Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 509 - 512

509. Lấy giống


Những cây mây kia là thân cành của đóa hoa bách hợp biến dị, nó là giống loài duy nhất, nói chung là mỗi loài thực vật có thể biến dị thì đều kỳ quái, mạt thế tới khiến chúng có biến đổi rất lớn về mặt hình thái cũng như tập tính, nhưng về cơ bản, chúng vẫn lưu giữ lại một số đặc thù chủng loại trước kia.

Hiện giờ, mỗi lần An Nhiên đi qua thực vật biến dị cô không lấy tinh hạch hệ mộc bên trong chúng nữa, vì vậy cô cần phải lấy cây giống.

Cô không thể mang đi những thân cây mây biến dị to lớn cho nên đã để cho Tiểu Bạc Hà cách không thu lấy một vài hoa cầu nhỏ từ dưới nền đất lên, cùng với một vài dây mây nhỏ, phân thành từng đoạn từng đoạn trồng trong cốp xe.

Mặt khác, cô còn lấy một ít chậu hoa, bên trong đựng đầy đất trồng số hoa cầu nhỏ vào, cũng để Cầu Gai Béo tự mình trồng xuống.

Bởi vì không cần lăn qua lăn lại đi theo An Nhiên nữa, Cầu Gai Béo cực kỳ vui vẻ, nó là thực vật, thật ra không muốn bò ra khỏi bùn đất một chút nào, nhưng nếu nó không lăn qua lăn lại thì kẻ tàn nhẫn độc ác tra nữ kia nhất định vì lấy giống sẽ lấy đi tinh hạch của nó. Cho nên Cầu Gai Béo cảm thấy thật bất đắc dĩ, rất rất tủi thân mà đi theo sau ai kia.

Hiện tại có chậu hoa nhỏ cho nó tự trồng bản thân mình vào rồi, nó cực kỳ vui vẻ, lập tức xóa bỏ hết mọi ân oán tình thù với cô rồi nha.

Còn nữa, Tiểu Bạc Hà lại thu được không ít tinh hạch từ dưới nền đất lên, đó đều là của những động vật biến dị bị thực vật biến dị ăn thịt, tinh hạch của chúng nằm trong lòng đất chỉ cần trực tiếp đào lên là được.

Nhưng cũng phải cẩn thận nếu không sẽ bị hoa cầu và bộ rễ của thực vật ăn luôn đấy nha.

Cho nên người có thể đào bới tìm kiếm tinh hạch hiện giờ cũng chỉ có một mình Tiểu Bạc Hà làm mà thôi.

---

Phía đuôi xe, Vương Uy chống nạng gỗ được làm bằng cành cây cà nhắc cà nhắc đi theo sau Lương Tử Ngộ. Hắn kêu gào muốn hỗ trợ muốn hỗ trợ, khiến Lương Tử Ngộ không phiền cũng thấy phiền.

Cuối cùng chỉ biết nghiêng đầu, cào cào râu dê trên cằm, khuyên nhủ Vương Uy:

"Chỗ tôi thật không cần giúp đỡ gì đâu, chỉ là thu thập một ít vật tư bình thường, nhưng mà bọn người Lôi Giang lúc đi qua đã càn quét không ít vật tư rồi chẳng còn gì mấy. Nếu không cậu nghỉ ngơi một chút, chờ cái hố phía trước kia được sàn bằng thì chúng ta lại có thể lên đường rồi."

"Còn một ít vật tư Lôi Giang không cần, tôi cũng có thể hỗ trợ thu thập mà. Anh đừng thấy hiện tại tôi què một chân thì không làm được gì, sức lực tôi rất lớn, có thể khuân vác được đấy."

Căn bản là Vương Uy không muốn nghỉ ngơi, khập khiễng đi theo sau Lương Tử Ngộ, hai người đàn ông vòng quanh một chiếc xe tải nhỏ, xoay nha xoay, chuyển nha chuyển, vừa lúc đụng phải An Nhiên đang ôm Oa Oa đến gần.

Lương Tử Ngộ cười cười với cô:

"An Nhiên, cô xem chỗ cô việc gì cần làm không? Sắp xếp cho Vương đội trưởng đi làm đi, chỗ tôi thật không cần phải hỗ trợ gì cả."

An Nhiên nhìn về phía Vương Uy, đối phương cúi đầu ngượng ngùng, biểu tình hổ thẹn muốn nhận sai.

"Xin lỗi nhé! Tôi không có ý quấy rối đâu, tôi chỉ muốn hỗ trợ thôi. Thật mà, hiện tại tôi đã khôi phục rất nhiều rồi, tôi có thể làm được rất nhiều việc, bao gồm cả việc thu thập vật tư, mọi người cần vật tư gì cứ bảo tôi."

Hắn biểu hiện như vậy, cùng với nói là muốn hỗ trợ không bằng nói là muốn đền bù. Đền bù cho việc lúc trước bởi vì nghe lời Từ Lệ Nhi đã mang đi 3 thuộc hạ của Lương Tử Ngộ.

Nói thật, Vương Uy đã trải qua sinh tử, còn dùng mệnh để cứu Từ Lệ Nhi, nhưng sau đó lại bị vứt bỏ. Cho nên hắn đã nhận ra được rất nhiều việc, hắn biết mình sai rồi. Lúc đó hắn mang người của Lương Tử Ngộ đi, chắc chắn Lương Tử Ngộ tức giận muốn chết, nhưng về sau người này vẫn ra tay hắn.

Hiện tại Vương Uy không cầu Lương Tử Ngộ tha thứ cho bản thân, hắn cũng chỉ muốn giúp đỡ, làm vài việc trong khả năng cho phép, như vậy có thể khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

-----------------------

510. Để xem cô ấy có xé xác cô ra không?


"Tôi nhớ không nhầm thì quanh đây hình như có một cửa hàng bán hoa." An Nhiên nhìn Vương Uy, rồi lại nhìn Lương Tử Ngộ, sau đó quay sang nói với Vương Uy:

"Nếu không, anh giúp tôi mang mấy chậu hoa tới đây có được không?"

"Ấy, được nha!"

Vương Uy đồng ý ngay lập tức, hắn chống nạng nhìn quanh quất rồi đi từng bước tới cửa hàng bán hoa cạnh đường cái lớn.

Nhìn theo bóng lưng hắn, Lương Tử Ngộ thở dài, rồi quay sang An Nhiên, lắc đầu, giải thích nói:

"Thật ra, dù có tôi tức giận thì cũng đã nguôi lâu rồi, 3 người kia đều đã chết, mà cũng có so đo gì với cậu ta đâu chứ."

Lương Tử Ngộ vẫn luôn biết, sau khi Vương Uy có thể ngồi dậy đi lại, người này vẫn luôn đi theo sau hắn, muốn hỗ trợ làm cái này làm cái kia, trong lòng chỉ sợ là muốn chuộc tội. Nhưng Lương Tử Ngộ là người chân thành, chuyện đã qua lâu như vậy, Oa Oa cũng đã được hơn năm tháng tuổi rồi, tức giận đã biến mất từ lâu.

An Nhiên gật đầu, đổi tay bế Oa Oa, nói với hắn:

"Thôi tùy anh ta đi, anh ta chỉ muốn nội tâm của mình dễ chịu hơn một chút thôi. Ai gặp phải chuyện như vậy đều sẽ tìm một cơ hội để phát tiết ra ngoài. Anh không cho anh ta đến bù thì không biết anh ta sẽ khó chịu đến mức nào đâu."

Lấy mạng mình ra để cứu người yêu về, lúc sắp lâm chung người đó không hề đến liếc nhìn một cái. Nếu là ai đi nữa, sẽ tự mắng bản thân có mắt như mù. Cho nên hiện tại không cho Vương Uy làm việc, người này sợ sẽ nghẹn trong lòng đến xảy ra vấn đề mất.

Mà Từ Lệ Nhi kia, tóm lại sẽ nhận được quả đắng mà thôi. Quả đắng ấy sẽ tới không quá muộn đâu, có thể hiện tại đã bắt đầu rồi đấy.

Đúng vậy, hiện giờ, thân là một dị năng giả hệ thủy Từ Lệ Nhi tức giận đến muốn hét lên.

Lúc này, cô ả với trang dung tinh xảo đang phải chen chúc với đám phụ nữ và trẻ em trên một chiếc xe tải lớn, đầu óc ong ong chỉ cảm thấy người phụ nữ đang ôm đứa nhỏ bên cạnh thật quá ồn ào.

Người phụ nữ ngồi bên cạnh đang ôm đứa bé khoảng 4 tháng tuổi trong ngực. Vừa đúng là cái tuổi nhao nhao muốn đi ra ngoài nhìn thế giới, đâu thể nào ngồi yên trong thùng xe tải đen xì trong thời gian dài được, mà bên trên còn phủ một lớp vải bố dày chống nước, không hề có sắc màu.

Cho lên từ lúc lên xe tới giờ đứa nhỏ ấy vẫn mếu máo, thút thít cuối cùng thì oa oa khóc lớn đến nỗi dỗ thế nào cũng không nín.

Mắt thấy trời càng lúc càng tối, đứa nhỏ kia lại ị phân thối hoắc, xe đi qua ổ gà xóc nảy, khiến một thai phụ đụng vào người Từ Lệ Nhi, Đến lúc này, cô ả không thể nhịn được nữa, đột nhiên đẩy thai phụ kia ra, quát lên:

"Đã là mạt thế rồi mà cô còn định sinh con à, không phải bị điên rồi đó chứ? Bản thân còn không thể chăm sóc nổi mình, còn muốn sinh con làm gì? Cút ngay đi."

"Xin lỗi! xin lỗi nhé!"

Thai phụ kia ôm bụng bảo vệ, lúc này đã được một người phụ nữ khác ngồi bên cạnh nâng dậy. Thai phụ dịch thân thể mập mạp của mình sang chỗ khác để thay đổi vị trí, muốn ngồi cách Từ Lệ Nhi xa một chút. Không sai tự bản thân thai phụ cũng cảm thấy mình là trói buộc, cho nên tỏ thái độ tỏ ra rất hòa nhã.

Từ Lệ Nhi này từ khi bắt đầu lên xe, sắc mặt luôn xầm xì, thôi, nhường nhịn người phụ nữ giống con nhím này một chút, tóm lại là không sai đâu.

Ai biết được lửa giận của cô ả lại lớn đến vậy, cảm thấy thái độ của thai phụ quá tốt, càng nhìn càng khiến lửa giận bùng lên, cô ả tức giận đứng lên, quát:

"Cô xin lỗi cái gì? Nếu cô muốn xin lỗi, hẳn là nên xin lỗi đứa nhỏ sắp sinh ở trong bụng cô kia, đến bản thân còn không cảm sóc nổi, còn mặt mũi để sinh con à? Sinh con ra, cô tính nuôi nó thế nào hả? Đây là mạt thế đó, Mạt thế!!! Cô biết không, còn làm ra vẻ cái gì?!"

Mắng một thôi một hồi, đúng là dùng gậy tre đánh mặt toàn bộ mọi người ở đây, bởi vì cả một xe này toàn thai phụ, có người tính tình không được tốt lắm, nổi giận tranh luận:

"Cô có chân có tay, nổi giận với chúng tôi để làm gì, có bản lĩnh, cô đi mà nói với An Nhiên, hỏi cô ấy xem, đã là mạt thế còn nuôi con làm gì? Vì sao không sớm vứt đứa nhỏ đi cho rảnh nợ? Để xem cô ấy có xé xác cô ra không?"

---------------

511. Ả ta ngủ với Bàn ca rồi.


"An Nhiên chẳng cần phải động tay, chỉ cần thực vật của cô ấy bò lên người cô một chút, đảm bảo có thể khiến cô chết đến cặn bã còn không dư thừa đâu. Đó là mạt thế đấy, mạt thế đấy, cô mới là người ra vẻ đó biết không!"

"Đúng vậy, đừng cho không ai biết nhé! Tối hôm qua ai đó đã ngủ với Bàn ca rồi đấy! Tôi đã thấy mà, ấy dà... nói không chừng hiện tại trong bụng ai kia cũng đã hoài đứa nhỏ rồi đó!"

"Thật à? Cô ta đã ngủ với Bàn ca à? Chẹp chẹp, Bàn ca đúng là phong lưu."

"Thật đó, thật đó, tôi nhìn thấy ả ta đi theo Bàn ca vào phòng, Bàn ca còn đứng ở cửa hỏi ả xem có phải tự nguyện hay không? Đã nghĩ kỹ hay chưa?"

"Phì, phong lưu hay không phong lưu thì tôi không biết? Bàn ca rõ ràng biết chọn người mà nếu không phải tự mình dâng lên tới cửa, thì Bàn ca nào có muốn ngủ cùng chứ."

"Ấy dà, Bàn ca đúng thật là, loại mặt hàng này mà cũng muốn, thiên hạ hết đàn bà rồi hay sao?"

"Đừng nói như vậy, tốt xấu gì thì người ta cũng là đàn bà, tắt đèn đi, đen như mực, mở ra hai chân, còn không phải giống nhau hay sao."

"Ối dồi, ối dồi..."

3 người phụ nữ đã thành một cái chợ, trong chiếc xe tải quân dụng này ít nhất cũng phải chở mấy chục người phụ nữ, mỗi người góp lời, người một câu ta một câu thiếu chút nữa phun chết Từ Lệ Nhi.

Cô ả chưa từng bị thóa mạ như này, cơn tức giận bùng lên, giơ tay nhào qua người phụ nữ mang thai ngồi gần nhất đang há mồm nói kia. Thai phụ này hét lên một tiếng, chỉ biết che chờ cho phần bụng của mình nên bị Từ Lệ Nhi cho ăn mấy bàn tay.

Mấy người phụ nữ đang ôm con nhỏ, ngồi chung quanh thấy thế, vội đưa đứa bé trong tay mình cho mấy thai phụ ngồi bên cạnh, rồi hùng hổ xông tới nắm lấy tóc Từ Lệ Nhi bắt đầu đánh, lập tức trên xe tải loạn thành một đoàn.

Vốn dĩ thùng xe tải cũng không nhỏ, nhưng đúng là chở quá nhiều người. Thời tiết lại khá lạnh, phụ nữ đánh nhau không ngoài xé quần xé áo, véo da véo thịt, nắm tóc, mà Từ Lệ Nhi này song quyền khó địch nổi bốn tay, cho nên rất nhanh đã bị mấy người phụ nữ bưu hãn lột sạch quần áo trên người chỉ còn sót lại bộ nội y, đầu tóc thì bù xù, tóc tai rụng đầy đất.

"Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ? Một đám đều không bớt lo, không biết đây là đang trên đường chạy trốn hay sao?"

Rốt cuộc, xe tải quá hỗn loạn, khiến cho đám đàn ông bên ngoài chú ý, Bàn Tử tay cầm đèn pin đứng bên ngoài thùng xe, đảo mắt nhìn vào bên trong đang gà bay chó sủa. Ánh đèn sáng như tuyết soi vào người đang cuộn tròn nằm trên sàn xe.

Từ Lệ Nhi lõa lồ lạnh đến phát run.

Trên khuôn mặt cô ả nào là nước mắt, nước mũi cùng với son môi trên miệng và mascara trên mắt bị lem loang lổ. Trên người chỉ còn mặc áo nịt ngực và chiếc quần tam giác, dây áo nịt ngực còn vắt vẻo trên cánh tay, tóc tai rối tung nhìn Bàn Tử.

"Oa" Cô ả khóc òa lên, hô: "Bàn ca, bọn họ bắt nạt em!"

"Bàn ca, cô ta đẩy Vương tỷ."

"Cô ta đẩy Vương tỷ nên chúng tôi mới đánh!"

Một đám đàn bà, người thì ôm trẻ nhỏ, người thì ôm bụng to, mồm năm miệng mười cáo trạng với Bàn Tử. Trong lúc hỗn loạn còn vang lên tiếng khóc của trẻ con cùng tiếng gào của Từ Lệ Nhi, âm thanh nhao nhao khiến người khác đau đầu.

Bàn Tử nghe vậy trên mặt đanh lại, thật dữ tợn, hắn chỉ vào Từ Lệ Nhi còn đang cuộn tròn trên sàn, ngoắc tay.

"Cô đi ra."

Từ Lệ Nhi khóc sướt mướt giựt lấy cái áo trong tay một người phụ nữ, buộc vào eo mình, rồi lại kéo lấy cái chăn mỏng khoác lên người để che thân trên cuối cùng bò ra đến bên cạnh thùng xe, duỗi tay về phía Bàn Tử cầu ôm một cái, mếu máo nói:

"Bàn ca...."

Kết quả, thân mình béo tròn của Bàn Tử khựng lại, biểu tình trên mặt rõ ràng là không kiên nhẫn. Hắn nhìn quanh thấy An Nhiên đang ôm Oa Oa đứng bên cạnh mấy người đàn ông xem náo nhiệt, thì nhìn cô hô lên:

"An nữ hiệp, ngài xem đấy, hiện tại chúng ta đang vội vàng đúng không? Ngài có thể sắp xếp cho cô ta một vị trí trong đội ngũ của ngài được không?"

-------------

512. Không hiểu được.


"Chê tôi ngốc à?"

An Nhiên ôm Oa Oa nhướng mày, cô chẳng qua đứng gần đó xem náo nhiệt mà thôi, kết quả còn chưa thấy rõ náo nhiệt ở đâu, thì đã bị Bàn Tử này bắt lấy, muốn nhét Từ Lệ Nhi cho cô sao, quả thật là coi cô là đồ ngốc à!

An Nhiên quay đầu đi, Bàn Tử thấy vậy thì vội vàng nóng nảy, bỏ mặc Từ Lệ Nhi đang cầu ôm, đuổi theo bước chân của An Nhiên, hắn chắp tay trước ngực, vừa lạy vừa nói:

"Nữ hiệp ơi, nữ hiệp à, ấy dà tổ tông của tôi ơi! Cô cũng thấy đấy, đã là lúc này rồi, theo sau chúng ta là một đám đại quái thú đấy. Tôi phải nhanh chóng sửa chữa lại đường xá, ngài chỉ cần di chuyển một chút mà thôi, cho cô ta một vị trí nhỏ thôi mà! Từ Lệ Nhi này vừa gây chuyện cho nên trong đội ngũ bên tôi không chấp nhận được cô ta đâu."

"Tôi cũng không chấp nhận được cô ta."

Nói rõ ra là An Nhiên không muốn quan tâm đến chuyện này. Cô ôm Oa Oa nhanh chân chạy, vừa vặn nhìn thấy Chiến Luyện đang đi tới, nên vội vàng chạy đến bên người anh. Bàn Tử ở phía sau thấy thế, chỉ biết đen mặt, Chiến Luyện là khối xương cứng, đừng để cho người kia thấy có ai đang dây dưa với vợ của mình, cẩn thận cái đầu đấy.

Vì thế Bàn Tử nhanh chóng xoay người, đánh mất ý định để An Nhiên tiếp nhận Từ Lệ Nhi về đội ngũ bên kia.

Lúc này, cô ả đã mặc quân áo xong, nhưng tóc tai vẫn còn hỗn độn, tỏ vẻ tủi thân thò người ra, duỗi tay nhỏ muốn kéo tay Bàn Tử, Bàn Tử bực bội gạt ra, quát lên:

"Cô an phận chút đi, trở về ngồi im, đừng động tay động chân với đám thai phụ kia nữa. Hừm, không chú ý một chút đó là một thi hai mệnh đấy, đừng hại người nữa! Thật đúng là yêu tinh hại người mà."

Nói xong, Bàn Tử vội vàng xoay người đi sửa đường, để mặc Từ Lệ Nhi đang trợn mắt há hốc mồm tại chỗ, cùng với đám phụ nữ dào dạt đắc ý phía sau.

Vậy ý của Bàn Tử đó là hắn mặc kệ việc cô ả gây rối hay có mâu thuẫn gì với đám phụ nữ. Đám người kia còn bắt nạt hay lột sạch quần áo cô đi nữa thì hắn cũng mặc kệ, bởi vì trong lòng hắn việc này cũng chẳng phải việc lớn gì.

Nhưng mà... nhưng mà đêm qua hắn vừa mới ngủ với cô mà, không phải hôm nay hắn nên bảo vệ, đứng về phía cô vô điều kiện hay sao?

Từ Lệ Nhi phảng phất như không thể hiểu được. Cô ta cho rằng toàn bộ đàn ông đều sẽ giống Vương Uy, quý trọng cô, bảo vệ cô, sau khi ngủ cùng cô sẽ coi cô giống như bảo bối ôm ấp trong lòng bàn tay. Dù Bàn Tử này có vô tình đi chăng nữa nhưng chẳng lẽ không nên chăm sóc hỏi han cảm xúc của cô ta hiện giờ hay sao?

Cô chính là dị năng giả hệ thủy mà mỗi một đội ngũ đều cầu mà không được đấy.

Mặc kệ Từ Lệ Nhi có khó chịu như thế nào thì cuối cùng đường xá cũng được sửa chữa xong, mất thêm chút thời gian chờ con đường được san bằng, Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm đi vào bên trong sân bay kiểm tra một chút. Sau đó, kéo về một ít vật tư không quá trọng yếu, cuối cùng đoàn xe của bọn họ lại tiếp tục đi về phía trước.

Hướng về huyện Hoàng, trên đường đi phát hiện ra vài thi thể, không phải Lôi Giang hay Trương Bác Huân. Lạc Phi Phàm cau mày, xem xét tình trạng của mấy cỗ thi thể đang nằm dưới đất. Hắn báo với Chiến Luyện một tiếng, rồi một mình lái xe chạy như bay về phía trước.

An Nhiên ngồi trong xe chống đạn, đặt Oa Oa đã ngủ lên chiếc giường nhỏ ở thùng sau, thắt chặt đai an toàn trên chiếc giường nhỏ, miễn cho lúc xe di chuyển bị lay động khiến Oa Oa bị xóc nảy. Cô thấy kỳ quái liếc nhìn sang Chiến Luyện đang lái xe.

Trong quá trình đi đường, chiếc xe chống đạn này được Chiến Luyện không ngừng cải tiến, thùng xe được nới rộng ra không ít, ngoại trừ để được thêm một số vật tư ra thì còn có thể đặt một chiếc giường nhỏ cho Oa Oa, ghế ngồi phía sau cũng rộng rãi hơn nhiều, còn trải thảm lót, có thể nằm ngủ trên đó.

Hiện tại xe chống đạn này giống như một gian phòng di động.

Lúc này Tiểu Bạc Hà đang nằm ngủ ở phía sau, cho nên An Nhiên nhẹ chân nhẹ tay bò lên ghế phụ, ngồi xếp bằng ở ghế trên, nhìn đèn xe chiếu về phía trước, hỏi:

"Sao Lạc Phi Phàm lại đi trước hả anh?"

----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com