5
Được Ngô Thế Huân chấp thuận, Lộc Hàm rốt cuộc có cơ hội quang minh chính đại đi ra ngoài.
Anh cũng rõ ràng, Ngô Thế Huân không phải cho anh tự do thật sự, bởi vì, anh vẫn thỉnh thoảng - cảm giác được có người giám thị mình.
Lộc Hàm cũng không thèm để ý, hiện tại điều anh muốn, chính là được Ngô Thế Huân hoàn toàn tin tưởng.
Vì điều đó, thậm chí anh có thể hoàn toàn phối hợp với đối phương trong việc ân ái.
Thật khó tưởng tượng trước đây anh vẫn nằm trên, bây giờ dĩ nhiên lại có thể tiếp nhận chuyện nằm dưới. Bên cạnh đó, Lộc Hàm kiên quyết không muốn thừa nhận, anh bắt đầu có chút hưởng thụ tình ái cùng Ngô Thế Huân.
Nhưng mà, loại nhận thức này phi thường đáng sợ.
Nếu nói trước đây Ngô Thế Huân là dùng lợi ích cộng với ép buộc để tiến hành trận giao dịch thân thể này, Lộc Hàm có thể mang hết thảy sai lầm đều đẩy lên người đối phương. Nhưng một khi chính anh cũng bắt đầu chìm đắm vào thì sự tình liền có chút thay đổi.
Không muốn cùng Ngô Thế Huân tiếp tục ràng buộc thêm sâu sắc, Lộc Hàm hiện tại chỉ muốn mau chóng tìm cơ hội rời đi, nhưng thế lực gia tộc Willis quá mức khổng lồ, anh định tìm cơ hội trốn sang Mexico.
Giả bộ thần phục là con đường đạt được tín nhiệm tốt nhất, Lộc Hàm cũng phát hiện, sau mấy lần ra ngoài rồi trở về đúng hạn, giám thị ngầm của Ngô Thế Huân bắt đầu buông lỏng cảnh giác.
Sau đó, Lộc Hàm bắt đầu trắng trợn tiêu xài tiền của Ngô Thế Huân. Bởi vì như vậy, anh mới làm được thẻ tín dụng. Đương nhiên, trong lúc tiêu xài, anh cũng không quên mua cho Ngô Thế Huân một, hai món quà nhỏ.
Thân là thủ lĩnh Willis giàu nứt đố đổ vách, Ngô Thế Huân cái gì cũng không thiếu. Nhưng đối với việc Lộc Hàm "tiện tay" mang lễ vật về cho hắn, hắn thế nhưng vạn phần yêu thích, thậm chí trân trọng mà đặt toàn bộ vào tủ sắt.
Nhìn vẻ mặt càng ngày càng nhu hòa của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm cảm thấy người này tựa hồ so với trước đây có chút tình thú.
Có điều vẫn không thể thay đổi quyết tâm muốn rời đi của anh.
Tuy rằng ước hẹn một năm của Ngô Thế Huân vô cùng hấp dẫn, nhưng quan hệ này vốn là anh không tình nguyện. Huống hồ, anh sẽ không cho phép chính mình mai một đi tôn nghiêm, thần phục dưới thân nam nhân, cho dù Ngô Thế Huân bây giờ đối với anh tốt đến quá mức.
Một tháng sau, Ngô Thế Huân rốt cục triệt tiêu hết thảy người giám thị Lộc Hàm.
Lộc Hàm dần dần chuyển biến thái độ, hai người ân ái ngày càng hòa hợp, khiến Ngô Thế Huân tin tưởng anh đã không còn ý nghĩ muốn trốn đi. Nhưng mà sự thực chứng minh, hắn sai rồi.
Ngày hôm đó, Ngô Thế Huân theo thông lệ ở thư phòng làm việc, Lộc Hàm liền hẹn Fedro đi ra ngoài uống một chén.
Chuyện này đã thông báo qua Ngô Thế Huân, mà Ngô Thế Huân thấy có Fedro đi cùng Lộc Hàm nên cũng rất yên tâm, chỉ là thuận miệng hỏi địa điểm, liền để bọn họ đi ra ngoài.
Hai người đến một câu lạc bộ hội viên cao cấp. Tiến vào phòng khách chuyên dụng, Lộc Hàm cùng Fedro vừa tán gẫu, vừa chậm rãi uống.
"Gần đây tâm tình Boss rất tốt, chúng ta cũng ung dung không ít."
"Thật sao?" Lộc Hàm nhấp một ngụm rượu đỏ trong ly, liếc đồng hồ đeo tay, có chút mất tập trung nhìn Fedro.
Fedro vỗ vỗ vai anh: "Tôi còn chưa từng thấy Boss đối với người nào như vậy, không biết phải nói anh vẫn là may mắn hay bất hạnh."
Lộc Hàm khẽ nở nụ cười, liền đứng lên, đi tới chiếc tủ phía sau Fedro để lấy rượu.
Fedro vừa ngửa đầu định uống, bỗng nhiên gáy cảm thấy đau đớn, mắt tối sầm liền ngất đi.
Lộc Hàm đỡ lấy Fedro đã mê man, nhanh chóng cởi quần áo trên người đối phương cùng mình trao đổi.
Căn phòng khách vừa nãy họ đặt trước bốn tiếng, còn hai tiếng mới hết giờ. Nếu có người phát hiện xảy ra vấn đề, thông báo cho Ngô Thế Huân bên kia, chí ít tới nơi cũng qua năm tiếng. Khoảng thời gian này, đủ để anh hoàn toàn biến mất.
"Người anh em, thật xin lỗi."
Biết mình phụ tín nhiệm của Fedro, cũng nghĩ tới Fedro sau đó sẽ hứng chịu cơn thịnh nộ của Ngô Thế Huân, nhưng anh thật không có biện pháp nào khác.
Sau khi đổi quần áo, anh đặt Fedro lên ghế salông, giả bộ làm ra dáng vẻ uống nhiều rồi ngủ quên, còn chính anh thì đi ra cửa.
Đem mũ trên đầu đè thấp, anh cùng Fedro thân hình tương đương nên lúc đi qua cửa phòng khách thì người phục vụ bên ngoài cũng không có phát hiện bất kỳ điều gì không thích hợp.
Trong túi đầy tiền mặt, đủ để anh sinh hoạt một thời gian.
Lộc Hàm đứng dựa trong thang máy, nhìn con số không ngừng từ tầng trên nhảy xuống tầng dưới, tâm tình của anh hơi thả lỏng.
"Đinh" một tiếng vang lên, đã xuống lầu một.
Cửa thang máy mở ra, Lộc Hàm tiếp tục đè thấp vành mũ bước ra khỏi thang máy.
Ai biết, vào lúc này, một đạo thanh âm quen thuộc vang lên.
"Fedro?"
Đây trăm phần trăm là âm thanh của Ngô Thế Huân.
"Xong đời." Điều duy nhất vào giờ khắc này anh có thể nghĩ đến.
Anh không hiểu nam nhân đáng lẽ phải ở thư phòng làm việc sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Cả người đứng sững lại, Lộc Hàm không nghĩ nổi ra bất cứ lý do gì để giải thích hành vi hiện tại của mình. Mà coi như có thể tạm thời nghĩ ra một cái cớ, nhưng khi Ngô Thế Huân phát hiện Fedro mê man ở trong phòng thì lời nói dối sẽ bị vạch trần.
Mà bên kia, thấy "Fedro" đứng tại chỗ không nhúc nhích, Ngô Thế Huân nhíu mày.
Lại liếc nhìn màu da cái tay "Fedro" đặt ở vành mũ, hắn lập tức rõ ràng, tròng mắt màu xanh lục lập loè lửa giận.
Nếu hôm nay hắn không đột nhiên muốn đến bồi Lộc Hàm uống rượu, cũng sẽ không vạch trần anh dương đông kích tây*. (đánh lạc hướng)
"Lộc Hàm, ngươi dám lừa gạt ta."
Nghe được âm thanh nam nhân nghiến răng nghiến lợi, Lộc Hàm biết mình cũng không cần phải ngụy trang nữa.
Hắn để tay xuống, ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Huân, im lặng.
"Hóa ra những lời ngươi từng nói cùng ta, tất cả đều là giả dối!" Không để ý ánh mắt xung quanh, Ngô Thế Huân phẫn nộ gào thét.
Đã đến nước này, anh cũng thẳng thắn luôn: "Đúng, ngươi nói không sai, ngay từ lúc bắt đầu, ta liền không nghĩ tới sẽ vẫn ở bên ngươi. Trước kia thuận theo, đều là giả bộ mà lừa gạt sự tin tưởng của ngươi."
"Ngươi!" Ngô Thế Huân xông tới, mạnh mẽ đem Lộc Hàm áp trên tường, nòng súng lạnh như băng dí vào thái dương.
Lộc Hàm cũng đã dự tính đến trường hợp xấu nhất. Anh chưa từng có hy vọng xa vời, nếu kế hoạch bại lộ thì mình không thể có kết quả gì tốt, cho nên đối với hành động của Ngô Thế Huân, anh hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ.
Nhưng ngay thời điểm anh định nhắm mắt, chấp nhận cái chết thì lại nhìn thấy ở vị trí không xa sau lưng Ngô Thế Huân, một người mặc đồng phục giống nhân viên nơi này móc súng ra, hướng về phía bọn họ.
Bỗng nhiên ý thức được kẻ này đến để ám sát Ngô Thế Huân, Lộc Hàm trong chớp mắt căn bản không kịp nghĩ nhiều, theo bản năng phản xạ đẩy Ngô Thế Huân ngã nhào xuống đất.
Tiếng súng kịch liệt từ phía sau vang lên, viên đạn sạt qua đỉnh đầu Ngô Thế Huân bắn vào vách tường phía sau.
Sau tiếng súng, nhóm bảo tiêu lập tức phản ứng, chỉ chốc lát, câu lạc bộ xa hoa liền biến thành chiến trường. Đồ trang trí pha lê bị đạn lạc bắn trúng vỡ vụn, đổ nát.
Thông thường được thuê đến ám sát Ngô Thế Huân đều là sát thủ hàng đầu. Khi bị nhóm bảo tiêu vây chặt, sát thủ kia vẫn giết chết mấy người, không ngừng tập trung hỏa lực công kích Ngô Thế Huân, kiên quyết chưa hoàn thành nhiệm vụ chưa bỏ qua mục tiêu.
Lúc này, Lộc Hàm cũng không có dự định đào tẩu, tuy rằng anh không muốn ở bên Ngô Thế Huân, nhưng cũng không có nghĩa là anh muốn nhìn hắn chết.
Dù sao bảo tiêu Willis cũng là tinh anh, rất mau đem cục diện khống chế lại. Sau một hồi chiến đấu, tên sát thủ bị bắn trúng gục vào một vũng máu.Đứng lên sau cục diện bừa bộn khắp nơi, tay Ngô Thế Huân nắm thật chặt tay Lộc Hàm, không chịu thả lỏng chút nào.
Lộc Hàm biết mình cá đã sa lưới, cũng không có giãy dụa.
Mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm thì tên sát thủ nguyên bản ngã vào trong vũng máu kia chợt lần nữa giơ súng lên.
Đại khái bởi vì bị thương nặng, ý thức mơ hồ, hắn đại khái - hướng về phía Ngô Thế Huân bóp cò, viên đạn nhưng lại nhắm thẳng Lộc Hàm bắn tới.
"Không!"
Trong khoảnh khắc, Lộc Hàm nghe thấy Ngô Thế Huân gầm lên giận dữ, thân hình hướng anh ép xuống, cùng lúc, sát thủ kia cũng bị đạn bắn thủng đầu, nằm im không nhúc nhích.
Chờ anh phản ứng lại, bảo tiêu Willis kinh hoàng thất thố - hướng bên này chạy tới.
Sự tình phát sinh đến quá mức đột ngột, khiến anh còn chưa phục hồi tinh thần.
Mọi người lập tức đem Boss đang ngã trên người Lộc Hàm nâng dậy.
Lộc Hàm lúc này mới giật mình nhìn thấy trên âu phục màu trắng của Ngô Thế Huân toàn là máu đỏ tươi.
"Ngô Thế Huân!"
Lộc Hàm kêu tên của nam nhân, nhưng Ngô Thế Huân không trả lời anh, vết thương trước ngực không ngừng trào ra máu.
"Ngô Thế Huân, ngươi..."
Nhìn những người khác luống cuống tay chân - một bên chú ý phòng hộ, một bên gọi xe cứu thương, tất thảy tiếng huyên náo tựa hồ không truyền vào trong tai Lộc Hàm.
Anh dùng bàn tay đè chặt vết thương không ngừng chảy máu của Ngô Thế Huân, đầu óc trống rỗng.
Lộc Hàm chưa từng nghĩ tới, Ngô Thế Huân sẽ ở bước ngoặt sinh tử kia vì mình mà đỡ một súng.
Tay vẫn cứ bị nắm chặt, cho dù trọng thương rơi vào hôn mê, Ngô Thế Huân cũng không chịu thả ra.
"Nhanh, nhanh lên xe cứu thương!"
Nếu không có cách nào để Boss buông tay ra, chuyên viên cấp cứu Willis liền để cho hai người cùng lên xe.
Tiếng còi cấp cứu mở đường, Lộc Hàm ngồi một bên, nhìn khuôn mặt Ngô Thế Huân tái nhợt đeo mặt nạ oxi, lòng bỗng cảm thấy bi thương.
"Cố gắng chống đỡ, Ngô Thế Huân, ngươi nhất định phải chống đỡ..."
Dùng tay còn lại bao trùm lên tay Ngô Thế Huân, anh cúi đầu, ở bên tai đối phương từng câu từng câu thì thầm.
"Ngươi nếu như qua cửa ải này, ta đáp ứng ngươi, tuyệt đối sẽ không trốn đi... Lần này là thật, ta không có lừa ngươi."
Nhưng mà, mắt Ngô Thế Huân vẫn nhắm nghiền, năm ngón tay cầm tay Lộc Hàm thật chặt, tựa hồ như không nghe thấy, cũng tựa hồ như đang hoài nghi, từ chối tin tưởng anh.
Trước phòng giải phẫu, tay Ngô Thế Huân vẫn cầm chặt tay Lộc Hàm rốt cục bị y tá cương quyết tách ra, sau đó nhanh chóng đẩy vào phòng.
Đèn trong phòng giải phẫu sáng lên, Lộc Hàm phảng phất toàn thân thoát lực, dựa vào bên ngoài phòng, cúi xuống nhìn, trên cổ tay anh còn lại năm vết ngón tay của Ngô Thế Huân.
---------------
Khi Ngô Thế Huân rốt cục khôi phục ý thức, mở mắt ra, vẫn là căn phòng trắng như tuyết quen thuộc, nhưng cũng có chút không giống, đó là trong không khí nồng nặc mùi thuốc sát trùng.
Ngô Thế Huân nhíu nhíu mày, đầu óc hiếm thấy có chút chậm chạp.
Từ khi hắn ngồi trên vị trí Boss của gia tộc Willis, cái từ "bị thương" này đã cách hắn rất xa.
Thuốc mê đã giảm tác dụng, trên ngực phải truyền đến cơn đau rất rõ ràng. Hắn sửa sang lại tâm trạng, bỗng nhiên như nghĩ đến cái gì, từ trên giường hoảng sợ ngồi dậy.
Động tác của hắn làm Lộc Hàm đang nằm phục ở một bên cũng tỉnh lại, anh ngồi thẳng dậy, đối diện chính là Ngô Thế Huân - ánh mắt lạnh như băng.
Vì chăm sóc hắn, Lộc Hàm đã mấy chục tiếng không có nghỉ ngơi, cằm mọc râu lún phún, khóe mắt sưng đỏ đến lợi hại.
"Cẩn thận!" Nhìn thấy thân thể Ngô Thế Huân lung lay, Lộc Hàm theo bản năng đỡ lấy hắn.
Đem tay anh đẩy ra, Ngô Thế Huân hầu như nghiến răng nghiến lợi gằn giọng: "Không cần ngươi quan tâm!"
Sau đó, con mắt tối đen nhìn anh: "Ngươi làm sao lại chưa đi?"
Lộc Hàm nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngô Thế Huân, bỗng nhiên không còn ngôn ngữ, cũng không muốn giải thích.
Xoay người, anh định tới bàn mang chút nước ấm đến, ai biết vừa dời bước chân, liền bị mạnh mẽ lôi trở về.
"Không cho phép ngươi đi, ta không cho ngươi đi!" Ôm thật chặt từ phía sau lưng anh, cánh tay Ngô Thế Huân dùng sức đến đáng sợ.
"Ta không đi, ta chỉ đi rót cho ngươi chén nước!" Lộc Hàm giải thích.
Ngô Thế Huân phảng phất như không nghe thấy, vẫn giữ chặt cánh tay của anh.
Cảm nhận được nhiệt độ cao của hắn, Lộc Hàm nỗ lực khuyên Ngô Thế Huân buông anh ra.
"Ngươi đừng như vậy, vết thương sẽ nứt ra..."
"Ta mặc kệ!"
Không biết có phải là do bị thương phát sốt mà Ngô Thế Huân mất đi vẻ lạnh lẽo thường ngày, như đứa nhỏ đem mặt kề sát sau lưng Lộc Hàm chơi xấu. Dáng dấp này của Ngô Thế Huân, nếu để cho ngoài người nhìn thấy, nhất định sẽ hộc máu mà chết.
"Ngươi nếu như lại đi, ta liền giống như trước dùng dây xích khóa ngươi lại, đem ngươi nhốt ở trong phòng, nơi nào cũng đều không cho đi, ngoại trừ ta, ai cũng không cho thấy..." Ngô Thế Huân uy hiếp, vừa nghe liền biết trong đó là bao nhiêu hoảng sợ cùng bất an, như là ngữ khí đứa nhỏ oán giận làm nũng cách khi cha mẹ xa nhà.
Lộc Hàm thở dài, hắn như vậy, mới đúng tuổi của hắn, cũng lại càng dễ khiến lòng người mềm nhũn.
Vỗ vỗ mu bàn tay của hắn, đem mặt hắn xoay lại, nhẹ nhàng hôn một cái lên gò má Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân bị động tác của Lộc Hàm doạ, có chút khó tin nổi mà trừng lớn hai mắt.
"Trước tiên buông ta ra, vết thương của ngươi nứt ra rồi."
Ngô Thế Huân tuy rằng nắm tay anh, nhưng rốt cuộc cũng không lại dùng khí lực toàn thân ôm lấy anh nữa. Nhìn thấy băng vải trước ngực hắn chảy ra từng tia từng tia máu đỏ tươi, Lộc Hàm nhấn xuống nút lệnh bên giường, lập tức có y tá đi vào kiểm tra tình huống.
Khâu lại vết thương bị động tác vừa nãy của hắn làm nứt, nhân viên y tế không dám bảo Ngô Thế Huân buông tay Lộc Hàm ra, đành phải giả bộ không thấy gì, cấp tốc mà chuyên nghiệp xử lý tốt miệng vết thương.
Lộc Hàm cầm chén nước ấm, đưa đến bên môi Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân dùng cặp mắt màu ngọc lục bảo nhìn anh, cánh tay giơ lên, xoa chiếc cằm lún phún râu của Lộc Hàm.
Vốn là thứ mà hắn chán ghét, nhưng ở trên người Lộc Hàm, hắn không cảm thấy chán ghét chút nào.
Nhớ tới lúc trúng đạn bị thương ngã xuống trong nháy mắt đó, ý thức duy nhất hiếm hoi còn sót lại khiến hắn nhớ mãi không quên, không phải sản nghiệp giàu nứt đố đổ vách của gia tộc, cũng không phải địa vị quyền thế gia tộc Willis, mà là hắn không thể để cho người đàn ông này rời xa hắn được, hắn không thể sống nếu thiếu người kia.Thế nhưng, Ngô Thế Huân vẫn cứ không định nghĩa được thứ tình cảm này, hay do hắn đã từng được giáo dục, "yêu" cái từ này thật sự là quá vô lực quá dư thừa, dư thừa đến mức khi hắn tiến vào gia tộc này, cái từ đó đã hoàn toàn biến mất.
Vì lẽ đó, Ngô Thế Huân hầu như đem hết thảy dung túng cùng ngoại lệ dành cho Lộc Hàm, nhưng một ngày nào đó hắn phát hiện tất cả những thứ mà người kia dành cho hắn là giả dối thì trừ nổi giận, hắn không tìm được bất kỳ một từ gì có thể biểu đạt tâm tình của mình.
Nhưng khi hắn nhìn thấy tên sát thủ kia đem nòng súng hướng về phía Lộc Hàm thì thân thể của hắn so với ý thức đã nhanh hơn mà làm ra quyết định.
Một khắc khi viên đạn găm vào cơ thể, Ngô Thế Huân nghĩ: Thật may không trúng Lộc Hàm.
Hắn không biết đến tột cùng phải làm sao đối xử với Lộc Hàm, mới có thể làm cho anh cam tâm tình nguyện - ở bên mình. Nếu như Lộc Hàm cố trốn đi, hắn càng không biết phải dùng tới biện pháp gì mà đem người lưu lại.
Ngô Thế Huân vẫn không quá tin tưởng lời hứa hẹn sẽ không rời đi của Lộc Hàm.
Vì vậy hôm sau, Willis trên dưới đối với Lộc Hàm quản chế càng nghiêm mật.
Mà những người khác, đối với sát thủ được phái đến ám sát Boss, vẫn là coi thường.
Nếu như không phải vì Lộc Hàm, Boss cường hãn đến không giống nhân loại căn bản là không thể bị thương. Nếu vào thời điểm này, Boss xảy ra vấn đề gì, thế lực Mafia nước Mỹ sẽ đối mặt một lần thanh trừng, sẽ liên lụy tính mạng vô số người.
Ở sự kiện lần này, Fedro bị Lộc Hàm lợi dụng cũng chịu xử phạt, vốn là có thể trở thành bằng hữu, hiện tại Fedro nhìn thấy Lộc Hàm cũng là một kiểu mặt lạnh lùng.
Lộc Hàm biết loại tâm tình của đối phương là rất bình thường, cũng không có bất kỳ lập trường nào để chỉ trích người khác.
Mấy ngày sau, cơn sốt đã lui, Ngô Thế Huân không có khả ái như trước, ông trùm Mafia nước Mỹ rất nhanh khôi phục vẻ lạnh lùng.
Tỷ như, ra lệnh cưỡng chế Lộc Hàm chuyển tới phòng của hắn, cùng hắn đồng thời ngủ.
Lộc Hàm vốn là muốn kháng nghị, nhưng Ngô Thế Huân lên tiếng, anh lập tức bị người "mời" vào phòng Ngô Thế Huân, để chăm sóc hắn hai tư trên hai tư giờ.
Vào buổi chiều đầu tiên, Ngô Thế Huân nghiêng người dựa vào gối mềm chợp mắt, hô hấp dần vững vàng.
Mái tóc dài màu vàng óng nhạt mềm mại tản ra bốn phía, chói mắt khiến Lộc Hàm không rời được tầm mắt.
Ngồi bên giường, bàn tay anh nhẹ nhàng lướt qua từng sợi tóc mỹ lệ, Ngô Thế Huân ngủ như một con báo vừa ưu mỹ lại vừa trầm tĩnh.
Nhìn kỹ hắn một lát, Lộc Hàm nhìn đồng hồ, thời gian trôi rất chậm, buồn ngủ dần dần dâng lên mí mắt, anh cũng dựa vào một bên mà ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, Ngô Thế Huân nguyên bản đang ngủ say lại mở mắt ra, cặp mắt không hề động đậy mà nhìn Lộc Hàm ngủ hồi lâu.
Ngày thứ hai tỉnh lại, Lộc Hàm phát hiện người bên cạnh đã sớm tỉnh táo, trong tay hắn cầm một tập tư liệu.
Ý thức Lộc Hàm tuy rằng có chút hỗn độn, cũng ngay lập tức phát hiện cánh tay Ngô Thế Huân khoác qua vai mình, mà anh đang gối lên hõm vai bên không bị thương của đối phương.
Anh vừa định nói, Ngô Thế Huân đã mở miệng trước.
"Việc này trước tiên cứ thực hiện như vậy, sau khi kế hoạch bước đầu hoàn thành thì báo cáo cho ta."
Lộc Hàm lúc này mới phát hiện bên trong phòng còn có những người khác, tầm mắt quét qua, dĩ nhiên bên giường đứng mấy cán bộ cao cấp của gia tộc Willis đang đợi Ngô Thế Huân phê duyệt.
Tất cả mọi người đều cúi xuống đất, không dám nhìn người nằm trên giường một chút.
Boss tại sao lại ôm một người đàn ông nằm ở trên giường, hơn nữa không một chút nào chú ý để người kia nghe được tuyệt mật gia tộc, tuy vậy những cán bộ cao cấp này cũng không dám có dị nghị, bởi vì ở Willis, quyền uy Ngô Thế Huân là tuyệt đối.
Không quá thoải mái, Lộc Hàm vén chăn xuống giường, định vào toilet rửa mặt, nhưng vừa động, liền bị Ngô Thế Huân đè lại.
Hắn ra hiệu bằng ánh mắt, người hầu chờ đợi đã lâu ngoài cửa liền mang đồ dùng để rửa mặt đi vào, chuẩn bị hầu hạ Lộc Hàm rửa mặt.
Lộc Hàm tuy rằng khi chưa thất thế cũng đã hưởng thụ qua sinh hoạt của xã hội thượng lưu, nhưng chuyện này cũng không hề biểu thị anh thích tình huống có nhiều người ở đây, lại để người hầu hạ rửa mặt.
"Không làm phiền các ngươi, để ta tự làm." Đẩy ra khăn nóng người hầu đưa tới, anh định xuống giường.
Ngô Thế Huân mắt không chớp, nói một câu: "Hắn không hài lòng các ngươi phục vụ, hiện tại các ngươi bị đuổi việc."
Nhìn đám kia người hầu lộ ra vẻ mặt sợ hãi, Lộc Hàm thở dài: "Ta chỉ là không thích người khác chạm ta thôi."
Ngô Thế Huân nhìn thẳng vào mắt anh.
Nếu là người không hiểu hắn, nhất định sẽ không biết ánh mắt ám chỉ cái gì, nhưng Lộc Hàm gần đây vẫn bị Ngô Thế Huân quấn quít, ngay lập tức rõ ràng.
Anh ghé sát vào, một cái hôn chào buổi sáng nhẹ nhàng rơi bên môi Ngô Thế Huân.
Bộ mặt lạnh lẽo cứng rắn của hắn lập tức nhu hòa không ít, hắn giơ tay lên ra hiệu đám người hầu đều lui ra.
Rốt cục được giải cứu, họ khom mình hành lễ lui ra, liên tục mỉm cười ngầm cảm tạ Lộc Hàm.
Thời điểm Lộc Hàm từ phòng tắm đi ra, phát hiện những người kia đã đi hết. Ngô Thế Huân ngồi trên giường, cái bàn bên người đặt một bát cháo bốc hơi nóng.
Thấy hắn không muốn tự mình động thủ, Lộc Hàm đi tới, bưng bát lên, đem cái muôi múc cháo nóng thổi thổi, đưa tới bên môi hắn.
Ngô Thế Huân khiêu mở đôi môi, đem cháo uống vào, tiếp theo giống như vô ý nói: "Ngươi cũng ăn."
Lộc Hàm sửng sốt một chút, anh đúng là không nghĩ tới Ngô Thế Huân sẽ không ngại người khác dùng chung với hắn một bộ đồ ăn. Có điều anh cũng quả thật có chút đói bụng, liền múc muỗng cháo uống một hớp.
Đầu bếp Willis trình độ cấp năm sao, nhà hàng nào cũng không sánh bằng, Lộc Hàm tuy rằng chỉ ở đây sinh hoạt một quãng thời gian, khẩu vị cũng bị dưỡng điêu không ít.
Mùi vị vừa vào miệng liền tan ra để anh không nhịn được uống nhiều hơn chút, chợt thấy Ngô Thế Huân nhìn mình có chút quái lạ, đột nhiên nhớ ra, lập tức lại múc một muỗng, đưa tới bên môi đối phương.
Ngô Thế Huân đưa tay đem cái muôi nhẹ nhàng đẩy ra, ghé sát vào, liếm cháo dính ở môi dưới của Lộc Hàm.
"Ây..." Lộc Hàm sờ mặt của mình, nhất thời cảm thấy lúng túng.
Hiếm khi nhìn thấy anh có vẻ mặt không được tự nhiên, Ngô Thế Huân đôi mắt càng sâu. Giơ tay đè đầu anh, nặng nề hôn lên đôi môi còn mang theo hương vị đồ ăn.
"Ưm..."
Cảm thụ nhiệt độ nóng rực mà thoải mái của đối phương, hai người không hẹn mà cùng - động tình lẩm bẩm.
Ngô Thế Huân hạ thể nhanh chóng cứng lên. Từ khi Lộc Hàm xuất hiện, chuyện cấm dục tựa hồ đã trở thành người xưa cảnh cũ.
Lộc Hàm cũng không biết chính mình làm sao bị Ngô Thế Huân kéo lên giường, khi anh phát hiện sự tình không đúng thì tính khí dâng trào của nam nhân đã đỉnh vào bụng dưới của anh.
Ngô Thế Huân không biết vô tình hay cố ý - dùng hạ thân cứng rắn ma sát lên thân thể anh, đồng thời tay giữ chặt lấy eo anh, để thân thể hai người càng kề sát lại.
Lộc Hàm tay cầm chén cháo run lên, một ít cháo nóng đổ ra rơi trên chiếu.
Nhìn Ngô Thế Huân nhăn mày, anh lập tức đứng dậy nói: "Xin lỗi, ta lập tức gọi người đi vào thu thập."
Nói xong liền đi nhanh ra cửa.
Nhìn bóng lưng hầu như là chạy trối chết, Ngô Thế Huân liếm liếm khóe môi.
"Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát ư?"
Giữa răng môi còn lưu lại hương vị Lộc Hàm, hắn suy nghĩ một chút, gọi Sutherland vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com