Học sinh ngoan (5)
Thích có nhiều loại.
Ngươi nhìn thấy một bông hoa đẹp, nó làm thỏa mãn lòng yêu cái đẹp của ngươi, cho nên ngươi thích. Ngươi nuôi một con chó, nó rất ngoan ngoãn nghe lời, ngươi thấy thích nó. Ngươi thấy một cô gái hay chàng trai xinh đẹp, ngươi cũng sẽ cảm thấy thích thú mà nhìn ngắm.
Thích một người lại càng có nhiều hơn.
Người đó tốt tính, xinh đẹp, tài năng, giàu có,... Tất cả đều có thể là một cái cớ cho sự vui thích của ngươi.
Trong sách nói vậy.
Nhìn đôi mắt chăm chú chờ câu trả lời của Tư Thành, Vân Linh khẽ cười, nói: "Mình trước giờ chỉ thích bản thân." Ta tốt đẹp như vậy, chỉ có ta mới xứng với chính ta.
Tư Thành cũng cười theo: "Ra vậy." Hắn còn tưởng cô sẽ không trả lời. Cũng thật may, hiện tại cô chưa thích ai.
Sau khi giải quyết xong đống đồ ăn, Tư Thành cũng ra về, tất nhiên trên tay cầm túi rác.
Chậc chậc, ngoan ơi là ngoan.
Con trai yên tâm, ta sẽ không để cho đám nhãi con kia hại con.
_
Hôm nay cũng như bao ngày, Vân Linh đến trường đi học. Cô vốn cảm thấy rất nhàm chán cho tới khi khung cảnh hiện tại xảy ra.
Motip truyện ngôn tình thanh xuân nào cũng có chính là gì?
Nữ chính nghèo khổ sẽ bị bắt nạt, chủ động xa lánh nam chính. Nam chính khi đó sẽ dạy dỗ đám người kia một bài học, rồi sau đó là một hồi yêu yêu đương đương.
Trước mặt cô đang là bốn nữ sinh. Đứng đầu là một cô gái, nói như nào nhỉ, thường thôi. Tư chất thì không có, giáo dưỡng càng không, nhan sắc thì quá mẹ nó đáng thương rồi. Tất nhiên là nếu so với nữ chính thì chắc chắn là không có cửa rồi.
Đằng sau cô ta chính là ba cô gái khác, chẳng có gì đặc biệt cả, chắc là người qua đường thôi.
Cô gái đứng đầu kia hất cái mặt bóng dầu về phía cô: "Nghe nói mày hôm trước đi về cùng Tư Thành?"
Vân Linh nhìn xung quanh một chút, lùi lại vài bước, tiện thể trả lời: "Đúng vậy."
Cô ta lộ vẻ khinh bỉ, tiếp tục áp sát Vân Linh: "Thôi nào, đừng sợ, tao không làm gì mày cả. Chỉ cần mày hứa tránh xa Tư Thành ra, sau đó ngoan ngoãn bị tao đánh một trận là được." Cô ta đã điều tra, một con nhóc nghèo kiết xác như này mà vẫn vô liêm sỉ bám lấy Tư Thành của cô ta.
"Cậu phải bảo Tư Thành tránh xa tôi ra mới phải." Vân Linh vẫn duy trì nụ cười tiêu chuẩn hàng ngày, lùi thêm vài bước nữa. Chỗ này mới có camera này.
Câu nói này quả thực chọc giận cô gái kia. Sau đó tựa như có tâm linh tương thông mà ba cô gái đằng sau hùng hổ tiến lên.
"Không biết điều thì đừng trách bị đánh." Tô Lộ gần như nghiến ra từng chữ. Cô ta cười độc ác chờ xem kịch hay, cô ta muốn xé rách khuôn mặt xinh đẹp kia, phá vỡ dáng vẻ ung dung thường ngày, muốn nhìn cô ta cầu xin khóc lóc.
Chợt, nụ cười cô ta dần cứng lại. Cái gì thế này?
Chỉ thấy người đầu tiên xông lên bị vấp phải một hòn đá, trẹo chân, vị trí mắt cá chân lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà sưng lên. Cô ta không thể đứng lên được nữa.
Người thứ hai cũng là vấp ngã, nhưng ngã sấp mặt xuống. Người này còn ngu hơn, tay chống xuống đất, quả thật là gãy rồi. Tiếng "rắc" vang lên giòn tan.
Người thứ ba thì ngã chảy máu đầu, hiện đang bị choáng.
Vân Linh thậm chí còn không thèm nhìn bọn họ, vẫn ung dung cười tươi nhìn thẳng vào Tô Lộ.
Tô Lộ tức giận rồi, sao đám người này vô dụng thế cơ chứ. Cô ta dần mất bình tĩnh tự mình xông lên, muốn cho Vân Linh một cái tát. Vân Linh nhẹ nhàng nắm lấy tay phải cô ta.
Tô Lộ cảm thấy chỗ bị Vân Linh nắm lấy dần nóng lên, rồi cứ như vậy càng ngày càng nóng. Cô ta cảm thấy tay mình sắp bốc cháy mới tỉnh táo lại muốn giằng ra khỏi tay Vân Linh. Tô Lộ dùng cả tay trái, muốn gỡ ra
Cô ta sợ rồi, sức lực kinh người này có thể là của một cô gái sao. Vân Linh vẫn duy trì nét cười nhợt nhạt trên mặt, tựa như chút việc này không đáng để cô thay đổi biểu cảm. Nhiệt độ trên tay vẫn tiếp tục tăng, cô ta sợ tới mức nước mắt chảy ra, vội vàng mở miệng:
"Cầu... cầu xin cô bỏ ra, tôi sai rồi, lần sau tôi không dám nữa, tôi sẽ không bảo giờ xuất hiện trước mặt cô nữa."
Lực đạo trên tay lỏng ra, Tô Lộ ngồi sụp xuống, vén áo lên nhìn, da thịt trắng nõn khiến cô ta cảm thấy chuyện vừa rồi như là mơ vậy.
Nghĩ lại cảnh tượng kia, cô ta vội chạy đi, kèm theo là ba con hàng tập tễnh theo sau.
Cái biến cố nhỏ bé này làm cô vào lớp muộn rồi, thôi thì muộn luôn vậy. Vân Linh đổi hướng rẽ vào quán thịt xiên nướng.
"Cháu vẫn lấy 20 xiên nha." Cô vui vẻ nói với bác gái.
Hệ thống, bước ra đây chúng ta nói chuyện. Ta có chuyện muốn hỏi.
[Cô cứ nói.] Hệ thống ngay lập tức đáp lại.
Phải như nào thì thế giới này mới kết thúc?
[Cô phải khiến Bảo Kỳ và Nguyễn Bảo trở nên thảm hại, Tư Thành và cô phải sống hạnh phúc.]
Một nửa thì sao? Nếu ta chỉ làm vế đầu thì sao?
[Thực ra là như vậy đã có thể đáp ứng yêu cầu của tác giả rồi, nhưng nếu cô muốn điểm cao thì phải thực hiện những yêu cầu còn lại.]
Vân Linh không hỏi thêm nữa, cắn cắn thịt xiên. Hoàn thành hơn hoàn hảo.
Thân bại danh liệt à? Chơi kiểu gì thì náo nhiệt đây?
Làm đơn giản thôi, cô đang vội.
Hệ thống, nếu ta làm hai yêu cầu đầu tiên kia thì có thể thoát khỏi thế giới này không?
[Có thể, nhưng quá trình di chuyển sẽ hơi khó chịu, giống cô đi máy bay hạng thường và thương gia vậy, có điều cách biệt lớn hơn nhiều.]
Hệ thống, ngươi không thể nói dối đúng không?
[...]
Vậy là đúng rồi.
[...] Sếp ơi, em muốn nghỉ làm, em chỉ muốn yêu đương thôi.
Hệ thống lại im lặng, Vân Linh vẫn lười quản.
Trước kia, cô đã đặt ra một giả thiết, hệ thống muốn cô phát triển tình cảm với Tư Thành. Bây giờ, nó lại một mạch nói hết cô chỉ cần hoàn thành một phần nhiệm vụ ngoài Tư Thành là có thể rời đi.
Người đứng sau hệ thống có mục đích khác? Hay là hệ thống chỉ có thể nói thật?
Hai điều này không mâu thuẫn.
Vân Linh ăn chiếc xiên cuối cùng, cười nói cảm ơn với bác gái rồi rời đi. Vẫn là nên đến trường thôi, lúc ta không có ở đó lỡ như có kẻ giết con trai ta thì sao.
Thầy giáo đen mặt nhìn cô học sinh cười hì hì đứng ở cửa lớp, một hơi này lên không được, xuống cũng không xong. Quát một tiếng bảo Vân Linh vào lớp.
Còn một tiếng nữa là tan học.
Em đến đây chọc tức tôi đấy à.
Thầy giáo mặc dù tức giận nhưng vẫn không làm gì Vân Linh, không có lý do gì cả. Học sinh đứng đầu chính là khác biệt như vậy đấy. Ngôi trường này vô cùng bao dung với nhân tài, đặc biệt là loại nghèo như cô. Những người như cô chính là đảm bảo cho lượt nhập học năm sau tăng, khắt khe với bọn cô quá, lơ như cô chập dây thần kinh nào đó, nghỉ học hoặc chuyển trường thì sao.
Tư Thành ngước nhìn cô gái đang đi về phía mình. Cô ngược nắng mà tới, trong mắt hắn chỉ thấy cô. Mái tóc đen buộc gọn đằng sau đung đưa nhẹ nhàng sau lưng, khuôn mặt cô vẫn mang ý cười quen thuộc. Mỗi bước cô đi tới, tim hắn đập càng nhanh.
Tư Thành đưa một tay lên che hai mắt, cười khẽ.
Thích cô thật rồi.
Vân Linh lướt qua hắn, ngồi vào chỗ phía sau.
Tư Thành lúc này quay xuống, đặt lên bàn cô một thanh kẹo.
"Cái này rất ngon, cậu ăn thử đi." Nói rồi cười lên một cái.
Vân Linh nhìn hắn, tác giả luôn thiên vị nhân vật chính, như là cô, như là Tư Thành. Gương mặt hắn vốn dĩ đã đẹp, đuôi mắt cụp xuống, cong cong, cười lên khiến cho người đối diện thật dễ chịu. Có điều lại là lệch giả thiết rồi.
Ngươi đã bao giờ thấy tổng tài bá đạo có mắt cười lại còn ngoan như này chưa?
Thấy rồi thì kệ, ta bảo không có là không có.
Có điều, Vân Linh nhận lấy thanh kẹo, cười: "Cảm ơn nha." Bộ dạng này quả thực vừa ý cô hơn là đám tổng tài mặt than, độc mồm độc miệng đó. Bọn họ sống dưới hào quang nam chính cho nên nữ chính mới thích, nói cách khác, trong thế giới này, tác giả là bầu trời của bọn họ.
Giống như Tư Thành chỉ đưa cho cô cái kẹo mà hai tai đã đỏ lên, hắn phải thích cô, cho nên hắn mới như thế.
Có điều, cô không bị ảnh hưởng. Cô chỉ thấy vừa mắt hắn thôi. Tựa như trên một bàn cờ vua, quân hậu mạnh nhất, giúp cô nhiều việc cho nên cô thích nó. "Thích" của cô luôn ở một mức độ. Cô không thể thích hắn giống như cách hắn thích cô. Chỉ là hắn có giá trị, hắn còn là nam chính.
Sau này nếu cô lười biếng, cô có thể sử dụng hắn để hoàn thành nhiệm vụ.
Vân Linh cảm nhận vị ngọt thanh trong miệng, ngon đến mức cô cong mắt cười.
Đúng thế, hắn chỉ là một quân cờ của cô mà thôi.
Lúc trước cô còn lo trên lo dưới hắn sẽ đau lòng chỉ là vì nhiệm vụ bao gồm hắn mà thôi, giờ hắn không cần thiết đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com