả lực lượng, bắt đầu đi cướp đoạt vật tư. Bọn họ lục soát hết những chiếc xe bị bỏ lại trên đường. Có rất nhiều người không cần xe mà chạy bộ vào Tương thành cho nên xăng cũng tốt, vật tư vụn vặt trong xe cũng được, tất cả đều lấy.

An Nhiên thấy những người sống sót kia dù là vừa gặp gỡ ở đây hay là gặp gỡ lúc chặn đường thì đều đã chạy vào Tương thành chỉ còn lại mấy chiếc xe của đội rock 'n roll vẫn không nhúc nhích. Đội người kia bị rắn biến dị ăn thịt chỉ còn lại khoảng mười người.

Một đội ngũ lớn như vậy, đi từ phía nam xuống không gặp trở ngại gì lớn. Kết quả vừa đi về phía bắc một chuyến, còn chưa chạy tới thôn Thiết Ti đã bị mắc kẹt khiến nội tâm người đàn ông mặc punk style kia cực kỳ ưu thương.

Hắn ưu thương cho sức chiến đấu của chính mình, chỉ biết nâng súng máy lên bắn phá khắp nơi. Cuối cùng, không còn một viên đạn nào, hắn đành phải cầm dao, dẫn theo đồng đội của mình xuống xe chém giết đám rắn biến dị và giờ hắn không muốn chạy tới Tương thành nữa.

An Nhiên thì bận trước bận sau, chốc lát thì phát kẹo cho đám cầu gai biến dị, chốc lát lại phải chăm sóc Oa Oa. Đứa nhỏ đã được hơn 4 tháng, thân thể đã có sức lực. Tiểu Bạc Hà không thể ôm được cô nhóc này nữa, mà nhóc kia chỉ cần tỉnh dậy, phát hiện mình ở trong xe thì bắt đầu giãy giụa, rướn thân thể làm ầm ĩ.

Như thể muốn nói: Bé con không muốn ngồi trong xe, bé con không muốn ngồi trong xe nha, bé con muốn đi ra ngoài chơi nha!

Cũng may hoàn cảnh bên ngoài cũng tạm thời an toàn, chỉ cần không chạy ra khỏi vòng phòng hộ của Chiến Luyện thì hết thảy đều trong khống chế của anh.

Nhìn Oa Oa đang gào khóc khàn cả giọng, khóc giống như muốn thủng nóc xe. An Nhiên đành phải thở dài ôm cô nhóc ra ngoài. Ở cái nơi hoang vắng thế này, đi chơi ở đâu được chứ? Cho nên chỉ có thể ôm cô nhóc nhà mình xoay vòng quanh chiếc xe mà thôi.

Chốc lát sau, Triệu Như đến đưa nước, cô ấy ôm trong tay mấy ấm nước lớn, mỗi chiếc xe phát một ấm, cái loại có thể giữ nhiệt được. Trong đội ngũ này, nhờ sự tồn tại của một Triệu Như cần rèn luyện dị năng hệ thủy như bị nhập vào ma trưởng mà bọn họ có thừa thãi nước dùng.

Nhìn thế cục dần ổn định, mọi người chiến đấu đã lâu cho nên cũng có chút đói bụng. Khéo là Vân Đào và Lương Tử Ngộ lục soát ra rất nhiều vật tư, trong đó có một chiếc bàn gấp thường dùng trong dã ngoại, còn có cả ghế gấp nữa.

-------------------

408. Con nhím

"Ấy dà, ấy dà, cho tôi ngồi với! Cho tôi ngồi với!"

Người đàn ông ăn mặc kiểu punk style bi phẫn tháo chiếc kính râm đã bị vỏ đạn va chạm vỡ nát, ném đi.

Sau đó đặt mông ngồi xuống ghế gấp ở bên bàn cơm dã ngoại, hắn nhìn thấy Triệu Như đang phát nước, tròng mắt chuyển một cái, quay đầu nhìn về phía thủ hạ của mình. Đó là một người thanh niên mặc một chiếc áo kiểu rock and roll màu tím.

"Trên xe chúng ta không phải còn mấy bao mì gói hay sao? Nhanh nhanh, mang hết ra đây, nấu cho mọi người cùng ăn đi."

Sau đó hắn lại nhìn về phía Lạc Phi Phàm giống như rất quen thuộc, hô lên:

"Người anh em à, cho mượn chút lửa đi, tôi mời các bạn ăn mì gói!"

Lạc Phi Phàm ném một hỏa cầu lớn ra, xoay người cười hì hì giống như đi cắm trại, hắn lấy từ trong cốp xe một chiếc nồi để Triệu Như thả đầy nước, đun một nồi nước sôi sau đó bê tới trước mặt người đàn ông kia.

Người kia đang chỉ huy những người còn lại trong nhóm của mình nấu cho đám người An Nhiên mỗi người một bát mì. Bàn tay thô tráng vân vê chiếc nĩa nhựa, vừa ăn bát mì nóng hầm hập, vừa bắt chuyện với Lạc Phi Phàm.

Lạc Phi Phàm rất có năng khiếu trong việc giao tiếp, trong thoáng chốc đã xưng huynh gọi đệ thân thiết với người kia. Thông qua dò hỏi, mọi người biết nhóm người kia không phải là một ban nhạc.

Trước mạt thế họ là những người thuộc các ngành nghề khác nhau cùng tham gia một nhạc hội lớn ở phía nam, cho nên mỗi người đều ăn mặc theo style như vậy. Sau đó mạt thế đến, nhạc hội âm nhạc có mấy vạn người tham gia chỉ còn sót lại có mấy chục người sống sót như này.

Những người còn sống sót trong nhạc hội cứ thế rối rắm ở bên nhau, dưới sự dẫn dắt của người đàn ông kia. Đầu tiên cùng bảo vệ cho một tòa nhà, sau đó vật tư trong tòa nhà dần cạn kiệt. Mắt thấy tang thi càng ngày càng lợi hại, họ lái xe chuẩn bị đi về phía Bắc đi tìm Ngạc Bắc được quảng bá trên radio.

Người đàn ông cầm đầu mặc kiểu punk style tên là Vương Uy.

À mà trong đội ngũ của bọn họ cũng có một dị năng giả hệ thủy, là phụ nữ cũng là bạn gái của Vương Uy, tên là Từ Lệ Nhi. Cô là người ngồi ở ghế phụ trong xe Jeep mà Vương Uy điều khiển, mặc một áo khoác da, có đeo khoen môi, còn đánh loại son màu đỏ đậm kia.

Nhìn phong cách đội ngũ này cũng không phải người đàng hoàng, An Nhiên không chủ động tham gia náo nhiệt. Đối phương cũng không giống như người từng trải, Triệu Như nhìn Từ Lệ Nhi kia rồi đi đến bên người An Nhiên, nhỏ giọng nói:

"Rất giống con nhím."

"Ừ, nhìn qua cũng không dễ tiếp xúc."

An Nhiên ôm Oa Oa xoay người lại, đưa lưng về phía Từ Lệ Nhi đang giơ gương lên đánh son, nói khẽ với Triệu Như:

"Tôi thấy ý của Vương Uy kia là muốn đi cùng chúng ta, hợp thành một đội ngũ."

Triệu Như nhún nhún vai, nói với vẻ không sao cả:

"Tôi thấy thực lực của bọn họ cũng không yếu, chỉ cần không kéo chân sau là được."

Nói xong, Triệu Như đi về phía đường quốc lộ, nhìn chỗ nền đất phía ngoài rìa xi măng nơi Cầu Gai Béo mọc đầy kia, quay đầu hỏi:

"Thực vật này của cô còn muốn nước không?"

"Cô tưới đi, tôi thấy cô có vẻ rất nhàn rỗi."

An Nhiên nhún nhún vai, sau đó dặn dò Triệu Như thêm một tiếng:

"Chúng nó có sự yêu thích riêng, đừng chạm vào chúng, chọc giận chúng thì tôi cũng không làm gì được đâu đấy."

"Nói giống như chúng không phải do cô tạo ra vậy."

Triệu Như bĩu môi, nhưng vẫn cách xa đám Cầu Gai Béo đó một chút. Cô nhìn chúng không chớp mắt, người bình thường không chú ý căn bản không phát hiện được, không biết từ lúc nào mà hai bên đường quốc lộ lại có thể mọc ra nhiều Cầu Gai Béo như vậy, nhưng Triệu Như biết, nhất định đây là do An Nhiên làm ra.

Cô chọn được một đội ngũ quá tốt, cho nên càng phải gắng sức tăng thêm thực lực của bản thân mới có thể xứng đáng là một thành viên trong đội ngũ như vậy.

--------------------

409. Đêm nay chúng ta không vào thành.

Bởi vì sự phát triển của Cầu Gai Béo vào buổi tối, lực chú ý của đại đa số mọi người đều đặt vào lũ rắn biến dị, cho nên Triệu Như còn không biết Cầu Gai Béo kia thực tế là một thực vật biến dị. Cô chỉ coi như An Nhiên đang khiêm tốn mà thôi. Dù sao mặc kệ An Nhiên có khiêm tốn hay không thì Triệu Như muốn rèn luyện dị năng của bản thân. Chai lọ bình vại gì đó đã bị cô lấy hết ra chứa nước rồi, trên đường chạy nạn như này, không thể kéo mành rồi bắt mấy người đang giết lũ rắn biến dị kia đi tắm rửa được nha.

Cho nên cô đã suy nghĩ ra một biện pháp khá tốt, đó là tưới nước cho thực vật của An Nhiên.

Không có thực vật nào mà không thích nước cả, nhưng loại thực vật biến dị như Cầu Gai Béo này lại cực kỳ kiêu ngạo. Đối với chúng nó mà nói, chúng thích hấp thu máu và thịt, nhất là máu tươi của động vật biến dị.

Cho nên khi Triệu Như tưới nước cho chúng, hiệu quả cũng không lớn, chỉ giống như tưới nước cho tiên nhân cầu bình thường mà thôi, chúng hấp thu cực kỳ chậm.

Cứ như vậy mọi người vừa mới được nghỉ ngơi trong chốc lát thì tang thi vị giác da đồng đã đuổi tới cuối quốc lộ.

Lạc Phi Phàm còn đang bưng bát mì ăn, Vương Uy kia còn đang chuẩn bị lấy chiếc đàn ghi-ta ra để mua vui một chút, mọi người còn đang ăn mì, đột nhiên nhanh chóng vứt bát vứt đũa, kêu lên:

"Rút .... rút .... rút, mau bỏ đi, mau bỏ đi!"

"Oa oa oa ~~~~"

Oa Oa vừa thấy Chiến Luyện mở cửa xe ra, An Nhiên muốn đi vào thì bắt đầu giãy khóc, ngoan cố giãy giụa thân thể nhỏ bé không muốn trở lại mai rùa đen đâu. An Nhiên không còn cách nào khác đành nhét Oa Oa đang không ngừng nhúc nhích vào trong lòng ngực Chiến Luyện, nhíu mày nói:

"Anh dỗ con đi, đứa nhỏ này khá thích bộ dạng dỗ dành của anh, để tôi lái xe!"

"Được, em nhấn ga xông về phía trước, không cần quan tâm là cái gì, đâm vào là được!"

Phàm những thứ cản trở con người chạy trốn, không cần do dự, cứ đâm đi!

An Nhiên nghe Chiến Luyện nói vậy, bật cười mở cửa ghế lái, dưới chân cô là một cục Cầu Gai Béo lăn lên xe. An Nhiên đá đá nó, làm nó tránh xa ra một chút miễn cho gai nhọn của nó chọc vào chân cô.

Chiến Luyện ôm Oa Oa ngồi ở ghế sau cùng với Tiểu Bạc Hà, cô nhanh chóng lên xe cột dây an toàn, nhấn chân ga.... Phóng như bay về phía Tương thành.

Trên đường tới Tương thành đích xác là cực kỳ yên lặng và thái bình, thực vật càng ngày càng yên ắng. Ngoại trừ 'cục bông' nho nhỏ ở dưới chân cô còn có thể phản hồi lại, thì hầu như không thực vật nào mở lời cả.

Vào Tương thành, An Nhiên cảm giác mình phảng phất như vừa đi vào một thế giới không có thực vật, đội ngũ của ông Đường Kiến Quân đã sớm đi vào Tương thành, mà nhóm người rớt lại cũng đã tứ tán đi vào bên trong.

"Không đúng rồi!"

An Nhiên vừa lái xe vừa nhìn quanh dãy cửa hàng ở hai bên đường trống rỗng, nhíu mày nói:

"Ở đây tại sao không có một con tang thi nào vậy?"

Bởi vì bọn họ đi đường Quốc lộ, nên nhóm người An Nhiên xem như đi vào Tương thành từ phía Bắc. Người của ông Đường Kiến Quân đã đi vào trước, nhất định đã giải quyết một lượng tang thi không nhỏ ở phía này, nhưng tại sao có thể giải quyết sạch sẽ đến một khối thi thể cũng không có vậy.

Trên mặt đường yên ắng trống rỗng chỉ có rác rưởi là bay múa trong gió đêm.

Chiến Luyện ngồi ở ghế sau ôm Oa Oa, dùng đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm những cửa hàng xung quanh, giơ tay vỗ vỗ lưng ghế lái.

"Vợ à, em dừng xe lại, đêm nay chúng ta không vào thành phố."

Tình huống có chút quỷ dị, Chiến Luyện cũng được xem như là người sinh trưởng ở Tương thành, từ lúc anh bắt đầu có ký ức thì nơi này chưa từng có lúc nào mà thưa thớt hoặc yên tĩnh như thế này cả. Hiện tại trên đường ngay cả một con tang thi cũng không có, điều này tuyệt đối là không bình thường.

Nhưng nếu không vào thành phố mà cắm chốt ở ngoài rìa phía Bắc Tương thành cũng không thể yên tâm được, bởi vì đuổi theo sau họ còn một đoàn tang thi mình đồng da sắt nữa đó.

----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com