Chương 144: Hành trình tới Amazona
Carol ngượng ngùng, không nói gì thêm nữa, chỉ biết nhẹ nhàng gục đầu vào ngực hắn, tim đập dồn dập vì ngại ngùng. Hắn khẽ siết chặt vòng tay ôm nàng, bước về phía xe ngựa đã chuẩn bị từ nhiều hôm trước.
Chiếc xe ngựa ấy đúng như tình yêu Izumin dành cho nàng được chuẩn bị kỹ lưỡng và chu đáo đến từng chi tiết:
Là xe ngựa bọc gỗ cao cấp, bên ngoài phủ vải nhung tím thêu chỉ vàng tinh xảo. Ngựa kéo là giống ngựa trắng quý hiếm, lông óng ả như tơ, từng được chọn riêng từ hoàng cung Gieorgia.
Bên trong xe ngựa là đệm lót nhung thượng hạng mềm mại, vừa êm vừa giữ nhiệt tốt, cho nàng tựa lưng nghỉ ngơi thoải mái suốt chặng đường dài. Có cả gối đầu, chăn mỏng lụa mềm, nước uống, thuốc bổ và hương liệu nàng thích.
Một bên là ngăn đựng đồ chơi nhỏ, Izumin đã đích thân lượn hết các khu chợ trong Gieorgia để mua từ búp bê gỗ, rối tay, đến trống nhỏ, lục lạc, tất cả để tiểu công chúa Alina và tiểu hoàng tử Khavin trên đường không buồn chán.
Carol nhìn vào bên trong xe, tròn mắt ngạc nhiên:
– Chàng... chuẩn bị từ bao giờ vậy?
Izumin khẽ kéo rèm xe lại, đặt nàng ngồi xuống một cách cẩn thận, rồi dịu dàng vuốt tóc nàng:
– Từ lúc nàng nằm dưỡng bệnh... ta đã bắt đầu chuẩn bị. Ta muốn khi nàng khoẻ lại, sẽ không phải lo nghĩ gì, chỉ cần yên tâm lên đường cùng ta.
Carol xúc động nắm tay hắn, ánh mắt rưng rưng:
– Chàng lúc nào cũng nghĩ cho em như vậy... Izumin, cảm ơn chàng. Em thật sự rất hạnh phúc.
Izumin nghiêng người, nhẹ hôn lên trán nàng:
– Nàng không cần phải cảm ơn. Đây là chuyện mà một người chồng nên làm hay sao.
Hoàng tử đặt Carol nhẹ nhàng vào xe ngựa rồi cũng leo lên con ngựa bên cạnh, giọng nghiêm nghị ra lệnh:
- Xuất phát, thẳng tiến Amazon.
Trên đường đi, hoàng tử luôn lo lắng cho sức khỏe của nàng, cho ngựa và đoàn nghỉ ngơi thường xuyên để Carol không bị mệt mỏi. Carol ngồi trong xe ngựa, lòng bỗng chán ngán, nàng nhỏ giọng đề nghị:
- Izumin, em muốn ra ngoài ngắm cảnh một chút được không?
Hoàng tử nhìn nàng mỉm cười, gật đầu nhẹ nhàng:
- Được, ta sẽ đỡ nàng lên ngựa, cùng nhau ngắm cảnh trên đường đi.
Hoàng tử cẩn thận bế Carol từ trong xe ngựa xuống, ánh mắt dịu dàng như nước. Hắn đặt nàng ngồi phía trước mình trên yên ngựa, tay siết nhẹ vào eo nàng để giữ cho nàng không bị chao đảo. Cả hai cùng thong dong cưỡi ngựa, ngắm nhìn cảnh vật thiên nhiên tươi đẹp trải dài hai bên đường. Tiếng chim hót vang vọng, gió nhẹ thổi mát dịu, khiến lòng hai người trở nên nhẹ nhàng và yên bình hơn bao giờ hết.
Giọng hoàng tử trầm thấp, đầy quan tâm.
– Ngồi cho vững nhé, nếu nàng thấy mệt thì tựa vào ta.
Carol khẽ gật đầu, tựa nhẹ vào lồng ngực Izumin. Làn gió mơn man lướt qua má nàng, mái tóc vàng óng tung bay, làm gương mặt nàng thêm phần rạng rỡ. Đôi mắt xanh trong ngước lên bầu trời bao la xanh thẳm.
Tiếng chim hót vang vọng giữa rừng, hòa quyện cùng nhịp vó ngựa dồn dập trên con đường mòn và tiếng cười khúc khích trong trẻo của nàng. Izumin khẽ nghiêng đầu, ánh mắt chan chứa yêu thương dõi theo từng khoảnh khắc của nàng.
Hương cỏ dại, hoa rừng thoang thoảng trong gió, hòa cùng âm thanh hoang dã của thiên nhiên, mở ra một bức tranh sống động. Và giữa bức tranh ấy, hai người dần tiến về Amazona nơi những chuyến phiêu lưu mới, đầy bất ngờ, đang chờ họ phía trước.
– Nàng vui vậy sao?
Carol trầm trồ, mắt long lanh như trẻ nhỏ lần đầu được bước ra thế giới rộng lớn:
– Izumin... từ khi em đến đây, chưa bao giờ thấy nhiều cảnh đẹp đến thế. Núi non hùng vĩ, thảo nguyên bao la, chim bay thành đàn trên bầu trời... Chàng biết không? Lúc ngồi trong xe, em thấy mọi thứ mờ nhòe, chậm chạp, nhưng khi ngồi bên cạnh chàng như thế này, em cảm nhận mọi thứ bừng sức sống từng cánh chim, từng làn gió... đẹp đến lạ, tựa như một bức tranh sống động vậy đó.
Izumin cúi xuống, nhẹ nhàng thì thầm bên tai Carol, ánh mắt dịu dàng và nụ cười ấm áp hiện rõ trên khuôn mặt:
– Nàng nói thật đúng. Khi ta cưỡi ngựa cùng nàng, cảm nhận từng hơi thở của đất trời, lòng ta cũng nhẹ nhàng và yên bình hơn bao giờ hết. Cảnh vật nơi đây thật hùng vĩ và tươi đẹp, cũng như tình yêu ta dành cho nàng vậy rộng lớn, chân thành và bất tận.
Izumin tiếp tục mỉm cười:
– Ta sẽ dẫn nàng đi khắp mọi miền, từ núi tuyết phương Bắc, đồng bằng phương Nam, đến sa mạc vàng rực phương Tây, cả rừng rậm Amazona kỳ bí... Nơi nào nàng muốn đến, ta đều sẽ đưa nàng tới, để nàng được tận mắt chứng kiến hết vẻ đẹp mà thế giới này ban tặng.
Carol đỏ mặt, gục đầu vào ngực hắn:
– Chàng đừng nói những lời như vậy nữa, tim em sắp loạn nhịp mất...
Izumin bật cười nhẹ:
– Loạn nhịp một chút cũng tốt, để tim nàng biết... là đang yêu ta thật lòng và vô cùng nhiều.
Carol ngẩng đầu lên, quay nhìn hắn ánh mắt ngập tràn hạnh phúc:
– Vậy... cả thế giới này... chàng đều muốn cùng em đi qua sao?
Izumin gật đầu, ánh mắt kiên định:
– Phải. Không phải "muốn", mà là "nhất định". Nếu nàng mỏi, ta sẽ cõng; nếu nàng lạnh, ta sẽ ôm; nếu nàng đói, ta sẽ nấu. Đời này, kiếp này... chỉ cần nàng còn muốn đi, ta sẽ dẫn nàng đi hết.
Gió lướt nhẹ qua đồng cỏ xanh ngút ngàn. Ở phía xa, bầy ngựa hoang tung vó chạy ngang qua, từng đám mây trôi lững lờ trên bầu trời cao rộng. Izumin và Carol cưỡi chung trên lưng một con ngựa trắng, xuyên qua bầu trời xanh thẳm, như hai vệt sáng mềm mại vẽ nên giữa đại địa bao la. Cả hai cưỡi ngựa thong thả qua những con đường mòn quanh co, nơi cây rừng rợp bóng, hoa dại nở rộ khắp nơi, và chim chóc ríu rít vang lên trong buổi chiều thanh mát.
Carol tựa đầu vào ngực hắn, khẽ thì thầm:
– Em chỉ mong hành trình này cứ dài mãi... để em có thể mãi mãi dựa vào lồng ngực chàng như thế này...
Izumin hôn nhẹ lên mái tóc nàng, khẽ nói:
– Dài bao nhiêu cũng được... Miễn là người bên cạnh ta vẫn là nàng.
Tiếng cười của Carol vang nhẹ trong gió, hòa cùng giọng trầm ấm của Izumin tạo nên một khúc du ca ngọt ngào giữa thiên nhiên hoang sơ.
Sau hành trình mấy ngày dài, Carol và hoàng tử cuối cùng cũng đã đặt chân tới Amazona.
Amazona là một vương quốc dành cho nữ chiến binh mạnh mẽ, một vùng đất kỳ bí và ít giao du với thế giới bên ngoài. Dù chỉ là một quốc gia nhỏ, sức mạnh của họ vừa đủ để khiến người ngoài vừa nể vừa e dè không quá hùng mạnh, nhưng cũng không hề yếu ớt. Nơi đây sở hữu vô số kỳ quan rực rỡ, nhưng sử sách ít ghi chép, chỉ nhắc đến vài chiến tích và một số địa danh trọng yếu. Nói cách khác, Amazona giống như một truyền thuyết chưa từng tồn tại.
Carol vô cùng háo hức khám phá vùng đất này. Với niềm đam mê khảo cổ, đây là một món quà độc nhất mà không ai ở thế kỷ 21 có thể trải nghiệm được tận mắt nhìn, tận tay chạm vào những di tích cổ xưa đầy bí ẩn.
Khi họ vừa tới cổng cung điện, công chúa Hulia đang tập võ trên sân rộng bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa và bước chân vang dội. Nghe tin Carol và hoàng tử Izumin đã tới, Hulia liền dừng tay, cùng nữ hoàng nhanh chóng bước ra đón tiếp.
Nữ hoàng tươi cười đón hai người, giọng thân mật nhưng trang trọng:
– Hoàng tử Izumin, hoàng phi Carol, chào mừng hai người đã đến vùng đất Amazona này. Chúng ta rất vinh dự được tiếp đón hai vị.
Công chúa Hulia mỉm cười, ánh mắt đầy biết ơn:
– Dù vậy, ta vẫn rất cảm kích tấm lòng của hai người. Sự giúp đỡ hai vị đã cứu lấy mạng sống ta, và đó là ân tình không thể nào quên được. Hôm nay ta rất vui khi được đón tiếp các người đến Amazona, hy vọng chúng ta sẽ cùng nhau vun đắp tình hữu nghị giữa hai nước.
Hoàng tử Izumin gật đầu, ánh mắt ấm áp:
– Ta cũng mong mỏi điều đó. Hai ta đến đây không chỉ để nghỉ ngơi mà còn để tìm hiểu, học hỏi nhiều điều từ vùng đất này. Carol và ta hy vọng có thể xây dựng một tương lai tốt đẹp tôn trọng hoà bình giữa hai nước, cũng như với những người dân Amazona.
Nữ hoàng Amazon bước tới, gương mặt đầy thân thiện, đưa tay mời họ vào đại điện. Sau khi đã yên vị, cô trịnh trọng lên tiếng:
– Ta thật lòng lấy làm có lỗi hoàng tử Izumin. Vì chiến sự căng thẳng ở phía biên giới, ta không thể quay về kịp lúc để ứng cứu. Khi ta chuẩn bị khởi hành thì đã nhận được thư của ngài, nói rằng mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa. Dù nhẹ lòng, nhưng trong thâm tâm ta vẫn không khỏi áy náy.
Hoàng tử khẽ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Carol, rồi quay sang đáp lời:
– Nữ hoàng không cần tự trách. Ta có thể hóa nguy thành an cũng là nhờ kế hoạch táo bạo nhưng khôn ngoan của Carol, và nhờ tình yêu nàng dành cho ta mà ta có đủ dũng khí đối mặt với mọi hiểm nguy. Chuyện đã qua rồi, ta đâu trách gì nữ hoàng. Ngược lại, ta vô cùng cảm kích khi người đã ban cho ta thuốc giải, giữ lại mạng sống này. Nay đến đây lại làm phiền, mong người lượng thứ.
Nữ hoàng khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn Carol đầy thiện cảm:
– Ta không thấy đó là phiền hà. Với hoàng phi Carol và hoàng tử Izumin, Amazona luôn rộng cửa chào đón.
Nữ hoàng Amazon bật cười nhẹ, rõ ràng là vui vẻ trước lời nói thẳng thắn và đầy dứt khoát của hoàng tử Izumin. Ánh mắt cô ánh lên vẻ ngạc nhiên, rồi dần chuyển thành sự tò mò khi nhìn lướt qua Carol và cuối cùng dừng lại thật lâu nơi hai đứa trẻ.
Mái tóc bạch kim óng ánh dưới nắng, đôi mắt nâu trà rực rỡ tất cả đều là những dấu ấn rõ ràng nhất của huyết thống hoàng tộc Hitaito. Không cần bất kỳ lời xác nhận nào, bọn trẻ chính là minh chứng sống động cho tình yêu và dòng máu của hoàng tử Izumin.
Cô im lặng trong chốc lát, như đang để trái tim mình tự cảm nhận thay vì lý trí. Rồi nữ hoàng chậm rãi cất tiếng, giọng nói mang theo sự kinh ngạc pha lẫn thấu hiểu sâu sắc:
– Ngài và hoàng phi đây... đã thật sự bên nhau rồi sao? Hai đứa bé này... đôi mắt ấy, mái tóc ấy, không sai được đều là con của hoàng tử Izumin và hoàng phi Carol.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com