Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 164: Trái tim mãi thuộc về nhau

Hoàng tử khẽ cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán Carol, như một lời thề âm thầm không cần ngôn từ. Giọng chàng cất lên, dịu dàng như gió đêm:

– Ta không quan tâm nàng đến từ đâu... Nàng là vợ ta, là người ta yêu... và sẽ mãi mãi là như thế. Chúng ta có thể không cùng thời đại, không chung thế giới... nhưng chỉ cần trái tim còn hòa chung một nhịp, vậy là đủ.

Carol mỉm cười, dịu dàng như ánh trăng non. Nàng nắm lấy tay chàng, siết khẽ như muốn giữ chặt lấy tất cả những gì quý giá nhất.

– Em chưa từng nghĩ... sẽ có một ngày mình lại muốn ở lại một thế giới xa lạ đến vậy, chỉ vì một người.

Hoàng tử khẽ nghiêng đầu, dựa trán vào trán Carol, hơi thở hòa vào nhau trong đêm tĩnh lặng. Ánh mắt chàng dịu dàng đến lạ, như thể mọi giông bão cuộc đời đã tan biến:

– Từ ngày nàng đến, thế giới của ta... Ta không còn là một hoàng tử lạnh lùng, chỉ biết chiến đấu và chinh phạt nữa. Ta đã trở thành một con người thật sự có trái tim, có cảm xúc... và biết thế nào là yêu một người hơn cả chính mình.

Carol khẽ bật cười, nhẹ tay chọc vào ngực chàng:

– Đừng nói mấy lời ngọt ngào như thế... em dễ mềm lòng lắm đấy.

Hoàng tử nhướng mày, ánh mắt thoáng nét tinh nghịch:

– Vậy nàng có muốn ta kể hết những gì ta đã nghĩ khi lần đầu gặp nàng không?

– Có chứ!

Carol hăng hái ngồi thẳng dậy, đôi mắt sáng lên:

– Nói đi, chàng nghĩ gì?

Hoàng tử nhìn nàng không rời, bàn tay khẽ luồn vào mái tóc mềm mại của nàng:

– Lúc ấy, ta đã nghĩ... nếu có một nữ thần nào bước ra từ cổ tích, hẳn sẽ là nàng. Xinh đẹp, trong sáng, thuần khiết... quá hoàn hảo, quá đặc biệt... và khiến ta chẳng thể rời mắt được.

– Nhưng ta cũng nghĩ...

Hoàng tử mỉm cười, nghiêng đầu ra vẻ bí hiểm:

– "Nàng ấy chắc chắn sẽ rất rắc rối." Và ta đã đúng.

Carol bật cười, ngả đầu vào vai chàng:

– Rắc rối thật đấy... nhưng chàng vẫn yêu em, đúng không?

Hoàng tử siết nàng chặt hơn vào lòng, giọng chàng dịu dàng mà tha thiết:

– Vì yêu... nên ta mới cam lòng rước lấy rắc rối ấy vào tim, giữ mãi suốt cả đời.

Carol khẽ nở nụ cười trên môi, trong khi những giọt nước mắt lặng lẽ tràn khỏi khóe mi. Không phải vì buồn, mà vì hạnh phúc... vì có một người sẵn sàng đi cùng nàng, đến tận cuối cùng của thế giới.

Giọng Carol êm như gió, nhưng lần này vững vàng hơn bao giờ hết:

– Em sẽ ở lại... bên chàng. Và chúng ta... sẽ không bao giờ xa nhau nữa.

Hoàng tử khẽ gật đầu, rồi không nói gì thêm. Nàng và hắn lặng lẽ tựa vào nhau, để yên cho sự im lặng dịu dàng lên tiếng thay cho mọi lời. Chỉ còn tiếng gió thoảng qua và ánh sao lấp lánh làm chứng cho một tình yêu đã vượt qua mọi ranh giới của không gian, thời gian, và cả định mệnh.

Hoàng tử ôm chặt lấy nàng, như muốn gói trọn cả thế giới vào trong vòng tay mình. Rồi nhẹ nhàng, hoàng tử đặt một nụ hôn lên trán nàng dịu dàng như một lời hứa khắc sâu tận tâm can.

Carol ngẩng lên nhìn chàng. Trong đôi mắt long lanh kia, ánh lửa bập bùng phản chiếu cùng một niềm xúc động khôn nguôi.

– Izumin...

Trên bầu trời, một vì sao băng chợt vụt qua, xé tan màn đêm tĩnh lặng. Carol thích thú, chỉ tay lên bầu trời và nói:

– Sao băng kìa! Chàng ước cùng em đi... Ở đất nước em, khi sao băng xuất hiện, nếu nhắm mắt lại ước nguyện, nguyện cầu sẽ thành hiện thực.

Carol ngước nhìn, thì thầm như nói với chính trái tim mình:

– Em ước... thời gian có thể ngừng lại, để khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi...

Hoàng tử khẽ cúi đầu, thì thầm bên tai nàng bằng giọng trầm ấm, dịu dàng:

– Nếu thời gian không chịu dừng lại... thì ta sẽ cùng nàng chạy ngược lại thời gian.

Hoàng tử mỉm cười, siết nhẹ tay nàng:

– Miễn là... ta được nắm tay nàng. Dù là đi về đâu, hay đến tận cùng thời gian, ta vẫn sẽ đi cùng nàng.

Gió đêm khẽ lướt qua, mang theo hương cỏ cây và tiếng thì thầm của đất trời. Ánh lửa bập bùng phản chiếu lên gương mặt nàng và hắn tựa một bức họa nhuốm sắc ấm dịu dàng của định mệnh.

Hoàng tử nhẹ nhàng kéo chiếc áo choàng khoác lên vai Carol, rồi cúi đầu, tựa trán mình vào trán nàng. Giọng chàng dịu dàng như gió rừng:

– Ta yêu nàng, Carol... và sẽ yêu nàng suốt cả cuộc đời này.

Carol khẽ đáp, đôi mắt nàng lấp lánh như ngân hà phản chiếu ánh lửa:

– Em cũng yêu chàng... mãi mãi, Izumin.

Nàng và hắn ngồi đó, trong đêm dài tĩnh lặng, không cần thêm lời nào nữa. Chỉ cần hơi ấm từ nhau... là đủ để sưởi ấm cả một đời. Đêm hôm ấy, bầu trời sáng hơn mọi khi, như thể chính trái tim nàng và hắn đang rực lên thứ ánh sáng không bao giờ tắt.

Gió đêm khẽ thổi, mang theo mùi cá nướng còn phảng phất, hương lá rừng dìu dịu, và cả nhịp thổn thức âm thầm... của một tình yêu đã vượt qua mọi thế giới. Carol mỉm cười, đôi mắt ánh lên những giọt lệ lấp lánh, không phải vì buồn, mà là vì hạnh phúc. Xa xa, dòng sông vẫn róc rách chảy, như đang khe khẽ hát ru một chuyện tình chưa từng được viết thành lời.

Một khoảng lặng dịu dàng trôi qua. Tiếng lửa tí tách bên bếp than, tiếng côn trùng rì rào hòa cùng tiếng gió. Cả bầu trời như cũng lặng yên, để lắng nghe cuộc trò chuyện thầm lặng của hai trái tim đang yêu. Cả hai im lặng nhìn nhau, không cần thêm lời nói. Chỉ có ánh mắt, hơi thở và nhịp tim hòa chung một nhịp.

Dưới bầu trời sao rực rỡ, bên dòng sông cổ xưa và ánh lửa bập bùng, tình yêu của Carol và hoàng tử một lần nữa được khắc ghi không chỉ trong ký ức của hai người, mà còn vào chính vận mệnh của thời gian. Chỉ cần hơi ấm của người kia, mọi nỗi bất an dường như tan biến. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai chỉ còn lại hai trái tim đang hòa chung nhịp thổn thức, trong một tình yêu không thể định nghĩa bằng lý trí, mà chỉ có thể cảm nhận bằng cả linh hồn.

Dù tương lai có ra sao... giây phút này, chính là vĩnh cửu.

Ánh lửa dần lụi, chỉ còn lại những tàn tro hồng âm ỉ. Carol khẽ rúc vào lòng hoàng tử, đầu tựa lên vai chàng, lắng nghe nhịp tim ấm áp nơi lồng ngực người mình yêu. Không gian như ngưng đọng, chỉ còn tiếng gió đêm khe khẽ lướt qua kẽ lá.

Và đêm ấy, dưới bầu trời đầy sao, giữa mảnh đất xa lạ, nàng và hắn đã tìm thấy quê hương thật sự của mình không phải một nơi chốn... mà là trong vòng tay của nhau.

Trời vừa hửng sáng. Những tia nắng đầu tiên khe khẽ xuyên qua tán lá, nhuộm vàng cả khu rừng tĩnh lặng. Tiếng chim hót líu lo trên cành như đánh thức mọi vật sau một đêm bình yên.

Carol khẽ cựa mình trong vòng tay ấm áp của hoàng tử. Nàng mở mắt, nhìn thấy gương mặt chàng đang yên giấc cạnh mình, bình thản và dịu dàng đến lạ. Khi ngủ, vẻ bá đạo đáng ghét của hắn thường ngày dường như biến mất, để lộ ra từng đường nét hoàn hảo, khiến nàng không nỡ lay chàng dậy, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn.

"Chàng ấy đẹp thật đấy... Khi ngủ, mọi vẻ bá đạo thường ngày đều tan biến. Chàng đẹp trai, xuất chúng như vậy... chắc nhiều cô gái sẽ thích chàng lắm. Nhưng chàng chỉ yêu mỗi mình em. Cảm giác thật hạnh phúc..." Carol nghĩ thầm, nụ cười dịu dàng nở trên môi.

Một lúc sau, như cảm nhận được ánh nhìn của nàng, hoàng tử khẽ động đậy rồi mở mắt. Ánh mắt cả hai chạm nhau, và mọi lời nói trở nên vô cùng ngọt ngào, bình yên đến lạ.

Hoàng tử mỉm cười, giọng còn khàn khàn vì mới tỉnh giấc:

– Nàng tỉnh rồi à... ngủ có ngon không?

Carol nhìn hoàng tử tỉnh dậy rồi ôm nàng thật chặt, nở nụ cười dịu dàng và khẽ gật đầu:

– Ừ... được chàng ôm thế này, làm sao mà không ngon được chứ? Tỉnh dậy rồi còn chưa chịu buông ra nữa, chàng muốn ôm em tới lúc nào đây?

Hoàng tử mỉm cười, giọng trầm ấm vang lên khẽ khàng bên tai nàng:

– Ta muốn ôm nàng đến suốt đời, được không? Mỗi sáng, ta thật sự không muốn buông nàng ra chút nào. Ta chỉ muốn mỗi ngày, nàng đều tỉnh dậy với nụ cười hạnh phúc và đáng yêu như thế này... có được không?

Carol đỏ mặt, nép vào lòng chàng:

– Chàng nói gì mà ngọt ngào quá vậy...

Hoàng tử khẽ thì thầm:

– Vì ta yêu nàng... nên ta muốn mỗi khoảnh khắc bên nàng đều là ngọt ngào và hạnh phúc ngập tràn.

Carol nhíu mày, hơi trêu chọc:

– Chàng thật là... miệng giờ đây như một hũ mật vậy, chẳng còn ra dáng vị hoàng tử lạnh lùng, độc đoán ngày nào nữa.

Hoàng tử bật cười, ôm nàng chặt hơn, ánh mắt long lanh ánh sáng dịu dàng:

– Nếu chỉ riêng với nàng, ta muốn mãi mãi là một hũ mật như thế... để lúc nào nàng cũng được ngọt ngào và bình yên.

Hoàng tử khẽ nghiêng đầu, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán nàng rồi nói tiếp, giọng vừa đùa vừa nghiêm túc:

– Thôi, ta phải dậy thôi. Nàng chắc cũng đói rồi. Ăn xong, chúng ta sẽ cùng nhau trở về Hattusa.

Carol mỉm cười, đôi mắt long lanh đầy tò mò:

– Chàng... hôm nay định nấu cho em món gì vậy? Nói em nghe đi mà. Lúc nào chàng nấu em đều bất ngờ hết, làm em chờ đợi mãi thôi.

Hoàng tử khẽ nghiêng đầu, nụ cười phảng phất nét kiêu ngạo nhưng giọng lại vô cùng dịu dàng:

– Công chúa của ta... hôm nay sẽ là cá nướng ăn kèm cơm cháy giòn. Đảm bảo nàng ăn xong sẽ đòi ta nấu cho mỗi ngày mất thôi.

Hoàng tử vừa tỉnh dậy liền khẽ hôn lên môi nàng, sau đó bước vào bếp, bắt tay vào chế biến những con cá mà hôm qua cả hai đã cùng nhau câu được. Động tác của chàng thuần thục, từng bước sơ chế đều cẩn thận và khéo léo. Chẳng mấy chốc, mùi thơm ngào ngạt từ gian bếp lan ra, khiến Carol ngồi chờ bên ngoài mà bụng cũng réo lên vì đói.

Carol hít một hơi thật sâu, mỉm cười thích thú:

– Thơm quá... chắc chắn ngon lắm đây.

Hoàng tử thoáng cười, mắt ánh lên vẻ tự hào:

– Nàng biết không... những món cá này ta đã học từ năm tám tuổi, khi còn lưu lạc. Khi đó ta chỉ nấu cho sư phụ ăn thôi... còn bây giờ, nàng chính là người thứ hai được ta nấu cho đấy.

Carol nếm thử, đôi mắt sáng rực vì bất ngờ:

– Ngon quá! Không thể tin được... tám tuổi mà chàng đã biết sơ chế, biết nấu ngon như thế này rồi sao? Chàng thật sự giỏi quá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: