Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

21

Nhìn Thanh Thanh sắp đánh tới nơi, Duẫn Hạo cười khổ, tránh không được rồi!

"Không cho ngươi làm tổn thương Duẫn Hạo!". Bên người truyền đến tiếng Tại Trung, Duẫn Hạo trong lòng cả kinh chưa kịp quay đầu lại, chỉ thấy Tại Trung mạnh mẽ thoát ra khỏi vòng tay mình xông lên phía trước đẩy Thanh Thanh ra.

"A!". Kêu một tiếng, Thanh Thanh bị đập vào thành cửa sổ, thân thể mềm oặt đổ nhào trên đất, bốn phía yên tĩnh.(ohooooo, Tại nhi mạnh nha~)

Chỉ chốc lát sau mọi thứ im ắng, Tuấn Tú tiến lên kiểm tra nữ nhân ngã trên mặt đất, quay đầu sắc mặt không vui, "Ngất thôi, muốn đưa về nhà không?".

Dù sao cũng là thân thích Kim gia, đem giao cho quan lại có vẻ không tốt, Kim phụ Kim mẫu suy xét rồi gật đầu đồng ý, nhưng Tại Trung vẻ mặt hiển nhiên không muốn Thanh Thanh lần thứ hai xuất hiện ở Kim gia, Duẫn Hạo phải khuyên giải mãi cũng miễn cưỡng đồng ý, đoàn người rất nhanh xuống núi.

Vốn tưởng rằng Thanh Thanh hôn mê bất tỉnh sẽ ở lại vài ngày, ai ngờ trong nhà nàng ta đưa tin, muốn Thanh Thanh nhanh chóng quay về. Kim phụ Kim mẫu mừng rỡ đem củ khoai lang nóng bỏng tay ném vội, còn đưa chút bạc cùng phong thư xin lỗi, rất nhanh chóng dùng mã xa đem người hôn mê tống đi.

Tửu lâu.

Trịnh Duẫn Hạo, huynh đệ Kim gia, Phác Hữu Thiên cùng nha đầu Nhược Ngữ vui vẻ ăn mừng.

"Duẫn Hạo ca, ngươi có đúng là động thủ với Thanh Thanh kia không?". Hữu Thiên nhìn vẻ mặt trầm mặc thận trọng của Duẫn Hạo, khóe miệng cong lên.

Nghe Phác Hữu Thiên nói, Kim Tuấn Tú chớp mắt, kinh hỉ nói, "Ta nghe nói sinh ý trong tộc nhà Thanh Thanh bị người ta làm sập, cho nên thương nhân cung cấp hàng đều ngừng lại, nghe nói là đắc tội quý nhân, này, quý nhân không phải là Duẫn Hạo ca chứ?".

Duẫn Hạo thấy Tuấn Tú hỏi cũng không phản bác, mỉm cười, "Quý nhân thì không cần nói tới, buôn bán nặng lãi, tự nhiên ai ra giá cao thì là quý nhân thôi".

Tuấn Tú vẻ mặt hưng phấn, "Quả nhiên, ta đã nói Duẫn Hạo ca làm sao mà lại để im được, hóa ra đã ở sau chuẩn bị, sớm biết vậy ta đã không cần phải lo lắng cái nữ nhân kia sẽ làm hại ca". Nói xong, Tuấn Tú hướng Tại Trung cười cười, gật đầu liên tục.

Hữu Thiên bĩu môi hừ lạnh, "Ta đã sớm biết không cần lo lắng, Duẫn Hạo ca nham hiểm thế nào chả lẽ không biết, ca ấy mà chịu để người trong lòng mình chịu ủy khuất sao, chuyện của nữ nhân kia, biểu ca ta cũng có thể đem ra mà chơi đùa đi".

Tại Trung hiếu kỳ trợn tròn mắt, "Duẫn Hạo, Duẫn Hạo, bọn họ nói cái gì nữa a? Tại Trung nghe không hiểu". Duẫn Hạo nghe Tại Trung nói liền cười, vươn tay đưa bánh ngọt trên bàn bón cho Tại Trung, "Mấy chuyện vớ vẩn thôi, Tại Trung ăn ngoan là được rồi".

"Nga". Nuốt miếng bánh xuống, Tại Trung cười tủm tỉm, vươn tay lấy mấy miếng bánh đút vào miệng, hoàn toàn tập trung tinh thần.

Hữu Thiên nhìn bộ dạng khả ái của Tại Trung, ước ao, "Tại Trung ca thực sự là số tốt a, cái gì cũng không phiền muộn, có chuyện gì đều có Duẫn Hạo ca lo, thực sự là hạnh phúc a!".

Tuấn Tú liếc một cái xem thường, hừ lạnh một tiếng, "Ngươi có ước cũng vô dụng thôi, ca ta không chỉ có Duẫn Hạo ca còn có hảo đệ đệ ta, không giống ai đó cô đơn, không ai thương".

"Nha, ai nói ta cô đơn, ta có đệ đệ, đại ca ta cũng rất thương yêu đệ đệ, hừ!". Hữu Thiên quay đầu vẻ mặt mất tự nhiên.

Duẫn Hạo nhìn hai người ầm ĩ, thở dài, "Được rồi, được rồi, đều là người một nhà tính toán chi li  mấy chuyện này làm gì, lần này ra ngoài là để ăn mừng, cùng nhau hòa thuận mới tốt".

"Hừ!".Kim Phác hai người đồng thanh. Nhìn hai người bất hòa, Nhược Ngữ bĩu môi hướng thiếu gia nhà mình,"Quả nhiên hai người không thể sánh được với thiếu gia a!".

....

Kim gia.

"Lão gia, chuyện lần này có phải hài tử kia làm không?". Kim mẫu vẻ mặt lo lắng hướng Kim phụ nói, sắc mặt tái nhợt.

Kim phụ thở dài, buông chén trà trong tay, "Ta đã sớm nói qua hài tử này không đơn giản, trước đây mỗi tiếng nói cử động ngươi cũng nhìn thấy, nếu không phải ngươi làm quá mức ta nghĩ hắn cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt như vậy".

"Thế nhưng Thanh Thanh dù sao cũng là thân thích nhà mình, ta sao có thể để nó chịu ủy khuất". Mở miệng oan ức.

"Thanh Thanh là thân thích, vậy Duẫn Hạo là hài tử chúng ta cưới hỏi đàng hoàng về, rốt cuộc ai mới là người thân ngươi chẳng lẽ không hiểu?".

"Lão gia!". Giận dữ, Kim mẫu thở dài, "Ta biết trong lòng ngươi oán ta, chỉ là tuy rằng ta chấp nhận hài tử kia làm vợ Tại Trung, nhưng dù sao hắn cũng là nam tử, Tại nhi nhà chúng ta dù có ngây thơ ngốc nghếch cũng là bảo bối của mình, lão gia ngươi trách ta không tốt với Duẫn Hạo, nhưng ta cũng chỉ muốn Tại nhi có một kết quả tốt". Thở dài.

"Duẫn Hạo cùng Tại Trung là một đôi đã định mệnh, ngươi và ta sớm biết điều này, phu nhân như vậy chỉ làm mọi chuyện thêm phức tạp, nếu vậy mà khiến Tại nhi bị tổn thương, ngươi sẽ làm gì đây?".

"Nhưng người kia nói không phải chỉ cần cưới hài tử này là xong sao, cũng không nói chỉ được lấy mình hắn, ta cũng chỉ vì muốn có người hương hỏa Kim gia, Duẫn Hạo dù sao cũng không thể vì Tại nhi sinh hài tử, Tuấn Tú đến giờ còn chưa lập gia đình, ta làm vậy cũng vì Kim gia liệt tổ liệt tông".

"Ai hôm nay ngươi cũng thấy đấy, tính Tại nhi đơn thuần, đối với Duẫn Hạo là thật tâm thực lòng, lần này chuyện Thanh Thanh đã vậy, lẽ nào phu nhân còn không nhận ra sao?".

"Lão gia, là ta tham lam, nếu định mệnh để Duẫn Hạo làm thê tử Tại Trung, vậy ta sẽ không nói gì nữa, nhưng chuyện con cái nối dõi, ta sẽ không bỏ qua, nếu Tại nhi tâm tư đơn thuần, ta tin đem chuyện nói với Duẫn Hạo, hài tử này sẽ hiểu".

"Ai, việc này ta không quản, phu nhân tự giải quyết cho tốt". Lắc đầu thở dài.

"Lão gia yên tâm".

Cùng lúc, vì chuyện kia mà mấy người kẻ vui người buồn. Qua vài ngày, mọi chuyện đều trở lại bình thường.

Một ngày.

"Duẫn Hạo hôm nay đem mọi chuyện bỏ qua một chút, ta có việc muốn nói với ngươi". Kim mẫu biểu tình ngưng trọng, Duẫn Hạo ánh mắt buồn bã, lập tức gật đầu đáp ứng, "Ta bảo Tuấn Tú đi làm".

"Hảo".

Sau khi an bài xong, hai người ngồi xuống một chỗ.

"Nương, gọi Duẫn Hạo có chuyện gì?".

"Chuyện của Thanh Thanh ta biết trong lòng ngươi rất trách ta, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ, Duẫn Hạo ngươi có thể thông cảm không?".

Duẫn Hạo cúi đầu không nói gì, lát sau, "Chuyện Thanh Thanh đã là chuyện quá khứ, ta không có oán trách ai, nương không cần nhắc lại".

"Không, ta còn muốn thỉnh cầu ngươi thông cảm, bởi vì sau này còn có thể có rất nhiều Thanh Thanh". Điềm tĩnh.

Thân thể cứng đờ, Duẫn Hạo sóng mắt lưu chuyển, "Nương không thích Duẫn Hạo?".

"Không, ta rất thích ngươi, bỏ qua Tại nhi không nói, có một nhi tử giỏi như ngươi ta rất mừng, chỉ là ngươi không chỉ là nhi tử của ta mà còn là thê tử của Tại nhi, nhưng thê tử ngươi lại không thể giúp Tại nhi sinh con, ta để tâm cũng chỉ có chuyện này".

Duẫn Hạo mở miệng, sắc mặt xấu đi, "Nếu như chuyện khác Duẫn Hạo còn có thể tận lực, nhưng nương nói chuyện này ta vô luận thế nào cũng không thể làm được, ý của người ta hiểu rõ, cũng thông cảm nỗi khổ tâm của người, nương muốn Tại Trung lấy người khác?".

"Không, ngươi vĩnh viễn là con dâu Kim gia, chỉ là Kim gia cần một người giúp Tại nhi lưu cốt nhục".

"Ta hiểu". Trầm tư chốc lát, Duẫn Hạo ngẩng đầu, khẽ cười, "Muốn ta thay Tại Trung tìm tiểu thiếp sao?".

"Ta biết rất khó cho ngươi, hơn nữa Tại nhi đối với ngươi nương có thể nhìn ra, cho nên tiểu thiếp gì đó không cần, chỉ cần một hài tử, chuyện danh phận ngươi nếu không muốn không cần cho, hài tử coi như là của ngươi và Tại nhi".

"Ta đã hiểu".

"Không nên trách nương làm khó ngươi, người làm nương không thể làm gì khác được".

"Duẫn Hạo sẽ không trách".

"Hảo, việc này mong ngươi nói cho Tại nhi hiểu, ngươi vất vả rồi".

"Ân".

Kim mẫu rời đi, Duẫn Hạo sắc mặt khó coi ngồi trong phòng không nhúc nhích, thấy thiếu gia nhà mình nhíu mày không nói gì, Nhược Ngữ không dám làm ồn, cẩn thận đứng ngoài cửa nhìn, mơ hồ nghe thấy tiếng thiếu gia nho nhỏ, "Tại Trung, như thế nào chúng ta mới có thể cùng một chỗ đây?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #sưutầm