Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 128: Sự giận dỗi của hoàng tử

Hadilucskas nhìn thẳng vào Carol, giọng trầm tĩnh nhưng chứa đầy quyết tâm:

- Ta đã hiểu rồi, khi chứng kiến tình yêu sâu đậm giữa hai người. Tình yêu của hắn dành cho nàng quá lớn, hắn lại xuất chúng và tài giỏi hơn ta rất nhiều. Ta không thể nào sánh bằng, cũng không thể tranh giành nàng với hắn nữa. Ta sẽ không bắt ép nàng làm gì nữa, coi như thoả thuận trước kia giữa ta và nàng chưa từng tồn tại. Hapy, nếu nàng không trách ta, ta mong được coi nàng như em gái. Và hơn thế, ta muốn được làm cha nuôi của của hai đứa trẻ này. Nàng đồng ý chứ?

Ánh mắt Hadilucskas ánh lên sự chân thành và lòng biết ơn, chờ đợi câu trả lời từ Carol.

Carol nhìn sang hoàng tử, định hỏi ý kiến hắn, nhưng thấy hắn im lặng, chăm chú chơi đùa cùng tiểu công chúa đứa bé vẫn đang cầm lấy tóc hoàng tử nghịch mà chưa chịu buông ra. Không thấy hắn nói gì, Carol mỉm cười rồi quay lại nhìn Hidilucskas, gật đầu nhẹ nhàng:

- Anh là ân nhân của tôi và chàng, anh đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều. Tôi luôn coi anh như một người anh trai, tôi luôn ngưỡng mộ công chúa Tamaulisu vì có anh thương yêu. Tình cảm anh dành cho em gái làm ta nhớ đến anh Raian của tôi, người cũng từng yêu thương tôi rất nhiều. Ở đây tôi lại có thêm một người anh trai như anh, tôi vui mừng vô cùng. Alina và Khavin có thêm một người cha yêu thương, lại còn là hoàng tử của một nước nữa chứ.

Hidilucskas vui mừng không kiềm chế được, bước tới nắm lấy tay Carol, ánh mắt đầy xúc động:

- Cám ơn nàng, Hapy, đã cho ta cơ hội làm người anh trai của nàng, làm cha của Alina và Khavin.

Hắn định trêu đùa hai đứa trẻ, nhưng ngay lúc đó, ánh mắt hắn bắt chợt ánh mắt của hoàng tử Izumin đang nhìn mình, một nụ cười lạnh lùng hiện lên trên môi người kia. Không khí quanh Izumin bỗng trở nên ngột ngạt, sát khí toả ra khiến Hidilucskas lập tức cảm nhận được sự cảnh báo rõ ràng.

Hidilucskas nghĩ thầm:

"Cái nụ cười này ý gì đây? Chỉ mới chạm và nựng con hắn một chút mà đã có thái độ như vậy với ta rồi? Chắc là sợ ta cướp con hắn chứ gì."

Không dám làm quá, hắn nhanh chóng quay sang nhìn Carol, giọng dịu lại:

- Hapy, ta đã nói hết những lời cần nói rồi. Ta sẽ trở về hoàng cung ngay bây giờ. Mấy ngày nữa ta sẽ tới thăm nàng và các con.

Hắn nhẹ nhàng buông tay Carol ra, giữ trong lòng chút buồn bã khi rời đi.

Hoàng tử Hidilucskas vừa rời đi, trong lòng thầm nghĩ:

"Tạm biệt tình yêu đầu đời của ta, tình yêu đơn phương mà ta cam tâm tình nguyện dành cho nàng."

Trong khi đó, hoàng tử Izumin nhẹ nhàng cho các con uống sữa rồi đưa các con trở lại chỗ nghĩ bên lều kế bên, không nói một lời với Carol. Carol cảm nhận được sự khác thường trong tâm trạng của chàng, nàng nhẹ nhàng hỏi:

- Izumin, chàng sao vậy? Có phải chàng giận em chuyện gì không?

Hoàng tử Izumin giận dỗi, không nói gì ngay, rồi bỗng cụt ngủn đáp:

- Nàng không biết sao mà còn dám hỏi ta? Ta giận thật rồi, nàng phải dỗ ta đấy.

Ánh mắt hoàng tử vừa giận vừa trách, nhưng vẫn ẩn chứa tình cảm sâu sắc dành cho Carol.

Carol hơi sững người trước thái độ của hoàng tử, trong lòng thầm nghĩ:

"Chàng đang... làm nũng với mình thật sao? Sao giờ chàng lại trẻ con đến thế không ra dáng một hoàng tử lạnh lùng thường ngày một chút nào..."

Carol khẽ mỉm cười, rồi ôm hắn vào lòng, dịu dàng dỗ dành như dỗ một đứa trẻ lớn xác:

- Chàng bị sao vậy? Em thật sự không hiểu. Chàng đừng giận em mà...

Hoàng tử ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa trách móc vừa ghen tuông rõ rệt:

- Nàng đó! Nói chuyện với hắn quá nhiều, còn ánh mắt thì dịu dàng như nước, lại để hắn nắm tay nữa. Nàng có biết là ta đang ghen không hả? Ta đã nói rồi, nàng là vợ ta không được để nam nhân khác chạm vào.

Nói rồi, hoàng tử giơ tay lên cốc một cái rõ đau lên đầu Carol khiến nàng phải xoa đầu kêu nhẹ:

Ái da!

- Ta cốc nàng thật đau để nàng nhớ kỹ lời hứa đó!

Carol càng ngạc nhiên hơn, nhưng rồi lại bật cười khúc khích trong lòng:

"Chàng ấy... đang ghen thật kìa. Mà lại còn ghen kiểu đáng yêu thế này nữa chứ..."

Carol nhìn hoàng tử, ánh mắt tràn đầy ấm áp:

- Em nhớ rồi... từ nay sẽ không cho ai nắm tay nữa... trừ chàng thôi, có được chưa... chàng ghen dễ thương như vậy, em chịu thua luôn rồi đó.

Hoàng tử lại nói, giọng trầm xuống nhưng đầy phẫn nộ:

– Còn một chuyện nữa... Ta giận nàng, vô cùng giận! Chuyện nàng đồng ý làm vợ hắn đó cũng là một phần của cái gọi là giao dịch sao? Nàng định bao giờ mới nói cho ta biết? Hả? Tại sao chuyện gì nàng cũng giấu ta? Nàng có từng coi ta là chồng của nàng không?

Carol sững người, như bị ai đó tạt một gáo nước lạnh. Nàng lắp bắp:

- Chàng... chàng biết rồi sao?

Izumin siết chặt tay, ánh mắt tối lại, giọng nói như nghiến ra từng chữ:

– Từ rất lâu rồi... Ta đã biết. Chỉ là khi ấy nàng vừa tỉnh lại, ta không muốn tranh cãi. Nhưng hôm nay... ta không thể nhịn thêm được nữa! Nàng có biết ta đã giận đến mức nào không? Cái gọi là giao dịch giữa nàng và hoàng tử Hidilucskas... Giao dịch gì chứ? Dùng chính thân phận mình để đổi lấy mạng sống của ta? Đồng ý làm vợ hắn chỉ để bảo vệ ta, đúng không? Nàng nghĩ ta sẽ vui vẻ chấp nhận điều đó sao?

Carol giật mình, sắc mặt hơi tái đi. Nàng không ngờ hoàng tử lại biết chuyện ấy và giữ trong lòng suốt ngần ấy thời gian. Carol cắn nhẹ môi, rồi khẽ gật đầu.

– Em... em thật sự không muốn giấu chàng điều gì cả. Nhưng chuyện đó đã qua rồi, em không muốn nhắc lại để kéo theo thêm rắc rối. Em sợ... nếu lúc đó nói ra, không chừng chàng sẽ mất lý trí, nổi giận đánh hắn một trận, mà như vậy... chàng sẽ rơi vào nguy hiểm mất.

Carol im lặng, cúi đầu không nói. Hoàng tử vẫn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt pha lẫn giận dữ và nỗi đau dồn nén. Giọng chàng vang lên, gay gắt nhưng cũng đầy run rẩy:

– Nhưng nàng có biết không, Carol? Ta không cần nàng phải hy sinh thân mình như thế! Nàng nghĩ ta yếu đuối đến mức phải nhờ người con gái ta yêu nhất cứu mình sao? Ta là hoàng tử của Hitaito! Là chiến thần! Sao nàng lại có thể... coi thường ta như vậy?

Hoàng tử siết chặt nắm tay, giọng nghẹn lại:

– Nàng làm vậy... là đã làm tổn thương lòng tự trọng của ta. Ta không cần nàng cứu mạng ta bằng cách đó. Ta cần nàng ở bên ta, yêu ta là đủ.

Hoàng tử quay đi, hai tay siết chặt, hàm răng nghiến lại. Giọng chàng vang lên, đầy uất ức xen lẫn tức giận bị kìm nén:

– Nếu không phải vì ta yêu nàng... nếu không phải vì nàng vừa mới tỉnh lại... thì có lẽ ta đã giận nàng thật rồi! Ta sẽ dỗi cho bằng được, không thèm gặp, cũng chẳng buồn nói chuyện với nàng nữa!

Carol hoảng hốt, vội bước tới, ôm chầm lấy hắn từ phía sau. Cánh tay nàng siết chặt, run rẩy. Hoàng tử khựng lại. Cơ thể nàng khẽ rung lên trong vòng tay yếu ớt ấy. Giọng Carol nghẹn ngào, như nứt ra từ tận đáy lòng:

– Em... lúc đó thật sự không còn nghĩ được gì nhiều. Hắn ép em... nói rằng nếu em không đồng ý, hắn sẽ không giữ lời, sẽ ra tay với chàng...

Carol siết chặt hơn, như sợ chỉ cần buông ra là hắn sẽ biến mất mãi mãi.

– Hắn nói... chỉ cần em nghe theo hắn... thì chàng sẽ được an toàn. Em chỉ biết một điều: Nếu chàng chết... thì em cũng không thể sống nổi. Dù có phải đánh đổi tất cả, chỉ cần chàng còn sống... là đủ với em lắm rồi.

Carol ngẩng đầu lên, giọng nghẹn lại trong nước mắt:

– Em biết chàng là chiến thần dũng mãnh, là hoàng tử của Hitaito... nhưng em chỉ là một nữ nhân thôi, Izumin à. Trái tim em yếu mềm... Em không thể chịu thêm một mất mát nào nữa. Không phải em không tin vào chàng... mà là em quá sợ. Em sợ mất chàng... Em thật sự sợ. Em xin lỗi... Em thật sự xin lỗi... Lúc đó, em chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất mà em tin là có thể giữ được mạng sống cho chàng thôi.

Izumin giận đến mức bật cười một nụ cười lạnh, sắc như dao, không mang chút vui vẻ nào. Giọng chàng vang lên, khô khốc và đầy cay đắng, khiến bầu không khí trở nên nặng nề đến nghẹt thở. Carol chết lặng, cổ họng nghẹn lại, tim quặn thắt. Nàng chưa từng thấy hoàng tử giận dữ đến như vậy.

Carol đưa tay định nắm lấy tay chàng, nhưng Izumin khẽ gạt ra, ánh mắt lạnh như băng.

– Sợ mất ta sao? Vậy nên nàng chọn cách hy sinh bản thân? Chấp nhận trở thành vợ hắn... chỉ để đổi lấy sự an toàn cho ta?

Giọng hoàng tử đanh lại, đầy tổn thương:

– Ta có thể chịu đựng tất cả... nhưng không phải cái cách nàng đồng ý thỏa thuận với hắn.

Hoàng tử quay đi, đôi vai run lên nhẹ:

– Nàng đã đặt cược cả tương lai của chúng ta, cả danh phận của mình... để đổi lấy điều mà nàng nghĩ là sự sống của ta. Nhưng còn ta thì sao? Ta phải sống như thế nào đây khi ta biết nàng đã hi sinh cho ta được sống?

Carol rơi nước mắt, vội vã ôm chặt lấy Izumin từ phía trước, cả người run lên vì đau đớn và hối hận:

– Không phải như chàng nghĩ đâu! Lúc đó em hoảng loạn, em không nghĩ được gì hết ngoài việc cứu chàng! Em chưa từng muốn làm vợ hắn... chưa từng muốn từ bỏ chàng! Em chưa từng...

Carol nghẹn ngào, nước mắt trào ra như vỡ bờ. Nàng không thể kìm lại được nữa, òa lên khóc nức nở, rồi ôm chặt lấy hắn, như thể chỉ cần buông ra là hắn sẽ biến mất mãi mãi.

– Lúc đó... em không biết phải làm sao... em thật sự tuyệt vọng! Em không yêu hắn... chưa từng! Trái tim em... từ đầu đến cuối... chỉ có một mình chàng thôi!

Carol vừa khóc vừa siết chặt lấy hắn, như muốn hòa mình vào lồng ngực ấy, vừa run rẩy nói:

– Dù có phải chết... thì lòng em vẫn chỉ có chàng! Em biết... em sai rồi... Em sai rồi khi nghĩ rằng chỉ cần chàng sống, thì em có thể chịu được mọi thứ... Em không nghĩ đến cảm xúc của chàng... em chỉ sợ mất chàng đến mức không còn lý trí nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: