Chương 157: Vì chàng mà lo lắng
Ánh mắt Carol chợt dừng lại. Nàng bất ngờ nhận ra bàn tay nhỏ xíu của Alina vẫn đang nắm chặt một lọn tóc bạch kim mềm mại như thể đã thành thói quen không thể rời xa. Nhưng... đó không chỉ là tóc thật. Đó là một lọn tóc đã được cắt gọn, tỉ mỉ cuốn lại bằng sợi chỉ vàng.
Carol khựng lại. Một cảm giác nhói buốt thắt ngang lồng ngực như vừa bị ai siết chặt. Nàng nhìn lọn tóc trong tay con, bàn tay siết chặt lại mà run rẩy. Giọng nói bật ra, khẽ đến mức tưởng như chỉ là một lời thì thầm tự trách chính mình:
– Izumin... chàng bị thương... phải không?
Carol khẽ tự hỏi, đôi mắt vẫn dán vào lọn tóc trong tay con gái:
– Tại sao chàng không nói với em? Chàng sợ em đau lòng? Nhưng... lẽ nào chàng không biết, em thà đau một lần vì sự thật, còn hơn cứ mãi bị giấu đi trong nỗi lo vô hình này...
Gió ngoài khung cửa khẽ lay rèm, thổi tung một lớp tuyết mỏng. Carol siết chặt lấy lọn tóc, ánh mắt dần trở nên kiên định giữa những đợt sóng cảm xúc đang cuộn trào trong lòng.
Carol quay sang nhìn bà Mura. Lần này, ánh mắt nàng không còn dịu dàng như mọi khi, mà là ánh nhìn kiên định, cương nghị của một hoàng tử phi người phụ nữ của hoàng tử, của người đàn ông đang vì nàng mà gánh chịu tất cả.
– Bà Mura... hãy nói thật cho ta biết. Izumin đã xảy ra chuyện gì? Vết máu đó... và cả lọn tóc này nữa. Nếu bà còn trung thành và thật sự lo lắng cho chàng, thì xin bà, đừng giấu ta nữa. Ta muốn biết tất cả chàng đã gặp chuyện gì, bây giờ chàng thật sự đang ở đâu, và trước đó... chàng đã đi đâu, làm gì mà không nói với ta dù chỉ một lời?
Giọng Carol bắt đầu run lên, nghẹn lại trong cổ họng:
– Ta cầu xin bà... ta thật sự rất lo cho chàng...
Bà Mura khựng lại, đôi tay đang rót trà khẽ run lên. Nước trà nóng sóng sánh tràn ra ngoài chén, nhỏ xuống khay như những giọt lệ lặng lẽ. Ánh mắt già nua của bà nhìn Carol, vừa bối rối, vừa đau lòng:
– Hoàng tử phi... xin người, đừng hỏi nữa...
Bà nói khẽ, giọng nghẹn lại, như thể từng lời đều bị kéo ra từ một nỗi giằng xé trong lòng:
– Hoàng tử đã căn dặn tất cả chúng thần... không ai được phép nói ra. Nếu trái lệnh... ngài sẽ xử tội nặng. Thần... không thể gánh nổi đâu ạ...
Carol siết chặt tay, đôi mắt ngân ngấn lệ nhưng ánh nhìn vẫn rực lên sự cương nghị. Giọng nàng run lên vì xúc động, nhưng từng lời đều kiên quyết:
– Vậy thì để ta chịu tội thay cho các người! Ta là vợ chàng, là người mà chàng yêu và cũng yêu chàng hơn cả chính bản thân mình. Nếu chàng vì ta mà chịu khổ... thì ta càng phải biết!
Bà Mura không thể nào giấu giếm thêm nữa. Trước sự lo lắng sâu sắc và tình cảm chân thành mà Carol dành cho hoàng tử, bà cuối cùng cũng gạt bỏ mọi nỗi sợ hãi. Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, như những bông tuyết ngoài trời rơi không tiếng động.
– Hoàng tử phi... xin người đừng giận. Nếu người đã lo lắng đến thế, thần đành phải trái lệnh hoàng tử mà nói cho người biết toàn bộ sự thật về tình trạng ngài khi trở về.
Bà ngập ngừng một lúc rồi tiếp:
– Hoàng tử đã khiến quốc vương nổi giận vì chọc tức ngài, hoàng tử đã từ chối hôn sự do quốc vương định sẵn rồi bỏ đi. Nhưng khi trở về, quốc vương vẫn chưa nguôi giận và đã... Hoàng tử... đã bị quốc vương phạt... một trăm roi.
Câu nói vang lên như tiếng sét giữa một mùa đông tĩnh lặng. Carol chết sững, toàn thân như bị đóng băng, đôi mắt mở to, ngập tràn nỗi kinh ngạc và đau đớn, không thể thốt nên lời.
Bà Mura nghẹn ngào, giọng run run, nhưng vẫn cố gắng kể tiếp:
– Ngài ấy đã quỳ trước đại điện, tự nhận tội bất hiếu... chỉ để xin được cưới người làm chính phi. Quốc vương tức giận vô cùng... đích thân đánh ngài ba mươi roi đầu tiên, rồi ra lệnh cho cấm vệ đánh tiếp bảy mươi roi nữa, không được nương tay.
Bà dừng lại, nuốt nghẹn, rồi nói tiếp với từng lời như dao cứa vào lòng người:
– Nhưng hoàng tử... không hề van xin, không một lời phản kháng. Ngài ấy cam chịu tất cả... chỉ vì người và hai vị tiểu chủ nhân.
Carol run rẩy, giọng nói gần như tắc nghẹn nơi cổ họng:
– Vậy... bây giờ chàng ở đâu?
Bà Mura lau nước mắt, giọng nghẹn ngào:
– Ngài ấy... sợ người biết sẽ tự trách mình, nên đã ra lệnh đưa về thư phòng dưỡng thương. Sau đó, ngài nghỉ lại một đêm... rồi sáng sớm hôm sau liền rời đi biệt viện để lặng lẽ trị thương. Ngài không muốn hoàng tử phi biết mà đau lòng, rồi lại tự dằn vặt.
Bà ngừng lại một lát, rồi tiếp:
– Ngài ấy còn dặn... lấy cớ bận rộn chuẩn bị hôn lễ, để tránh gặp người, để người không thấy những vết thương đó. Ngài... còn cắt một lọn tóc để lại cho tiểu công chúa, sợ tiểu công chúa nhớ phụ vương mà khóc...
Carol nghe xong, nước mắt lặng lẽ trào ra:
– Izumin... tại sao chàng lại muốn giấu em? Chàng thật sự muốn một mình chịu đựng tất cả sao?
Carol lùi lại một bước, hai mắt đỏ hoe, rồi đột ngột quay đầu chạy đi.
– Hoàng tử phi! Người định đi đâu vậy!?
Carol không ngoảnh lại. Giọng nàng dứt khoát, nghẹn ngào trong dòng nước mắt đang lặng lẽ rơi:
– Ta sẽ đi tìm chàng. Người đàn ông vì ta mà chịu trăm roi vào thân... ta sao có thể để chàng một mình gánh chịu, cô đơn trong biệt viện lạnh lẽo, chỉ vì sợ ta đau lòng mà lặng lẽ trốn tránh như thế được chứ!
Bà Mura ngăn lại, nhưng Carol đã vụt khỏi cửa như một cánh chim bị trúng tên nơi trái tim, bay đi trong tuyệt vọng. Gió lạnh thổi táp vào mặt cũng không thể ngăn được bước chân nàng, bước chân của một trái tim yêu thương đang rỉ máu.
Bà Mura đứng lặng trong gian phòng trống vắng, không thể ngăn Carol lại theo đúng lệnh hoàng tử đã giao. Nhưng tận sâu trong lòng, bà lại khẽ mỉm cười.
"Tuy thần lần này đã không làm tròn mệnh lệnh mà hoàng tử giao phó, nhưng thật lòng... thần rất vui. Vì tình yêu ngài dành cho cô ấy cuối cùng đã được đáp lại. Tình cảm giữa hai người... đã có thể đâm chồi nảy lộc rồi. Thần mừng cho ngài... ngài có được cô ấy, ngài sẽ không còn cô đơn nữa."
Carol lao ra khỏi tẩm cung, tà áo khẽ tung bay trong gió lạnh, ánh mắt kiên định như được dẫn lối bởi trái tim. Giọng nàng vang lên dứt khoát như một mệnh lệnh:
– Ruka, hãy đưa ta đến biệt viện của Hitaito. Ngươi là người Hitaito, ta chắc chắn ngươi biết nơi đó phải không?
Ruka sững người, nét mặt hiện rõ vẻ bối rối và lo lắng. Hắn cúi đầu, dè dặt nói:
– Hoàng tử phi... người định đến đó tìm hoàng tử sao? Trời đang giá lạnh thế này... nếu người đi mà xảy ra chuyện gì, hoàng tử sẽ trách tội thần mất...
Carol ngẩng đầu, ánh mắt rực lửa trong màn lệ, từng lời dứt khoát vang lên như thề nguyện:
– Dù ngươi có nói thế nào đi nữa... ta vẫn sẽ đến bên chàng, bằng bất cứ giá nào.
Ruka cúi đầu thật sâu, giọng khẽ nhưng kiên định:
– Nếu người đã quyết như vậy... thần nguyện đi theo, bảo vệ người đến cùng. Dù có hoàng tử có trách phạt... thần cũng không tiếc.
Carol nhanh chóng trở vào trong, khoác lên mình chiếc áo choàng lông dày để chống lại cái rét, rồi bước thẳng ra giữa mùa tuyết trắng đang bao phủ cả hoàng cung.
Bên ngoài, tuyết rơi trắng xóa, từng bông tuyết như kim băng lạnh buốt táp vào da thịt. Nhưng Carol không dừng bước. Người nàng yêu đang ở biệt viện đang âm thầm chịu đựng trong cô đơn và thương tích. Làm sao nàng có thể ở yên, khi biết trái tim của chàng đang rỉ máu vì nàng?
Trong khi đó, tại biệt viện phủ tuyết trắng, hoàng tử đang nằm nghiêng trên giường, hơi thở nặng nề, từng cơn đau như lửa cháy âm ỉ nơi lưng. Ba mươi roi đầu tiên từ chính phụ vương của mình làm gì có chuyện nhẹ tay. Những vết roi hằn sâu, rớm máu, khiến mỗi cử động đều là một cực hình.
Nhưng nỗi đau thể xác ấy... vẫn không bằng nỗi đau đang âm thầm cào xé trong tim hắn.
Hắn nhớ nàng. Nhớ đôi mắt xanh biếc luôn nhìn hắn dịu dàng. Nhớ nụ cười tinh nghịch, nhớ từng lời nói, từng cái chạm khẽ. Nhớ đến điên cuồng. Hắn chỉ muốn được ôm nàng vào lòng, được nghe tiếng con cười đùa, được mỗi ngày trôi qua bình yên trong căn nhà nhỏ, có nàng, có các con của hắn.
Nhưng... hắn không thể. Hắn sợ. Sợ nếu nàng biết chuyện, nàng sẽ đau lòng... sẽ tự trách bản thân vì tình yêu hắn dành cho nàng mà khiến hắn chịu khổ. Hắn sợ nhìn thấy những giọt nước mắt rơi vì mình.
Hắn muốn... mỗi ngày bên nàng đều là nụ cười. Muốn nàng mãi mãi hạnh phúc bên cạnh hắn, không một chút đau buồn, không một giọt lệ nào rơi vì hắn nữa.
Hoàng tử khẽ ngẩng đầu, đôi mắt lặng lẽ hướng về khe cửa sổ nơi tuyết đang rơi trắng xóa. Gió lạnh lùa qua những kẽ hở, thổi vào gian phòng đã vốn lạnh lẽo, nhưng cái lạnh ấy... không lạnh bằng trái tim hắn lúc này một trái tim đang trống vắng vì thiếu vắng nàng.
- Carol... ta nhớ nàng. Nhớ vô cùng...
Hoàng tử thì thầm, giọng khản đặc như thể đang nói với chính nỗi cô đơn của mình.
- Chính vì yêu nàng... ta mới giấu nàng. Ta không đành lòng để nàng biết, không muốn nàng đau, càng không muốn thấy nàng rơi một giọt nước mắt nào vì ta.
Hoàng tử cắn nhẹ môi dưới, nhắm mắt lại như muốn kìm nén cảm xúc:
- Ta cũng không biết mình sẽ giấu được nàng bao lâu... một ngày? Hai ngày? Nhưng nàng thông minh như thế, nhạy cảm như thế... chắc nàng đã biết rồi. Ta hiểu nàng mà... ta hiểu đến từng hơi thở.
Gió ngoài trời gào lên từng đợt như tiếng lòng réo gọi. Tuyết vẫn rơi... từng bông lạnh buốt, như những mảnh nhớ thương đang lặng lẽ phủ kín biệt viện u tịch.
Hoàng tử vô cùng hiểu nàng, đoán đúng rằng Carol đã biết, đang tiến gần bên mình từng bước.
Nàng chạy băng qua những hành lang dài phủ một lớp tuyết mỏng, qua những tấm rèm lộng gió bay phần phật như những cánh buồm giữa giông tuyết. Ánh mắt kinh ngạc của các cung nhân hai bên dường như chẳng ngăn nổi bước chân quyết liệt của nàng.
Không cần hỏi đường, không cần ai dẫn lối bởi chính trái tim nàng đang dẫn lối, dẫn lối bằng thứ tình yêu cháy bỏng và nỗi đau thầm kín.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com