Chương 443 - 445
443. Điều tôi muốn đúng là anh ta tới tìm mình.
Người Trương Bác Huân mang đến này giống như Vân Đào, là người biết võ, Vân Đào từng được huấn luyện và đào tạo bài bản chính quy, cũng là người tốt nghiệp đứng đầu bảng, mà thân thủ của người này cũng giống hệt, hai người đối chiến, người một quyền tôi một chân bắt đầu triền đấu.
Lương Tử Ngộ nhìn sang hai người bắt đầu thể hiện thân pháp sau đó quay lại liếc nhìn Trương Bác Huân. Hắn đang cân nhắc xem mình có thể đánh thắng được người trước mặt hay không, nghĩ, nghĩ rồi chỉ biết cắn răng hét to "Á" một tiếng, cố gắng rút chân khỏi tấm lưới sắt và xông lên.
Vung ra một đấm nhưng Trương Bác Huân ở phía trước lại chẳng thèm nhìn hắn, tung một quyền đã đánh trúng người Lương Tử Ngộ khiến hắn văng ra một bên, nằm trên mặt đất thật lâu không thể dậy nổi.
Triệu Như chạy vọt tới trước mặt Trương Bác Huân, đối phương chỉ nghiêng người tránh, Triệu Như dừng lại, vòng qua rồi xông tới bên người Lương Tử Ngộ đỡ người này lên.
Không có cách nào khác, tuy rằng cô rất hận Trương Bác Huân nhưng cũng tự hiểu lấy mình.
Vì thế Trương Bác Huân không gặp bất cứ một trở ngại gì, hắn bước nhanh về phía An Nhiên đang lẩn trốn. Sau đó hắn bắt được Hằng Hằng chạy theo phía sau, Hằng Hằng ở trong tay hắn kêu to.
"Buông tôi ra, buông tôi ra, tên xấu xa, xấu xa, buông tôi ra, không được bắt dì An Nhiên!!!"
Sau đó Trương Bác Huân lại vung tay lên, quăng một đoạn xiềng xích ra ngoài trói chặt lấy Tiểu Bạc Hà vẫn đang chạy ở phía trước.
Tiểu Bạc Hà mất đà té lăn trên mặt đất, thét chói tai.
"Chị chạy đi, chị mau chạy đi!!!"
An Nhiên ôm chặt Oa Oa, đứa nhỏ ọ e kêu vài tiếng rồi mở to mắt tỉnh dậy. Cô quay đầu lại, xoay người, đối đầu chính diện với người kia. Biểu tình cực kỳ phẫn nộ hiện ra trên mặt, Cầu Gai Béo dưới chân lăn lộn giống như sóng triều ào tới muốn chọc thủng chân đối phương, nhưng mà, vô dụng!
"Một người đàn ông trưởng thành như anh mà lại đi bắt hai đứa nhỏ để uy hiếp một người phụ nữ như tôi, đúng là đắc ý đấy!!!"
Đối mặt với dị năng giả hệ kim, An Nhiên cũng bất đắc dĩ không thể làm được gì. Cô tức giận muốn chết, hiện giờ nơi này chỉ còn lại phụ nữ và trẻ em, Trương Bác Huân đã nắm đúng thời điểm Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm không ở đây để tới.
Triệu Như ở phía sau đang nâng Lương Tử Ngộ dậy, một con mắt của người bên cạnh bị đánh thành gấu trúc. Cô nhìn bóng dáng Trương Bác Huân, thù mới hận cũ lạnh giọng nói:
"Trương Bác Huân, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Hiện tại bắt An Nhiên không sợ Chiến Luyện trở về sẽ đuổi giết đến chân trời góc bể hay sao?"
"Đúng vậy, điều tôi muốn chính là anh ta đến tìm đây."
Khuôn mặt Trương Bác Huân cực kỳ bình tĩnh nhìn An Nhiên, đột nhiên hắn rút ra một khẩu súng lục, chỉ thẳng vào Oa Oa trong ngực người phía trước.
"Cô có thể lựa chọn đi theo tôi hay là để con gái cô đi! Dù sao đối với Chiến Luyện mà nói thì đều giống nhau!"
An Nhiên đổi tay che đi Oa Oa đang mếu máo trong lòng ngực, ôm dựng đứa bé lên, nhìn Trương Bác Huân cười lạnh một tiếng. Cô đã tức giận đã đến cực hạn, nhưng ngược lại đầu óc bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Được, không phải anh muốn tôi đi theo hay sao? Đi thì đi, anh thả mấy đứa nhỏ ra!"
Cô nói đứa nhỏ ở đây là Hằng Hằng và Tiểu Bạc Hà, về điều này thì Trương Bác Huân không có bất cứ ý kiến gì. Mục đích hắn đến đấy không phải để đả thương người khác, An Nhiên đã đồng ý đi cùng với hắn, thì hắn sẽ thả hết mọi người ra.
Vì thế hắn nhẹ buông tay thả Hằng Hằng đang bị xách lên xuống, đồng thời xiềng xích trên người của Tiểu Bạc Hà cũng được tháo bỏ. Khuôn mặt Tiểu Bạc Hà nhuốm đầy cừu hận cô bé bò dậy từ dưới mặt đất, chỉ tay vào Trương Bác Huân, tức giận đến không nói được lời nào. Lúc này, An Nhiên lại cẩn thận giao Oa Oa trong lòng ngực cho Tiểu Bạc Hà.
"Bạc Hà, em giao Oa Oa cho cha của bé nhé! Để anh ấy đừng đuổi theo chị, chị sẽ nghĩ cách thoát thân!"
------------------
444. Cô đừng khổ sở.
Điều hiển nhiên mục đích của Trương Bác Huân là muốn Chiến Luyện đuổi theo hắn, còn muốn đi cứu ông Đường Kiến Quân và Đường Ti Lạc cho nên đến tột cùng những người đi vào Tương thành đã gặp phải cảnh ngộ gì? Lúc này không thể nói rõ ràng tỉ mỉ.
Nếu nói tỉ mỉ thì với tính nết của An Nhiên và Chiến Luyện sẽ mặc kệ ông Đường Kiến Quân cùng Đường Ti Lạc đang ở trong tình trạng như thế nào. Hai người họ sẽ không đi vào Tương Thành cho nên Trương Bác Huân chỉ có thể sử dụng hạ sách này, trước là bắt An Nhiên hoặc Oa Oa lại, mang đi để Chiến Luyện đến cứu.
Mà hiện giờ An Nhiên chủ động đi cùng Trương Bác Huân, bỏ Oa Oa ở lại, là vì để Chiến Luyện đừng đi cứu mình, vô luận bên trong Tương Thành có cái gì đều rất nguy hiểm.
Cô từng nghĩ, Chiến Luyện tìm kiếm bọn cô vất vả như vậy ở trong mạt thế này là do cô sinh Oa Oa cho anh, vì con gái cho nên Chiến Luyện vẫn luôn đi tìm hai mẹ con họ, có phải vậy đúng không?
Cô thấy ngày thường anh sủng ái Oa Oa như thế nào, yêu thương tựa như một nàng công chúa, giờ cô thấy yên tâm khi giao bé con cho anh. Như vậy, dù cho cô có thể thoát khỏi Trương Bác Huân hay không, thì chỉ cần Oa Oa an toàn thì An Nhiên cũng không còn lo lắng gì về sau.
Tiểu Bạc Hà duỗi tay nhận lấy Oa Oa, cô bé lắc lắc đầu gấp gáp đến khuôn mặt đầy nước mắt:
"Chị ơi! Đừng đi, đừng đi!"
"Thời gian không còn nhiều lắm, đi nhanh thôi." Trương Bác Huân nhìn về hướng vụ nổ nhẩm tính ở trong lòng, Chiến Luyện sắp quay trở lại rồi.
Hắn vẫy vẫy khẩu súng lục trong tay, họng súng đổi tới đổi lui trên người An Nhiên và Oa Oa, thúc giục cô lên xe.
An Nhiên nghiêng đầu, nhìn Trương Bác Huân, hốc mắt đỏ hồng nhưng biểu tình trên mặt lại lạnh băng. Dưới họng súng chỉ thị của hắn, cô mở cửa ghế sau, ngồi vào. Trên mặt đất, có một con Cầu Gai Béo cực nhỏ cực nhỏ lăn lên xe theo động tác mở cửa của cô rồi treo mình trên ống quần của An Nhiên.
Trương Bác Huân lên xe, liếc sang người đàn ông vẫn còn đang đánh nhau với Vân Đào, gọi:
"Phủ Tử, lên xe!"
Nói xong, hắn đưa tay nổ 2 phát súng về phía Vân Đào, bất đắc dĩ Vân Đào phải tạm thời đình chỉ đánh nhau để né tránh hai viên đạn, mà người đàn ông cường tráng tên Phủ Tử kia thì người đầy mồ hôi, nhanh chóng xoay người lên xe, ngồi vào ghế phụ điều khiển.
Trương Bác Huân nhấn mạnh chân ga, chiếc xe lao như bay ra ngoài.
Chạy như điên vào trong Tương thành.
An Nhiên đỏ hồng hốc mắt, nhìn chằm chằm bóng dáng Oa Oa được Tiểu Bạc Hà ôm trong lòng ngực xa dần, xa dần.
Oa Oa của cô sắp được 5 tháng rồi, lần đầu tiên rời xa ma ma như này, không biết Chiến Luyện có thể nuôi dưỡng tốt bé con hay không?
"Cô An, cô đừng khổ sở."
Phủ Tử ngồi trên ghế phụ, hắn xoay người rất lễ phép nhìn An Nhiên với khuôn mặt đầy râu quai nón. An Nhiên nghiêng đầu, nỗ lực bức cho nước mắt trong hốc mắt của mình nghẹn lại. Cô đã thành tù nhân bị chia lìa với con gái của mình, giờ phút này những đau đớn trong lòng cô không phải do hai gã đao phủ ấy nói đừng khổ sở thì sẽ bớt đi.
Trên khuôn mặt của Phủ Tử có chút áy náy, nhìn Trương Bác Huân đang lái xe, rồi quay sang nhìn An Nhiên, giải thích:
"Chúng tôi đã không còn cách nào khác, thủ trưởng và mọi người đang bị một loài hoa rất kỳ quái vây khốn, chúng tôi chỉ muốn tìm người cứu thủ trưởng mà thôi."
Trương Bác Huân có thể tự do thoát khỏi loại thực vật kỳ quái này là do hắn hệ kim, cho nên bọn họ mới có thể nhiều lần thoát chết xông ra ngoài tìm cứu binh như vậy. Hiện giờ đưa mắt nhìn toàn bộ Tương thành, người có sức chiến đấu chỉ còn lại đám người Chiến Luyện mà thôi.
Đặc biệt là Chiến Luyện, dị năng giả hệ kim cấp bậc còn cao hơn người đang lái xe. Trương Bác Huân có thể vượt qua đám hoa kỳ quái đó đi ra, thì Chiến Luyện chắc chắn có thể đi vào cứu được Đường Kiến Quân và Đường Ti Lạc ra từ trong biển hoa.
Nhưng Chiến Luyện và An Nhiên lại chậm chạp không đi vào bên trong Tương thành, Trương Bác Huân không còn cách nào khác chỉ đành thực hiện hạ sách này, bắt cóc An Nhiên hoặc Oa Oa, dẫn Chiến Luyện đuổi theo.
-----------------------445. Phía trước có rất nhiều hoa ăn thịt người.
An Nhiên cười lạnh, thực sự phải cười lạnh, trong đôi mắt toàn là tơ máu, cô nhìn khuôn mặt của Phủ Tử đang tràn ngập áy náy kia, nhướng mày hỏi:
"Anh có con không?"
Phủ Tử rũ mắt, gật đầu: "Có một đứa, sau khi mạt thế...... đã mất tích."
"Vậy nhất định anh không đủ yêu thương đứa bé của mình rồi!"
An Nhiên hít sâu, nghiêng đầu, nhắm hai mắt lại, không nhìn Phủ Tử nữa. Nếu người này đủ yêu quý đứa con của mình sẽ hiểu rõ được việc ép buộc một người mẹ chia lìa với đứa con mới chưa được 5 tháng tuổi là chuyện tàn nhẫn tới cỡ nào.
Nhưng hắn và Trương Bác Huân sao có thể quan tâm đến nhiều thứ như vậy, bọn họ chỉ vì tư dục của bản thân đã làm ra những việc này, hành vi này chẳng phải khiến người khinh thường lại ghê tởm hay sao.
Sau đó An Nhiên lại cười, cô mở mắt ra một lần nữa nhìn vào phần gáy của Trương Bác Huân, phảng phất như có thể khiến nó biến thành một đóa hoa, rồi cười lạnh nói:
"Yên tâm, tôi đã để con gái lại cho Chiến Luyện, anh ấy sẽ không đuổi theo chúng ta nữa, vô luận mấy người muốn làm gì, tôi sẽ không để các người thực hiện được đâu."
Phủ Tử không nói gì, thân là một người đàn ông trưởng thành, làm ra những việc ác độc như vậy hắn làm gì có tư cách hay mặt mũi để phản bác lại lời An Nhiên.
Nhưng người vẫn luôn lái xe như bão táp chạy băng băng trên đường lại khinh phiêu nói:
"Cô An, cô quá coi thường tình cảm vợ chồng của mình rồi."
"Tình cảm ư? Tôi và Chiến Luyện làm gì có thứ ấy?"
An Nhiên tràn ngập châm chọc nhìn Trương Bác Huân, độc miệng nói:
"Anh cho rằng đàn ông trong thiên hạ này ai ai cũng đều giống như anh hay sao? Yêu thầm Đường Ti Lạc biết bao nhiêu năm nhưng căn bản Đường Ti Lạc kia không hề cảm động đâu. Vậy mà, anh còn giống như một con chó vẫy đuôi vây quanh cô ta hay sao????"
Độc miệng không? Đã đủ độc miệng chưa? An Nhiên tức giận đến nổi điên, thấy Trương Bác Huân vẫn lái xe như cũ, nửa câu cũng không phản bác, cô lại liều mạng chọc vào chỗ đau của hắn, nói:
"Đường Ti Lạc kia thì có cái gì tốt chứ? Đã là mạt thế mà không có đầu óc, cả ngày chỉ theo sau mông Lạc Phi Phàm, lúc nào cũng kêu Phi Phàm ca, Phi Phàm ca. Tôi nói này, cô ta hoa si giống như heo vậy đấy!!! Anh thích cô ta ở điểm gì? Ngực lớn hay mông tròn? Thật khôi hài, hay là vì ba cô ta có quyền có thế, anh cưới cô ta thì có thể thiếu đi 20 năm phấn đấu phải không?!!"
Ở ghế lái, tuy rằng Trương Bác Huân tập trung lái xe nhưng trên khuôn mặt lại căng chặt chỉ nhìn chằm chằm về phía trước. Môi hắn mím chặt, ngón tay siết chặt vào tay lái, ngực phập phồng, phảng phất như An Nhiên đã thực sự dẫm vào chỗ đau của hắn khiến hắn tức giận đến không nhẹ.
Phủ Tử ngồi trên ghế phụ nóng ruột nhìn hai người, hắn sợ Trương Bác Huân không chịu nổi cái miệng độc ác của An Nhiên sẽ dừng xe lại cho cô vài cái bạt tai.
Nhưng người kia vẫn nhịn xuống, hắn không muốn đả thương người khác. Thật sự, hắn chỉ muốn ép Chiến Luyện đi cứu Đường Kiến Quân và Đường Ti Lạc mà thôi. Theo lẽ thường An Nhiên làm như này hoàn toàn đúng, cho nên tuy rằng bị cô mắng đến máu chó phun đầu, tuy rằng cô cầm dao chọc từng dao từng dao vào vết sẹo của hắn nhưng Trương Bác Huân vẫn nhẫn nhịn!!!
Ninja rùa Trương Bác Huân vẫn lái xe, tựa như không hề suy nghĩ gì, chỉ có lao nhanh về phía trước. Đột nhiên trên con đường rộng lớn có người chạy ra, Trương Bác Huân phanh gấp lại, khiến cái người đang ngồi ở phía vừa mắng chửi người vừa giục sinh Cầu Gai Béo kia mất thăng bằng va thẳng vào lưng ghế.
Phủ Tử ngồi ở ghế phụ ngó ra ngoài thấy là một người đàn ông trên người đầy máu, nắm tay một người phụ nữ chạy qua đầu xe. Sau đó người này xoay người lại, nhìn cửa sổ xe điên cuồng gào thét:
"Cứu mạng, cho chúng tôi lên xe, cho chúng tôi lên xe với!"
Trương Bác Huân nhíu mày, mở khóa cửa xe ra, người đàn ông này túm lấy người phụ nữ kéo lên xe, hô:
"Đi mau, phía trước có rất nhiều hoa ăn thịt người!!!!"
Khẩu âm thật quen tai, An Nhiên nghiêng đầu nhìn sang tức khắc không nhịn được nhếch mép cười, người đàn ông cả người đầy máu kia không phải ai khác chính là người đã lôi kéo 3 dị năng giả lực lượng của đội Lương Tử Ngộ đi: người quen cũ Vương Uy và Từ Lệ Nhi.
---------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com