Chương 150: Nói hết sự thật cho nàng biết
Bà dừng lại một chút rồi tiếp:
– Trong vài ngày tới, hai người nhất định phải túc trực luôn bên cạnh con bé, chăm sóc kỹ lưỡng. Nếu sau ba ngày, con bé không còn sốt, hơi thở ổn định lại... thì tức là đã vượt qua hiểm cảnh. Từ đó về sau, cơ thể nó sẽ khỏe mạnh hơn cả những đứa trẻ bình thường khác.
Nói xong, bà lão chậm rãi đứng dậy, để lại không gian lại cho vợ chồng hoàng tử và lặng lẽ rời đi.
Trong những ngày tiếp theo, Carol và hoàng tử không rời khỏi tiểu công chúa nửa bước. Cả hai thay phiên nhau trông nom, lau mồ hôi, kiểm tra nhiệt độ, đút nước từng ngụm nhỏ... Dù mệt mỏi, nhưng chưa một lời than vãn.
Tiểu hoàng tử nhỏ cũng được Carol dịu dàng ôm vào lòng chăm sóc giữa những khoảng nghỉ ngơi hiếm hoi. Cả hai vợ chồng cùng gánh vác, cùng lo lắng bởi với nàng và hắn, không gì quan trọng hơn sinh mệnh của những đứa con của mình.
Hoàng tử nhìn Carol, thấy sắc mặt nàng tái xanh, lòng đau thắt, ánh mắt tràn đầy lo lắng:
– Carol, nàng nghỉ một chút đi. Để Alina cho ta chăm sóc. Nàng vừa khỏi bệnh, không thể để bản thân mệt mỏi nữa... Nhìn nàng xanh xao thế này, tim ta xót lắm.
Carol lắc đầu dịu dàng, giọng khẽ nhưng kiên quyết:
– Chàng cũng vậy mà... Mấy tháng nay chàng không nghỉ ngơi một phút nào, hết chăm sóc em lại đến các con. Em không thể để chàng kiệt sức như thế được. Chàng nghỉ trước đi, rồi em sẽ nghỉ sau.
Hoàng tử khựng lại nhìn nàng thật lâu, rồi gật đầu nhẹ, giọng dịu dàng như gió:
– Vậy... trước khi ta nghỉ, để ta xuống bếp nấu gì đó cho nàng ăn. Nàng không thể cứ chịu đói mãi thế này được.
Một lúc sau, hoàng tử bước ra khỏi căn bếp nhỏ, tay cầm khay gỗ đặt một bát canh tiềm hạt sen nóng hổi, mùi thơm dịu dàng lan tỏa.
Hoàng tử mỉm cười, đặt khay canh xuống bên cạnh Carol, giọng nói dịu dàng mà ấm áp:
– Canh còn nóng, nàng ăn đi cho có sức. Đây là món nàng thích nhất mà... Ta vừa học từ các tỳ nữ trong cung, không biết lần đầu nấu có hợp khẩu vị nàng không... Nhưng ta đã cố gắng hết sức.
Carol nhìn bát canh thơm ngát, rồi ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt đôi mắt hắn đỏ quạnh vì nhiều đêm không ngủ, không nghỉ, gương mặt hốc hác đi vì lo lắng... Vậy mà hắn vẫn cố nở nụ cười thật dịu dàng chỉ để nàng yên lòng. Trong khoảnh khắc ấy, hạnh phúc như ùa đến trong một dòng nước ấm, khiến khóe mắt nàng cay cay.
Carol tò mò nhìn hoàng tử, khẽ nghiêng đầu hỏi:
– Chàng làm sao mà biết em thích ăn món này?
Hoàng tử mỉm cười, ánh mắt đầy tinh nghịch nhưng cũng đầy dịu dàng mà nhìn nàng:
– Những chuyện ở Ai Cập... làm sao ta không biết được? Nàng thích gì, ghét gì, hay ăn gì, thường đi đâu, trốn khỏi cung bao nhiêu lần ta đều biết cả.
Carol mở to mắt ngạc nhiên:
– Em thật sự thắc mắc đấy... Tại sao chàng lại biết nhiều điều về em như vậy? Mỗi lần em trở về hoặc bị chàng bắt cóc, mọi chuyện đều được sắp xếp sẵn như có ai báo trước. Dù em có chạy thế nào cũng không thể thoát được. Chàng còn biết nhiều điều về em còn nhiều hơn cả Menfuisu nữa!
Carol bỗng nghiêm giọng, ánh mắt vẫn chan chứa yêu thương nhưng có phần kiên quyết:
– Izumin, chàng nói thật cho em biết đi. Giờ đây... em đã chọn chàng rồi... thì chàng cũng không được giấu em bất cứ điều gì nữa.
Carol ngừng lại một nhịp, rồi hỏi thẳng, giọng đầy sự dò xét nhưng không giận dỗi:
– Có phải... chàng đã phái người theo dõi em đúng không? Người đó là ai? Nói cho em biết đi, đừng giấu em điều gì nữa... em muốn biết tất cả.
Hoàng tử nhìn Carol, hơi cúi đầu xuống, giọng nói nhẹ nhàng nhưng pha lẫn sự do dự:
– Đúng vậy... Ta đã cho người theo dõi nàng mọi lúc mọi nơi. Nhưng không chỉ để theo dõi mà là để âm thầm bảo vệ nàng. Và cũng... để tìm mọi cách bắt nàng trở về bên ta. Người đó luôn ở cạnh nàng, rất thân cận... Nếu nàng không hỏi, có lẽ ta sẽ giấu chuyện này cả đời. Ta thật sự không muốn nàng biết, và hắn... cũng vậy.
Hoàng tử nhìn Carol, ánh mắt khẩn thiết:
– Nhưng nếu nàng đã hỏi, ta không muốn nói dối nàng nữa gì cả. Ta chỉ xin nàng đừng giận ta...
Carol nhướng mày, giả vờ nghiêm giọng:
– Chàng mà còn giấu nữa, em giận chàng thật đấy!
Hoàng tử bật cười khẽ, rồi thở dài và nói:
– Người ta cử đến Ai Cập làm gián điệp tiếp cận nàng... chính là Ruka. Hắn bây giờ vẫn luôn âm thầm đi theo chúng ta, bảo vệ cả ta và nàng, chỉ là không dám lộ diện trước mặt nàng. Mọi hành động của hắn đều tuân theo mệnh lệnh của ta. Nàng đừng giận ta... cũng đừng giận hắn. Hắn chỉ là đang làm tròn trách nhiệm và thật lòng cũng rất quan tâm đến nàng.
Carol mở to hai mắt, bàng hoàng đến mức không nói nên lời. Nàng im lặng một lúc lâu, rồi mới khẽ cất giọng, đôi mắt vẫn không giấu được sự ngỡ ngàng:
– Thì ra Ruka là người của chàng. Hóa ra lại là anh ấy... Người em tin tưởng nhất... cũng chính là người lừa dối em nhiều nhất. Anh ấy đã từng cứu em không biết bao nhiêu lần, luôn xuất hiện đúng lúc mỗi khi em gặp nguy hiểm và cần ai đó nhất. Em biết ơn anh ấy... nhưng cũng rất là giận anh ấy. Em thật không ngờ... tất cả mọi chuyện là do chàng sắp đặt. Thì ra... người luôn âm thầm bảo vệ em bấy lâu nay... lại là chàng.
Hoàng tử nhìn nàng, ánh mắt có phần lo lắng. Giọng chàng trầm xuống, như mang theo cả nỗi day dứt:
– Nàng có giận ta không... vì đã giấu nàng lâu như vậy? Vì đã để nàng bị lừa gạt bởi người mà nàng tin tưởng nhất? Lúc đầu... ta chỉ tò mò, chỉ là muốn lợi dụng nàng để phục vụ cho lợi ích của Hitaito. Nhưng rồi... không biết từ khi nào, ta không còn dừng lại ở lý trí và lợi ích nữa. Ta từ tò mò trở thành chấp niệm... rồi thành yêu lúc nào chẳng hay. Và đến khi nhận ra mình đã yêu nàng... thì ta không còn cách nào rút ra được nữa. Ta chỉ biết ta phải đưa nàng về bên ta. Dù bằng cách nào, cũng không thể để nàng rời xa ta thêm lần nào nữa.
Carol nhẹ nhàng đặt tay lên ngực hoàng tử, nhìn sâu vào mắt chàng, giọng nàng khẽ nhưng chan chứa tình cảm:
– Nếu em còn giận chàng, trách chàng... thì em đã không chọn chàng, đã không yêu chàng đến nhiều đến vậy. Trước kia có thể em từng giận chàng thật... nhưng bây giờ, điều em muốn nói với chàng chỉ là: Em hạnh phúc lắm, vì được chàng yêu nhiều đến như vậy. Cảm ơn chàng... vì đã yêu em bằng tất cả trái tim. Cảm ơn chàng... vì đã âm thầm bảo vệ em, cám ơn chàng vì đã luôn xuất hiện đúng lúc khi em cần sự giúp đỡ nhất. Nếu không có chàng... có lẽ em đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa rồi.
Hoàng tử nắm lấy tay nàng, ánh mắt như tan ra trong niềm nhẹ nhõm và xúc động:
– Ta đã luôn băn khoăn, do dự... không biết phải mở lời với nàng về chuyện này thế nào. Ruka... hắn cũng rất muốn gặp nàng, muốn tự mình nói lời xin lỗi. Hắn biết... cho dù nàng trách cứ, hắn cũng cam lòng. Còn ta... bây giờ khi nghe nàng nói không giận, không hờn trách, ta thật sự cảm thấy cả người nhẹ nhõm như trút được tảng đá trong tim vì đã lừa gạt nàng bấy lâu.
Hoàng tử cúi sát xuống, môi chạm nhẹ lên mu bàn tay nàng, thì thầm:
– Nàng không cần cảm ơn ta đâu. Bảo vệ người mình yêu... là điều một người chồng nên làm. Nàng là sinh mệnh của ta, là ánh sáng duy nhất soi rọi mặt trời u tối trong tâm trí ta... là hơi ấm duy nhất có thể làm trái tim ta hồi sinh.
Carol nhìn hoàng tử, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định:
– Izumin... em có thể gặp Ruka được không?
Hoàng tử gật đầu, ánh mắt hiểu rõ điều nàng muốn. Chàng phất tay nhẹ ra hiệu cho thuộc hạ phía ngoài.
Chỉ một lát sau, Ruka bước vào phòng.
Ngay khi thấy Carol, hắn lập tức quỳ xuống trước mặt nàng và hoàng tử, đầu cúi sát đất, giọng trầm thấp vang lên:
– Tham kiến hoàng tử... và hoàng tử phi.
Hắn không dám ngước nhìn nàng. Tâm can rối bời bởi cảm giác tội lỗi.
Ruka người từng cứu cô không ít lần khỏi hiểm nguy, nhưng cũng chính là kẻ đã lừa dối cô nhiều nhất.
Chính hắn đã hỗ trợ hoàng tử bao lần bắt cô trở về, khiến cô tổn thương, hoang mang... bao lần tưởng chừng như không thể tin ai được nữa.
Im lặng bao trùm trong giây lát, rồi hoàng tử lên tiếng, giọng điềm đạm nhưng rất rõ ràng:
– Ta gọi ngươi vào đây để gặp ta... gặp Carol. Chắc ngươi cũng biết, ta đã kể mọi chuyện cho nàng nghe rồi. Nàng muốn gặp ngươi.
Ruka vẫn quỳ dưới đất, đầu cúi thấp, giọng nói khàn đi vì xúc động:
– Thần... biết rồi, thưa hoàng tử.
Hắn siết chặt hai tay, vẫn không dám ngước lên nhìn Carol. Giọng nói run nhẹ, đầy ăn năn:
– Thần xin lỗi, hoàng tử phi. Thần đã lừa dối người... đã phản bội niềm tin mà người dành cho thần. Thần không dám cầu xin người tha thứ... chỉ mong được tiếp tục âm thầm đi theo bảo vệ người như trước. Người không muốn nhìn mặt thần cũng được... thần chỉ xin được ở gần người, để bù đắp phần nào lỗi lầm mình đã gây ra.
Carol im lặng nhìn hắn một lúc lâu. Nàng không giận dữ, cũng không lạnh lùng. Chỉ là ánh mắt ấy sâu thẳm, bình tĩnh, và đầy sức nặng.
Carol khẽ lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy uy nghi và sức nặng cảm xúc:
– Anh muốn ta tha thứ... thì hãy ngẩng đầu lên mà nhìn ta. Anh đã có gan lừa ta, thì cũng phải có gan đối diện ta khi sự thật được phơi bày chứ. Nếu anh không dám nhìn thẳng vào mắt ta lúc này, thì những lời xin lỗi kia... sẽ chẳng có chút ý nghĩa nào đâu. Ta sẽ không chấp nhận đâu nhé.
Lúc này, Ruka mới khẽ ngẩng đầu lên nhìn Carol, ánh mắt đầy hối hận. Hắn cúi mình, giọng nói run rẩy:
– Xin lỗi người... hoàng tử phi. Mong người tha thứ cho thần.
Carol nhìn hắn một lúc, rồi khẽ mỉm cười nụ cười ẩn chứa bao nhiêu cảm xúc phức tạp:
– Anh làm ta giận thật đấy, rất giận luôn... Anh dám giấu ta lâu đến thế. Nhưng... ta không thể nào trách anh được. Bởi vì ta biết... anh làm vậy cũng chỉ vì muốn bảo vệ ta, và vì anh không thể làm trái ý chàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com