Chương 156: Nỗi bất an trong lòng nàng
Ánh mắt ông không hằn học. Nhưng cũng không hề nhu hòa. Chỉ có uy quyền và sự thất vọng nặng nề của một người cha không được con mình thấu hiểu.
Roi đầu tiên quất xuống âm thanh rít lên như xé cả lòng người.
– Chát!
– Chát!
– Chát!
Ba mươi roi không khoan nhượng, không nương nhẹ, không một chút xót thương nào.
Mỗi roi quất xuống đều để lại những vệt đỏ sẫm dần trên tấm lưng kiêu hãnh. Hoàng tử không hề rên rỉ. Hắn chỉ cắn chặt răng, tay siết thành nắm đấm, mồ hôi lạnh túa ra như mưa. Nhưng sống lưng hắn... vẫn thẳng như một ngọn giáo giữa chiến trường.
Đến roi thứ ba mươi, quốc vương buông roi, hơi thở dồn dập, nét mặt giấu đi cơn xúc động.
Quốc vương quay lưng, phất tay ra lệnh:
– Còn 70 roi nữa. Các ngươi đánh! Đừng vì nó là hoàng tử mà nương tay. Ai dám nhẹ tay, coi như bất kính với ta! Hừ. Ta đi gặp hai cháu nội đáng yêu đây... đánh xong, đưa nó về điện trị thương.
Ông rời khỏi đại điện, bào y phục theo bước gót nặng nề. Nhưng trong ánh mắt vừa liếc qua chiếc bóng đang quỳ kia, có thứ gì đó... mềm đi một chút.
Thuộc hạ cúi đầu thật sâu:
– Vâng, bệ hạ.
Một tên thị vệ tiến lên nhận lấy roi, cúi nhìn hoàng tử, ánh mắt trĩu nặng:
– Thần... xin đắc tội. Chỉ là nghe lệnh mà làm...
– Chát!
– Chát!
– Chát!
Từng roi vụt xuống, thẳng thắn, chuẩn xác, dội lên từng nhịp thở. Máu bắt đầu rịn ra từ những vết cũ chồng lên mới. Nhưng hoàng tử... vẫn không rên một tiếng. Mỗi tiếng roi như từng lời thề hắn lặp lại trong tim:
"Vì nàng. Vì các con. Vì trong lòng ta chỉ có duy nhất mình nàng... ta chịu."
Sau một lúc, đòn roi cuối cùng cũng kết thúc. Mồ hôi hòa lẫn máu thấm ướt lưng áo. Toàn thân đau rát như thiêu như đốt, nhưng hoàng tử vẫn không rên một tiếng, chỉ hơi nhắm mắt để lấy lại hơi thở. Gương mặt tái đi, mồ hôi lạnh nhỏ xuống từng giọt, nhưng ánh mắt vẫn sáng và kiên định.
Khi binh lính định đưa chàng về điện nghỉ ngơi, hoàng tử gắng gượng ngẩng đầu, khàn giọng ra lệnh:
– Không... đưa ta đến thư phòng.
Mọi người sững lại.
– Ta không muốn nàng biết ta bị phụ vương phạt. Nàng mà biết... sẽ lại tự trách mình.
Giọng hoàng tử lạc đi, nhưng không mất vẻ cương quyết.
– Dẫn ta tới thư phòng, ngay.
Khi tới thư phòng, hoàng tử được đặt nằm nghiêng để thái y bắt đầu xử lý vết thương. Tấm lưng bị quất đỏ bầm tím, từng vết roi rướm máu, một số chỗ da đã rách toạc. Mùi thuốc trộn lẫn mùi máu tươi thoảng trong không gian, khiến bầu không khí càng thêm nặng nề.
Dù đau đến mức sắc mặt trắng bệch, chàng vẫn nhấc tay, ra hiệu cho tất cả người hầu nghe lệnh làm theo ý mình.
Giọng hoàng tử, tuy yếu nhưng rõ ràng từng lời:
– Từ nay, ta sẽ lấy lý do công việc và chuẩn bị hôn lễ để không gặp nàng một thời gian. Trong thời gian đó, nghiêm cấm bất cứ ai tiết lộ chuyện ta bị thương. Nếu nàng có hỏi, các ngươi phải tìm cách ứng biến, nói sao cho nàng không nghi ngờ. Nếu ai để nàng biết chuyện... thì cái đầu của các ngươi, ta sẽ không tha.
Tất cả đều đồng thanh, cúi rạp người:
– Tuân lệnh, hoàng tử!
Hoàng tử đưa mắt nhìn bà Mura người vú già trung thành nhất:
– Ngày mai, ta sẽ đi biệt viện một thời gian. Ở lại, bà phải chăm sóc nàng thật tốt. Nàng thích gì, muốn gì, đều phải chiều theo. Tuyệt đối không để nàng lo lắng hay buồn phiền điều gì cả.
Giọng hoàng tử mềm đi:
– Nàng vừa mới vượt qua bao gian nan... ta không muốn nàng đau lòng thêm vì ta.
Nói rồi, hoàng tử rút từ trong áo một con dao nhỏ, cắt lấy một lọn tóc bạc kim óng ánh, cẩn thận quấn lại bằng một sợi chỉ vàng mảnh.
– Đây là tóc của ta. Alina mỗi khi quấy khóc đều chỉ nín khi nắm được tóc ta... bà hãy đưa cái này cho con bé chơi, nó sẽ không khóc nữa. Còn tiểu hoàng tử con trai ta... nó ngoan lắm, chỉ cần ăn đúng giờ, là sẽ ngủ rất ngoan. Hãy chăm sóc các con ta thật chu đáo... và nhất là...
Hoàng tử hơi nhíu mày, gắng gượng nói tiếp:
– Đừng để Carol nghi ngờ bất cứ điều gì.
Bà Mura lau khóe mắt đỏ hoe, cúi đầu thật sâu:
– Vâng, hoàng tử. Ngài yên tâm... thần sẽ chăm sóc tiểu hoàng tử, tiểu công chúa và hoàng tử phi thật chu đáo. Nhưng...
Bà nghẹn lại, nhìn những vết roi đang được băng bó:
– Ngài bị đánh đến mức này... ngài thật tội nghiệp... quốc vương lần này ra tay quá nặng...
Hoàng tử khẽ lắc đầu, mỉm cười nhợt nhạt:
– Không sao. Đây chỉ là ngoài da... vài ngày sẽ lành. Chỉ cần nàng bình an, ta chịu bao nhiêu cũng không sao.
Trong đôi mắt nhắm hờ vì mệt, ánh sáng vẫn chưa tắt.
Sau khi căn dặn mọi chuyện xong xuôi, hoàng tử cuối cùng cũng cho phép bản thân được chợp mắt một chút trong thư phòng. Cơn đau nơi lưng vẫn âm ỉ, nhưng mệt mỏi dồn nén bao ngày khiến hắn thiếp đi chỉ trong thoáng chốc. Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi lặng lẽ, phủ trắng mái cung, như xóa đi mọi dấu vết đau đớn của một cuộc trừng phạt vừa diễn ra.
Cùng lúc đó, trong tẩm cung ấm áp, ánh nắng nhẹ rọi qua khung cửa sổ phủ rèm, soi lên gương mặt dịu dàng của Carol. Nàng khẽ cựa mình, đôi mi run nhẹ rồi từ từ mở mắt. Cảm giác đầu tiên là ấm áp, cảm giác thứ hai... là lạ lẫm.
Nàng chống tay ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh căn phòng quen thuộc mà cũng đầy những kỷ niệm xưa cũ. Gió lạnh bên ngoài khe khẽ thổi vào qua lớp rèm, khiến nàng nhận ra mình đã trở lại Hattusa.
Carol mỉm cười, thầm thì với chính mình:
– Đúng là trớ trêu... đi một vòng lớn, cuối cùng lại trở về nơi này... để làm vợ của chàng. Ngày trước là chạy trốn, nhưng giờ... lại cam tâm tình nguyện.
Giọng Carol nhẹ như gió, nhưng ánh mắt lại mang theo nhiều tầng cảm xúc.
Nàng bước xuống giường, khoác thêm áo choàng lông được chuẩn bị sẵn, rồi đi đến cửa sổ. Bên ngoài là khu vườn phủ tuyết trắng xóa, cảnh vật lạnh lẽo nhưng trong lòng nàng lại trống vắng lạ thường.
– Chàng đâu rồi nhỉ?
Carol khẽ tự hỏi, giọng thì thầm như chỉ nói cho riêng mình nghe:
– Mỗi lần em mở mắt... đều thấy chàng ở bên, ngồi cạnh, nắm tay em, mỉm cười như nắng sớm... Sao hôm nay lại không thấy chàng đâu?
Carol ngẩng đầu lên, nhìn ra khung cửa sổ phủ trắng tuyết, lòng như trống rỗng. Sự vắng mặt của chàng không chỉ khiến căn phòng lạnh đi, mà còn khiến trái tim nàng trống trải một cách kỳ lạ. Như thể một phần quen thuộc trong thế giới của nàng... đã im bặt không lời báo trước.
Cảm giác nhung nhớ bỗng trỗi dậy mạnh mẽ, bất an dấy lên từng đợt không rõ lý do.
Carol đi quanh phòng, dịu dàng hỏi những người hầu đang chuẩn bị trà và y phục:
– Chào bà Mura, Izumin... chàng ấy đang ở đâu vậy?
Bà Mura khẽ giật mình khi nghe Carol hỏi, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Bà cúi đầu cung kính, tay vẫn nhẹ nhàng rót trà:
– Bẩm hoàng tử phi... Hoàng tử vừa mới rời đi ạ. Ngài dặn thần phải chăm sóc người thật chu đáo. Ngài nói hiện đang bận xử lý công vụ trong nước, vì còn nhiều chính sự trong triều chưa kịp giải quyết. Đồng thời, ngài cũng đang chuẩn bị cho hôn lễ giữa ngài và hoàng tử phi, nên không tiện ở lại lâu. Ngài không từ biệt người vì sợ làm gián đoạn giấc ngủ của người.
Carol khẽ nhíu mày. Ánh mắt nàng dừng lại nơi tách trà đang bốc hơi nhè nhẹ, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác trống trải.
Giọng Carol nhẹ bẫng, nhưng ánh mắt đã lặng lẽ quan sát kỹ lưỡng hơn.
– Ta hiểu rồi...
Carol bước lại gần bàn y phục, khẽ lướt tay lên một chiếc áo khoác lông dày mà hoàng tử để lại từ hôm qua, định cầm lên thì... bất chợt, đôi mắt nàng dừng lại nơi một vết nhỏ mờ mờ màu nâu đỏ, gần cổ tay áo.
Tim nàng đập lỡ một nhịp. Nàng chạm tay lên, vết ấy đã khô... nhưng rất giống máu.
Carol siết nhẹ bàn tay, ánh mắt dần trở nên nghi hoặc. Nàng quay sang hỏi:
– Bà Mura, đây có phải chiếc áo mà Izumin chàng từng mặc hôm qua không? Chàng... bị thương rồi sao?
Bà Mura nghe Carol nói vậy, thoáng chần chừ một khoảnh khắc rất ngắn ngủi, nhưng Carol đã kịp nhận ra. Bà mỉm cười gượng gạo, ánh mắt lộ vẻ bối rối:
– À... dạ, vâng... đúng vậy ạ. Nhưng chỉ là... ngài cưỡi ngựa nhanh, có lẽ vướng vào cành cây chút xíu thôi. Không đáng ngại đâu ạ, ngài vẫn khỏe mạnh lắm.
Carol không đáp, chỉ mỉm cười nhạt. Nàng đặt chiếc áo xuống rồi bước đến bên cửa sổ, ánh mắt dõi về khoảng sân phủ đầy tuyết trắng ngoài kia. Carol khẽ siết tay vào vạt áo, lòng bỗng chốc lạnh lẽo một cách kỳ lạ. Cảm giác bất an như một làn sóng ngầm âm ỉ dâng lên trong tim.
Carol thì thầm, giọng rất nhẹ nhưng như vọng lại từ sâu trong trái tim:
– Izumin... chàng đang giấu em điều gì... phải không?
Carol không phải là kẻ đa nghi, càng không phải người yếu lòng. Nhưng mỗi khi chàng ở cạnh, từng hơi thở, từng biểu cảm nhỏ nhất của hắn... nàng đều hiểu. Thế mà lần này, khi tỉnh lại, mọi thứ lại quá yên ả, quá hoàn hảo đến mức bất thường.
Một người như chàng người từng dám đi ngược lại tất cả, thậm chí từ bỏ cả đất nước của mình chỉ để giữ lấy tình yêu với duy nhất một mình nàng sao có thể rời đi lúc nàng chưa tỉnh dậy, không nói một lời, không để lại dù chỉ một lời nhắn? Hắn sẽ không bao giờ làm vậy. Vì với tình yêu mà chàng dành cho nàng... sẽ không có công việc nào đủ quan trọng để chàng rời đi mà không kịp ôm nàng một lần, không kịp nói với nàng một lời chia xa.
Carol không nói gì ngay, chỉ lặng lẽ gật đầu rồi quay đi. Nàng xoay người lại, ánh mắt lặng lẽ quét khắp căn phòng. Mọi thứ như mang dáng dấp của một vở kịch chưa trọn vẹn những dấu vết nhỏ vụn, tưởng chừng vô tình, nhưng lại như rơi vãi từ một tấm kịch bản còn dang dở...
– Chiếc áo khoác lông vướng máu.
– Câu trả lời do dự của bà Mura.
– Và ánh mắt mọi người... tránh né.
Carol bước đến bên cạnh Alina, bé con vẫn đang mỉn cười khi nhìn nàng. Nàng ngồi xuống, khẽ vuốt ve mái tóc con rồi thì thầm:
– Alina và Khenvin của mẫu hậu... các con thức dậy rồi à? Các con cũng nhớ phụ vương phải không? Mẫu hậu nhớ chàng lắm... Không biết chàng bận việc gì mà lại rời đi gấp như vậy, không một lời chào tạm biệt. Mẫu hậu lo quá... lo sợ chàng gặp chuyện gì... Các con có nghĩ giống mẫu hậu không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com