Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 165: Tình yêu không thể níu giữ

Hoàng tử chậm rãi nói, giọng pha chút hoài niệm:

– Ở đây không có ai hầu hạ ta cả, mọi việc đều phải tự mình làm. Suốt một năm lưu lạc, ta buộc phải tự lực cánh sinh. Lúc mới đến, ta chẳng biết gì, lần đầu nấu nướng làm bếp của sư phụ rối tung cả lên. Nhưng rồi ta mày mò từng chút, từ những món dở đến mức không nuốt nổi... cho đến khi nấu được ra hương vị ngon lành như hôm nay. Cuộc đời này... vốn cho ta sinh ra trong nhung lụa, nhưng lại bắt ta trải qua gian khổ. Có lẽ đó là ý trời, để ta học được nhiều điều, gặp được cơ duyên, và để hôm nay... ta có thể nấu cho người mà ta yêu.

Carol nhìn chàng, mắt ánh lên sự ngưỡng mộ lẫn dịu dàng:

– Chàng thật giỏi. Lại tốt như vậy, càng xuất chúng như vậy... em lại càng yêu chàng nhiều hơn.

Một buổi sáng mới bắt đầu, không phải trong hoàng cung lộng lẫy xa hoa, mà trong vòng tay nhau nơi tình yêu trở thành điều quý giá nhất, giản dị mà ngọt ngào nhất. Sau bữa sáng đơn sơ nhưng ấm áp, Carol cùng hoàng tử lặng lẽ thu xếp hành trang để trở về hoàng cung. Căn nhà gỗ nhỏ nép mình dưới tán cây xanh nay đã trở thành một phần ký ức nơi nàng và hắn từng có những ngày bình yên hiếm hoi, rũ bỏ vương quyền và gánh nặng danh phận.

Hoàng tử cẩn thận gấp lại tấm chăn dày vẫn còn vương hương ấm của đêm qua, còn Carol dịu dàng tưới lên những luống rau nhỏ mà nàng chăm sóc mấy ngày nay, như một lời tạm biệt mảnh đất đã chở che cho cả hai. Không gian vẫn yên bình đến lạ... nhưng trong sâu thẳm, nàng và hắn đều hiểu: Đã đến lúc phải quay về với hiện thực đang chờ đợi.

Carol khẽ ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt hoàng tử đang dõi theo mình. Nàng mỉm cười, nhưng trong đáy mắt vẫn ánh lên nỗi bịn rịn khó giấu:

– Sắp phải rời nơi này rồi... buồn quá...

Hoàng tử tiến lại gần, vòng tay ôm lấy bờ vai nàng, giọng dịu dàng mà kiên định:

– Ừ... ta cũng tiếc lắm. Nhưng nơi này sẽ mãi ở trong tim chúng ta. Chỉ cần còn có nàng bên cạnh, thì bất cứ nơi đâu cũng sẽ trở thành chốn bình yên.

Nàng tựa đầu vào ngực chàng, đôi tay khẽ siết lại. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều lặng lẽ khắc sâu hình ảnh căn nhà gỗ nhỏ, để mang theo làm ký ức vĩnh viễn không phai.

Chuyến hành trình trở về bắt đầu từ rạng sáng hôm sau. Xe ngựa đơn sơ chính là chiếc xe đã đưa họ đến đây ngày nào lại lăn bánh trên con đường mòn giữa rừng. Trên xe chỉ có vài món đồ thiết yếu, cùng một túi thuốc nhỏ mà Carol tự chuẩn bị nàng vẫn không thôi lo lắng cho vết thương chưa lành hẳn của hoàng tử.

Hai người ngồi bên nhau trong khoang xe. Carol tựa đầu vào vai chàng, còn hoàng tử thì nắm tay nàng, ngón tay đan chặt lấy nhau như sợ một cơn gió lạ sẽ cuốn nàng đi mất.

– Trở về cung điện rồi, chàng sẽ lại bận rộn...

Hoàng tử quay sang nhìn nàng, ánh mắt nghiêm túc:

– Không ai, không điều gì, có thể khiến ta rời xa nàng. Dù là chính trị, triều đình, hay những âm mưu... trái tim ta, chỉ có một chủ nhân.

Hoàng tử cúi nhẹ xuống, bàn tay dịu dàng nâng lấy tay Carol, đặt lên đó một nụ hôn tràn đầy yêu thương và khắc khoải:

– Là nàng... Carol.

Chiếc xe ngựa lặng lẽ lăn bánh qua những ngọn đồi xanh mướt, ánh nắng xuyên qua tán lá tạo nên những đốm sáng lung linh. Dòng sông uốn lượn như dải lụa bạc phản chiếu trời cao, những cánh đồng lúa chín vàng rực rỡ trải dài vô tận như một bức tranh thiên nhiên sống động. Xa xa, mái vòm tráng lệ của cung điện Hitaito hiện lên sừng sững giữa cảnh vật, vừa oai nghiêm vừa toát lên nét lạnh lùng của một thực tại chờ đợi, chào đón hai người trở về với bao thử thách phía trước.

Trước khi trở về hoàng cung, hoàng tử dẫn Carol dạo quanh khu chợ một lúc rồi mới bước vào bên trong.

– Hitaito này, ta chưa từng có dịp dắt nàng đi tham quan chợ nơi đây. Lúc trước, ta rất muốn đưa nàng ra ngoài chơi, nhưng khi ấy nàng không yêu ta, lại luôn chống đối ta, dù ta nói thế nào nàng cũng tránh mặt, nên chưa từng có cơ hội. Dù nơi này không sầm uất bằng Ai Cập, nhưng mỗi vùng đều có nét đặc trưng riêng. Nàng thích gì, ta sẽ mua cho nàng hết.

Carol vừa bước vào chợ đã bị cuốn hút ngay. Trước mắt nàng là gian hàng trưng bày đồ cổ lạ mắt, độc đáo vô cùng. Nàng thích mê, kéo tay hoàng tử, vừa chạm vào từng món, vừa ngắm nghía, miệng không ngừng trầm trồ. Ánh mắt nàng sáng long lanh như đứa trẻ lần đầu bước vào kho báu, giọng nói ríu rít không ngừng khiến chàng chỉ biết mỉm cười nhìn nàng đầy yêu thương.

Hoàng tử nhẹ nhàng cười, lòng tràn ngập hạnh phúc khi nhìn nàng say mê giữa chốn đông người:

– Nàng vui thì ta cũng vui. Từ nay, mọi thứ của ta đều dành cho nàng.

Carol ngẩng đầu, ánh mắt đầy tin tưởng và ấm áp. Nàng ríu rít líu lo không ngừng, trong khi hoàng tử chỉ mỉm cười nhìn nàng với vẻ yêu thương.

– Izumin, nhìn kìa, những cổ vật thật tuyệt vời, độc đáo làm sao! Chàng có biết không? Sau này tất cả sẽ được trưng bày làm bảo vật quý giá tại viện bảo tàng Thổ Nhĩ Kỳ đấy. Nhưng em chỉ được chạm vào một số ít thôi, còn những bảo vật khác như cây kiếm và toàn bộ vật dụng của hoàng tộc thì đều được cất trong lồng kính để mọi người ngắm nhìn.

Carol liếc nhìn hoàng tử, nheo mắt tinh nghịch nói:

– Giống như đồ vật mà chàng đã sử dụng qua ấy nhỉ? Chắc cũng được xem là rất quý giá rồi đó!

Hoàng tử mỉm cười dịu dàng, ánh mắt chan chứa sự quan tâm:

– Vậy sao? Những đồ dùng ta sử dụng trong tương lai quý giá đến vậy sao? Nếu nàng muốn, ta sẽ dành tặng tất cả những gì ta có, để nàng có thể chạm vào, sử dụng thoải mái, không phải nhìn chúng qua lồng kính nữa. Nhưng ta tò mò muốn hỏi nàng, Thổ Nhĩ Kỳ là gì vậy? Có phải là tên một đất nước mà ta chưa từng biết đến chăng?

Carol hơi ngập ngừng, giọng nhẹ nhàng:

– Thổ Nhĩ Kỳ là tên sau này của Hitaito, cách đây khoảng ba ngàn năm. Em chỉ kể cho chàng biết bấy nhiêu thôi... Chàng biết nhiều quá, em sợ lịch sử sẽ bị đảo lộn mất.

Hoàng tử gật đầu, ánh mắt trầm tư:

– Cái tên Thổ Nhĩ Kỳ, tương lai của Hitaito, nghe thật đẹp. Ta đã hiểu rồi, ta sẽ không hỏi nàng thêm điều gì nữa. Nàng giấu ta vì điều gì chắc là vì sợ làm thay đổi mọi chuyện ở đây, cũng như trong tương lai của nàng đúng không? Nếu nàng không muốn nói, ta sẽ không ép nàng. Ta cưới nàng vì tình yêu chân thành, không toan tính, không phải vì lợi ích hay khả năng biết trước tương lai của nàng.

Hoàng tử và Carol tiếp tục dạo quanh khu chợ, nơi trưng bày những món đồ chơi dành cho trẻ em: Trống nhỏ, ngựa gỗ, kiếm giả xinh xắn, những hình nhân đủ màu sắc... Hoàng tử không ngần ngại mua hết tất cả món đồ ấy cho hai đứa con của mình.

Carol nhìn những món đồ chơi trên tay hoàng tử, cười nhẹ:

- Izumin, chàng mua đồ chơi nhiều thế này, Khenvin và Alina còn nhỏ, chàng sắp chiều hư tụi nhỏ hơn cả em rồi đấy.

Hoàng tử mỉm cười, ánh mắt chan chứa yêu thương:

- Ta và nàng đã xa nhà lâu ngày, chắc tụi nhỏ nhớ chúng ta lắm. Ta mua đồ chơi để bù đắp cho chúng. Con ta muốn gì, ta đều sẽ cho hết. Con của Izumin này sẽ không thiếu thứ gì cả.

----------------

Tại Ai Cập, Menfuisu cầm trong tay tấm thiệp mời dự lễ cưới từ hoàng tử Izumin và Carol. Trong lòng chàng dâng lên những cảm xúc thật phức tạp. Lần này, Izumin gửi lời mời với hy vọng đây sẽ là cơ hội thắt chặt liên minh giữa Hitaito và Ai Cập, củng cố tình hữu nghị bền vững, xóa bỏ những ân oán đã từng chia rẽ hai nước.

Minue tiến lại gần, nhẹ giọng hỏi:

– Bẩm bệ hạ, hoàng tử Izumin của Hitaito đã mời ngài đến dự lễ cưới của ngài ấy cùng hoàng phi Carol. Bệ hạ có dự định đến Hitaito tham dự không ạ?

Menfuisu khẽ siết chặt tấm thiệp trong tay, ánh mắt dần dần hướng ra bầu trời rộng lớn ngoài kia. Hắn nhìn về tẩm cung từng in dấu bóng dáng Carol, nơi đến nay vẫn có lính canh túc trực, y phục được chuẩn bị sẵn sàng như thể nàng sẽ trở về bất cứ lúc nào. Trong sâu thẳm, hắn vẫn ôm giữ một niềm hy vọng mong manh rằng một ngày nào đó, nàng sẽ lại bước qua cánh cửa ấy.

Nhưng rồi, Menfuisu thầm nhận ra sự thật phũ phàng: Tấm thiệp mời hôn lễ giữa nàng và Izumin là dấu chấm hết cho mọi niềm tin giả tạo mà hắn từng níu giữ. Hắn không còn đủ sức tự dối lòng mình nữa.

Sau một hồi suy tư, Menfuisu lấy hết can đảm nói:

– Ta sẽ không đến dự đám cưới nàng và hoàng tử Izumin. Quà cưới ta đã chuẩn bị từ lâu rồi, ngươi hãy thay ta đến tham dự. Ta còn nhiều việc quan trọng trong triều, không thể đi xa được. Hãy chuyển lời ta đến nàng rằng, ta xin lỗi không thể đối diện nàng thêm lần nữa, nhưng ta chúc nàng một đời bình an và hạnh phúc. Kêu nàng yên tâm, đừng lo cho ta; ta không yếu đuối vì tình yêu mà gục ngã đâu. Quãng đời còn lại, ta sẽ trị vì Ai Cập phồn thịnh, như ta từng ước nguyện và đã từng nói với nàng về tương lai Ai Cập tươi sáng đó.

Menfuisu nhìn về phía kinh đô Ai Cập nơi hắn từng mơ dời đô cùng nàng, nhưng giờ chỉ còn là ký ức sót lại giữa hai người.

Còn ở nơi khác, sau một vòng dạo chơi, hoàng tử đưa Carol trở về hoàng cung.

Giờ đây, khi cánh cổng hoàng cung rộng mở trước mắt, nàng và hắn cùng bước vào, tay trong tay, trái tim hòa làm một.

Tiếng vó ngựa vang rộn ràng khắp sân thành. Cổng chính hoàng cung từ từ mở ra, tiếng kèn đồng rền vang trang nghiêm. Binh lính xếp hàng ngay ngắn, các quan lại lần lượt quỳ xuống hành lễ khi hoàng tử tiến vào.

Trở về hoàng cung, Carol và hoàng tử lại tất bật chuẩn bị cho lễ thành hôn một sự kiện trọng đại không chỉ mở ra chương mới trong cuộc đời nàng và hắn, mà còn thắp sáng niềm hy vọng và tình yêu vĩnh cửu giữa hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: