Chap 7
- Ngu ngốc. Dừng tay lại bằng không cậu sẽ biết thế nào là bị cắt ra làm từng khúc.
Mân Khởi túm chặt tay Bạch Hổ. Cậu là một sát thủ có tiếng trong dòng họ Hộ Vệ, nên chuyện đỡ lại nắm đấm của Bạch Hổ là vô cùng dễ dàng. Nhân lúc đó, Hoàng Huy bật dậy, đánh trả Bạch Hổ làm cậu ta ngã xuống. Bàn tay Hoàng Huy lạnh lẽo đáng sợ, hơi lạnh truyền sang cơ thể Bạch Hổ làm cậu ta cứng đờ người. Hoàng Huy là một Thuần Huyết năng lực hệ Băng, có khả năng làm cô đọng tất cả mọi thứ xung quanh và biến chúng thành khối băng vô tri vô giác (Trớ trêu thay, chính bản thân anh lại bị một lời nguyền Băng giam giữ gần một thiên niên kỉ).
- Trời đất, thiên thần kia đánh vào mặt Hổ ca ca kìa. Á á á á.
Đám con gái gào lên, tru tréo đủ kiểu. Họ cứ làm như là Bạch Hổ chết đi được không bằng.
Trong suốt 820 năm qua, gia tộc của Cường Bạch Hổ đã phát đạt, trở thành một trong những tập đoàn tài phiệt của đất nước, có vai trò không nhỏ trogn sự bình ổn thị trường. Thế hệ sau như Cường Bạch Hổ đương nhiên được hưởng lợi, đi tới đâu cũng có người lân la đợ bỡ, trở thành vị thiếu gia giàu có. Những người chịu cúi lưng làm đàn em cho Bạch Hổ thì vô kể, trong ngôi trường này lại càng không thiếu. Chúng lao ra từ mọi ngóc ngách, tập hợp lại khoảng hơn 30 tên hung hăng đứng chắn trước mặt Hoàng Huy.
- Cút!
Bạch Hổ lau vệt máu trên môi đi, gào thét điên cuồng. Cậu đã muốn quên, tưởng chừng như sẽ quên, nhưng tại sao Hoàng Huy lại một lần nữa xuất hiện trước mắt anh. Cậu đã từng có hôn ước với Liễu Kì Thiên, hai bên gia đình chỉ đợi ngày tác hợp, vậy mà tên khốn Ma cà rồng kia lại chen vào phá đám. Tình yêu cái cóc khô ! Vậy giữa cậu và Thiên không phải là tình yêu hay sao? Cậu còn nhớ hắn ta đã đắc thắng như thế nào khi dành được trái tim của người ấy. Tình cảm của cậu đã bị đem ra làm trò đùa. Vậy tại sao Hoàng Huy không chết một mình đi, còn khiến Kì Thiên của anh lao tâm khổ tứ, bán đi linh hồn để cứu hắn. Căn bản là cậu đã quên, nhưng là quân tử thì mối thù này không trả, quyết không sống trên cõi đời này nữa!
Đám đàn em sợ hãi, nép mình sang hai bên. Một khi Bạch Hổ đã cáu thì tốt nhất là không nên làm liều.
- Ta không hề muốn gặp lại ngươi, cũng chẳng muốn cướp ai của ngươi. Còn về Tiểu Thiên, ta thừa nhận ta đã hại nàng ấy, nhưng nàng ấy cũng chưa bao giờ là của ngươi cả.
Hoàng Huy nổi cáu, đôi mắt đổi màu đỏ huyết dụ.
Bạch Hổ cũng phát tiết, đôi mắt nâu sâu thẳm ánh lên những tia nhìn như giông tố vần vũ.
-Ê thằng dở người! Tôi đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, hở ra một tí là đòi đánh người. Bị rảnh hả?
Phác Hy Bân từ đâu bay tới, buông một câu xanh rờn rồi cứ nhè đầu Bạch Hổ mà gõ.
- Này, đang lúc nước sôi lửa bỏng, bà giữ thể diện cho tui tí đi! - Bạch Hổ ra dấu, bảo nó đi chỗ khác.
Càng được đà, nó nói như cái loa phóng thanh :
- Thể diện cái con khỉ. Hở ra một tí là đánh nhau.Rõ là đần mà!
- Tiện nữ này nói rất đúng. Ngươi hãy quay vễ hang ổ của ngươi mà tu tâm tích đức đi. - Hoàng Huy chờ trực cơ hội này đã lâu, vỗi đổ thêm ca nước vào vạc dầu.
- Súc sinh, câm miệng! Bổn nương không mướn ngươi hớt lẻo.- Hy Bân chỉ muốn khâu cái mỏ kia lại.
- Cái gì? Ngươi vẫn dám gọi ta là súc sinh?
- Cãi nhau và đánh nhau đủ chưa mấy trò?
Lúc này Trung Hiền mới ung dung thả một câu "mát mẻ", khuôn mặt tỉnh bơ. Anh nho nhã lau miệng và thu dọn đồ ăn trước những ánh nhìn hiếu kì, ngạc nhiên và lo lắng. Anh không nói một lời, chỉ ra dấu gọi hai hoàng tử đi theo mình.
"Phen này gặp Hội Sinh Viên chắc luôn rồi! Thương thiên thần kia quá, mới tới mà ~~" Đám sinh viên chỉ dám thủ thỉ khe khẽ, vừa nơm nớp lo sợ "điều gì đó", vừa thấy thương cho hai mỹ nam kia.
Hội đồng Sinh viên Đại học Pledis là hội đồng gồm các sinh viên ưu tú trong trường và những vị lãnh đạo còn ưu tú hơn gấp trăm. Bất kể ai trong trường, nếu muốn có một vị thế tốt và không bị ai làm phiền thì nên cố gắng bằng mọi cách để vào được hội. Đãi ngộ với những người trong hội vô cùng cao lớn, từ giàu đến nghèo đều được đối xử như nhau. Đứng đầu gồm ba huynh trưởng và ba đại tỷ - những con người hoàn hảo nhất, tuyệt vời nhất, ở một cấp độ mà những người bình thường không với tới được. Hành động gây shock của hai đại mĩ nam sẽ do hội nam sinh ( hội tách nhỏ từ Hội đồng ) quản chế.
Cả ba dừng lại trước cánh cửa gỗ xoan, sơn màu nâu bụi được chạm khắc tinh tế. Trung Hiền dúi Hoàng Huy và Bạch Hổ vào trong rồi đóng sầm cửa lại. Căn phòng bừng sáng với những chùm đèn kiểu Pháp đầy huyền ảo và cao quý. Cả căn phòng tràn ngập sách, được bài trí cách kệ ốp theo tường, tiết kiệm không giân mà lại tạo thành kiến trúc tinh tế. Giừa phòng hài 4 hàng ghế băng trải dài . Cuối phòng là một chiếc bàn gỗ đen, trên mặt bàn có để rất nhiều tập hồ sơ lớn nhỏ. Ánh sáng mờ nhạt cuối thu hắt vào từ ô cửa sổ bản to vô cùng mỹ miều với rèm che kiểu Ý.
- Hai cậu tới rồi á?
Một giọng nam trầm mặc vang lên từ phía sao những chồng sách, kèm đó là một nụ cười khó hiểu. Anh ta có mái tóc đỏ bóng mượt, sống mũi thanh cao, đôi mắt xanh saphire vô cùng thuần túy.
Anh đặt chồng sách trên tay xuống chiếc bàn, đoạn ngồi xuống một trong ba chiếc ghế bành mang kiểu dáng quý tộc chỉ tay vào hay cái ghế đầu trước mặt :
- Lại đây và ngồi xuống đi. Còn nhiều chuyện để nói lắm.
Hoàng Huy và Bạch Hổ lừ lừ đi tới, bên lửa bên băng, không ai nhịn ai. Ngồi xuống cái ghế lạnh lẽo, Hoàng Huy chợt cảm thấy bầu không khí này vô cùng kì quái. Nhất là tên tóc đỏ này. Trông hắn không giống những con người sống ở đây, lại cứ nhìn anh chằm chằm và nở nụ cười lạnh.
- Hoàng Huy, tôi không ngờ anh lại giỏi đến vậy! Mới tới đây có hai ngày thôi đã ầm ĩ với cậu Bạch Hổ nà rồi! - Hắn có cách nói chuyện giống hệt Trung Hiền.
- Ngươi, sao ngươi... - Hoàng Huy giật thót. Hắn ta nhất định không phải người bình thường.
- Ha ha! Đừng nói với tôi là ma cà rồng Thuần Huyết không thể đánh hơi thấy Diệt Huyết đấy nhé! - Anh ta cười sảng khoái, nhưng cũng có phần mỉa mai.
Thế rồi anh ta ghé sát mặt Hoàng Huy, đôi mày nhếch lên đầy tự mãn:
- Vậy cậu nghĩ đôi mắt này là do gen?
Lúc này Hoang Huy mới kịp nhận ra.Đã quá lâu để anh có thể nhớ được mùi giữa các loài, màu mắt xanh của tộc Diệt Huyết. Đôi mắt của Tiểu Thiên cũng màu xanh, nhưng không hề giống với họ. Đôi mắt thơ ngây, ấm áp ấy không phải.
Là xanh biển! Chắc chắn tên này là một Diệt Huyết. Cách nói chuyện đầy ngạo mạn, chứng tỏ hắn ta cũng không phải loại tầm thường. Có thể là một Vệ Thần...
Anh ta trở mình, dựa lưng vào chiếc ghế bành, tiếp tục nói với tông giọng trầm khàn:
- Tôi là Long Phi,nhưng anh cũng có thể gọi tôi là Jason. Tôi cũng là một Vệ Thần. Ở đây tôi là một trông số ba huynh trưởng. Tôi chịu trách nhiệm quản lí đám sinh viên Diệt Huyết như Bạch Hổ. Hình pphatj với cậu ta tôi sẽ quyết định, còn cậu cứ ngồi đấy đợi huynh trưởng nhà Vampires đi.
Nói đoạn, Long Phi đủng đỉnh cầm chồng sách vừa rồi lên, đi ra khỏi phòng. Bạch Hổ ném lại một cái nhìn gai góc rồi đi theo, bỏ lại Hoàng Huy ngơ ngơ như con gà mắc tóc. Ánh đèn tối đi, chỉ còn lại duy nhất một chùm đèn chiếu sáng và ánh nắng hanh khô từ cửa sổ. Căn phòng trở nên yên tĩnh đáng sợ, xung quanh chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc chạy. Hoàng Huy chợt để ý tới cái kệ gỗ bên trái anh. Trên đó bày vô vàn các thứ vật kì dị. Rồi đôi mắt đen thăm thẳm như dải ngân hà dừng lại. Một thanh đoản đao được bày chính giữa trên cặp thanh đỡ. Vỏ đoản đao làm bằng gỗ cao cấp, nhìn qua là biết là quý vật. Nhưng không phải vì thế mà có thể thu hút được Trung Hiền. Anh cảm thấy nó rất thân quen. Dường như nó đã từng gắn liền với anh, là một phần kí ức của anh vậy.
*Sột...soạt*
- Ai?!
Hoàng Huyy rời khỏi dòng suy nghĩ, cảnh giác nhìn xung quanh. Có ai đó ở cùng anh trong căn phòng này. Là bạn hay thù?
- Đệ còn nhớ thanh đoản đao đó không?
Một giọng nam vang lên. Giọng nói ấy dày dặn và trưởng thành, nhưng mang theo xúc cảm lạnh lẽo. Quen thuộc quá! Hoàng Huy có thể nhận ra ngay. Lẽ nào là huynh ấy?!
- Đó là món quà đầu tiên đệ tặng ta. Đệ có còn nhớ tới ta chứ?
Người đó dần dần xuất huện. Đôi mắt lá răm tuyết tàn u buồn, khuôn mặt tuấn kiệt, đôi môi khẽ mở hờ lạnh nhạt. Là Quách Duẫn Minh! Anh vẫn giỗng như anh của 820 năm trước. Anh vẫn tỏ ra lạnh lùng, vẫn mang nét mặt và giọng nói vô cảm. Chỉ khác anh đang trong một bộ đồ tuxedo, vô cũng lịch thiệp, những cũng khiến anh trở nên bí ẩn và lạnh lẽo hơn.
- Duẫn Minh ca ca! Là huynh phải không? - Hoàng Huy hét to vì sung sướng.
- Ồ, vậy ra đệ còn nhớ ta....
- Huynh~~~
Hoàng Huy chạy tới chỗ Duẫn Minh, ôm chầm lấy. Anh nhớ đại huynh của mình tới phát điên, những cái ôm ngày càng chặt và nồng nhiệt hơn. Hoàng Huy vẫn chưa muốn rời xa hơi ấm này, cho dù anh đang ôm một khúc gỗ vô hồn (cách mọi người nói về Duẫn Minh) .
- Tiểu đệ vẫn còn trẻ con quá. Buông ra nào. - Duẫn Minh nhẹ xoa đầu Hoàng Huy, giọng nói có phần ấm áp hơn, nhưng khuôn mặt và cử chỉ vẫn thế.
- Huynh vẫn còn giận đệ? Huynh không nhớ đệ sao? - Hoàng Huy tròn xoe mắt, làm bộ giận dỗi.
- Tiểu tử ngốc! - Duẫn Minh gõ yêu vào đầu Hoàng Huy - Ta đương nhiên nhớ đệ, ta cũng không giận đệ.
Hoàng Huy cười híp mí. Tuy Duẫn Minh là anh em cùng cha hác mẹ, hơn anh những 40 tuổi, nhưng anh vẫn yêu quý anh ấy, cảm thấy giữa hai người không thể tách rời. Duẫn Minh không phải là người biết thể hiện cảm xúc, nên anh cũng không bắt bẻ anh ấy làm gì. Anh không hề biết rằng chỉ vài tiếng nữa, mối quan hệ huynh-đệ sẽ trở nên tồi tệ, Duẫn Minh sẽ không còn là vị đại huynh luôn bao che cho Hoàng Huy nữa. Hoàng Huy lè lười, vờ nũng nịu :
- Đệ lớn rồi. Đừng gọi đệ là ngốc nữa đi!
- Tại vì ngươi ngốc thật mà. Ha ha. - Duẫn Minh cười. Nói là cười cũng không được. Anh chỉ nói hai từ ha ha thôi.
Cùng lúc ấy, hàng loạt các mối nguy hiểm được kích hoạt...
"Tên Thuần Huyết Tries đã trở lại. Tiêu diệt hắn. Bằng mọi cách phải tiêu diệt hắn trước khi hắn tìm được những Mảnh Vỡ."
"Ngươi hãy tranh thủ cơ hội kết liễu hắn đi.Chỉ cần hắn chết thì ngươi sẽ trả thù được cho mẹ ngươi, rồi cả ta và ngươi sẽ soán ngôi làm Thánh Chủ."
"Hắn ta biết yêu. Mau chóng tìm ra con nhỏ đó, rồi dùng nó để giết hắn."
"Hắn không có sức mạnh. Chỉ cần ngươi tiêu diệt hắn, tình yêu của ngươi sẽ trở về, ta sẽ nhường ngôi cho ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com