Chương 159: Ra mắt sư phụ chàng
Hoàng tử khẽ mở mắt, nhìn sâu vào khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của nàng. Một nụ cười nhẹ nhàng thoáng hiện nơi khóe môi, dịu dàng như muốn truyền thêm sức mạnh cho người con gái chàng yêu.
Carol khẽ lau nước mắt, giọng vẫn nghẹn lại nhưng kiên định:
– Em xin lỗi... Em sẽ không khóc nữa... Em sẽ thật nhẹ nhàng, sẽ không để chàng đau thêm một lần nào nữa... Từ nay về sau, dù có chuyện gì xảy ra... chỉ xin chàng đừng giấu em nữa. Dù là trăm roi hay vạn đao, em cũng sẽ luôn ở bên chàng.
Hoàng tử mỉm cười, ánh mắt tràn ngập yêu thương và biết ơn:
– Chỉ cần nàng bôi thuốc cho ta... ta sẽ chẳng còn thấy đau đớn gì nữa.
Hoàng tử nói, giọng trầm ấm và dịu dàng:
- Ngoan nào... đừng khóc nữa nhé. Nếu nàng không khóc... thì ta cũng sẽ không còn đau lòng nữa.
Carol lặng lẽ ngồi tiếp tục thoa thuốc cho chàng. Một người đang chịu đau đớn lại phải nhẹ nhàng dỗ dành người mình yêu bớt khóc nghĩ đến đó, nước mắt nàng càng chực trào ra, nhưng lần này, nàng cố kìm lại.
Sau một lúc, khi Carol đã cẩn thận bôi thuốc xong, hoàng tử ngồi dậy. Chàng nhẹ nhàng đưa tay lau từng giọt lệ còn vương nơi khóe mắt nàng.
Hoàng tử mỉm cười, giọng cố pha chút trêu chọc để làm nàng nguôi ngoai:
– Nàng bảo sẽ không khóc nữa, thế mà lại ngồi đây khóc mãi... Khóc đến mức trông như một con mèo nhỏ ướt mưa kia kìa...
Hoàng tử dừng lại một chút, ánh mắt lặng lẽ dừng trên gương mặt ướt đẫm nước mắt của nàng, dịu dàng và đầy thương yêu:
- Ta bị thương... không sao cả. Nhưng nghe tiếng nàng khóc... tim ta đau hơn gấp bội lần. Không phải vì những vết thương trên lưng... mà là vì lòng ta đang rỉ máu... vì nàng.
Carol nghẹn ngào, giọng nức nở:
– Em... em không thể ngăn mình khỏi những giọt nước mắt...Nhìn chàng bị thương, bị phụ vương đánh roi vì em... em cảm thấy như chính mình đang cầm roi đánh vào người chàng vậy...Đau đớn của chàng cũng chính là nỗi đau trong tim em... đau lắm, thật sự rất đau...
Nói rồi, Carol òa khóc nức nở, ôm chầm lấy hoàng tử, như muốn che chở cho những vết thương hiện rõ trên làn da chàng.
Hoàng tử khẽ thở dài, không biết nói gì hơn, chỉ có thể ôm chặt nàng vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại, dịu dàng dỗ dành trong im lặng.
Bên ngoài, tuyết vẫn rơi trắng xóa khắp bầu trời u tịch, như phủ lên cả nỗi buồn và tình yêu ngấm sâu vào từng khoảnh khắc.
Nhưng trong căn phòng nhỏ ấy, nơi hai con người tìm thấy nhau sau bao giông bão, lại ấm áp hơn bất cứ ngọn lửa nào. Giữa mùa đông lạnh giá, hai trái tim giờ đây hòa chung một nhịp đập rực cháy tình yêu, thấu hiểu và sự che chở thiêng liêng.
Sau khi Carol khóc thoả lòng trong vòng tay hoàng tử, một người hầu bước vào, mang theo chén cháo nóng hổi cùng chén thuốc đậm đặc, đặt nhẹ lên bàn.
Carol lau vội nước mắt, ngồi lại bên giường, dịu dàng múc từng muỗng cháo đút cho chàng:
– Trước đây chàng từng đút cho em... giờ đến lượt em đút cho chàng nhé.
Hoàng tử mỉm cười, giọng ấm áp và tràn đầy hạnh phúc:
– Ta thật sự hạnh phúc... được vợ chăm sóc, trị thương, sức thuốc, lại còn được đút ăn nữa...Dù da thịt có đau đến đâu cũng đáng.
Carol khẽ lườm chàng, giọng trách yêu:
– Chàng đúng là... ai mà lại thích bị đánh như thế chứ?
Khi chén cháo đã cạn, Carol cầm lấy chén thuốc đưa tới. Nhưng vừa nhìn thấy màu thuốc đậm đặc, hoàng tử liền nhăn mặt làm nũng:
– Thuốc đắng lắm... ta không muốn uống...Mỗi lần nàng uống thuốc, ta đều hôn nàng để nàng chịu uống...Vậy giờ nàng cũng phải làm thế với ta chứ, công bằng mà.
Carol đỏ mặt, vừa buồn cười vừa bối rối:
– Izumin! Đến giờ phút này rồi mà chàng vẫn còn làm nũng à... đúng là biết thừa cơ hội quá mà!
Hoàng tử quay mặt sang một bên, giọng giận dỗi như đứa trẻ:
– Nàng không hôn ta... ta không uống đâu. Thuốc đắng lắm...
Carol khẽ lắc đầu, bất lực trước tính cách trẻ con của chàng, nhưng ánh mắt nàng lại dịu dàng vô hạn. Không nói thêm lời nào, nàng chầm chậm đưa chén thuốc vào miệng mình, rồi cúi sát lại, môi kề môi trao vị đắng ấy cho chàng một cách ngọt ngào nhất.
Vị đắng tan biến trong sự gần gũi ấy, chỉ còn lại hương ngọt lịm. Hoàng tử mỉm cười thích thú, ánh mắt rạng ngời:
– Thấy chưa? Thuốc chẳng còn đắng nữa... chỉ còn ngọt ngào thôi.
Carol không biết đáp lại thế nào, chỉ lặng lẽ tiếp tục dùng cách ấy, chầm chậm giúp chàng uống hết chén thuốc.
Chén thuốc đã cạn, nhưng hoàng tử vẫn chưa chịu buông. Cánh tay rắn chắc vòng ra sau gáy nàng, giữ chặt nàng lại, đôi môi tham lam chiếm lấy từng dư vị ngọt ngào còn đọng lại nơi môi nàng.
Một lúc lâu sau, khi hương thuốc đã hoàn toàn tan đi, hắn mới chịu rời ra, ánh mắt vẫn dịu dàng mà say đắm.
Hoàng tử khẽ nghiêng đầu nhìn Carol, ánh mắt đầy xót xa. Mái tóc nàng rối bời, khuôn mặt tái nhợt vì lạnh, thân hình mảnh mai khẽ run lên, thế mà vẫn một mực không rời chàng, vượt gió tuyết đến tận biệt viện chỉ để ở bên cạnh.
Hoàng tử dịu dàng khẽ trách yêu:
– Carol, nàng còn dám trách ta nữa sao? Trời lạnh đến thế mà nàng mặc phong phanh như vậy, với thân thể mảnh mai yếu ớt lại dám một mình ra ngoài...Ta nhất định phải nghiêm trị Ruka và bà Mura thật nặng. Sao họ lại để nàng rời đi trong tình trạng ấy chứ?
Carol vội níu tay chàng, giọng dịu dàng tha thiết:
– Chàng đừng trách họ... em là người tự quyết định. Em lo cho chàng nên mới vội vã đến như vậy, mọi người đều khuyên can, nhưng em không yên lòng khi nghĩ đến sức khỏe của chàng.
Hoàng tử không nói gì thêm, chỉ khẽ kéo nàng vào lòng, vòng tay siết chặt như muốn xua đi mọi lạnh giá. Chàng dịu dàng ép nàng nằm xuống bên cạnh mình, rồi cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng, đưa lên miệng thổi từng hơi ấm.
– Tay nàng lạnh quá... mau nằm xuống cạnh ta đi, trong này ấm lắm...
Carol ngoan ngoãn nép vào, vòng tay ôm lấy chàng thật chặt, đầu tựa lên lồng ngực rắn chắc và ấm áp mà nàng vẫn luôn cảm thấy an toàn nhất.
– Izumin... dù có lạnh đến đâu, chỉ cần được ở trong vòng tay chàng... em không thấy lạnh nữa... rất ấm... rất là ấm...
Hoàng tử khẽ mỉm cười, bàn tay nhẹ vuốt mái tóc nàng, giọng chậm rãi:
– Ta cũng vậy... ở cạnh nàng... ta không còn thấy đau đớn nữa... chỉ còn lại bình yên... và hạnh phúc thôi...
Những ngày ở biệt viện, Carol luôn tận tình chăm sóc cho hoàng tử từ sức thuốc, lau mồ hôi, đến trò chuyện và cùng nhau dạo chơi, ngắm nhìn cảnh vật yên bình nơi đây. Biệt viện nằm tách biệt khỏi cung thành ồn ã, là nơi mà các thành viên hoàng tộc thường lui tới để nghỉ ngơi thư giãn. Hoa trong vườn nở rộ quanh năm, rực rỡ nhiều màu sắc và tỏa hương thơm ngát, từng khóm cây, từng lối đi đều mang lại cảm giác yên bình lạ kỳ.
Nơi này không có tranh đấu, không có quyền lực giành giật, càng không có những âm thanh ong ong của các cung nữ ngày ngày ỏng ẹo trước mặt hắn, cố ý tìm cách quyến rũ chỉ vì thân phận hoàng tử của hắn. Những người con gái như thế hắn chưa từng thích hoặc chú ý động lòng. Hắn ghét những ánh mắt giả tạo, ghét những nụ cười đầy toan tính. Từ khi Carol bước vào cuộc đời hắn, mọi thứ bỗng trở nên khác hẳn. Nàng không giống bất kỳ ai không tham vọng, không giả dối, không cố lấy lòng hắn, cũng chẳng màng tới quyền lực hay sủng ái mà hắn mang lại. Chính sự chân thành và ấm áp trong đôi mắt nàng khiến hắn rung động và thật lòng yêu thương.
Nhưng dù là hoàng tử mạnh mẽ, khi bị thương rồi lại trở nên như một đứa trẻ bướng bỉnh. Mỗi lần đến giờ uống thuốc, hắn nhất định bắt Carol phải đút theo cách "đặc biệt" ấy thì mới chịu uống. Nếu nàng không làm vậy, hắn sẽ dỗi cả buổi, ngồi quay mặt đi không thèm nhìn nàng lấy một cái. Carol chỉ còn biết chiều theo vì dù sao hắn cũng đang là người bệnh, mà người bệnh thì... có quyền đòi hỏi một chút, đúng không?
Vì những vết thương roi trên lưng hắn vẫn chưa lành hẳn, hôn lễ giữa hoàng tử và Carol được dời lại, dự định sẽ tổ chức sau một tháng nữa.
Sau một tuần nghỉ ngơi, dưới sự chăm sóc tận tình của Carol, các vết thương đã dần khép miệng, không còn đau rát như trước. Sắc mặt hắn cũng hồng hào hơn, và đôi mắt sáng trong ấy lại ánh lên niềm hạnh phúc mỗi khi nhìn nàng.
Một buổi sáng sớm, hoàng tử quay sang nhìn Carol, ánh mắt lóe lên một ý định:
– Carol, biệt viện này gần nơi sư phụ ta ẩn cư... như ta từng nói, ta muốn dẫn nàng đến ra mắt người.
Carol mắt sáng rỡ, nắm tay chàng đầy háo hức:
– Chàng nói thật sao? Em cũng rất muốn gặp sư phụ của chàng!
Không lâu sau, hoàng tử và Carol cùng nhau cưỡi ngựa, hướng về ngọn núi phủ tuyết trắng nơi sư phụ của hoàng tử đã ẩn cư từ nhiều năm trước.
Khung cảnh trên núi khiến Carol không khỏi ngỡ ngàng. Trời xanh cao vời vợi, trong vắt không gợn mây. Cây cối um tùm phủ bóng mát dọc lối đi, từng khóm hoa rực rỡ đua nhau khoe sắc giữa nền tuyết trắng như thêu dệt nên một thế giới thần tiên.
Carol ngây người nhìn quanh, giọng trầm trồ:
– Izumin... đẹp quá... không ngờ lại có một nơi tuyệt diệu như thế này...
Hoàng tử nhìn nàng mỉm cười dịu dàng, gió nhẹ thổi qua mang theo hương hoa thoảng trong không khí, như chính khoảnh khắc này cũng muốn lặng lẽ lưu giữ trong tim hai người.
Khi vừa đặt chân tới nơi ẩn cư thanh tịnh của thầy Mersach, hoàng tử liền nắm tay Carol, cùng nàng bước vào trong. Khung cảnh giản dị nhưng tràn ngập sự tĩnh lặng và uy nghiêm khiến Carol khẽ siết lấy tay chàng, có phần hồi hộp.
Hoàng tử mỉm cười, tiến đến trước mặt người thầy già đáng kính, cung kính cúi đầu chào:
– Thưa thầy, đã lâu rồi con mới có dịp trở lại. Hôm nay con đến không chỉ để thăm thầy, mà còn để ra mắt người con gái mà con yêu... Một tháng nữa, con và nàng sẽ thành hôn. Con thật lòng mong thầy sẽ đến dự lễ cưới của chúng con.
Thầy Mersach nhìn hai người một lúc, ánh mắt hiền từ dừng lại nơi Carol. Ông gật đầu, giọng trầm ấm nhưng vẫn đầy uy nghi:
– Đây là cô gái mà con từng nói với ta sao... người con yêu hơn cả chính mạng sống của mình?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com