Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 534 - 545

534. Mấy người đàn ông này không thể giữ lại

An Nhiên nhún nhún vai, nói với hai người phụ nữ này:

"Nếu các cô nhờ Trương Bác Huân đứng bên cạnh bảo vệ thì có thể đi đào giun."

Trương Bác Huân mặc áo khoác quân dụng, dáng người thẳng tắp đứng bên cạnh đường hầm, nghe An Nhiên nói xong, đỉnh mày anh tuấn hơi hơi nhăn lại, nhưng vẫn đi tới nói với hai người phụ nữ trước mặt:

"Các cô muốn đào ở đâu?"

Sau đó, hắn đi theo hai người kia.

"Cô đúng là biết cách sai bảo cậu ta."

Lương Tử Ngộ cũng đang trong ca gác nhìn An Nhiên cười cười. Ở chung thời gian lâu dần, hắn cảm thấy thật ra Trương Bác Huân là người thành thật, cũng không đến nỗi nào.

Nhưng Triệu Như vẫn không thích người kia như cũ, cô ấy đứng ở bên người Lương Tử Ngộ, hừ một tiếng, quay đầu bước lên xe, trên người bọc tầng tầng lớp lớp áo khoác.

Thời tiết càng lạnh thì gây ảnh hưởng càng lớn tới dị năng giả hệ mộc và hệ thủy, An Nhiên vẫn còn ổn, chỉ mặc áo lông cùng với quần có lớp lót nhung, nhưng Triệu Như thì lại cực khoa trương. Lúc tìm kiếm vật tư ở ven đường, cô ấy thu thập được một chiếc áo khoác lông chồn, giờ đang khoác trên người cộng thêm một chiếc quần bông rất dày ở bên trong còn lót thêm một chiếc quần nhung, dưới chân cũng đi một đôi giày bông màu đen thật dày.

Nhưng nếu tham chiếu cách ăn mặc này với những dị năng giả hệ thủy khác thì cũng không khác quá nhiều.

Hơn nữa dưới thời tiết như này, không chỉ thực vật của An Nhiên tỏ ra lười biếng không nhấc nổi tinh thần mà ngay cả nhóm dị năng giả hệ thủy tạo ra nước cũng không nhiều như trước kia.

Hiện tại các cô ấy phải tiêu hao năng lượng nhiều gấp đôi mới có thể thả ra được một chút nước.

Những dị năng giả hệ thổ như Bàn Tử lại không chịu bất cứ ảnh hưởng gì, bọn họ đang đào hầm đến hô mưa gọi gió.

Chẳng bao lâu, đường hầm đã được đào thông khoảng 1/10 rồi và quả nhiên bên trong nhiệt độ cao hơn vài độ so với bên ngoài, rất ấm áp.

Những chiếc xe giường nằm bắt đầu từ từ lái vào bên trong đường hầm, Bàn Tử dẫn theo người, bắt đầu đào những ô vuông nhỏ ở vách hầm, hắn quyết tâm phải sống trong hang động này.

Không khí bên ngoài lạnh tới nỗi An Nhiên thở ra cả sương trắng, cô xoa xoa hai tay vào nhau rồi rụt vào trong ống tay áo, dưới chân là đôi ủng đi tuyết, mà vẫn phải dậm dậm chân trên nền tuyết trắng để chống lạnh. Khi định xoay người về xe, cô nhìn thấy từ phía đối diện một chiếc xe tới gần, cửa xe hạ xuống, một người đàn ông vươn đầu ra nói chuyện với Từ Lệ Nhi đang đứng ở ven đường.

Gương mặt người đàn ông kia không quá quen, dường như là thuộc đội ngũ dị năng giả mấy ngày trước trong đoàn người của Bàn Tử.

Nói là trong đoàn người của Bàn Tử nhưng thật ra không phải vậy, bởi bọn họ chỉ vừa vặn gặp nhau trên đường rồi đi phía sau cả đoàn, mấy ngày rồi cứ đi theo không xa không gần. Thời tiết trở lên khắc nghiệt, Bàn Tử còn chưa kịp 'tâm sự' gì nhiều với đám dị năng giả lực lượng này đâu.

Đám người này có vài chiếc xe con, có khoảng mười mấy người, có xe có vật tư, cứ như vậy đi theo phía sau đội ngũ của Bàn Tử, đã vậy còn ném 2 người 'trói buộc' trong đội của mình cho Bàn Tử.

Ấn tượng của An Nhiên đối với đám người này không hề tốt, dáng vẻ của người lái xe kia nhìn như thế nào cũng không phải người thành thật. Hai người trói buộc ném cho đội Bàn Tử đều là phụ nữ đang bị bệnh, họ gầy trơ xương như que củi, dường như là bị bỏ đói đến mức không còn sức lực để nói chuyện.

Tuy rằng như vậy nhưng Bàn Tử vẫn nhận, hắn sắp xếp cho họ vào ở một chiếc xe, cung cấp đồ ăn, thức uống còn đưa một ít thuốc cho 2 người phụ nữ này.

Không biết có phải ảo giác của An Nhiên hay không, nhưng gã đàn ông này cùng với đám người đội ngũ của gã thường xuyên dùng ánh mắt khác lạ nhìn những người phụ nữ trong đội của Bàn Tử. Hôm nay còn liếc nhìn cô vài lần, cô nhất định sẽ nói với Bàn Tử rằng đám đàn ông này không thể giữ lại.

Giờ nhìn về phía chiếc xe này, tuy rằng khoảng cách khá xa không nghe rõ được gì, nhưng cô vẫn nhận thấy, người đàn ông ngồi trong xe đang lôi kéo Từ Lệ Nhi.

-----------------

535. Lưu Đông

Dường như Từ Lệ Nhi tỏ ra không tình nguyện, cúi đầu nói vài câu gì đó với gã đàn ông kia, lập tức gã đưa ra một nắm tinh hạch, chúng lóe sáng lấp lánh cực kỳ rõ ràng trên nền tuyết trắng.

Trong nháy mắt trên khuôn mặt trang điểm lòe loẹt của Từ Lệ Nhi hiện lên chút chần chờ, sau đó cô ta duỗi tay nhận lấy, rồi bị gã đàn ông kia kéo lại cô ta ỡm ờ đi vào xe.

Trong lúc đóng cửa xe, An Nhiên đứng từ xa mơ hồ thấy được, Từ Lệ Nhi đang cùng gã đàn ông tên Lưu Đông kia ngồi mặt đối mặt đối diện nhau, dựa theo hình ảnh ấy cô não bổ ra dáng ngồi của hai người trong xe lúc này, đó là Từ Lệ Nhi ngồi trên đùi Lưu Đông.

Thú vị nha! Từ Lệ Nhi lại muốn nhảy đi ăn máng khác, định chuyển sang đội ngũ của Lưu Đông này à?!

An Nhiên đứng gọn vào ven đường nhìn chiếc xe kia lăn bánh. Khi chiếc xe đi lướt qua cô, An Nhiên thấy rõ đúng là Lưu Đông đang ôm Từ Lệ Nhi, mà cô ả kia thì ngẩng đầu, chống đẩy gã đàn ông không cho gã cắn vào cổ mình.

Lúc này, tầm mắt của Từ Lệ Nhi cũng liếc ra cửa xe, thấy dáng vẻ An Nhiên đang suy tư gì đó, trong lòng nghĩ, việc của cô ta và Lưu Đông chắc chắn đã bị An Nhiên thấy.

Thật quá ghê tởm, rõ ràng biết cô ta bị cưỡng ép kéo lên xe mà cái người đàn bà này lại không thèm tới cứu, quả thật không phải người mà!

Từ Lệ Nhi có xô đẩy như thế nào thì cổ vẫn bị gã Lưu Đông cắn đến đau nhức, nhưng cô ta vẫn cố gắng chịu đựng, ma xui quỷ khiến nói:

"Anh có biết trong cái đội ngũ này người đàn bà nào dễ lôi lên giường nhất không? Tất nhiên là cái người tên An Nhiên rồi, cũng chẳng có tác dụng gì lớn lao nhưng mỗi người đều có thể 'đè', Đông ca à, anh thiếu đàn bà thì sao không đi tìm cô ta đi?"

"Nhưng nghe nói, cô ta là vợ của Chiến Luyện trong đội ngũ của mấy em mà."

Người nói chuyện là tài xế đang lái xe. Đúng vậy, nếu Lưu Đông muốn "làm việc" thì tất nhiên phải có người thay gã lái xe rồi, trên xe này không chỉ có Lưu Đông cộng thêm tài xế mà trên ghế phụ còn có một gã đàn ông nữa đang ngồi.

Bọn họ đã đi theo đội ngũ với đầy trói buộc của Bàn Tử vài ngày nay, đến giờ còn chưa thăm dò rõ ràng chi tiết về đám người này, tựa hồ càng nhìn thì càng cảm thấy đội ngũ này không bình thường.

Nhưng cũng biết Chiến Luyện không phải người dễ chọc.

Mà Từ Lệ Nhi người đàn bà đang ngồi trong ngực này, Lưu Đông đã bị ngắm trúng. Hôm nay mới lái xe đến bên người cô ta, tùy tiện trêu đùa hai câu, rồi kéo lên xe. Tuy rằng biểu hiện lúc đầu không tình nguyện nhưng cũng không la to hay kêu gào gì. Lưu Đông nghĩ phỏng chừng người đàn bà này cũng chẳng phải trinh tiết liệt nữ gì, dù gã có mạnh bạo hơn thì cô nàng này cũng không ồn ào gì đâu.

"Ai nói cô ta là vợ của Chiến Luyện?"

Từ Lệ Nhi đẩy đầu Lưu Đông ra, vẻ mặt nôn nóng.

"Cô ta chỉ là vợ cũ của Chiến Luyện, đúng chỉ là 'vợ cũ' mà thôi, nếu không phải sinh cho Chiến Luyện một đứa con gái thì ai thèm quan tâm tới cô ta? Tóm lại quan hệ chỉ ở 'trên giường' mà thôi."

"Đúng vậy, chỉ là quan hệ 'lên giường' thôi."

Gã đàn ông ngồi trên ghế phụ quay đầu lại cười xấu xa nhìn Lưu Đông và Từ Lệ Nhi. Lúc này, Lưu Đông đã đẩy ngã Từ Lệ Nhi xuống ghế, cô ta vừa định hét lên thì đã bị gã kia cho ăn một cái tát, mặt nghiêng hẳn sang một bên, không dám phản kháng nữa.

Tuyết rơi lắc rắc từ trên bầu trời xuống tựa như vĩnh viễn không bao giờ dừng lại, chúng theo cơn gió lạnh bay lả tả thấm vào da thịt, rất nhanh trời xẩm tối.

Người ngày càng nhiều thì quang cảnh như gà bay chó sủa khó mà chống đỡ, Bàn Tử chỉ huy nhóm quân nhân hỗ trợ dọn đất đá trong đường hầm ra. Huyệt động bên trong đã đào xong, nhưng tạm thời không thể vào ở, vì vách tường vẫn còn ẩm thấp, cho nên chỉ lái vài chiếc xe giường nằm vào trong, còn lại thì đỗ ở bên ngoài đường hầm.

Vì Bàn Tử quá bận rộn nên An Nhiên vẫn chưa tìm hắn để nói về chuyện của gã Lưu Đông kia.

-------------------

536. Thuộc tính 'xe bus'

Thời gian chầm chậm trôi qua, Chiến Luyện vẫn chưa về, An Nhiên cảm thấy nóng nảy. Cô lại xuống xe một lần nữa để quan sát thế núi phía trên đường hầm, trong lòng nghĩ sao anh còn chưa trở lại, cô phải làm gì bây giờ?

Cô không có cách nào đi tìm anh cả, bởi điều kiện không cho phép. Vì nếu cô có đi thì không phải đi một mình mà nhất định sẽ mang Oa Oa đi cùng, nhưng gió tuyết quá lớn mà bé con còn quá nhỏ.

Cô nghe nói bên Bàn Tử mấy ngày gần đây đã có vài đứa nhỏ phát sốt, bị cảm mạo, vì tránh cho virus cảm mạo khuếch tán, Bàn Tử đã phải cách ly mấy đứa nhỏ đó ra, cho nên dưới trời đông đầy gió tuyết như thế này ôm Oa Oa ra khỏi xe là một lựa chọn không hề sáng suốt.

Bên ngoài, trong mỗi chiếc xe giường nằm kia đều phát ra những âm thanh náo nhiệt, tiếng khóc lóc, tiếng la hét của trẻ nhỏ, thanh âm nói chuyện của người già, của phụ nữ, hết đợt này đến đợt khác rất ầm ĩ, ở cách đó không xa ngoài xe lại có mấy người đàn ông đang đứng hút thuốc.

An Nhiên cúi đầu vốn định đi lướt qua đám đàn ông này ai ngờ bọn họ lại nhìn sang bằng ánh mắt cực kỳ đáng khinh. Trong nháy mắt khuôn mặt cô trở lên lạnh lùng, gương mặt vốn tú lệ giờ đã biến thành nghiêm nghị, sắc bén.

"Hi!"

Trong đó có một người đàn ông, mặt mũi bóng nhẫy ngón tay còn kẹp điếu thuốc, phất phất tay với cô.

Cô không nói chuyện, chỉ đứng tại chỗ, hai tay nhét vào trong áo lông vũ, hai mắt lạnh lùng.

Thấy cô không phản ứng, mấy gã này lại càng cợt nhả, trong đó có gã tài xế lái xe cho Lưu Đông lúc trước, gã thấp giọng mắng:

"Còn giả bộ thuần khiết!"

"Không nhầm đấy chứ, rất lạnh lùng mà, em này thật sự sẽ để mỗi người "đè" hay sao?"

Có người đưa ra nghi vấn, mấy người này đều thuộc đội ngũ của Lưu Đông, phần lớn là dị năng giả lực lượng. Nói chúng là vật hợp theo loài những kẻ này phỏng chừng tính tình không khác Lưu Đông là bao.

Nói như thế nào nhỉ, đám đàn ông thật ra cũng rất nhiều chuyện, không có việc gì làm thì thích tụ tập với nhau thảo luận một chút về phụ nữ. Nói nói, không biết như thế nào lại nói về An Nhiên là người có thuộc tính 'xe bus', ai cũng có thể 'lên giường', vì vậy mà lời đồn này đã lưu truyền trong đội ngũ của Lưu Đông.

Cho nên mấy gã đàn ông này vừa thấy An Nhiên xuống xe, lại một thân một mình đứng lặng nơi kia, hơn nữa kẻ thoạt nhìn không dễ chọc là Chiến Luyện lại không thấy bóng dáng đâu cả. Nghe nói là đi thám thính tin tức ở phía trước rồi, cũng chẳng biết có phải thực sự đi thám thính hay không? Có khi đã vứt bỏ đám trói buộc này mà chạy trước rồi cũng nên. Vì vậy, những kẻ này đã nổi lên tâm tư không nên có.

Nói thật, mạt thế mà, những người phụ nữ trong đội ngũ này của Bàn Tử, tròn tròn trĩnh trĩnh trắng nõn sạch sẽ, thậm chí một đám người còn mặc quần áo chỉnh tề, không hề có dáng vẻ mặt mày xám tro chật vật bất kham mà mạt thế nên có.

Phóng tấm mắt quan sát cả đoạn đường chạy nạn này đi, những người phụ nữ yếu nhược, có ai mặt không đầy ai oán đây? Còn những người có biểu tình thoái mái giống như đám đàn bà trong đoàn đội này thì rất ít.

Đặc biệt là An Nhiên, thật sự trắng nõn trong veo như nước, toàn thân tràn ngập sinh cơ, khiến người khác chỉ nhìn thoáng qua cũng cảm thấy tâm tình thoải mái, cho nên đám đàn ông này vừa nghe nói An Nhiên là người mà ai cũng có thể 'lên giường' thì đã động tâm, trong đầu còn tính toán làm gì kia với cô.

Lương Tử Ngộ đang cảnh giới ở gần đó, nghe vậy, tựa hồ ý thức được mấy kẻ này định làm điều bất lợi với An Nhiên, thì tiến lên hai bước, muốn đuổi mấy gã đàn ông ăn nói lỗ mãng này đi, ai ngờ vừa đi qua chỗ Vân Đào thì đã bị hắn duỗi tay ngăn cản.

"Đào ca, An Nhiên có nguy hiểm."

Lương Tử Ngộ thấy bị ngăn cản thì cau mày nhìn sang Vân Đào, hắn không hiểu vì sao mà đối phương lại cản mình.

Vân Đào cúi đầu, trầm giọng nói:

"Muốn ưng con giương cánh bay lượn thì không cần can thiệp quá nhiều, vài tiểu sâu này mình cô ấy cũng có thể xử lý."

--------------

537. Muốn chơi dã chiến à!

Vân Đào mặc kệ để An Nhiên tự hành xử, hắn bắt đầu dọn dẹp, sắp xếp lại xe tải, lấy ra chăn đệm đêm nay cần dùng.

Toàn bộ phụ nữ và trẻ em trong đội bọn họ đều chen chúc qua đêm trong xe chống đạn được tân trang như một phòng ở kia. Xe tải phía sau cũng được Chiến Luyện cải tạo lại một chút, có thể đủ cho mấy người đàn ông ngủ bên trong. Chẳng qua là bên trong không đủ rộng rãi, ấm áp và thoải mái như chiếc xe kia mà thôi. Cho nên, mỗi ngày sau khi ngủ phải thu dọn lại đệm chăn, gấp gọn vào để ở góc cuối cùng của khoang xe.

Mà khi gã tái xế của Lưu Đông ném tàn thuốc trong tay xuống, dẫn mấy gã khác đi đến gần An Nhiên thì trong làn mưa tuyết có một người bay xuống từ trên rìa núi cao mấy chục mét, vừa vừa vặn vặn đáp xuống ngay phía sau đám người này.

Dưới đại tuyết, Chiến Luyện đứng thẳng dậy, trên chóp mũi của anh còn vương một vài bông tuyết mỏng manh. Anh nhìn chằm chằm mấy gã đàn ông đang đi về phía vợ mình. Một người trong số đó còn đung đưa một túi tinh hạch trong tay, gã lắc lư đi tới trước mặt An Nhiên, cười cực kỳ hạ lưu, khả ố:

"Người đẹp à, cái giá này được không, cùng mấy anh đây chơi đùa một đêm có được không?"

An Nhiên cười cười, duỗi tay nhận lấy túi tinh hạch mà gã tài xế đưa lại. Chiếc túi này là loại túi đựng di động trước kia, tinh hạch bên trong có khoảng chừng có 1/3 túi, cô đổ tinh hạch từ bên trong ra lòng bàn tay, rồi lắc đầu.

"Chẹp, ít như vậy thôi à, còn là loại tinh hạch bình thường, để tôi chơi đùa với mấy người cả đêm sao, cái giá cũng quá rẻ mạt rồi."

"Ồ...... đối với kỹ nữ mỗi người đều có thể "đè" như cô em thì cái giá đó đã là quá nhiều rồi đấy." Có người bật cười quái dị, ngả ngớn nói.

Mấy gã còn lại bắt đầu vây quanh lấy An Nhiên, định dùng bạo lực để ép buộc.

Chợt, ô cửa sổ của chiếc xe giống phòng ở di động phía sau lưng cô bị kéo ra, khuôn mặt hữu khí vô lực của Triệu Như xuất hiện, cộng thêm không ít gương mặt đang chờ mong náo nhiệt thấp thoáng ở cửa sổ mấy chiếc xe giường nằm.

"Được thôi."

An Nhiên cầm tinh hạch trong lòng bàn tay, một tay đưa ra phía sau, gật đầu nhìn đám đàn ông đang đứng vây quanh mình.

"Vậy cùng mấy người chơi đùa trong chốc lát cũng được, chúng ta tốc chiến tốc thắng đi."

Sau đó, An Nhiên nhìn về phía Chiến Luyện đang ở phía sau đám đàn ông. Anh ôm tay dựa nghiêng vào một tảng đá, nhìn cô với vẻ mặt chờ mong điều thú vị.

Gã tài xế kia cũng theo tầm mắt An Nhiên, quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt gã tỏ ra hốt hoảng. Nào biết, Chiến Luyện lại vươn tay làm một thủ thế "Xin cứ tự nhiên" với gã. Sau đó anh lại ôm cánh tay như cũ, đứng tại chỗ nhàn nhã nhìn bọn họ.

An Nhiên nhướng mày nhìn mấy người vây quanh, thoáng sau cô xoay người đi tới gần đuôi xe của mình, rồi quay người dựa vào cốp xe, nở nụ cười với mấy gã kia.

"Ấy dà, đây là muốn chơi dã chiến à?"

Gã đàn ông đi tuốt đàng trước vội vàng gấp gáp khó dằn nổi mặc kệ xung quanh có Lương Tử Ngộ, Vân Đào cùng Chiến Luyện hay không, lập tức muốn nhào lên ôm lấy An Nhiên. Lúc này, cô lại nở một nụ cười thật xinh đẹp, bất chợt sau lưng cô, một cái đuôi thật dài màu trắng vươn ra.

Cái đuôi kia uốn lượn, vặn vẹo, giống như một cái đuôi của hồ ly màu trắng thật lớn, lông đuôi hồ ly màu trắng run run lên dưới cơn gió lạnh. Nó phát ra thứ âm thanh lách cách nhỏ vụn của kim loại va chạm vào nhau, nhìn cực kỳ yêu dị.

Người đang ông đang vọt đến, trừng to đôi mắt, còn không kịp phản ứng được có thứ gì đang tới thì đuôi hồ ly kia đã lướt qua đầu vai An Nhiên lao đến. Nó cuốn lấy cổ gã, ngay lập tức cả người gã cứng đơ.

"Đó là cái gì, đó là thứ gì vậy? ~~ Đây là cái gì?"

Gã sợ tới mức muốn tè ra quần, rồi chỉ kịp cảm nhận được có vô số cây kim đang đâm vào cổ mình, thứ ấy đã chọc sâu vào da thịt của gã.

-------------------

538. Chết nhanh như vậy à!

"Trong quá trình chơi đùa thì mấy người có thể nói cho tôi biết, có lý do gì để tôi buông tha cho các người đây?"

An Nhiên quyết định phải noi theo những vai đại gian đại ác, trước khi xử lý vai chính thì dong dài nói thật nhiều, không chừng kết cục sẽ xảy ra xoay ngược hay lật xe gì đó nha?

Nhưng không đợi đám người này biện giải cho bản thân, bản tính xấu xa đã thể hiện hết ra ngoài thì còn gì để nói.

An Nhiên nghiêng đầu suy nghĩ, cuối cùng thở dài lắc đầu, tựa hồ không có lý do gì để buông tha cho đám người này cả.

Bản tính ác độc có thể xấu xa tới trình độ nào? Khi mà luật pháp và chế tài đều đã biến thành hư ảo, bản tính của con người sẽ bộc lộ ra ngoài, trong đó không phải không có những người chính trực, sáng sủa, nhưng An Nhiên không nhìn ra được điều đó trong đám người này.

Nếu như hôm nay, cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, vô luận cô có nhận tinh hạch của đám đàn ông này hay không thì kết cục gặp phải sẽ không hề có bất cứ thay đổi gì. Bọn họ đã muốn "đè" cô thì tự nguyện cũng tốt, nhưng có lẽ cưỡng ép còn mang lại lạc thú nhiều hơn.

Mà không riêng gì cô.

Trong mắt của bọn họ đã hiện dã tâm, thậm trí ánh mắt đã đặt lên toàn bộ đội ngũ của Bàn Tử.

Cho nên, trước khi đám người này làm ra nhiều điều tàn ác hơn, phải nhanh chóng diệt trừ đi, âu cũng là trách nhiệm đối với những người vô tội khác.

Lại nhìn về gã đàn ông đang bị đuôi hồ ly quấn lấy cổ, cơ thể gã hiện tại tựa như có thứ gì đó đang ăn mòn. Hai tay gã tóm lấy đuôi hồ ly trên cổ, cổ họng gã phát ra những tiếng cạc cạc cạc không rõ muốn nói cái gì.

Người bên cạnh cũng bị đứng hình, ngây người trong khoảng thời gian ngắn, không chờ đám người này có phản ứng gì thì gã đàn ông đã bị đuôi hồ ly hút thành thây khô.

Phút chốc, mọi âm thanh như trào lên, đám đàn ông điên cuồng kêu gào, chạy tứ tán.

Đuôi hồ ly phía sau lưng An Nhiên nhanh chóng cuốn lấy đám người chạy xa xa, biến từng người từng người thành thây khô.

Gã tài xế của Lưu Đông cũng kêu to, chạy trước nhất, nhưng mọi người chỉ nhìn thấy gã chạy thêm một đoạn, dưới chân đã bị thứ gì màu trắng móc lấy, sau đó té ngã, bị kéo trở lại, rồi lặng yên không một tiếng động tiêu thất.

"Chết nhanh như vậy à!"

Triệu Như kéo cửa kính ra, vừa co rúm cơ thể vừa vươn đầu ra ngoài, nhìn mấy cái thây khô trên mặt đất, nhíu mày:

"Cầu Gai Béo của cô càng ngày càng khủng bố, cô có xác định nó đúng là tiên nhân cầu không đấy?"

Trên mặt đất đuôi hồ ly vẫn đang uốn lượn, nó chậm rãi co rụt co rụt, trở về gầm xe, hiện giờ thân thể của nó ở dưới gầm xe, bởi vì thể tích đã quá lớn, cho nên chỉ có thể đặt ở dưới đó mà thôi, nó không thể muốn lăn đi đâu là lăn đi đó được nữa.

Cái đuôi kia chính là cành hoa tiến hóa của Cầu Gai Béo, trên thân có những sợi lông đó chính là gai nhọn của nó, cực kỳ rậm rạp và dày đặc. Từng chiếc gai lại cực kỳ cứng rắn, đạt tới trình độ nguy hiểm cấp S rồi. Nếu chúng chọc vào một tấm sắt bình thường thì 1 giây sau có thể khiến tấm sắt kia biến thành một cái sàng.

Chẳng qua từ trước tới nay An Nhiên vẫn luôn cho nó ăn sinh vật dưới nền đất, chưa từng cho nó ăn thịt người cho nên sự nguy hiểm của nó như thế nào thì chẳng ai biết cả và đây cũng là lần đầu Triệu Như nhìn thấy.

Cùng với Triệu Như còn có Vân Đào, Lương Tử Ngộ, Vương Uy và Chiến Luyện. Mấy người được một phen kinh ngạc, trước kia chỉ biết An Nhiên 'đánh phụ trợ' rất lợi hại, nhưng thứ cô giải quyết đều là một ít động thực vật biến dị, hiện tại lần đầu tiên nhìn thấy thực vật của cô ăn thịt người, vậy ......

Cũng may bình thường không trêu chọc gì người phụ nữ này!

An Nhiên nghiêng đầu, học Triệu Như nhướng mày không nói chuyện.

Chiến Luyện cười hì hì biểu tình nghịch ngợm, bước đôi chân dài đi tới trước mặt cô, hỏi:

"Người đẹp à, em càng ngày càng tuyệt vời đấy! Đêm nay hai ta có thể hẹn hò không?"

---------------------

P/s: Cùng tưởng tượng ra 'Đuôi hồ ly' như này nha các tình yêu.


-----------------------

539. Bàn Tử sẽ rời đi ư?

"Hẹn hò à? Được thôi, em có thể 'chơi đùa' cùng anh cả đêm đấy!"

Cái đuôi hồ ly vừa rụt trở về lại chậm rãi dò đầu ra, thấy An Nhiên xoay người đi, Chiến Luyện bước lên vài bước, ôm chặt lấy eo cô. Cái đuôi kia vọt tới gần, Chiến Luyện vung tay đấm cho nó một phát khiến nó rơi bịch xuống nền tuyết, mà nó cũng thức thời nhanh chóng lùi về gầm xe.

An Nhiên vui vẻ bật cười ha ha rồi bị Chiến Luyện ôm vào lòng ngực, cô nói:

"Đừng chơi trò lưu manh nữa, anh với đám đàn ông kia không có gì khác nhau cả đâu, chỉ muốn chiếm lợi từ em thôi."

"Anh giống ở chỗ nào chứ, anh đây là hợp pháp nha."

Anh thời thời khắc khắc không quên nhắc nhở cô sự thật rằng mình và cô còn chưa chính thức ly hôn. Dưới những cái vỗ đánh của cô, anh bật cười nhấc cô lên xe.

Chiếc xe lớn rộng rãi, không khí ấm áp tràn ngập, so với sự rét lạnh của băng thiên tuyết địa bên ngoài thì như ở hai thế giới.

Hai người hi hi ha ha lên xe, Chiến Luyện thả An Nhiên xuống, đi tới chiếc bàn nhỏ, tìm cái ly đổ nước trong bình giữ nhiệt ra uống.

Triệu Như bọc quần áo giống như một chú gấu đi ra, hỏi:

"Tình huống bên kia như thế nào?"

Đương nhiên câu này cũng là lời mà An Nhiên muốn hỏi, vì thế cũng giống như Triệu Như nhìn Chiến Luyện chờ câu trả lời của anh.

Chiến Luyện ngẩng đầu uống hơn nửa ly nước xong mới nói:

"Bên kia là một nơi tụ tập rất lớn của những người còn sống sót, nếu so với thôn Thiết Ti của ông Đường Kiến Quân thì chỉ có hơn chứ không kém. Tình huống cụ thể bên trong thế nào, anh còn chưa đi vào nên không nắm rõ được, vì anh sợ để mặc mọi người ở chỗ này thì sẽ không an toàn cho nên quay về trước, quả nhiên, anh vừa đi thì đã có vài người sống không yên phận rồi."

Đoàn đội người sống sót bên kia đường hầm rất lớn, họ còn xây đắp tường bao lên rất cao. Như vậy chứng tỏ có rất nhiều dị năng giả hệ thổ ở bên trong, Chiến Luyện đứng trên đỉnh núi, dùng ống nhòm tia hồng ngoại nhìn vào, thấy về cơ bản thì mọi thứ bên trong vẫn bình thường, không phát sinh sự việc cực kì bi thảm gì.

Nhưng để tìm hiểu tỉ mỉ kỹ càng hơn thì phải tốn thêm thời gian cẩn thận quan sát. Vì thế Chiến Luyện trở về trước còn Lạc Phi Phàm tiếp tục ở lại quan sát thêm tình hình.

"Nếu đoàn người sống sót kia an toàn, vậy thì Bàn Tử sẽ rời đi đúng không? Cả đội ngũ lớn như vậy..... bọn họ sẽ thu nhận ư?"

An Nhiên cảm thấy qua khoảng thời gian đồng hành cùng Bàn Tử, thật ra cũng có chút cảm tình với người kia. Đừng nhìn hắn luôn đi đường ngang ngõ tắt nhưng ở mạt thế, so với rất nhiều đoàn đội khác mà nói, thì Bàn Tử còn có trách nhiệm, ít nhất, hắn chưa từng vứt bỏ một người nào, mặc dù hoàn cảnh sinh tồn ác liệt đến như vậy.

Cho nên đương nhiên An Nhiên cũng hy vọng Bàn Tử có thể mang đội ngũ của hắn tìm được một nơi thích đáng để dựa vào.

Nhưng với tính tình hắn gian trá trơn trượt như vậy thật sẽ khiến người khác nổi giận!

"Nếu Bàn Tử chịu đưa ra đủ điều kiện, hấp dẫn sự hứng thú của đối phương thì bất cứ đoàn đội người sống sót nào cũng sẽ tiếp nhận bọn họ thôi."

Người nói lời này là Triệu Như, cô co rúm thân thể của mình lại, ngã người trên sô pha, hiện giờ cả người đã cứng đơ vì lạnh, cô cảm thấy rất có thể mình sẽ chết ở cái mùa đông này mất.

An Nhiên bật cười, quay đầu nhìn cô ấy.

"Cô cảm thấy người như Bàn Tử có thể ở lại hay không? Cho đến tận bây giờ chúng ta không hề biết, rốt cuộc nhóm trói buộc của hắn cất giấu bao nhiêu dị năng giả ngũ hành."

Lúc trước vì giành sự tín nhiệm của An Nhiên, Bàn Tử kéo hơn 100 người tới, chỉ vào ai là hệ thủy ai là hệ mộc cho cô xem.

Nhưng vài ngày sau, người ra thả nước lại là người khác, mỗi ngày mỗi người khác nhau, khiến An Nhiên muốn nhớ mặt cũng khó. Hôm nay phải đi đào đường hầm, hắn một lần kéo mười mấy dị năng giả hệ thổ sơ cấp ra, đây là điều mà trước kia chưa từng nghe ai nói đâu.

----------------------

540. Thích thì tới cắn tao đi.

Cho nên, để đội ngũ của Bàn Tử bày ra toàn bộ giá trị của bản thân, lấy đó để đối phương tiếp nhận một đám "trói buộc" bọn họ thì có chút khó khăn.

Chuyện này, vẫn nên dựa theo trình tự các bước bình thường đi thôi.

Mọi người đang nói chuyện thì bên ngoài truyền đến âm thanh la hét ầm ĩ, An Nhiên và Chiến Luyện liếc nhìn nhau, Triệu Như ngồi trên ghế sô pha cũng đứng dậy, Tiểu Bạc Hà tỏ ra cảnh giác nhanh chóng che chở cho Oa Oa và Hằng Hằng.

Ở bên ngoài, Lương Tử Ngộ và Vương Uy đang ngăn đám người Lưu Đông lại. Gã Lưu Đông này dẫn theo khoảng 10 dị năng giả lực lượng, gào thét muốn An Nhiên trả gã tài xế xe cho mình. Bàn Tử thì vội vàng chạy ra từ đường hầm vọt vào giữa đám người này, kêu to hét lớn.

"Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ? Không thấy trời tối rồi sao? Đang quấy rầy người khác ngủ đấy, có biết không hả?"

Lưu Đông xoay người, tròng mắt xoay chuyển trong hốc mắt, mặt đỏ tía tai quát Bàn Tử:

"Ngủ cái gì mà ngủ, em trai của tao không biết còn sống hay chết, mày không thấy ngay cả thi thể cũng không tìm thấy à, làm sao mà tao ngủ được?"

Hóa ra gã tài xế kia là em trai của Lưu Đông à? Mà chẳng biết là thật hay chỉ mượn cớ đến để gây chuyện nữa.

Trên xe, An Nhiên hiểu rõ điều này, thấy Chiến Luyện lạnh lùng đi ra ngoài thì cũng đi theo sau anh. Lúc này, cô nghe thấy Vương Uy vừa ngăn kẻ kia vừa nói:

"Tôi đã nói rồi. Em trai của anh là ai, chúng tôi chưa từng gặp, hà cớ gì mà muốn lục soát đoàn xe?"

"Mày đừng giả vờ giả vịt!"

Lưu Đông giận dữ chỉ thẳng một ngón tay vào mũi Vương Uy, tức giận đến cả người phát run.

"Ngay ở đây, ai ai cũng thấy được, em trai của tao tới tìm An Nhiên, con kỹ nữ thối kia rồi sống sờ sờ bị kéo đi."

Sau đó, gã nhìn thấy An Nhiên đi theo sau lưng Chiến Luyện thì không thể khống chế được bản thân, bàn tay nắm chặt muốn xông lên đánh cô.

Nhưng gã lại xem nhẹ người đứng phía trước cô, Chiến Luyện. Nắm tay vừa mới vung ra đã bị Chiến Luyện bắt lấy, gã sửng sốt, lúc này mới nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.

Khoảng thời gian này Chiến Luyện ăn mặc rất lung tung bởi quân trang phẳng phiu giờ đã không còn thích hợp ở cái thời tiết rét lạnh như thế này nữa. Anh khoác lên người một chiếc áo lông vũ to rộng màu đen của người lớn tuổi, vì điều kiện hữu hạn, áo khoác quân trang đều chia cho những quân nhân bảo vệ đội ngũ của Bàn Tử rồi.

Với ngũ quan sắc bén, khuôn mặt soái khí Chiến Luyện luôn tạo cho người khác cảm giác anh là một 'cao thủ' cực kỳ rắn rỏi bình dị không chú trọng hình tượng bên ngoài.

Nhưng Lưu Đông không hề đánh giá cao anh.

Đối với dị năng giả lực lượng, khi đến một cấp bậc nào đó, căn bản không sợ dị năng giả hệ kim, bởi giống như Lưu Đông đây, gã có thể tay không xé toạc một dị năng hệ kim sơ cấp.

"Mày chính là chồng cũ của con kỹ nữ kia đúng không?"

Lưu Đông với lửa giận ngập trời nhìn Chiến Luyện.

"Được lắm, tìm mày cũng được, em trai của tao đâu?"

"Đã chết."

Chiến Luyện khẽ nhếch lên khóe miệng trông có chút du côn kiêu ngạo, nhìn kẻ đối diện, bàn tay rảnh rỗi còn lại thì lôi một miếng cau trong túi áo ra, bỏ vào miệng, nhai nhai.

"Là tao giết đấy, thích thì tới cắn tao đi?!"

"**, mày là tìm chết à, em trai của tao làm gì mày? Đâu phải muốn xxx mày đâu!"

Lưu Đông tức giận đến hai mắt đỏ lên, gã chưa từng thấy một dị năng giả hệ kim nào kiêu ngạo như vậy. Gã đưa tay ra định tóm lấy cổ Chiến Luyện, nhưng anh lại lách người sang, vung một đấm, đánh bay gã ra ngoài.

"Giết thì giết, cần gì phải nói nhảm nhiều như vậy?"

Chiến Luyện cười hì hì, nhảy tới gần, gã Lưu Đông này bị đánh bay ngã trên nền tuyết còn đang liều mạng ho khan, ho được vài tiếng thì bắt đầu hộc máu.

-------------

541. Nhổ cỏ tận gốc

Chiến Luyện đứng bên người gã quỳ một chân xuống đất, duỗi tay, vỗ vỗ mặt Lưu Đông:

"Này, này, đã 'treo' rồi sao?"

Lưu Đông nghiêng đầu, phun ra một ngụm đầy máu lẫn mảnh răng vỡ vụn. Sở dĩ gã hộc máu vì một đấm của Chiến Luyện đã khiến non nửa hàm răng của gã vỡ nát.

Gã xoay người bò dậy, quát:

"Giết nó!!!"

Mười mấy dị năng giả lực lượng mà gã dẫn theo thấy vậy thì do dự không dám tiến đến. Còn Bàn Tử thì gấp đến độ nhảy lên, vọt tới trước mặt Lưu Đông, kêu lên:

"Bình tĩnh, bình tĩnh, mấy người bình tĩnh một chút đi. Hiện tại chúng ta đang cần nhân lực đào đường hầm, giữ lại mạng cho những người này để đào đường hầm á, đào đường hầm á á á ~~~!"

Thật sự quá thiếu người, Bàn Tử đã sớm nhằm vào chi đội ngũ này, muốn bọn họ trở thành sức lao động miễn phí cho mình, nhưng nhóm Lưu Đông chỉ muốn đi cùng chứ không có ý gia nhập đội ngũ.

Mà dọc đường đi này, đại đa số thanh niên trai tráng đều như vậy, vừa thấy tình trạng của đội ngũ Bàn Tử thì đã chạy mất dép. Phía Bàn Tử rất thiếu thanh niên trai tráng, hắn quả thực đang phát sầu nha.

Cho nên mắt thấy đám người Lưu Đông sắp không giữ được tính mạng, Bàn Tử vội đến độ nhảy lên, chỉ muốn tóm lấy mấy người trẻ khỏe đó đi đào đường hầm cho hắn, dù sao cũng tốt hơn bị giết chết mà.

Lưu Đông còn ngậm một búng máu trong miệng, xoay người muốn tát Bàn Tử, nhưng đã bị Chiến Luyện bắt lấy. Cánh tay gã bị xoay ngược lại, đầu vai bị anh hung hăng dẫm lên. Đồng thời, Chiến Luyện đá một phát vào khoeo chân của gã khiến gã quỳ bò xuống mặt đất.

Anh đang dùng 'kung fu' khóa người, thường được bộ đội đặc chủng dùng cho phần tử khủng bố, cho nên muốn động đậy cũng không thể làm được gì, huống chi Lưu Đông này là loại người thuần túy chỉ cậy vào sức mạnh.

Gã nghe thấy trong thanh âm của Chiến Luyện mang theo lửa giận, hỏi:

"Nghe bố mày hỏi đây, ai nói cho mày vợ tao là người mà ai cũng có thể "đè"?"

Trong khi hỏi chuyện, tay Chiến Luyện giật giật, khớp xương cánh tay của Lưu Đông bị anh túm chặt như muốn gãy nát, gã đau đến nỗi chỉ biết quỳ mọp tru lên trên nền tuyết.

Bàn Tử vội vã chạy tới trước mặt An Nhiên, nói với cô:

"Đừng dụng hình, đừng dụng hình, tôi biết, đó là Từ Lệ Nhi, mọi lời đồn không tốt về cô đều phát ra từ trong miệng cô ta cả."

An Nhiên liếc nhìn Chiến Luyện một cái gật đầu, anh thoáng quay đầu lại, hai tay tóm lấy đầu Lưu Đông, hơi dùng sức một chút, vặn gãy cổ gã.

Bàn Tử thấy vậy giống như bị cướp bóc tru tréo lên.

"Sức lao động của tôi á! Anh nói đi, tại sao cứ như vậy giết gã hả? Tôi đã liều mạng ra hiệu cho anh rồi mà. Anh tình nguyện giết gã cũng không để gã nô dịch cho tôi sao? Sức lao động của tôi ơi....."

"Diệt cỏ tận gốc, đã biết chưa?!"

Chiến Luyện đẩy Bàn Tử ra, chỉ vào những dị năng giả lực lượng mà Lưu Đông mang tới, những người kia lập tức lắc đầu, xua tay phủi sạch quan hệ.

"Chúng tôi chỉ.... chỉ đi ngang qua, đi ngang qua."

"Lưu Đông này quả thật không phải người! Quá rác rưởi, ngày thường gã làm rất nhiều việc khinh thiên hại lý. Chiến Luyện anh đúng là vì dân trừ hại."

"Đúng vậy, em trai của gã cũng chẳng phải người tốt lành gì, ngày đó còn cưỡng ép một đứa trẻ vị thành niên, haizzzz, đứa nhỏ kia rất nhỏ còn không đến 10 tuổi đâu."

Đám người mồm năm miệng mười bôi xấu nhạo báng Lưu Đông và em trai của gã.

Chiến Luyện lại vẫy tay với Bàn Tử, đợi cho đối phương đến gần, anh nói nhỏ:

"Dẫn hết đám người này đi, giám sát thật chặt, không trị được thì đến tìm tôi."

Hừ, đều không phải người tốt lành gì, dù Lưu Đông có rác rưởi, em trai của gã có xâm phạm trẻ em, nhưng những người này chỉ biết đứng bên cạnh nhìn hay sao? Nhất định cũng trợ Trụ vi ngược đúng không.

Bàn Tử gật gật đầu, trong lòng sớm đã tính toán kỹ càng, hắn xoay người gọi mấy người quân nhân tới dẫn đám người này đi.

------------------------

542. Lúc này xem mày chết như thế nào.

Những người quân nhân ở đây đều đã vật lộn từng ngày trong cái mạt thế này, tuy rằng bọn họ không phải kẻ ăn chay, nhưng có thể sống sót từ khi bắt đầu mạt thế, lưu lạc đến thôn Thiết Ti đi theo ông Đường Kiến Quân rồi từ thôn Thiết Ti lộn về Tương thành, lại theo Bàn Tử đi ra Tương thành đến nơi này, trải qua thời gian dài lê lết được rèn luyện, được luyện chế như bạc vàng trong lò lửa, toàn bộ bọn họ đều đã thức tỉnh các loại dị năng.

Cho nên đối phó với vài dị năng giả lực lượng như đám người này, thật quá đơn giản.

Trước kia Bàn Tử không động đến những người của Lưu Đông bởi vì không có cớ để 'xuất binh', nhưng Lưu Đông tự cho là đúng, coi thường cái đội ngũ tràn ngập trói buộc này còn ngu xuẩn chạy đến trước mặt An Nhiên cùng Chiến Luyện lải nhải, hiện giờ thì ....

Sau đó, không chờ Chiến Luyện hỏi An Nhiên sẽ giải quyết Từ Lệ Nhi như thế nào thì ở phía xa trên nền tuyết trắng vang lên những tiếng thét chói tai, cực kỳ thê lương.

An Nhiên đứng bên cạnh xe quay đầu thấy, trong đêm tuyết, có mấy người phụ nữ kéo lê Từ Lệ Nhi đang thét lên chói tai đi về phía cô.

Chuyện tối nay, đã chọc cho tất cả mọi người chú ý, trên cửa sổ những chiếc xe xung quanh đều có người đang ngó nghiêng xem náo nhiệt.

An Nhiên xoay người đi về phía bên kia của chiếc xe, ngăn trở tầm mắt của mọi người chờ Từ Lệ Nhi bị kéo lê tới đây.

Mấy người phụ nữ mặt đầy nịnh bợ kéo Từ Lệ Nhi tới trước mặt An Nhiên rồi hung hăng đẩy cô ả ra, mắng:

"Tiện nhân, lúc này xem mày chết như thế nào!"

"Ngày thường không biết xấu hổ bắt nạt tao thì cũng thôi, giờ mày lại bôi nhọ An Nhiên, quả thực xấu xa độc ác."

"Không biết xấu hổ, chính mình là loại mặt hàng ai ai cũng có thể "đè" mà còn có mặt mũi đi nói bậy à."

Thật ra những người phụ nữ này ngày thường đã có xung đột với Từ Lệ Nhi, nhưng vì ả ta đã ngủ với Bàn Ca, mọi người có chút kiêng kị, cho nên dù ả có coi rẻ hay coi khinh các cô, còn bá chiếm vật tư được phân phối thì mọi người cũng không dám vùng lên tới mức người chết ta sống như này.

Hiện tại cô ả chọc An Nhiên, người mà ngay cả Bàn Tử cũng phải khách khách khí khí. Lúc này, ả lại dám trêu chọc, vậy đây không phải là cơ hội tốt để dẫm chết Từ Lệ Nhi này sao.

An Nhiên đứng trên nền tuyết, hai tay nhét trong túi áo không nói lời nào, nhìn người kia đang giãy giụa bò lên từ nền tuyết, tóc tai hỗn độn vẻ mặt cực oán giận.

Đôi môi của Từ Lệ Nhi vẫn còn tô son đỏ một cách cẩn thận và diễm lệ, khuôn mặt chát chút phấn nền mỏng, nhưng vì bị mấy người phụ nữ lôi kéo, son môi bị lem khiến khóe miệng nhìn có chút rách nát và điên cuồng.

Từ Lệ Nhi đứng dậy, đẩy mấy người phụ nữ đang muốn xông tới túm mình ra, nhìn An Nhiên, trong mắt toàn là sự hằn học, ả cười lạnh nói:

"Cái cảm giác bị người khác phỉ nhổ nó thế nào, sướng không?"

An Nhiên nhướng mày, nhìn cô ả mà không nói lời nào, Triệu Như ở trên xe cũng kéo mành cửa sổ lên, Tiểu Bạc Hà cũng ngó ra, lạnh lùng nhìn Từ Lệ Nhi.

Mấy người phụ nữ bên ngoài cũng dần yên lặng, những bông tuyết lớn như lông ngỗng bay phấp phới trong gió, Từ Lệ Nhi khóc, nước mắt chảy dài đến quai hàm, rồi bị đông lạnh thành băng, cô ả nói:

"Tôi cũng chỉ là người bị hại, tôi cũng là người bị hại mà thôi! An Nhiên, nếu cô ở trong hoàn cảnh của tôi, cô có vứt bỏ Vương Uy để chạy một mình không?" Cô ả nói về chuyện lúc trước ở Tương thành gặp phải cây mây biến dị và vụ nổ xe.

Lúc ấy, Vương Uy che chở cho cô ả, nhưng cô ả lại đẩy Vương Uy ra một mình chạy trước. Trong suy nghĩ của ả, có thể chuyện này là lý do đầu tiên để An Nhiên không tiếp nhận mình.

Nhưng điều này không thể trách cô ta được, phản ứng lúc ấy của cô ả chắc chắn là phản ứng của bất cứ người phụ nữ bình thường nào gặp phải nguy hiểm, hầu như mọi người sẽ phản ứng giống cô ta mà đúng không?

-------------------------

543. Em làm gì vậy?

An Nhiên lại lắc đầu, nhìn Từ Lệ Nhi, mở miệng nói:

"Không phải, đây không phải lý do mà tôi không tiếp nhận cô. Lúc đó, cô bỏ chạy, ngay từ đầu tôi đã có chút khinh thường, nhưng sau nghĩ lại, ai biết được khi mình ở vào thời khắc đó, hoàn cảnh đó sẽ có phản ứng giống cô hay không.

Tôi hoàn toàn bài xích cô ở chỗ, đến cuối cùng cô chẳng quan tâm đến Vương Uy khi đó anh ta chỉ còn thoi thóp. Anh ta chỉ muốn gặp mặt cô một lần cuối, nhưng cô đã làm gì?"

An Nhiên cảm thấy tiêu chuẩn lựa chọn đồng đội của mình ở mạt thế thật ra không công bằng với bọn người Chiến Luyện. Cô có thể xem nhẹ việc đồng đội của mình từng ở phe đối địch, nhưng tuyệt đối không thể chịu đựng được việc bọn họ không có nhân tính.

Ví dụ rõ ràng nhất chính là Triệu Như, lúc trước Triệu Như làm nhiều điều như vậy, nhưng về mặt tình cảm thì có thể tha thứ được. Nếu những điều mà cô ấy từng làm không vì bảo vệ bà của cô ấy thì An Nhiên cũng sẽ không tiếp nhận Triệu Như nhập đội của mình.

Cho nên lúc trước Từ Lệ Nhi muốn nhảy về đội ngũ, An Nhiên không chịu tiếp nhận cô ả, mặc dù Từ Lệ Nhi này là dị năng giả hệ thủy nhưng cô ả đã mất đi nhân tính.

Chỉ vì một tiêu chuẩn như vậy, mà đội ngũ của An Nhiên cho tới hiện tại mới chỉ gia nhập thêm một người là Trương Bác Huân dẫn đến áp lực của Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm là cực kỳ lớn. Hai người bọn họ là lực lượng công kích chủ yếu của đội ngũ, mỗi lần gặp phải nguy hiểm gì, đều do mấy người Chiến Luyện, Lạc Phi Phàm, Vân Đào, Trương Bác Huân xông lên trước.

Cho nên cô nghĩ tiêu chuẩn này rất không công bằng đối với bọn người Chiến Luyện.

Nhưng cũng không sao, một mình An Nhiên có thể đánh phụ trợ phía sau rồi.

"Ai mà biết được cuối cùng anh ta còn sống chứ?"

Trên nền tuyết trắng, mái tóc của Từ Lệ Nhi dính đấy bông tuyết, cô ả khom lưng, hét to tựa như hỏng mất đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm An Nhiên:

"Gặp lần cuối với không gặp có quan trọng như vậy à?"

"Đối với cô thì việc ấy lại quan trọng như vậy sao? Chẳng qua là các ngươi cùng với Vương Uy muốn gia tăng cảm giác áy náy của tôi mà thôi. Vì sao phải bức tôi đi gặp anh ta lần cuối, tôi không gặp thì làm gì tôi?!"

Đột nhiên, cả người Từ Lệ Nhi cứng còng lại, bông tuyết từ không trung trút xuống càng lúc càng lớn, bay bay giống như lông ngỗng, hai mắt cô ta mở to nhìn An Nhiên, tròng mắt phảng phất như sắp bị đè ép ra khỏi hốc mắt, cô ả vươn tay với Vương Uy đang ở phía sau, trong miệng gian nan ú ớ ra mấy chữ.

"A ~~~ Uy, ~~~~ Cứu ~~~ em ~~~"

Vương Uy nhíu mày, đi đến gần, nhìn thoáng xung quanh, mọi người cũng tìm tòi trên mặt đất, không phát hiện bóng dáng của cái đuôi hồ ly trắng ở trên nền tuyết, cuối cùng mọi người đồng loạt nhìn về phía An Nhiên.

Mà lúc này, An Nhiên cũng không thể hiểu được, nhún vai:

"Nhìn tôi làm gì? Không phải tôi làm."

Triệu Như ở bên trong cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn sang Tiểu Bạc Hà ở bên người, mặt đứa nhỏ trắng bệch như tờ giấy, ngón tay nắm chặt đến gắt gao, hai mắt phẫn hận nhìn chằm chằm Từ Lệ Nhi ngoài của sổ.

"Bạc Hà, em làm gì vậy?" Triệu Như hỏi.

Vừa dứt lời, một thứ gì đó màu trắng pha đỏ giống như một đoạn ruột già nện vào cửa sổ xe.

"Bộp" một tiếng, khiến mấy người phụ nữ kia sợ đến mức thét chói tai.

An Nhiên quay đầu, vừa vặn nhìn thấy bên trong cửa sổ xe sáng ngời ấm áp, mặt Tiểu Bạc Hà trắng bệch đến dị thường, và thứ não người đỏ đỏ trắng trắng kia dần chảy xuống từ mặt kính trong suốt....

Cô lại nhìn thoáng qua Từ Lệ Nhi, cả người cô ả đã cứng lại giống như kẻ ngốc, ánh mắt tan rã, chỉ biết đứng trên nền tuyết lạnh không hề nhúc nhích.

Vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra vậy?

Mọi người đều khó hiểu, Vương Uy đi qua, chạm vào cánh tay Từ Lệ Nhi, nhưng đối phương không hề phản ứng.

"Cô ta làm sao vậy?"

Vương Uy quay đầu nhìn về phía An Nhiên.

"Tại sao đột nhiên lại trở nên si ngốc như này?"

--------------------

544. Cô ta bôi nhọ chị.

"Nhất định là đang giả vờ, vì muốn lấy sự đồng tình của mọi người."

"Này, Từ Lệ Nhi đừng giả vờ nữa! Hôm nay đừng hòng trốn thoát được."

"Cô ả đúng là đang giả vờ."

Nhưng người phụ nữ bên cạnh thấy không phát sinh ra sự kiện thần kỳ gì thì mồm năm miệng mười bắt đầu mắng nhiếc. Trong đó, có một người duỗi tay đẩy Từ Lệ Nhi một cái, chỉ rất nhẹ cũng có thể đẩy cô ả ngã trên nền tuyết.

Từ Lệ Nhi bất động, hai mắt trợn tròn, cứ như vậy nằm trên nền tuyết lạnh. Vương Uy cúi xuống nâng cô ả lên, cô ả thuận theo bị nâng lên, hoàn toàn giống như đầu gỗ nâng một chút thì động một chút, rất quỷ dị.

An Nhiên nhấc chân bước lên xe, nhìn Tiểu Bạc Hà với sắc mặt tái nhợt ngã vào lòng ngực của Triệu Như, chỉ liếc mắt một cái cô cũng đoán được là Tiểu Bạc Hà đã lấy thứ đỏ đỏ trắng trắng kia từ trong đầu Từ Lệ Nhi ra.

Đây là nguyên nhân khiến Từ Lệ Nhi đột nhiên bị như vậy.

"Bạc Hà, em có thể lấy não bộ của người sống à?"

An Nhiên ngồi xuống bên người cô bé, thấy đứa nhỏ đang không ngừng phát run thì đưa một viên tinh hạch sơ cấp nhất đặt vào trong lòng bàn tay của cô bé, đau lòng nói:

"Em hận Từ Lệ Nhi như vậy sao?"

Tiểu Bạc Hà mỏi mệt gật gật đầu, đôi mắt hơi hơi hé ra, bộ dạng mệt nhọc quá độ, đứa nhỏ dựa vào lòng ngực Triệu Như, chậm rãi hấp thu tinh hạch mà An Nhiên đưa cho.

Dị năng của cô bé khác hoàn toàn với dị năng giả lực lượng hay ngũ hành. Dị năng giả lực lượng không cần hấp thu tinh hạch còn dị năng giả ngũ hành thì chỉ cần có tinh hạch là vạn sự đủ. Nhưng đối với dị năng của Tiểu Bạc Hà thì việc hấp thu tinh hạch mới chỉ khôi phục lại một phần, điều cần thiết là phải thông qua việc ăn, ngủ, nghỉ ngơi mới có thể hoàn toàn khôi phục trạng thái bão hòa.

Cho nên Tiểu Bạc Hà không thể dùng được tinh hạch cao cấp bởi vì cho cô bé càng nhiều thì cô bé lại càng không thể hấp thu được. Cho nên chỉ có thể dùng loại tinh hạch sơ cấp nhất, hấp thu xong sau đó ngủ một giấc, khi tỉnh ngủ hết thảy mọi thứ sẽ khôi phục bình thường.

"Cô ta bôi nhọ chị!"

Tiểu Bạc Hà chỉ nói mấy chữ như vậy sau đó dựa vào Triệu Như ngủ mất. Trên đời này, Tiểu Bạc Hà hận nhất là người gây bất lợi với An Nhiên, ghét nhất là người khiến An Nhiên không vui, bất cứ là kẻ nào, chỉ cần muốn hại An Nhiên, cô bé sẽ khiến người kia phải chết, phải chết!!!!

Hôm nay, Tiểu Bạc Hà muốn Từ Lệ Nhi kia chết, cho nên muốn lấy toàn bộ não trong đầu của cô ả ra. Đáng tiếc đây là lần đầu cô bé làm việc này trên cơ thể sống, hơn nữa cũng không phải là lấy tinh hạch, khó tránh khỏi không thành thục, chỉ có thể lấy ra một phần nhỏ mà thôi.

Đó là nguyên nhân vì sao đối phương đột nhiên bị ngốc, não bộ không hoàn chỉnh, tất nhiên sẽ không bình thường rồi.

An Nhiên duỗi tay, gạt vài sợi tóc rơi rớt trên gương mặt Tiểu Bạc Hà ra, lo lắng thở dài.

Thấy Tiểu Bạc Hà ngủ rồi, Triệu Như bế đứa nhỏ lên đặt nằm xuống sô pha, Hằng Hằng đang ngồi trên đó, trông chừng Oa Oa, ngừa bé con lăn xuống khỏi ghế, thấy Tiểu Bạc Hà ngủ bên người mình thì vội vàng cầm một chiếc chăn đắp lên người cô bé.

Vừa vặn Triệu Như cũng muốn đắp chăn cho Tiểu Bạc Hà, thấy Hằng Hằng đã làm xong thì đặt chiếc chăn ở trong tay xuống, xoay người nhìn An Nhiên đang mang đầy ưu sắc, hỏi:

"Làm sao vậy? Cảm thấy Tiểu Bạc Hà ra tay quá nặng à?"

Rốt cuộc Từ Lệ Nhi chỉ bôi nhọ An Nhiên, Tiểu Bạc Hà lại đẩy Từ Lệ Nhi vào chỗ chết. Nếu như đổi thành một người có tam quan bình thường, việc Tiểu Bạc Hà làm quả thật quá nặng.

An Nhiên lại lắc đầu, đối với việc Tiểu Bạc Hà có tam quan vặn vẹo cũng không có quá nhiều trách móc nặng nề gì. Hiện tại trong đội ngũ này, về quá khứ của Tiểu Bạc Hà chưa từng có người nào nói nửa câu, cho nên ngoại trừ vài người biết ra, thì không ai biết việc cô bé đã phải trải qua những gì.

-----------------------

545. Sắp xếp không được nha.

Chiến Luyện có lẽ đoán được một ít, nhưng anh không nói gì hết, cũng không hỏi gì hết. Anh chỉ thấy Tiểu Bạc Hà luôn đi theo phía sau An Nhiên như là một đứa nhỏ với tính tình quái gở luôn e thẹn không có năng lực tự bảo vệ mình.

Cũng chỉ có An Nhiên cùng Vân Đào mới biết được đến tột cùng Tiểu Bạc Hà đã trải qua những việc bi thảm như thế nào.

An Nhiên cảm thấy sầu lo, không phải bởi vì Tiểu Bạc Hà ra tay muốn giết Từ Lệ Nhi, mà là lo lắng cô bé sẽ sống càng ngày càng không để ý đến bản thân. Hiện giờ, dường như An Nhiên chính là trời là đất của Tiểu Bạc Hà, cô bé đặt an nguy của cô lên trước nhất, như vậy một ngày nào đó điều ấy có khả năng sẽ xúc phạm tới chính bản thân cô bé.

Là con người, vẫn phải có một chút hỉ nộ ái nhạc của bản thân mình.

Chốc lát sau, khi trời tảng sáng, Chiến Luyện dẫn Lạc Phi Phàm và Vân Đào lên xe. Chiếc xe chống đạn này mỗi ngày 'bị' Chiến Luyện sửa chữa tân trang, càng sửa càng lớn, cho nên bên trong đã có đặt một bộ sô pha, một chiếc bàn dài và một chiếc giường nhỏ. Do đó, dù có nhiều người lên xe như vậy nhưng vẫn còn chứa được.

Lạc Phi Phàm vừa lên xe, thì phát ra một tiếng thở dài thoải mái, hắn kéo ghế đặt mông ngồi xuống, nhìn mấy người bên cạnh nói:

"Tôi đã vào bên trong thành lũy kia, hết thảy đều rất bình thường, đây chỉ là nơi tụ tập của một nhóm người sống sót, chẳng qua rất có khả năng Lôi Giang cũng ở bên trong."

Trương Bác Huân cũng lên xe, bước chân hắn chợt khựng lại, hắn nhăn mày mở miệng muốn hỏi gì đó nhưng chung quy không thốt được ra lời.

Đường Ti Lạc cũng sẽ ở đó ư? Hắn rất muốn hỏi điều này.

Theo quỹ đạo hành động của Lôi Giang, người này chắc chắn sẽ dẫn theo Đường Ti Lạc và mang theo dị năng giả hệ thủy cùng hệ mộc mà hắn thu thập được chạy về phía Bắc, đi qua huyện Hoàng. Như vậy, đám người của hắn sẽ gia nhập vào đội ngũ người sống sót nào đó rồi cùng chạy về phía Bắc.

Dựa theo thủ đoạn mượn sức và khống chế nhân tâm của hắn thì làm sao hắn có thể sống tàn tạ được đây.

Lạc Phi Phàm đi vào thành lũy, tùy tiện hỏi thăm vài người để hiểu biết tình huống bên trong. Tin tức nghe được thì có một người rất giống Lôi Giang, chẳng qua không gọi là 'Lôi Giang' mà tên là 'Trần Triều Phát'.

Sau đó, Lạc Phi Phàm nói thêm cho mọi người tình huống của nơi tụ tập người sống sót này,

Bọn họ gọi những nơi như này là căn cứ.

Căn cứ này chỉ là căn cứ đầu tiên trên đường tới phía Bắc, nghe nói đây chỉ là một căn cứ rất nhỏ, càng đi về phía Bắc thì càng có nhiều căn cứ hơn. Điều này cũng chứng thực lời đồn đãi là trong mạt thế ở phía nam người còn sống rất ít nhưng ở phương Bắc thì người còn sống sót lại rất nhiều.

Bởi vì virus mạt thế khuyết tán từ phía Nam về phía Bắc.

"Vậy theo tình hình như này, chúng ta có thể bàn bạc với thủ lĩnh của bọn họ xem bọn họ có thể thu nhận chúng ta hay không? Không thu thì thôi, chúng ta có thể tiếp tục đi về phía Bắc, tìm căn cứ tiếp theo."

Bàn Tử mang theo hai sọt lê vừa mới chín, cười ha ha đi lên xe. Hắn không tính để lộ thực lực của đội ngũ, cho nên nhìn từ bên ngoài đội ngũ của hắn chỉ là một đám người già phụ nữ trẻ em, kẻ tàn người phế. Căn cứ này nếu tiếp thu bọn họ thì thu nếu không thu hắn sẽ tiếp tục ăn vạ An Nhiên, dù sao hiện tại cũng không phải không chống đỡ được.

Nhưng lại bị An Nhiên đang bế Oa Oa trừng mắt, hừ một tiếng, cô quay đầu nói với Lạc Phi Phàm:

"Đúng là phải tìm bọn họ nói vài câu, nên khách khí một chút, xem bọn họ có thể sắp xếp được không? Nếu có thể chia sẻ một chút địa bàn cho một đội ngũ có một đám "trói buộc" lớn như thế này cũng tốt, dù có phòng ở hay không cũng không sao cả, bọn Bàn Tử có thể tự sắp xếp được."

"Sắp xếp không được nha, sắp xếp không được nha. Chúng tôi đây đều là quần thể yếu nhược, có thì chia cho chúng tôi một đống biệt thự hay nhà ở gì đó, bằng không trời giá rét như này, không có phòng ở, chúng tôi chẳng phải chết chắc rồi sao?"

Bàn Tử ở bên cạnh, vội vội vàng vàng lên tiếng.

----------------------

P/s: T đã trở lại, và chuẩn bị lặn tiếp ^^'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com