Chương 129: Nỗi sợ hãi của công chúa Tamaulisu
Carol ngước lên nhìn hắn, đôi mắt ướt nhòe, giọng run run như tắt nghẹn:
– Xin chàng... đừng giận em nữa. Em không thể... em không thể sống nếu không có chàng bên cạnh... Nếu không có chàng... em thà chết còn hơn...
Im lặng một lúc lâu, chỉ còn tiếng nấc nghẹn của Carol và nhịp thở nặng nề của Izumin. Rồi hoàng tử khẽ thở dài. Hắn quay lại, vòng tay siết chặt lấy nàng, như muốn giữ nàng mãi trong lồng ngực. Giọng chàng trầm xuống, ấm áp và khàn khàn.
Một lúc sau, hắn thở ra thật nhẹ, rồi ghì đầu nàng tựa sát vào ngực mình, nơi trái tim vẫn còn đập mạnh vì dư âm của nỗi đau và tình yêu.
Không gian trở nên tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng tim đập, tiếng thở dịu dàng trong vòng tay ôm lấy nhau như muốn nói thay ngàn vạn lời.
Izumin tựa cằm lên vai nàng, thì thầm bằng giọng khản đặc:
– Lần sau... dù có chuyện gì xảy ra, nàng phải để ta là người bảo vệ nàng.
Hoàng tử siết chặt hơn, ôm nàng như sợ mất đi một lần nữa:
– Từ nay trở đi, nàng đừng làm những chuyện dại dột như vậy nữa. Nếu có phải chết... ta cũng muốn chết cùng nàng. Sống hay chết, bất cứ điều gì... cũng phải là do cả hai ta cùng quyết định. Nàng hiểu không? Đừng một mình gánh lấy tất cả nữa, Carol.
Carol tựa đầu vào ngực hắn, nước mắt từng giọt rơi xuống thấm ướt áo hắn. Nàng khẽ gật đầu, đôi mắt đỏ hoe, ánh lên tia sáng của sự hối lỗi và yêu thương sâu sắc.
– Vâng... em hứa. Từ nay về sau, chúng ta sẽ cùng bảo vệ nhau... không ai được phép tự mình hy sinh nữa. Em hứa... em sẽ không bao giờ khiến chàng đau lòng như thế nữa... Từ nay, em sẽ không tự mình quyết định nữa. Mọi chuyện, dù là sống hay chết... em sẽ cùng chàng bước tiếp.
Izumin khẽ siết chặt Carol vào lòng, vòng tay rắn rỏi nhưng cũng dịu dàng hơn bao giờ hết. Hắn nhắm mắt, cảm nhận từng giọt nước mắt nóng hổi thấm qua lớp vải áo, lặng lẽ truyền vào tim mình sự thật rằng nàng vẫn ở đây vẫn thuộc về hắn.
Hoàng tử khẽ cúi đầu, giọng dịu xuống, mang theo sự ăn năn:
– Ta xin lỗi... Lúc nãy ta có mắng nàng hơi nặng lời. Nàng vừa mới tỉnh dậy, ta không nên để cơn giận khiến cả hai tranh cãi như vậy. Nhưng thật lòng... ta yêu nàng nhiều lắm. Ta giận... chỉ vì ta sợ. Ta không muốn nàng chịu thiệt thòi, càng không muốn nàng vì ta mà phải hy sinh bất cứ điều gì. Nàng là vợ ta... thì người phải đứng ra bảo vệ nàng, lẽ ra phải là ta mới đúng.
Carol nhìn hắn, đôi mắt dịu dàng ánh lên sự thấu hiểu. Nàng lắc đầu khẽ, nắm lấy tay hắn thật chặt:
– Em không trách chàng gì cả... Chàng giận em là phải. Nếu em là chàng... chắc em cũng không chịu nổi đâu. Nhưng cảm ơn chàng... vì vẫn ở lại bên em, vì vẫn ôm em như thế này.
Giọng hoàng tử trầm thấp, ấm như hơi thở của đất trời giữa một cơn giông vừa tan:
– Nàng không cần nói thêm gì nữa... Chỉ cần biết rằng, ta luôn ở đây, bên cạnh nàng, cùng nàng đi qua mọi giông bão. Chỉ cần có nhau... thì không có gì trên đời này có thể khiến ta gục ngã.
Hoàng tử nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, giọng thì thầm đầy trìu mến:
– Từ nay, ta và nàng là một. Cùng nhau bảo vệ, cùng nhau sẻ chia mọi đau thương, hạnh phúc. Không còn sợ hãi, không còn bí mật, chỉ còn tình yêu và niềm tin.
Carol ngước lên nhìn hắn, đôi mắt trong veo ánh lên tia hy vọng mới mẻ, như một đóa hoa hé nở giữa bình minh.
– Cảm ơn chàng... vì tình yêu ấy, vì sự kiên nhẫn ấy. Em sẽ không bao giờ để chàng phải chịu đựng một mình nữa. Em tin vào chàng, tin vào tình yêu của chúng ta. Dù phía trước còn bao gian khó, em sẽ cùng chàng vượt qua tất cả.
Carol và hoàng tử ôm chặt lấy nhau, như muốn níu giữ khoảnh khắc bất tận, trái tim hòa chung nhịp đập của một tình yêu đã vượt qua bao sóng gió, giờ đây càng thêm bền chặt và sâu sắc.
Khoảnh khắc ấy, thế giới như ngừng lại, chỉ còn lại tiếng thở đều đều và nhịp tim hòa quyện của hai con người không thể tách rời.
Izumin siết chặt nàng trong vòng tay, cúi đầu hôn lên mái tóc mềm như nhung, từng cử chỉ đều chất chứa tình yêu khôn xiết:
– Khi nàng hôn mê... ta đã tự hứa với lòng mình. Nếu lần này ta không thể trở về cung nữa, nếu phụ vương còn ép ta cưới người khác... thì ta sẽ từ bỏ tất cả. Từ bỏ cả thân phận hoàng tử này... để cùng nàng sống những tháng ngày bình dị mà ta và nàng từng ao ước.
Carol khẽ tựa vào ngực hắn, giọng nàng thì thầm, dịu dàng như gió sớm:
– Vâng... nếu chàng thật lòng muốn vậy, thì em sẽ đi cùng chàng đến bất cứ nơi đâu. Dù là giàu sang hay nghèo khó... em chỉ cần có chàng... và có con... thế là đủ.
Ánh chiều tà nhuộm vàng khung cảnh, phủ lên hai người như một lời khẳng định cho sự bắt đầu mới đầy hy vọng và hạnh phúc.
Hoàng tử Hidilucskas vừa trở về hoàng cung, lập tức đến gặp công chúa Tamaulisu. Nàng ta lúc này vẫn còn chưa hết kinh hoàng sau chuyện vừa rồi. Trong giấc ngủ, gương mặt vẫn còn tái mét, mồ hôi lạnh túa ra, miệng lẩm bẩm như thể còn đang ám ảnh bởi ánh mắt lạnh như băng và sát khí rợn người của hoàng tử Izumin.
Vẻ đẹp trai rực rỡ như thần, như ánh mặt trời trong lòng nàng ta ngày trước, giờ đây đã hoàn toàn sụp đổ. Thay vào đó là một hình ảnh đáng sợ một chiến thần sẵn sàng giết người không chớp mắt. Trái tim từng thổn thức vì tình yêu mù quáng nay chỉ còn lại nỗi sợ hãi tột cùng.
Tamaulisu vừa run rẩy vừa ôm đầu, lẩm bẩm:
– Cầu trời... cầu thần linh... Carol ơi, trước đây ta từng mong cô chết... nhưng bây giờ... làm ơn cô mau tỉnh lại đi! Hắn đáng sợ lắm rồi! Ta thề... ta không dám thích hắn nữa đâu! Ánh mắt hắn hôm đó như muốn đâm thẳng vào tim ta... ta không dám tranh giành hắn với cô nữa đâu!
Nàng ta bật khóc nức nở như một đứa trẻ bị dọa đến khiếp đảm:
– Cô mà chết thật... là ta cũng xong đời với hắn mất! Huhuhu... xin cô đấy Carol, vì mạng sống đáng thương của ta... cô phải tỉnh lại!!!
Hoàng tử Hidilucskas đứng ngoài cửa, lặng lẽ nghe hết lời lẩm bẩm của Tamaulisu. Khóe môi hắn khẽ cong lên, một nụ cười mỉm đầy châm biếm lướt qua. Đứng một lúc lâu như đang suy ngẫm điều gì đó, cuối cùng hắn đẩy cửa bước vào, giọng trêu chọc:
– Tamaulisu... hoàng huynh thật không ngờ đấy. Mới vài ngày không gặp mà muội đã tàn tạ đến mức này rồi sao?
Tamaulisu giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy Hidilucskas thì lập tức nhào đến, gần như sụp xuống bên cạnh hắn, nước mắt ràn rụa, gào lên:
– Huhu, hoàng huynh ơi! Một tháng nay... muội cứ gặp ác mộng! Nhắm mắt lại là thấy hoàng tử Izumin... cầm kiếm đuổi giết muội! Ánh mắt hắn... hắn nhìn như muốn giết muội thật, không chút cảm xúc, như một con thú săn mồi vậy! Hắn đáng sợ quá!
Nàng ta vừa run vừa khóc như mưa, níu lấy tay áo hoàng huynh:
– Muội không thể ngủ được nữa... nhắm mắt là thấy hắn! Huhu... hoàng huynh cứu muội với! Muội không muốn chết đâu! Thật sự không dám giành hắn với Carol nữa đâu!
Hidilucskas khoanh tay, tựa nhẹ vào khung cửa, ánh mắt nửa trêu chọc nửa lạnh lùng:
– Tamaulisu, ta nhớ... muội từng rất thích hắn. Còn nói dù có phải giết người hắn yêu cũng phải giành hắn cho bằng được mà, nguyện cả đời này chỉ lấy mình hắn. Vậy mà giờ... mới có một tháng không gặp, muội lại biến thành con mèo run rẩy thế kia. Sao thế? Chẳng phải từng rất tự tin sao?
Tamaulisu vừa nghe vậy liền sụp người xuống, ánh mắt hoảng loạn, giọng run run nghẹn ngào:
– Không... muội không dám nữa đâu, hoàng huynh! Hắn thật đáng sợ... giết người mà không hề chớp mắt... ánh mắt ấy... không còn là của một người bình thường nữa, hắn như một con thú bị thương vậy. Trước đây muội chỉ nhìn bề ngoài của hắn, nghĩ rằng hắn lạnh lùng, sắt đá, có thể bị chinh phục. Muội cứ tưởng chỉ cần giết cô gái hắn yêu thì hắn sẽ quay sang yêu muội...
Nàng ta nghẹn lại, tay siết chặt lấy tà áo:
– Nhưng giờ thì muội đã thấy rồi... Hắn yêu cô ta đến mức nếu cô ấy chết, hắn sẽ phát điên thật sự... sẽ nhuộm máu cả thế gian này. Ngay cả muội... hắn cũng sẽ không tha!
Nàng ta bật khóc, như buông bỏ tất cả những ảo tưởng của mình:
– Muội chỉ thích hắn thôi... nhưng hắn không phải là của muội. Người hắn yêu... chỉ có một, và là duy nhất. Cô ta đã chiếm trọn trái tim hắn rồi.
Hidilucskas mỉm cười, ánh mắt dịu đi một chút, giọng trầm nhưng ấm áp hơn thường ngày:
– Cuối cùng... hoàng muội của ta cũng đã hiểu rồi. Tình yêu nếu bị ép buộc, dù có cố giành giật đến đâu... cũng không thể mang lại hạnh phúc thật sự.
Hắn nhẹ nhàng bước đến gần hơn, đặt tay lên vai nàng ta:
– Ta chỉ mong sau chuyện này, muội sẽ trưởng thành hơn, biết trân trọng chính mình và chọn đúng người... một người thực lòng yêu muội, chấp nhận muội vì con người thật của muội. Trên đời này đâu chỉ có một mình hoàng tử Izumin là nam nhân xuất chúng. Vẫn còn nhiều người xứng đáng với trái tim muội hơn thế.
Tamaulisu cúi đầu, giọng lạc đi, mang theo đầy hối hận:
– Muội nhận ra thì... đã quá muộn rồi. Muội đã gây cho cô ấy quá nhiều đau khổ... thậm chí suýt chút nữa còn lấy đi cả mạng sống của cô ấy...
Nàng ta ngẩng đầu lên, ánh mắt thẫn thờ hướng về phía xa, như đang thì thầm một lời cầu nguyện:
– Chỉ mong cô ấy sớm tỉnh lại... Chỉ có cô ấy... mới có thể giữ được trái tim tàn nhẫn ấy không hóa thành quỷ dữ. Nếu cô ấy không trở về... thì thế gian này e rằng... sẽ thật sự đổ máu...
Hidilucskas nhìn muội mình, nửa trách nhẹ nửa khuyên nhủ:
– Nếu muội thật sự thấy có lỗi... thì hãy đến xin lỗi cô ấy một tiếng đi. Carol... đã tỉnh lại rồi.
Tamaulisu giật mình, giọng lắp bắp:
– Cô... cô ấy đã tỉnh rồi sao? Nhưng... muội thật sự rất sợ... Nếu hắn không vui... hắn sẽ giết muội mất, thật đấy! Hắn không phải người dễ dàng tha thứ đâu... Hắn đã nói rất rõ rằng lần sau gặp lại, hắn sẽ ra tay không nương tình đâu, huhu...
Hidilucskas thở dài, xoa nhẹ trán như bất lực trước nỗi sợ của hoàng muội mình:
– Hắn sẽ không giết muội đâu... nếu muội thật lòng hối lỗi, thành tâm xin lỗi nàng ấy. Mà kể cả có giận, ta sẽ đứng ra bảo đảm. Vì nể mặt ta... hắn sẽ không làm gì muội đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com