Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 166: Chuẩn bị cho hôn lễ

Hoàng tử ngày đêm đích thân kiểm tra, rà soát từng ngóc ngách trong hoàng cung, bố trí canh phòng nghiêm ngặt, không để sót bất kỳ chi tiết nào. Hắn tuyệt đối không cho phép sơ suất nào gây nguy hiểm hay biến cố cho hôn lễ. Ngày trọng đại này, hắn đã chờ đợi quá lâu để có thể cưới nàng làm vợ.

– Rà soát kỹ toàn bộ hoàng cung, đặc biệt từ điện thờ Thần Bão đến chính điện, cả phòng tân hôn. Mỗi vị trí phải bố trí trọng binh canh giữ nghiêm ngặt! Mấy ngày này các ngươi hãy mở mắt thật to mà canh chừng! Chỉ cần sơ suất dù là nhỏ nhất... ta sẽ không tha thứ. Ai để xảy ra sai sót, lập tức... mất đầu! Rõ chưa?

Đám thuộc hạ hiểu rõ tầm quan trọng của lễ hôn lần này đối với hoàng tử. Ngài đã trải qua biết bao gian khó mới có được người con gái ấy, nên bất kỳ sơ suất nào cũng có thể trả giá bằng mạng sống.

– Vâng, thưa hoàng tử!

Ngoài việc ráo riết rà soát khắp hoàng cung và bố trí trọng binh canh giữ, hoàng tử còn đích thân lập danh sách khách mời, chỉ đạo các nghi lễ tẩy rửa, chuẩn bị y phục, chọn lựa trang sức cùng trang phục lộng lẫy nhất dành cho người mình yêu thương.

Carol cũng chẳng hề nhàn rỗi hơn. Dù chưa quen với các nghi thức hôn lễ hoàng gia phức tạp, nàng chăm chỉ tuân theo từng chỉ dẫn: Đo đạc y phục, tham gia các nghi lễ chuẩn bị trước ngày trọng đại, bận rộn suốt ngày cho hôn lễ sắp diễn ra.

Vì quá bận rộn với những chuẩn bị gấp rút, hoàng tử và Carol ít khi gặp nhau. Họ chỉ có thể trao đổi những khoảnh khắc ngắn ngủi trong đêm, khi mọi công việc tạm lắng, dưới ánh trăng mờ ảo và yên bình.

Khi mọi việc chuẩn bị cho hôn lễ đã hoàn tất và hắn cảm thấy hài lòng, hoàng tử liền tranh thủ thời gian đến bên nàng. Nếu nàng cần điều gì, hắn sẽ dốc lòng trao cho nàng tất cả. Bàn tay rắn rỏi của hắn siết chặt tay Carol, cùng nàng bước vào đại sảnh tráng lệ, nơi rực rỡ ánh sáng và được trang hoàng lộng lẫy. Trước mắt họ là vô số y phục tinh xảo cùng những món trang sức quý giá, tất cả đang chờ để nàng tha hồ lựa chọn.

Hoàng tử mỉm cười, ánh mắt dịu dàng dõi theo từng cử chỉ mềm mại của nàng. Giọng chàng trầm ấm, mang theo cả sự cưng chiều lẫn tự hào:

– Carol... giữa tất cả những bộ y phục và trang sức nơi đây, nàng thích bộ nào, món nào thấy đẹp thì cứ nói với ta. Dù là gì đi nữa... ta cũng sẽ trao tất cả cho nàng.

Carol đứng lặng giữa không gian xa hoa lộng lẫy. Những bộ váy thêu dệt tinh xảo, từng món trang sức vàng bạc óng ánh phản chiếu ánh sáng khiến nàng vừa choáng ngợp vừa bối rối. Trước sự chuẩn bị quá mức hoàn mỹ cho lễ cưới, nàng khẽ cúi đầu, giọng run run đầy ngập ngừng:

– Bộ nào cũng đẹp... cũng lộng lẫy cả... Em thật sự không biết phải chọn cái nào. Lễ cưới hoàng gia... em không biết phải chuẩn bị cầu kỳ, sa hoa đến nhường này...

Hoàng tử khẽ lắc đầu, nụ cười hiền dịu thoáng hiện trên môi. Chàng đặt tách trà xuống bàn, rồi bước chậm rãi về phía Carol. Ánh mắt chàng lướt qua từng bộ y phục, từng món trang sức lộng lẫy, như đang cân nhắc thật kỹ lưỡng. Sau một hồi, hoàng tử tự tay lựa ra vài bộ váy mang vẻ tinh tế, thanh nhã, những món trang sức nhẹ nhàng nhưng quý phái, tất cả đều tôn lên vẻ dịu dàng và trong sáng vốn có của nàng.

Hoàng tử quay lại, ánh mắt chan chứa yêu thương, giọng nói vừa dịu dàng vừa kiên định:

– Những bộ y phục này, ta đã chọn sao cho hợp với khí chất dịu dàng của nàng. Nàng thấy thế nào? Có đẹp không?

Carol khẽ mỉm cười, ánh mắt long lanh:

– Rất đẹp. Chàng thật có mắt thẩm mỹ, lựa chọn cái nào em cũng thích.

Hoàng tử đưa tay khẽ vuốt mái tóc nàng, nụ cười dịu dàng nở trên môi:

– Carol à... chúng ta đã từng nên duyên một lần, đã là vợ chồng từ lâu, nên chẳng còn gì phải e ngại. Mọi thứ của ta đều là của nàng. Nàng muốn vầng trăng trên cao, ta cũng sẽ hái xuống cho nàng. Nàng chỉ cần nói, ta sẽ làm tất cả vì nàng.

Carol mỉm cười, ánh mắt chan chứa yêu thương:

– Em không ngại đâu... chỉ là có quá nhiều thứ khiến em bối rối, không biết nên chọn thế nào. Những ngày này, nghi thức ở Hitaito phức tạp quá, em cũng thấy mệt. Chắc chàng cũng vậy, đúng không?

Hoàng tử khẽ lắc đầu, ánh mắt càng thêm dịu dàng, sâu lắng:

– Ta thì thật sự không mệt chút nào. Được tự tay chuẩn bị, được lựa chọn từng thứ để cưới người con gái ta yêu... làm sao ta thấy mệt được chứ? Dù có làm nhiều hơn thế, ta vẫn cảm thấy chưa đủ. Nhưng ta biết nàng chưa quen với những nghi thức rườm rà của hoàng gia, ta biết nàng đã mệt... Vậy nên hãy để ta gánh những phần nặng nề nhất. Nàng chỉ cần mỉm cười thôi, còn lại cứ để ta lo.

Hoàng tử khẽ nắm lấy bàn tay nàng, siết chặt như muốn gửi gắm tất cả tình yêu và sự chờ đợi:

– Hôn lễ này, ta đã đợi từ rất lâu. Nếu có bất kỳ sơ suất nào... ta sợ rằng mình sẽ không thể chịu nổi.

Carol ngoan ngoãn gật đầu, nghe theo lời hoàng tử. Nàng bước vào thử từng bộ y phục cùng những món trang sức, vương miện mà chính tay chàng lựa chọn, kiểm tra xem có vừa vặn hay cần chỉnh sửa gì không. Mỗi lần nàng thay xong một bộ, ánh mắt hoàng tử lại sáng rực, dõi theo nàng không rời.

Giọng trầm ấm của hoàng tử vang lên:

– Vợ ta... dù mặc gì cũng đẹp cả. Mỗi lần nhìn nàng như thế, ta đều không thể rời mắt.

Carol đỏ mặt, khẽ đáp:

– Chàng thật khéo nói lời ngọt ngào. Em nào có đẹp như chàng nói đâu.

Hoàng tử khẽ bật cười, ánh mắt như phủ đầy thương yêu. Chàng bước lại gần, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên để nàng không cúi mặt né tránh:

– Không... nàng còn đẹp hơn cả lời ta có thể nói. Vẻ đẹp ấy không chỉ ở y phục hay trang sức, mà ở chính con người nàng. Mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt của nàng... đều khiến ta say đắm.

Carol tim đập rộn ràng, hai gò má ửng hồng, nàng khẽ lắc đầu:

– Chàng lúc nào cũng nói những lời khiến em bối rối.

Hoàng tử mỉm cười, ánh mắt chan chứa chân thành. Chàng khẽ nghiêng người, thì thầm bên tai nàng, giọng trầm ấm, dịu dàng nhưng kiên định:

– Ta chỉ nói sự thật. Trong mắt ta... nàng luôn là người xinh đẹp nhất, không ai có thể sánh bằng. Trong đời này, ta đã gặp biết bao cô gái, nhưng không ai trong số họ có thể sánh bằng nàng. Ta muốn cả thế giới biết rằng nàng chính là hoàng hậu của ta. Nàng là duy nhất... và luôn là duy nhất trong lòng ta.

Carol mỉm cười, gật đầu. Trái tim nàng tràn đầy ấm áp và bình yên. Nàng biết, mình đã chọn đúng người để cùng đi hết con đường hạnh phúc vô tận này.

Sau khi lựa chọn xong, hoàng tử nhẹ nhàng bế Carol vào phòng nghỉ. Giọng chàng dịu dàng, như một lời hứa êm đềm:

– Nàng mệt thì ngủ đi... ta sẽ luôn ở bên, che chở và bảo vệ nàng.

Nằm xuống, chàng kéo nàng vào vòng tay ấm áp, ôm trọn Carol như muốn bao bọc cả thế giới cho nàng, để nàng cảm nhận được sự bình yên và an toàn tuyệt đối.

Đêm trước ngày hôn lễ, theo nghi thức và truyền thống của Hitaito, cô dâu không được phép gặp chú rể. Vì lẽ đó, hoàng tử đành để Carol ở phòng riêng, tạm xa nhau một đêm.

Thế nhưng, Izumin trằn trọc suốt đêm, không sao chợp mắt. Trong lòng chàng dâng trào niềm hân hoan khó tả, xen lẫn chút hồi hộp, khi nghĩ đến việc chỉ ngày mai thôi, nàng sẽ chính thức trở thành vợ chàng.

Nhưng niềm vui ấy lại kèm theo một khoảng trống khó chịu. Chỉ một đêm xa nàng thôi, không được ôm nàng trong vòng tay, đã khiến chàng cảm thấy trống trải và lạc lõng. Từ lâu, Izumin đã quen với hơi ấm và nhịp thở dịu dàng của nàng bên cạnh. Chỉ khi có nàng trong vòng tay, chàng mới thực sự ngủ yên giấc, còn giờ đây, cả đêm chàng chỉ nằm lặng, lắng nghe tiếng tim mình đập, đợi bình minh đến thật nhanh.

Hoàng tử không thể nào chịu nổi nỗi nhớ đang dày vò, liền lập tức bước sang tẩm cung của Carol. Chàng không chút do dự, thản nhiên trèo lên giường và ôm nàng vào lòng, tự nhiên như thể đó là điều vẫn diễn ra mỗi đêm.

Carol vốn đang trằn trọc, khó lòng chìm vào giấc ngủ. Thiếu vắng hơi ấm quen thuộc của chàng khiến trái tim nàng cứ bồn chồn, bất an. Và rồi, ngay khoảnh khắc hoàng tử nằm xuống, vòng tay siết chặt lấy nàng, nàng lập tức nhận ra hơi thở, nhịp tim và vòng ôm ấy, cả đời này nàng chẳng thể nào lẫn lộn được.

Carol khẽ trách, giọng vừa ngạc nhiên vừa bất lực:

– Không phải mọi người đều nói, trước hôn lễ em và chàng không được gặp nhau hay ngủ cùng sao? Vậy mà chàng còn dám qua đây ôm em thế này à?

Hoàng tử siết nàng chặt hơn, giọng khàn khàn vì mệt nhưng vẫn đượm đầy nỗi nhớ nhung:

– Ta ngủ một mình... buồn lắm, lại cô đơn nữa. Ta nhớ nàng đến mức mất ngủ, chịu không nổi nữa rồi. Mấy cái quy tắc, định kiến đó... bỏ hết đi. Giờ ta chỉ muốn được ngủ cùng nàng, ôm nàng như thế này thôi... mặc kệ tất cả.

Carol lắc đầu, bất lực trước hoàng tử ngày càng giống một đứa trẻ bám lấy nàng không rời:

– Chàng thật là... chẳng ai như chàng cả.

Hoàng tử nghiêng đầu, ánh mắt kiên định nhưng giọng lại pha chút nũng nịu:

– Ừ, không ai giống ta cả. Ta muốn mình là duy nhất, là người đặc biệt nhất trong lòng người con gái ta yêu. Hôm nay, nàng cho ta ngủ ở đây nhé. Còn nếu nàng không cho... thì ta cũng mặc kệ, ta vẫn cứ ôm nàng thế này, không đi đâu hết.

Carol khẽ chớp mắt, rồi mỉm cười nhẹ:

– Izumin... em nói thật, không có chàng, em cũng khó ngủ lắm. Em cũng nhớ chàng... nhớ vòng tay ấm áp của chàng.

Carol thở dài, giọng dịu dàng nhưng kiên quyết:

– Nhưng chúng ta vẫn phải tuân theo nghi thức. Cứ thế này... em thấy không ổn chút nào. Nghe em đi, chàng về phòng, cố gắng ngủ một mình một đêm thôi. Ngày mai, em đã là vợ chàng rồi, còn thiếu gì những tháng ngày bên nhau đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: