Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 158: Luôn ở cạnh bên chàng

Trái tim của một người vợ đang rướm máu, vì nỗi đau mà người chồng yêu dấu luôn cố giấu.

Tuyết bay mù mịt. Gió lạnh quất vào mặt như dao cắt. Nhưng lòng nàng... đang rực cháy.

– Izumin... sao chàng lại ngốc đến như vậy... đau như vậy... mà vẫn không nói với em một lời...

Cuối cùng, trước mắt nàng hiện ra biệt viện nằm khuất phía sau cung điện, tĩnh lặng và lạnh giá như một nơi bị lãng quên giữa mùa đông. Cánh cổng đá phủ đầy băng giá, ánh sáng mờ ảo phản chiếu qua lớp tuyết dày.

Bóng lính canh vừa thoáng thấy bóng dáng hoàng tử phi thì vội vã bước lên định ngăn lại. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt đỏ hoe, gương mặt kiên định đến tuyệt vọng của Carol mái tóc vàng rối tung trong gió tuyết, ánh mắt long lanh ẩn chứa nước mắt nhưng rực cháy quyết tâm họ chững lại, rồi lặng lẽ cúi đầu tránh lối, như thấu hiểu rằng đây không còn là chuyện có thể ngăn cản được nữa.

Nàng chạy băng qua những bậc thềm phủ đầy tuyết, chiếc áo lông đã lấm lem bùn đất và tuyết đọng, nhưng không gì có thể ngăn bước chân nàng. Dưới chân, từng mảng tuyết vỡ ra thành những vệt loang mờ, như phản chiếu trái tim đang rướm máu.

Chính trong cơn đau ấy, nàng bước đi như thể bị dẫn dắt bởi một sợi dây vô hình. Mỗi bước chân là một nhát dao cắt vào tim, là lời gọi khẩn thiết chỉ dành cho người nàng yêu.

Ruka chạy bên cạnh, giữ khoảng cách đủ để bảo vệ nàng, ánh mắt lo lắng không rời tấm lưng nhỏ bé mà kiên cường ấy.

Carol không do dự, bước vào trong, mạnh mẽ đẩy cánh cửa biệt viện ra mà không cần một lời thông báo hay sự chào đón nào.

Trong không gian tĩnh mịch và vắng vẻ, nàng thấy hắn Izumin của nàng đang tựa vào giường dài, tấm áo choàng phủ nửa người. Da hắn tái nhợt, môi khô nẻ, nhưng đôi mắt vẫn sắc như lưỡi kiếm, kiêu hãnh. Chỉ khác là giờ đây, hắn không gồng mình vì trận chiến ngoài kia mà là vì nỗi đau âm thầm giấu kín trong tim, vì tình yêu dành cho nàng.

Hoàng tử giật mình khi nhìn thấy Carol bất ngờ xuất hiện. Đôi mắt mở to, thoáng ngạc nhiên rồi dần nhíu mày lặng lẽ:

– Carol... ai nói cho nàng biết? Ta đã dặn...

Carol không để hắn kịp nói hết câu, lao tới ôm hắn vào lòng. Hai tay nàng nắm chặt lấy tay hắn, những giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống bàn tay lạnh ngắt của chàng:

– Chàng thật ngốc! Sao chàng lại giấu em? Tại sao lại một mình chịu đựng? Sao không để em cùng chia sẻ nỗi đau với chàng? Izumin... chàng điên rồi sao? Vì em mà chịu trăm roi, lại còn trốn tránh em... chàng nghĩ giấu em sẽ làm em không đau sao?

Giọng Carol nghẹn ngào, đứt quãng:

– Em đau lắm, Izumin ơi... đau hơn cả trăm roi kia đánh lên người chàng. Em là vợ chàng... là người chàng yêu... thì sao em lại không có quyền biết nỗi đau của chàng? Nỗi cực khổ mà chàng phải chịu đựng nơi này... chứ?

Hoàng tử định ngồi dậy, muốn nói điều gì đó, nhưng nàng đã ngăn lại bằng ánh mắt vừa trách móc vừa chan chứa yêu thương:

– Chàng đừng cử động nữa. Chàng bị thương mà còn cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt em nữa sao? Không cần đâu. Từ nay trở đi, em sẽ cùng chàng gánh vác mọi thứ cả cơn giận dữ của phụ vương, cả nỗi đau từ roi da.

Carol nắm chặt tay hắn, giọng nghiêm nghị nhưng đầy dịu dàng:

– Chàng không được giấu em lần nào nữa. Chẳng phải trước đây chàng đã từng hứa sẽ không giữ bí mật gì với em sao? Mọi chuyện, chàng sẽ kể cho em nghe hết. Chúng ta đã từng thề cùng nhau có chết thì cùng chết, có sống thì cùng sống, có khổ đau cũng phải gánh chịu bên nhau. Vậy mà giờ đây, chàng lại chọn cách gánh chịu một mình, còn giấu em nữa... chàng thật là...

Izumin im lặng, ánh mắt dõi nhìn nàng người con gái đã yêu hắn bằng cả trái tim, bằng cả sinh mệnh và sự kiêu hãnh giờ đây đang rơi lệ vì hắn, ôm lấy hắn như báu vật không thể đánh mất.

Hoàng tử khẽ chạm lên má nàng, nụ cười mệt mỏi nhưng ấm áp nhẹ nhàng nở trên môi. Hoàng tử siết nhẹ tay nàng, ánh mắt đau lòng nhưng vẫn chan chứa dịu dàng:

– Nàng đã tìm được ta rồi... ta không thể trốn tránh nàng nữa. Ta không muốn nàng thấy ta trong hoàn cảnh này... càng không muốn nàng tự trách bản thân mình... Ta xin lỗi vì đã giấu nàng. Ta hứa, từ nay về sau sẽ không giấu nàng điều gì nữa. Nàng đừng giận ta.

Carol cúi đầu, dựa vào vai hắn, vừa khóc vừa cười:

– Chàng giấu cũng không được nữa rồi. Lúc đầu em rất giận chàng, nhưng rồi không nỡ giận nữa. Từ nay về sau, dù đau đớn hay hạnh phúc, chàng phải chia sẻ với em. Một trăm roi kia... em nguyện gánh một nửa trong tim mình.

Carol nhẹ nhàng đặt tay lên vết thương trên lưng hắn, bàn tay tuy run run nhưng kiên quyết. Giọng nàng nghẹn ngào mà đầy dịu dàng:

– Hãy để em... chăm sóc chàng như chàng từng chăm sóc em, không rời nhau một bước.

Hoàng tử khẽ nhắm mắt, gục đầu vào mái tóc nàng, giọng khàn đặc:

– Carol... cảm ơn nàng... cảm ơn vì đã đến. Nếu không có nàng, ta không biết mình sẽ cô đơn, lạnh lẽo đến thế nào nữa...

Carol nhẹ nhàng siết chặt tay chàng, giọng run run nhưng ánh mắt ánh lên sự kiên định:

– Chàng cho em xem vết thương được không?... Để em bôi thuốc cho chàng...

Một lúc sau, hoàng tử khẽ gật đầu. Hắn không thể giấu nàng thêm được nữa. Chàng vẫn nhắm mắt, lặng im, như muốn khắc ghi trọn vẹn hơi ấm từ vòng tay nàng vào tận đáy tim.

Hơi thở chàng khẽ phả lên cổ Carol, mang theo sự mệt mỏi dồn nén xen lẫn chút bình yên hiếm hoi mà nàng vừa mang đến. Lặng lẽ, chàng xoay người lại.

Carol nhìn chàng, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định hơn bao giờ hết. Nàng ngồi thẳng dậy, đôi mắt rưng rưng, dưới ánh đèn dầu mờ nhạt hiện rõ từng vết nứt trong trái tim nàng. Carol đưa tay che miệng, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Từng chút, từng chút một, nàng run rẩy gỡ bỏ lớp áo trên người chàng.

Sau lớp băng bó sơ sài, máu đã thấm đẫm, loang đỏ từng mảng. Những vết thương tím bầm, rớm máu, hằn dài ngoằn ngoèo trên làn da trắng mịn chẳng khác nào những nhát roi tàn nhẫn, cứa sâu vào trái tim nàng khiến nàng nghẹn thở. Tấm lưng trần hiện ra, chằng chịt những vết roi sưng tấy, còn rớm máu.

Carol sững người, đôi mắt mở to kinh hãi rồi nhanh chóng nhòe đi trong dòng lệ. Trái tim nàng như bị bóp nghẹt, đau đớn chẳng thể thốt thành lời.

– Sao vết thương lại nhiều đến thế này... vẫn còn đang rỉ máu... chắc chàng đau lắm...Sao có thể như vậy được... Sao chàng lại một mình chịu đựng như thế này...

Carol run rẩy rút ra chiếc khăn tay, khẽ lau đi từng giọt máu đang rỉ quanh những vết thương chàng. Bàn tay chạm vào làn da bỏng rát, nóng hừng hực vì sưng tấy, khiến nàng không khỏi rùng mình.

Carol mở lọ thuốc mang theo, tay vẫn còn run lên vì xúc động.

– Sẽ... hơi rát một chút... Chàng cố chịu nhé. Nằm yên... em sẽ bôi thật nhẹ thôi...

Hoàng tử khẽ nghiêng đầu nhìn nàng. Trong ánh mắt dịu dàng là sự điềm tĩnh đến lạ. Giọng chàng trầm ấm, pha chút cứng cỏi:

– Ta không sao... chỉ là vài vết thương ngoài da thôi. Đau một chút... không đáng gì cả. Nàng cứ mạnh tay cũng được... ta chịu được mà.

Lưng hắn đau nhức, nhưng cảm giác có nàng bên cạnh, được chính tay nàng chăm sóc những vết thương sâu nhất đời mình... lại khiến trái tim hắn bỗng nhẹ tênh. Trong hơi ấm từ đôi tay dịu dàng ấy, từng cơn đau như dịu lại, nhường chỗ cho một nỗi bình yên lặng lẽ len vào tim.

Carol bôi thuốc từng chút một, vừa làm vừa rơi nước mắt. Mỗi lần ngón tay nàng lướt qua một vết thương, là một lần tim nàng đau nhói, như thể chính bản thân đang phải gánh lấy những vết roi ấy.

Carol không nói gì, chỉ lặng lẽ lắc đầu. Nước mắt cứ thế rơi không ngừng, thấm ướt gò má, rơi xuống cả những vết thương vẫn đang rớm máu trên lưng chàng.

Giọng Carol nghẹn lại.

– Chàng nhìn đi... bao nhiêu vết roi thế này, máu vẫn còn chảy... Vậy mà chàng còn bảo không sao? Chàng chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ để em không lo thôi...Bị thương đến thế, mà chàng vẫn một mình rời khỏi hoàng cung, đi giữa trời tuyết lạnh... lại còn giấu em...Em đáng lẽ phải ở bên chàng sớm hơn... Đáng lẽ phải nhận ra sớm hơn... rằng chàng đang âm thầm chịu đựng tất cả một mình như thế nào...

Carol nghẹn lại, rồi giọng bỗng vỡ òa trong tiếng nức nở đầy tức tưởi:

– Chàng có còn xem em là vợ của chàng không vậy...?

Hoàng tử sững người. Ánh mắt thoáng run rẩy, rồi chầm chậm cúi đầu. Giọng chàng khàn đặc, nghèn nghẹn bởi ân hận:

– Ta xin lỗi...Ta chỉ... chỉ sợ nếu nàng thấy... nàng sẽ đau lòng...Ta không ngờ... lại khiến nàng đau lòng đến mức này...

Carol không đáp. Nàng chỉ tiếp tục bôi thuốc trong im lặng. Những ngón tay chạm vào từng vết thương một cách dịu dàng, cẩn trọng, nhưng vẫn run lên khe khẽ như chính trái tim nàng đang run rẩy.

Và nước mắt thì không ngừng rơi, lặng lẽ nhỏ xuống tấm lưng bầm tím ấy như những giọt hối lỗi, như những vết thương không bao giờ lành trong lòng.

– Là lỗi của em... tất cả là tại em...

Carol thì thầm, giọng nghẹn ngào, từng tiếng thở đứt quãng như rơi vỡ giữa khoảng lặng:

– Vì yêu em... mà chàng mới thành ra thế này...

Sao em lại luôn khiến những người bên cạnh mình phải tổn thương như vậy chứ...

Và rồi Carl bật khóc nức nở, không còn cách nào kìm nén nữa. Bàn tay đang bôi thuốc khẽ run lên, ngừng lại giữa làn da đã tím bầm, rướm máu:

– Em... em thật sự là một tai họa mà...

Hoàng tử vẫn nằm yên, không dám cử động, chỉ lặng lẽ cảm nhận từng giọt nước mắt nóng hổi của nàng rơi xuống làn da lạnh buốt. Lạ lùng thay... chính hơi ấm ấy lại khiến những vết thương như nhói lên nhưng không phải vì đau, mà vì thương.

Giọng hoàng tử cất lên, nhẹ nhàng, dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ:

– Carol...nàng đừng nói vậy nữa mà...Nàng không có lỗi gì cả. Mọi đau đớn hôm nay... là ta tự nguyện lựa chọn. Không phải vì nàng. Thật đấy. Nàng đừng tự trách mình nữa... Nàng cũng đừng khóc nữa... nàng khóc ướt hết cả vết thương của ta rồi kìa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: