Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 155: Trở về Hattusa

Bà Mura cúi đầu cung kính, giọng ngập tràn niềm vui và tự hào:

– Vâng, thần sẽ hết lòng chăm sóc hoàng tử phi cùng hai vị tiểu điện hạ. Thần thật sự chúc mừng ngài, hoàng tử...Ngài đã có được điều mình muốn một gia đình trọn vẹn, hai huyết mạch hoàng gia tuyệt sắc và đáng yêu. Tiểu hoàng tử và tiểu công chúa. Đôi mắt long lanh, gương mặt thanh tú... quả thật rất giống cả hai người.

Hoàng tử khẽ mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng tràn đầy mãn nguyện. Hắn khẽ gật đầu:

– Ta cảm ơn ngươi, Mura.

Không nói thêm lời nào, hoàng tử quay người, rời khỏi tẩm cung trong bộ trường bào dày thêu họa tiết hoàng gia. Bóng lưng hắn vững chãi giữa hành lang trải dài ánh tuyết ngoài kia một vị hoàng tử vừa bước qua sóng gió, vừa giữ được người con gái trong lòng, và đang trên con đường trở thành một vị phụ vương mẫu mực.

Bà Mura nhìn theo, trong lòng khẽ thở dài nhẹ nhõm rồi quay vào, tay bắt đầu lo việc chuẩn bị y phục lông cừu dày ấm cho Carol, chăn đệm thêm cho tiểu hoàng tử và tiểu công chúa. Bà cẩn thận kiểm tra từng chi tiết từ lò sưởi, nến thơm, trà gừng đến cả độ cao của gối.

Vì bà biết... người phụ nữ kia không chỉ là hoàng tử phi. Mà là báu vật được bảo vệ bằng cả trái tim của hoàng tử Izumin.

Hoàng tử biết... giờ phút này cuối cùng cũng phải đến. Đã đến lúc hắn phải đối mặt với phụ vương người mà hắn từng kháng lệnh, từng làm trái ý, từng khiến người thất vọng. Chính hắn... đã từng bất hiếu, từng bỏ trốn, từng chống đối hoàng gia chỉ để giữ lấy một tình yêu.

Nhưng hắn không hối hận. Vì tình yêu đó, hắn chưa từng khiến Carol phải một mình đối diện với giông bão. Hắn đã che chở nàng, đã giữ lời thề thuỷ chung với nàng... bằng cả sự ngông cuồng lẫn có trách nhiệm.

Và giờ đây dù là sự trừng phạt nào, hắn cũng sẵn lòng gánh lấy. Chỉ có một điều... hắn sẽ không thoả hiệp. Dù phụ vương có đưa ra cuộc hôn nhân nào khác, hắn cũng sẽ không bao giờ chấp nhận. Vợ hắn... chỉ có thể là Carol.

Cánh cửa điện chính của hoàng cung dần mở ra. Hắn bước chậm rãi qua sảnh đường lạnh lẽo, giữa hàng cận vệ cúi đầu nghiêm trang, bước chân vững vàng như không hề chùn bước trước giông tố.

Trên ngai cao chính điện, quốc vương và hoàng hậu đang ngồi uy nghi, đôi mắt nhìn thẳng về phía hắn. Cả đại điện im lặng, chỉ có tiếng gió lạnh ngoài cửa sổ hòa cùng tiếng tim đập trong lòng ngực.

Hoàng tử đi đến giữa điện, lập tức quỳ sụp xuống, đầu cúi thấp sát đất, giọng dõng dạc nhưng đầy thành khẩn:

– Nhi thần thật bất hiếu và ngỗ ngược, xin phụ vương và mẫu hậu thứ lỗi. Nhi thần đã trở về, xin chịu mọi trách phạt...

Hoàng tử ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo như nước, không che giấu, không biện minh.

Chỉ có một sự chân thành đến tuyệt đối của một đứa con dám sai, dám chịu trách nhiệm.

Và của một người đàn ông dám sống hết mình cho tình yêu.

Quốc vương vừa trông thấy hoàng tử bước vào, lửa giận trong mắt bùng lên như ngọn lửa được thổi bùng giữa gió lạnh. Ông đập mạnh tay xuống tay vịn ngai vàng, giọng gầm lên đầy uy nghi và tức giận:

– Nghịch tử...! Cuối cùng ngươi cũng dám trở về rồi sao? Một hôn sự danh giá như vậy, có thể đem lại lợi ích lớn lao cho cả Hitaito, có thể củng cố vị thế của đế quốc ta vậy mà ngươi lại dám từ bỏ! Vì cái gì? Vì một người con gái của đất nước đối địch? Ngươi si tình đến mức chấp mê bất ngộ, không còn phân biệt được đâu là công, đâu là tư nữa sao?!

Ông đứng bật dậy khỏi ngai, bước xuống từng bậc điện, mỗi bước đi như dồn nén hàng ngàn cơn giận.

– Ngươi còn dám tự mình bỏ trốn, dám lớn tiếng nói sẽ từ bỏ thân phận hoàng tử, từ bỏ cả hoàng vị... chỉ để chạy theo thứ tình yêu vô vọng, mù quáng đó! Ta đã hy vọng ngươi là người kế thừa ta, là người mang lại phồn thịnh cho Hitaito. Nhưng ngươi làm gì? Ngươi khiến ta mất mặt trước toàn triều đình, mất uy tín với Gieorgia, bị chế giễu bởi có một đứa con bất hiếu không biết phân biệt nặng nhẹ quốc gia đại sự, chỉ biết đội một nữ nhân lên đầu, coi phụ vương mình chẳng ra gì cả!

Giọng quốc vương hạ thấp, đầy sắc lạnh:

– Ngươi có biết điều đó chẳng khác nào vả thẳng vào mặt ta trước bàn dân thiên hạ không?! Giờ ngươi trở về, không thèm bái kiến phụ vương trước, mà vội chạy đi ôm ấp người con gái mình yêu, còn dám ra vẻ xin lỗi? Ngươi nghĩ một câu xin chịu trách phạt là đủ sao?!

Ông dừng lại trước mặt hoàng tử, đôi mắt rực lửa căm phẫn:

– Ngươi đã dám trái ý ta... thì sớm muộn gì cũng có ngày ngươi muốn phản ta, muốn chiếm ngai vàng từ tay ta, phải không? Một nghịch tử như ngươi... ta thật đã quá thất vọng!

Hoàng tử vẫn quỳ, đầu cúi thấp, giọng nói trầm nhưng không hề run rẩy. Trong sự khiêm cung lễ độ, vẫn ẩn chứa một sự cương quyết vững vàng như đá tạc:

– Phụ vương... nhi thần chưa từng có ý tạo phản, càng không dám tranh ngôi, trái mệnh người. Nếu nhi thần đã có tội bất hiếu, nhi thần xin nhận trách phạt. Nhưng... xin phụ vương thấu hiểu một điều tình cảm nhi thần dành cho nàng là thật lòng, là một lòng một dạ.

Hoàng tử ngẩng đầu, đôi mắt nhìn thẳng phụ vương không phản kháng, nhưng tuyệt đối không cúi mình vì những gì mình tin là đúng:

– Nhi thần không về đây để tranh cãi. Nhi thần chỉ cầu xin phụ vương... hãy bằng lòng cho nhi thần cưới nàng làm chính phi. Cho nàng ấy một danh phận xứng đáng, để nàng và Alina và Khenvin những đứa trẻ mang dòng máu hoàng gia, huyết mạch của chính người được bước vào hoàng tộc với thân phận chính thống.

Hoàng tử dừng lại, giọng dịu xuống, thành khẩn đến tha thiết:

– Xin phụ vương... vì danh dự của hoàng tộc, vì tương lai của Hattusa... và cũng vì một lần nhìn thấy con trai người được sống thật với trái tim mình.

Trong chính điện uy nghi, không khí như đông lại. Lời của hoàng tử vừa dứt, cả điện đường chìm vào một khoảng lặng đến rợn người. Gió lạnh bên ngoài thổi vào khe cửa, nhưng chẳng lạnh bằng nét mặt của quốc vương lúc này.

Trong chính điện uy nghi, không khí như đông lại.

Quốc vương vẫn đứng đó đôi mắt từng trải qua bao trận chiến, bao quyết định vì đại cục, giờ lại như bị chấn động bởi sự cương quyết không khoan nhượng ấy của đứa con trai mình từng kỳ vọng nhất.

Quốc vương lặng thinh. Đã bao năm rồi... ông chưa từng thấy ánh mắt đó ở bất kỳ ai trong triều đình. Một ánh mắt không vì quyền lợi, không vì ngai vàng, không vì mưu đồ... mà chỉ vì một người con gái.

Hoàng hậu đứng bên cạnh quốc vương nhẹ nhàng lên tiếng, giọng ôn nhu nhưng đầy nội lực:

– Bệ hạ, thần thiếp chưa từng thấy ánh mắt hoàng nhi như vậy. Nó không xin vinh quang, không cầu vương vị... chỉ cầu cho người con gái nó yêu được một danh phận, và cho hai đứa nhỏ được vào hoàng tộc Hitaito. Chẳng phải... tình yêu chân thành như vậy, là điều mà bao đời vương giả vẫn không có được sao?

Quốc vương im lặng rất lâu, ánh mắt già nua nhưng sắc bén như thể đang dò xét từng thớ thịt trong trái tim đứa con trai đang quỳ dưới kia. Sau một hồi trầm ngâm, ngài nhắm mắt lại, khẽ buông một tiếng thở dài nặng nề như gió mùa đông quét qua vòm trời Hattusa:

– Nghịch tử... ngươi biết nhận lỗi, như vậy cũng là điều đáng quý. Thôi được rồi. Vì tình cảm ngươi dành cho cô ta... và vì thần linh cũng đã chấp thuận cô ta là thê tử của ngươi từ lâu, ta sẽ tha thứ. Ta sẽ cho các ngươi thành hôn lần nữa với cô gái sông Nile và đường đường chính chính trước triều đình. Nàng ấy... sẽ là chính phi của Hitaito này.

Hoàng hậu nhìn sang quốc vương, gương mặt nhẹ nhõm đôi chút. Bên dưới, hoàng tử vừa ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên niềm xúc động, cúi đầu thật sâu:

– Nhi thần... đội ơn phụ vương!

Nhưng giọng quốc vương lại lạnh xuống, uy nghiêm và không thể lay chuyển:

– Tuy nhiên... ngươi dám trái mệnh ta, dám bỏ trốn, làm mất thể diện ta trước triều thần, khiến ta phải chịu lời gièm pha khắp chư hầu... Tội này, không thể tha!

– Mang gia pháp lên đây!

Một tiếng hô dõng dạc từ thị vệ:

– Tuân lệnh bệ hạ!

Ngay lập tức, hai thị vệ khiêng ra một roi da hoàng thất, được dùng để trị những người phạm thượng trong hoàng tộc nặng nề và đau đớn hơn bất kỳ hình phạt nào trong quân luật.

Hoàng tử không đổi sắc mặt, đôi vai vững vàng như núi:

– Nhi thần xin chịu phạt!

Quốc vương hừ lạnh, giọng như sấm dội:

– Ngươi đã dám một lần trái ý ta, thì cũng phải có gan chịu phạt! Một trăm roi! Không được bớt, không được né tránh! Mau lột bỏ y phục hoàng gia trên người nó, để ta đích thân xử tội tên nghịch tử này!

Tiếng quát vang vọng khắp đại điện khiến không khí lập tức đông cứng. Thuộc hạ run rẩy tiến đến, lòng nặng trĩu xót xa, từng động tác cởi bỏ hoàng bào trên người hoàng tử như xé nát cả trái tim họ. Họ đâu nỡ đối xử với vị chủ nhân luôn là niềm kiêu hãnh của quốc gia, nhưng lệnh vua như núi, không ai dám cãi.

Trên bậc cao, hoàng hậu chết lặng. Bà chưa bao giờ thấy Izumin phải quỳ gối chờ đòn roi, chưa bao giờ chứng kiến ánh mắt lạnh lùng đến tàn nhẫn ấy của phu quân mình hướng về con trai. Izumin xưa nay vẫn là niềm tự hào, là người xuất chúng tài giỏi mà cả hoàng tộc. Thế nhưng, kể từ khi Carol xuất hiện, chàng trai kiêu hãnh ấy đã nhiều lần chống lại ý chỉ của phụ vương... và giờ đây, phải đối diện với cơn thịnh nộ chưa từng có.

Tiếng chiêng vang lên, không khí cả đại điện lặng đến nghẹt thở. Các đại thần nín lặng, không dám can ngăn.
Hoàng tử vẫn quỳ thẳng người giữa chính điện lạnh giá. Áo choàng bị tháo xuống, lưng trần để lộ làn da trắng nhợt đang căng lên chờ đón từng đòn roi giáng xuống người mình. Ánh nến phản chiếu lên những cột đá lạnh lẽo, như chứng nhân câm lặng cho một cảnh tượng không ai dám nhìn thẳng.

Quốc vương không truyền người làm thay. Chính tay ông một vị quân vương từng chinh phạt thiên hạ cầm lấy roi da hoàng thất, tiến từng bước đến sau lưng đứa con trai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: