Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 566 - 570

566. Tôi không ra mặt

Trước mắt đó là cấp bậc tinh hạch mà căn cứ này tự phân chia, cũng không biết có chuẩn xác hay không, dù sao chế độ hay cấp bậc tinh hạch đã có từ rất lâu, thế giới bên ngoài thay đổi quá nhanh, nhưng từ khi Ngô Tư Miểu lên làm thủ lĩnh căn cứ thì mọi kiến thức cũng đã bị đình chỉ.

Mà trong cái túi Bàn Tử đưa tới này có rất ít tinh hạch cấp ba hay cấp bốn, hầu hết là cấp một và cấp hai, loại nhỏ bằng hạt lựu, còn tinh hạch cấp ba tuy rằng cũng nhỏ nhưng tỷ lệ sẽ sáng hơn.

Việc có thể lấy được tinh hạch của tang thi hay động vật biến dị cấp ba, cấp bốn thì càng khó hơn.

Căn cứ này lấy mức độ năng lực của tang thi và động vật biến dị để quyết định cấp bậc của chúng, đồng dạng với cấp bậc tinh hạch thu được.

Trước mắt, bọn họ tạm chia tang thi thức tỉnh 5 giác quan thành tang thi cấp ba, tang thi thức tỉnh giác quan cộng thêm năng lực ngũ hành thành tang thi cấp bốn.

Tinh hạch của tang thi cấp bốn, giống như viên đạn châu, còn phân chia theo màu sắc nữa.

An Nhiên chợt nghĩ đến, viên tinh hạch hệ mộc to bằng chiếc bình giữ nhiệt mà cô trồng trên tầng kia, đó là viên tinh hạch của Nhục hoa lấy được từ Tinh Khu thuộc Tương thành không biết cấp mấy nhỉ?

Chỉ sợ người trong căn cứ này, nhìn cũng chưa từng được nhìn qua ấy chứ.

"Nữ thần à, nữ thần của tôi ơi. Cô cũng đừng quan tâm mấy cái cấp bậc tinh hạch làm gì, cầu xin cô đấy, nhanh nhanh phát thần uy đi, củi gỗ không đủ dùng rồi."

Bàn Tử ngồi xổm xuống bên cạnh bàn trà, ngước nhìn An Nhiên với vẻ mặt đáng thương hề hề. Người bên ngoài tới từng tốp từng tốp, mỗi tốp ít nhất cũng khoảng 10-20 người, họ đều mang tinh hạch tới nha, Bàn Tử hắn luyến tiếc số tinh hạch đó lắm.

"Lúc này rồi mà anh còn nghĩ tới chuyện đó à?

An Nhiên liếc nhìn Bàn Tử một cái.

"Anh không lo lắng, sự việc càng ồn ào thì căn cứ Diệu Dương sẽ ăn tươi nuốt sống toàn bộ số dị năng giả hệ mộc của anh hay sao?"

"Sợ gì, không phải còn có cô hay sao?"

Bàn Tử muốn tiền không muốn mạng rồi, thiếu chút nữa đã quỳ mọp xuống cầu xin:

"Thời gian không đợi người nha, nữ thần, cầu xin cô thương xót!"

"Tôi không ra mặt đâu, tự anh xem mà làm đi."

Có thể kiếm tinh hạch thì ai mà không muốn đây, An Nhiên ôm Oa Oa, chỉ chỉ ra ngoài cửa. Trong khu gieo trồng những cây cối vừa bị chặt sạch giờ bắt đầu điên cuồng sinh trưởng, An Nhiên cô vẫn còn khả năng cách không giục sinh cây cối mà.

Cô bảo Bàn Tử cho người đi chặt củi gỗ, còn bản thân mình lại không chịu xuất đầu lộ diện.

Không phải cô sợ, nhưng vào những thời điểm như thế này càng ít ngoi đầu lên thì càng tốt hơn đúng không. Có câu 'súng bắn chim đầu đàn' mà, An Nhiên cảm thấy bên Bàn Tử sớm hay muộn sẽ gặp phiền toái lớn.

Quả nhiên, đến buổi sáng hôm sau, người đến mua củi gỗ càng lúc càng nhiều, Bàn Tử lại đốt không ít than hoa, chỉ cần trả tinh hạch với giá gấp đôi so với đầu gỗ là có thể mua được than hoa, bảng giá còn được niêm yết rõ ràng, đây không phải là bắt đầu mua bán công khai thì là gì.

An Nhiên thu tinh hạch bậc một và bậc hai có chút mỏi tay. Hiện tại cô không cần ra khỏi biệt thự nữa, chỉ ở nhà ôm đứa nhỏ, mọi việc bên ngoài đều giao hết cho Bàn Tử và Lạc Phi Phàm chống đỡ đi. Chiến Luyện thì mang theo Vân Đào và Lương Tử Ngộ, lại dựng một cái chong chóng lớn ở trong sân, biệt thự nhà cô đã được thông điện, giờ điện để chiếu sáng đã không phải vấn đề to lớn nữa.

Mỗi ngày Lạc Phi Phàm sẽ mang không ít tin tức từ bên ngoài về, ví dụ như hiện tại người ở tầng đáy xã hội bên Hà Đông, đều nói Bàn Tử ở Hà Tây có năng lực rất lớn, rất nhiều người dùng tinh hạch sang bên này để mua củi đốt. Nhưng nhu cầu về than hoa lại càng lúc càng lớn, lớn hơn rất nhiều so với đầu gỗ.

-----------------------------

567. Em ở đây à!

"Thực ra, người ở căn cứ này vốn không thiếu tinh hạch."

Lạc Phi Phàm ngồi ăn mỳ ở bàn ăn cơm, sau khi húp một chút nước mỳ, nuốt xuống thức ăn trong miệng, mới nói tiếp:

"Bệnh độc không gây ảnh hưởng quá nhiều với phương Bắc, những người sống sót ở đây rất nhiều, hầu hết là từng nhà từng nhà may mắn sống sót."

Cho nên người nhiều lực lượng lớn, khi gặp phải tang thi hay động vật biến dị thì người trong căn cứ sẽ lấy đơn vị tính là gia đình để chống trả như vậy càng dễ dàng đồng tâm hiệp lực chống cự lại sự xâm lấn của những thứ kia, chẳng qua bởi vì chúng bị giết quá nhanh, rất khó tiến hóa, cho nên trong căn cứ rất hiếm gặp được tinh hạch cấp ba hay cấp bốn.

Mà lúc này thời tiết lại rét lạnh, những giống loài biến dị gần như tuyệt tích ở phương Bắc, đám người họ mới bị chặt đứt nguồn thu tinh hạch."

Hiện giờ là khoảng 6 giờ tối, sắc trời đã đen kịt, những đụm tuyết bên ngoài vốn được quét dọn sạch sẽ cũng không được bao lâu giờ đã chồng chất khắp sân. Mọi người nhóm An Nhiên đang vây quanh bàn ăn sì sụp ăn mỳ sợi. Cô còn đặc biệt kéo một chiếc ghế dựa cho trẻ nhỏ ở bên cạnh, đặt Oa Oa ngồi vào bên trong, tay cô nhóc nhà mình cũng cầm nĩa nha, trước mặt còn có một chiếc bát nhựa để cô nhóc tự mình mân mê.

Nghe Lạc Phi Phàm nói vậy, An Nhiên nhíu mày, phát biểu ý kiến.

"Nhưng hiện tại thời tiết quá ác liệt, tang thi và động vật biến dị không ra quấy nhiễu, Bàn Tử lại thu tinh hạch quá hung mãnh, chỉ sợ cứ như thế này, người trong căn cứ không có việc gì làm sẽ gây ra phiền toái đấy."

Vừa dứt lời, chuông cửa nhà cô chợt vang lên, thanh âm leng keng leng keng rất lớn, cô ngẩng đầu nhìn thoáng về phía cửa lớn, rồi nói với Chiến Luyện vừa định đứng dậy ra mở cửa:

"Để em đi, nói không chừng là Bàn Tử đấy, mỗi ngày đều đến khóc lóc, không biết lại tới khóc cái gì nữa."

Nói xong, cô đứng lên, đi ra nhà ăn, xuyên qua phòng khách với ánh đèn sáng choang, tới cửa lớn, cô mở cửa với vẻ mặt rất không kiên nhẫn định mở miệng hỏi Bàn Tử lại làm sao nữa, nhưng biểu tình lại trở lên sửng sốt bởi người đứng ngoài cửa không phải Bàn Tử.

"Ồ? Em ở đây à?"

Lưu Chi đứng ngoài cửa, vẻ mặt có chút ngoài ý muốn, rồi nhìn An Nhiên mỉm cười. Sau lưng cô ấy là gió tuyết đan xen vào nhau, trời đêm đã dần khuya nhưng dưới màn tuyết dày đặc vẫn có tiếng nói vang vọng phảng phất như bên ngoài có rất nhiều người, Hà Tây càng ngày càng náo nhiệt.

Phía sau, Lưu Chi vẫn là hai người đàn ông lần trước.

An Nhiên ngây ngốc vẫn duy trì tư thế kéo cửa, không biết Lưu Chi tới đây làm gì.

"Bọn chị đến mua than hoa, chuẩn bị trở về, thấy căn biệt thự này có ánh đèn nên cố ý tới gõ cửa xem sao, không nghĩ rằng em lại ở đây."

Khi Lưu Chi nói chuyện ánh mắt cũng đang đánh giá An Nhiên, ngay từ đầu An Nhiên tạo cho cô cảm giác chỉ là một cô gái rất bình thường, có chút dịu dàng tú lệ hơn so với những người khác mà thôi.

Nhưng toàn bộ Hà Tây không có điện, tuy rằng mỗi nhà đều đốt củi lửa, nhưng chỉ có nhà An Nhiên là có đèn điện chiếu sáng và máy sưởi, cho nên An Nhiên này á, rốt cuộc có năng lực gì đây, làm sao lại có thể tạo ra điện được đây?

Lưu Chi nhớ, lần đầu tiên gặp An Nhiên là ở khu gieo trồng, vì vậy đã cho rằng đối phương là dị năng giả hệ mộc, nhưng sau đó bọn họ đã sang đây vài lần mua than củi nhưng chưa từng gặp lại lần nào. Lưu Chi cảm thấy mình đã đoán sai rồi, An Nhiên chắc hẳn không phải dị năng giả hệ mộc hay thuộc hạ của Bàn ca.

Căn cứ theo cách nói chuyện của Bàn ca thì ngày đó An Nhiên đến khu gieo trồng chỉ để làm việc vặt mà thôi.

Ngay từ đầu nếu nhìn thoáng qua đội ngũ của Bàn tử thì chỉ thấy họ là một đoàn người trói buộc với đầy người già trẻ con và không ít phụ nữ đĩnh bụng to, ngay cả đi đường cũng khó khăn, như vậy mà có thể đánh đuổi được tang thi hay sao?

Nhưng trải qua thời gian càng dài càng ngẫm lại thì Lưu Chi cảm thấy đội ngũ này của Bàn Tử rất thú vị nha.

------------------

568. Người ngồi ở trong nhà, họa từ trời xuống.

Anh bạn nhỏ nhà Lưu Chi đã bị Bàn Tử tẩy não thành công, thực chất hắn còn không được xem như người thuộc đoàn đội của Bàn Tử, mà chỉ là người giúp đỡ xử lý vài vấn đề về phòng thủ phía rìa ngoài, cho nên hiểu biết về đội ngũ cũng ít, hơn nữa suốt ngày mở miệng ra là hô to Bàn ca nói như này, Bàn ca nói như kia, nghiễm nhiên trở thành fan trung thành của Bàn Tử rồi.

Lưu Chi muốn hỏi vài vấn đề nữa nhưng thằng nhóc nhà mình còn trưng ra vẻ mặt không vui gì, coi cô trở thành gián điệp gì đó, ngậm chặt miệng, không nói thêm gì nữa.

Vì thế cô mới phải đích thân tới hỏi thăm.

Đương nhiên, việc An Nhiên có phải dị năng giả hệ mộc hay không thì chẳng có quan hệ gì tới Lưu Chi cả, giờ cô chỉ muốn biết vì sao chỉ một mình nhà An Nhiên là có điện?

Trong lòng suy nghĩ như thế nào thì Lưu Chi cũng hỏi y như vậy, cô cũng không có tâm tư gì khác, càng không muốn đi đến đại phú hào để tố giác.

"Trước kia chồng tôi là công nhân điện."

An Nhiên thuận miệng bịa chuyện, nhìn bộ dạng như vỡ lẽ của Lưu Chi thì chỉ muốn nhanh chóng tiễn người đi cho xong việc.

Ai biết đối phương lại càng hưng phấn hỏi:

"Cho nên chồng em có thể tạo ra chong chóng phát điện đúng không? Có thể dựng một cái như vậy ở sau nhà cho bọn chị được không?"

Thấy An Nhiên sửng sốt không nói chuyện, Lưu Chi lại nói:

"Chị sẽ trả tinh hạch, nhà chị vẫn còn không ít tinh hạch đó."

"Cái này, cái này, ngày mai chị đến tự mình nói với chồng tôi đi, anh ấy, anh ấy, hiện tại anh ấy đã đi ra ngoài rồi."

An Nhiên nói xong liền đóng sập cửa lại, chuyện phiền toái đến rồi đây chuyện phiền toái đến rồi đây. Rõ ràng cô đã không muốn làm chim đầu đàn rồi, tại sao vẫn có người tập trung ánh mắt lên người cô chứ?

Cô cho rằng mình đã cự tuyệt rất rõ ràng, nào biết đâu, mới sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Chi thật sự lại tới gõ cửa, vừa vặn Chiến Luyện ra mở cửa, hai người đứng ở huyền quan sát cửa bắt đầu hàn huyên.

"Nhà của Lưu Chi này là người bản xứ ở Diệu Dương, bọn họ cũng không dễ dàng gì."

Vừa vặn hôm nay Bàn Tử tới nhà cô để đưa vài sọt ngô, sau đó ở luôn nhà họ ăn trực cơm sáng, thấy biểu tình ngưng trọng trên mặt An Nhiên, thì khuyên nhủ:

"Tôi biết tâm tư của cô mà, chính là sợ quá nổi bật bị người ta mơ ước đúng không, nhưng cô cũng nghĩ lại chút đi, chúng ta đã dừng chân ở đây rồi cũng nên có chút nổi bật đi chứ, vạn nhất không được....."

"Vạn nhất không được, tới một cái, giết một cái, tới một đôi, giết cả đôi!" An Nhiên cắn răng.

Người ngồi trong nhà, họa từ trời xuống, cô đã đủ khiêm nhường rồi, nhưng nề hà luôn có người chú ý tới mình, vậy kệ thôi, xem ai hơn ai nào.

Bàn Tử ngậm miệng, cúi đầu, lùa cháo, thật ra hắn muốn nói điều khác. Hắn đang chuẩn bị nói với Chiến Luyện rằng, có thể tạo thêm một vài cái chong chóng điện cho những biệt thự ở Hà Tây của hắn hay không? nhưng xem bộ dạng này của An Nhiên, hắn quyết định vẫn là chờ nói chuyện riêng một mình với Chiến Luyện thôi.

Mà không cẩn thận, Bàn Tử đã ăn hết 8 bát cháo gạo kê nhà An Nhiên nha, trong ánh mắt kinh ngạc của An Nhiên và Triệu Như, hắn lau miệng, đứng dậy, không còn mặt mũi ăn nữa, chỉ biết ôm theo cái bụng đã lửng dạ làm bộ như không có việc gì xảy ra rời khỏi căn biệt thự này.

Tuyết ở bên ngoài đã rơi dày đến trình độ cực kỳ khoa trương, mỗi ngày Bàn Tử không thể không phái một số lượng người rất lớn để quét dọn tuyết, bằng không cũng chẳng có đường mà đi. Mấy ngày nay, bọn họ chỉ có thể dọn ra được một con đường nhỏ, hai bên đường giờ đã trở thành những bức tường tuyết cao cao rồi.

Không đi được bao xa, Bàn Tử gặp Lưu Chi, cô ta vừa mới bàn chút chuyện làm ăn với Chiến Luyện nhưng hình như không quá như ý, bởi Chiến Luyện chỉ cung cấp bản vẽ cho cô, còn để làm ra được chong chóng và dựng lên thì tự cô ta đi tìm người đi.

------------------

569. Một người phụ nữ bình thường.

Thấy Bàn Tử đi tới gần, Lưu Chi chủ động nhanh chân tới bắt chuyện với hắn, đại khái nói vài câu về củi gỗ và than hoa.

Nhà của Lưu Chi đúng thật giống như những thông tin đã điều tra của Bàn Tử, là người địa phương, trải qua mạt thế cả gia tộc còn sống cũng nhiều, lại mặc kệ là nam nữ già trẻ gì đều thức tỉnh dị năng, phần lớn là dị năng lực lượng, cũng có 1-2 người là hệ mộc hay hệ thủy.

Chẳng qua, hệ mộc và hệ thủy hiện tại đã bị mất tích.

Bởi vì là người địa phương từ trước mạt thế đã cắm rễ ở Diệu Dương này cho nên về cơ bản thì rất có uy vọng. Sau đó khi những đoàn đội người còn sống sót đến căn cứ càng lúc càng nhiều, thì bọn họ đã bị chèn ép không ít.

Dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy nhà bọn họ bị mất tích vào đúng lúc này.

Mới đầu, người cha giàu có của Ngô Tư Miểu không hề có thủ đoạn cứng rắn như ông Đường Kiến Quân, nên vẫn cho phép những dị năng giả hệ mộc và hệ thủy sinh hoạt bình thường tại nhà.

Lúc đó bọn họ là lấy gia tộc, họ hàng là đơn vị tính vì vậy mỗi gia tộc có vài dị năng giả hệ mộc và hệ thủy là điều thường thấy. Sau đó những đoàn đội người sống sót tới nhiều, thủ đoạn ùn ùn kéo đến những hệ mộc và hệ thủy bị họ mang đi, nếu ai không muốn tham gia đoàn đội, thì sẽ bị mất tích bằng một cách nào đó không thể hiểu được.

Hai người hệ thủy và hệ mộc của nhà Lưu Chi chỉ nói ra cửa một chút, sau đó không thể về được nữa.

Hiện giờ trong căn cứ Diệu Dương này có quá nhiều đoàn đội người sống sót, thế đạo hỗn loạn như vậy, chẳng qua chỉ là đi lại ở trên đường thôi, ai biết bị người nào đó dùng bao tải trùm lên một cái, là không có đường về rồi. Rốt cuộc mất tích ở đâu, chẳng ai biết cả, cũng không biết phải tìm ai đòi người bây giờ.

Lưu Chi đi song song với Bàn Tử ở trong cơn gió tuyết, hai người họ trò chuyện, cô ta tựa như vô tình hỏi:

"Lại nói tiếp, An Nhiên trong tay chú em, không phải dị năng giả hệ mộc à? Ngày đó chị đây chỉ gặp em gái ấy một lần, sau đó lại không thấy em ấy xuất hiện ở khu gieo trồng nữa. Dường như em ấy có gì khác với những người trong tay chú em đúng không."

"Cô ấy chỉ là một người phụ nữ bình thường dựa dẫm vào chồng mà thôi, chẳng có gì khác cả."

Đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh của Bàn Tử lóe lóe, hắn bâng quơ nhẹ nhàng trả lời Lưu Chi. Hắn đấy nhá mới không bán đứng An Nhiên đâu, bị An Nhiên đánh chết là một chuyện, nếu để người khác biết năng lực của cô ấy rồi đào đi mất thì hắn biết tìm ai bảo vệ cho bọn họ đây?!

Cho nên cần phải ôm chặt đùi nữ thần mới được nha~!

Lưu Chi nhìn thoáng qua Bàn Tử, với ý rất rõ ràng là không tin lời nói của hắn, Bàn Tử chỉ đành nói thêm:

"Thật sự chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi, à, chồng cô ấy rất tài giỏi, nghe đâu trước kia từng ở quân chủng thần bí nào đó, có thể đánh, có thể thủ, còn có thể tạo ra chong chóng, wow, chồng cô ấy thật trâu bò!"

Mãn nhãn Bàn Tử đều hiện lên sự sùng bái!

"Đúng vậy, chị đây cũng cảm thấy năng lực của anh bạn Chiến Luyện ấy thật phi phàm."

Rốt cuộc Lưu Chi cũng tin lời Bàn tử, bởi vì nói thật cô ta cũng không nhìn ra được năng lực của An Nhiên mạnh đến mức độ nào. Căn cứ vào những phân tích của bản thân, cô khẳng định Bàn Tử có việc lừa gạt mình, nhưng mà về An Nhiên nhiều lắm thì cũng chỉ là một dị năng giả hệ mộc mà thôi.

Vì vậy, thật sự chỉ có thể là do Chiến Luyện quá tài giỏi, thân là vợ của hắn, cuộc sống của An Nhiên tốt hơn những người khác cũng là điều bình thường, bằng không chưa bao giờ thấy cô ấy phải làm việc gì, chỉ ở nhà chăm con thôi, hiện giờ ở đâu có đãi ngộ tốt như vậy hả.

"À, đúng rồi."

Ngược lại, mắt thấy sắp tới khu gieo trồng, Lưu Chi lại chuyển sang một đề tài khác.

"Bàn ca này, chị đây muốn hỏi thăm một chút, về người anh em của Chiến Luyện ấy, Lạc Phi Phàm, hắn có vợ chưa? Hoặc là có bạn gái hay người trong lòng gì không? Hắn bao nhiêu tuổi rồi? Chị nhìn qua thì thấy, có phải hắn cũng giống như Chiến Luyện ở binh chủng thần bí gì đó đúng không?"

----------------

570. Lải nhải dài dòng

"Chưa từng nghe nói qua hắn có bạn gái, sao nào, chị tính làm Hồng Nương ở mạt thế à?"

(Hồng Nương: là bà mối đó ^^)

Trên khuôn mặt béo núc ních chen chúc đầy thịt mỡ của Bàn Tử, hai mắt vốn nhỏ bằng hạt đậu, giờ nhíu chặt lại không thấy con mắt đâu. Hắn nhìn Lưu Chi với vẻ mặt đầy chế nhạo, ưỡn ngực lên, tự mình xung phong nhận việc:

"Em trai đây cũng chưa có bạn gái đâu đấy, chỉ là một người cô đơn thôi, Chi tỷ này sao không giới thiệu cho em đi á?

"Ấy dà, chị không dám giới thiệu cho chú đâu." Lưu Chi nói thẳng, miệng khẽ mím một cái rồi cười rộ lên: "Chú em đâu có thiếu phụ nữ đâu, phụ nữ muốn nói chuyện với chú em có thể xếp từ Hà Đông sang đến Hà Tây ấy chứ."

Tất nhiên lời này là khen tặng Bàn Tử, đùng Bàn Tử chưa bao giờ thiếu phụ nữ, cái này ai cũng biết. Mà Bàn Tử này cũng xấu tính, trừ nịnh hót An Nhiên ra thì những phụ nữ tự mình đưa tới cửa hắn đều không hề cự tuyệt, sau khi cẩu thả xong, kéo quần lên là không nhận người.

Quả thật là một tra nam điển hình!

Lại nghe thấy Lưu Chi thở dài:

"Thực ra thì chị thấy nhân phẩm của Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm không tồi. Trong nhà có một cô em gái nhỏ tâm cao khí ngạo, đã tới tuổi kết hôn nhưng lại gặp phải loạn thế như này. Ông bà trong nhà vì cô em gái này mà suy nghĩ rất nhiều, chị thấy Chiến Luyện rất có bản lĩnh, vậy Lạc Phi Phàm chắc chắn cũng không phải nhân vật tầm thường đúng không, cho nên muốn giới thiệu em gái chị cho Lạc Phi Phàm, không biết có thích hợp hay không nhỉ?"

"Lạc Phi Phàm à...."

Bàn Tử vừa nghe tên hắn là đã nhớ tới Đường Ti Lạc, phụ nữ trong đội ngũ của hắn cũng không dám có ý nghĩ xa gần gì với Lạc Phi Phàm, sợ rằng một ngày nào đó Đường Ti Lạc trở về sẽ bị bà cô này ăn tươi nuốt sống mất.

Nhưng Bàn Tử là kẻ xấu xa nha, hắn sợ gì thiên hạ đại loạn, tròng mắt bằng hạt đậu xanh kia lại xoay vài vòng, lập tức gật đầu hô to:

"Cái này được nhé, cái này rất được nhé. Nhanh nhanh giới thiệu cho Lạc Phi Phàm đi, ấy dà không gạt chị chứ, Lạc Phi Phàm này á, chưa bao giờ gần nữ sắc đâu, cả một thời gian dài em đây còn sợ hắn và Chiến Luyện có gì kia gì kia..... chậc ... tóm lại là làm việc gì đó méo mó. Sợ sau này họ cướp đoạt lấy bảo tọa thủ lĩnh của em cơ, giờ tìm chút việc cho hắn làm cũng được..."

"Cái gì???"

Lưu Chi không hiểu lắm lời Bàn Tử đang nói, hắn đang .... lải nhải dài dòng gì đây? Chẳng lẽ trong đội ngũ của Bàn Tử cũng có một ít phong vân quỷ dị gì mà người khác không nhìn ra được à?

Lại nghĩ, dị năng của Bàn Tử quá cùi bắp, mà năng lực của hai người Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm thì quá mức trác tuyệt. Vì thế địa vị của Bàn Tử trong đoàn đội ở Hà Tây này chẳng phải đang đi trên miếng băng mỏng hay sao?

Vậy càng phải ghép em gái nhà mình thành đôi với Lạc Phi Phàm mới đúng, ngày sau Lạc Phi Phàm thành thủ lĩnh, nhà mình không phải trở thành trung tâm của đoàn đội này hay sao?

Trong lòng Lưu Chi và Bàn Tử đều mang ý xấu cho nên nhanh chóng đã cùng chung nhận thức, Bàn Tử phụ trách tạo cơ hội, Lưu Chi phụ trách dẫn em gái nhà mình tới đây để hai người gặp mặt.

Về cơ bản thì việc Hà Tây bán củi đốt và than hoa càng ngày càng được lan truyền rộng rãi, thời tuyết vẫn còn gió tuyết rất lớn. Bàn Tử tựa hồ như ghét bỏ bản thân chưa đủ nổi bật, còn làm một cái lò chuyên môn đốt than ở khoảng đất trống của khu biệt thự, bán than củi với giá cao.

Xác thật hắn càng ngày càng có năng lực, niêm yết giá cả của củi gỗ, than hoa và than củi rất rõ ràng, đồng thời còn xua một ít người ra ngoài ăn xin.

Gần đây khi người bên Hà Đông tới mua than, người của Bàn Tử sẽ đi theo những người mua than củi đó, vì giá than củi rất đắt, người bình thường không có nhiều tinh hạch thì thật sự không thể mua nổi.

Đám người ăn xin run rẩy giơ bát sứt lên đi theo bên cạnh những người đó, đáng thương hề hề xin tinh hạch khiến những người bên Hà Đông cũng chẳng rõ thực lực thật sự của nhóm người Bàn Tử này như thế nào nữa.

-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com