Chương 167: Giây phút trước hôn lễ
Thế nhưng hoàng tử lại siết nàng chặt hơn, kiên quyết không buông:
– Không đi! Ta đã nói rồi, mặc kệ cái nghi thức vớ vẩn đó. Nàng đã là vợ ta từ lâu, ta là hoàng tử, ta có quyền thay đổi tất cả. Đêm nay, ta nhất định sẽ ngủ cùng nàng.
Giọng hoàng tử pha chút ủy khuất, như vừa trách móc vừa làm nũng:
– Ta mệt lắm rồi... cả ngày lo chuẩn bị hôn lễ, nàng chẳng đoái hoài đến ta. Nàng không còn yêu và lo lắng cho ta nữa sao? Nàng không thấy ta đáng thương lắm sao, vậy mà còn định đuổi ta đi. Nàng lúc nào cũng nói yêu ta, thương ta... thế mà bây giờ lại đối xử với ta như vậy à?
Carol thật sự không thể tin nổi vị hoàng tử lạnh lùng ngày nào giờ lại có thể làm nũng trắng trợn đến thế. Sự giận dỗi pha lẫn chút ủy khuất của chàng khiến nàng chẳng thể không mềm lòng mà thỏa hiệp:
– Thôi... em chỉ nói vậy thôi. Em yêu chàng, lo cho chàng mà. Nếu chàng đã muốn vậy... thì đêm nay, chàng cứ ở lại đây ngủ đi.
Nghe Carol đồng ý, hoàng tử lập tức rạng rỡ, siết chặt nàng vào lòng, giọng đầy mãn nguyện:
– Carol... nàng ngoan lắm. Ôm ta đi, giờ ta chỉ muốn ôm và hôn nàng thôi.
Chưa kịp để Carol phản ứng, hoàng tử đã bá đạo vòng tay ra sau gáy nàng, kéo sát lại và trao cho nàng một nụ hôn thật lâu nồng cháy nhưng cũng vô cùng dịu dàng, triền miên không dứt. Carol đã quá quen với những nụ hôn bất ngờ, có phần bất chấp của chàng. Hắn chưa bao giờ báo trước, luôn chọn những khoảnh khắc nàng không đề phòng: Lúc nàng đang dỗ dành hắn khi giận, khi hắn vừa làm nũng xong... rồi bất thình lình cướp lấy môi nàng như vậy.
Hắn tham lam tận hưởng từng chút mật ngọt từ đôi môi nàng, lưỡi quấn lấy lưỡi, hơi thở hòa quyện, để mặc hơi ấm và vị ngọt ấy lan tràn khắp tâm trí. Chỉ khi đã thỏa mãn, hắn mới chịu buông ra, hắn lại kéo Carol vào lòng, ôm thật chặt rồi nhắm mắt ngủ say, bình yên như một đứa trẻ.
Còn Carol, trước sự ngang ngược và bá đạo ấy, chỉ có thể ngoan ngoãn, không cách nào chống cự, dù trong lòng vừa bất lực vừa rung động.
Sáng hôm sau ngày thành hôn của hoàng tử và Carol, cũng là ngày mà hắn đã mong chờ suốt bao năm dài cuối cùng đã đến. Khi tỉnh giấc, cảm giác lâng lâng tràn ngập trong lồng ngực, bàn tay hắn siết nàng chặt hơn như muốn giữ lại từng khoảnh khắc, để chắc chắn rằng đây không phải là mơ.
Carol khẽ mở mắt, ánh nhìn dịu dàng chạm vào ánh mắt hắn. Nụ cười rạng rỡ trên môi nàng tựa ánh ban mai nhẹ nhàng, ấm áp, tràn đầy hy vọng và yêu thương.
Hắn biết rõ, tất cả trước mắt đều là thật. Dù trước kia nàng và hắn đã từng thành hôn, nhưng khi ấy nàng chưa thực sự yêu và chấp nhận hắn. Còn lần này, nàng đã tự nguyện chọn yêu, chọn làm vợ hắn, ở bên hắn trọn đời. Niềm hạnh phúc dâng đầy trong tim, đong đầy sự viên mãn và ấm áp, đến mức không lời nào có thể diễn tả hết.
Hoàng tử nhẹ nhàng đỡ Carol ngồi dậy, ánh mắt không rời khỏi nàng, giọng nói tràn đầy yêu thương:
– Nàng để ta kẻ mày cho nàng nhé. Ta thấy bà Mura thường làm cho nàng, ta cũng học được chút ít. Ta muốn tự tay làm điều gì đó cho vợ ta, để Carol của ta trở thành cô dâu xinh đẹp và lộng lẫy nhất, đứng bên cạnh ta trong ngày cưới.
Carol cũng gật đầu, đồng ý để hoàng tử kẻ mày cho mình:
– Để xem hoàng tử Izumin trong lòng em lần đầu kẻ mày sẽ như thế nào.
Hoàng tử thấy nàng đồng ý thì mỉm cười hài lòng, nhẹ nhàng bế nàng đến bàn trang điểm. Hắn mở chiếc hộp gỗ, lấy ra cây kẻ mày, đôi mắt chăm chú quan sát gương mặt nàng. Khóe môi khẽ cong, hắn tỉ mỉ nâng cây bút, bắt đầu cẩn thận kẻ từng nét mày cho nàng, như thể đang nâng niu một báu vật.
Chẳng bao lâu, bà Mura bước vào. Đôi mắt bà khẽ mở to, ngạc nhiên khi thấy hoàng tử đang say mê tỉ mỉ kẻ từng nét mày cho Carol. Bà chưa từng thấy hoàng tử tận tụy đến vậy, làm tất cả chỉ vì một người con gái và người đó chính là Carol.
Sau một hồi, hoàng tử hoàn thành, từng đường nét mày được kẻ tỉ mỉ, ngay ngắn đến mức gần như hoàn hảo, không chỗ nào có thể chê được.
Hoàng tử khẽ nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên vẻ chờ đợi:
– Ta vẽ kẽ xong rồi này, nàng xem đi. Đây là lần đầu ta vẽ đó... đẹp không? Đây là lần đầu ta vẽ, ta sợ không đẹp bằng các tỳ nữ hay bà Mura từng kẻ cho nàng.
Carol mỉm cười, giọng nhẹ nhàng đầy yêu thương:
– Chàng vẽ rất đẹp. Em cảm ơn chàng vì yêu em mà biết hết mọi điều. Chàng là người chồng hoàn hảo nhất mà cả đời em có được. Em biết ơn trời đất đã cho em đến bên chàng.
Hoàng tử ôm chặt nàng, giọng ấm áp như sưởi ấm lòng người:
– Nếu nàng thích, từ nay mỗi sáng thức dậy, ta sẽ là người kẻ mày cho nàng.
Carol gật đầu hạnh phúc, vòng tay ôm chặt hoàng tử vào lòng.
Bà Mura đứng bên cạnh, mỉm cười lặng lẽ, lòng tràn ngập niềm vui khi thấy đôi trẻ hạnh phúc bên nhau như vậy.
Lúc này, hoàng tử cũng nhận ra bà Mura đã bước vào. Hắn ý thức được đã đến lúc phải rời đi để chuẩn bị thay y phục tân lang cho lễ cưới.
Trước khi bước ra khỏi tẩm điện của Carol, hắn quay lại, ánh mắt chan chứa sự quan tâm, giọng dặn dò trầm ấm nhưng kiên quyết:
– Bà Mura, những việc còn lại ta giao hết cho ngươi. Hãy chuẩn bị trang điểm và thay cho nàng bộ y phục đẹp nhất, lộng lẫy nhất. Ta muốn hoàng tử phi của ta trở thành cô dâu xinh đẹp nhất hôm nay.
Bà Mura cúi đầu kính cẩn đáp:
– Vâng, hoàng tử. Thần sẽ chuẩn bị cho hoàng tử phi thật cẩn thận, chu đáo, đúng như lời ngài căn dặn.
Hoàng tử gật đầu rồi quay về tẩm điện của mình, nơi các gia nhân đã chuẩn bị sẵn sàng để thay y phục tân lang cho chàng. Bộ trang phục đỏ rực rỡ, đính những đường thêu tỉ mỉ bằng chỉ vàng óng ánh, từng họa tiết đều tinh xảo đến mức khó rời mắt. Mái tóc bạch kim của chàng, dưới ánh sáng, càng thêm rực rỡ, tôn lên khí chất vương giả, cao quý không ai sánh kịp.
Khi các gia nhân chỉnh lại từng nếp áo, nụ cười hạnh phúc khẽ nở trên môi hoàng tử. Trong đầu chàng thoáng hiện lên hình ảnh Carol trong bộ y phục cô dâu Ai Cập khi kết hôn cùng Menfuisu, rồi cả lễ cưới Troia với chàng... nhưng tất cả chỉ là những mảnh ký ức nhạt phai. Giờ đây, trong tim chàng, chỉ có một hình ảnh duy nhất cô dâu của hôm nay, người con gái mà chàng yêu thương, trân trọng và nguyện gìn giữ suốt đời.
Hoàng tử đã chuẩn bị xong, đứng nơi đại sảnh, ánh mắt không rời hướng về lối ra, lòng nóng lòng mong giây phút thiêng liêng ấy mau đến. Chỉ cần khoảnh khắc này xảy ra, nàng sẽ chính thức trở thành vợ hắn, và từ đây sẽ không còn bất cứ lý do hay sức mạnh nào có thể chia cách họ.
Bên trong, Carol được bà Mura chăm chút đến từng đường kẻ mắt, từng lọn tóc, tất cả đều hoàn hảo không tì vết. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, bà Mura đích thân dìu nàng bước ra.
Ánh sáng tràn vào, hắt lên mái tóc vàng óng ả của Carol, khiến nó lấp lánh như những sợi tơ được dệt từ nắng sớm. Đôi mắt nàng xanh thẳm, sâu và trong như đại dương, ẩn chứa vẻ dịu hiền cùng sự thuần khiết khiến người đối diện phải si mê. Bộ y phục tân nương đỏ rực, thêu chỉ vàng tinh xảo, ôm trọn những đường nét mềm mại của nàng, làm làn da trắng mịn càng thêm nổi bật, tỏa ra thứ khí chất thanh cao, rạng ngời.
Khi Carol bước ra, ánh nhìn của hoàng tử lập tức chạm vào nàng, rồi không thể rời đi nữa. Trong mắt hắn, nàng không chỉ là một mỹ nhân nàng là nữ thần, là hình bóng duy nhất mà cả đời hắn nguyện bảo vệ. Nàng vốn đã đẹp, nhưng trong giây phút này, trong bộ lễ phục cưới lộng lẫy, nàng như một tiên nữ vừa bước ra từ bức họa hoàn mỹ, khiến trái tim hắn như ngừng đập.
Hoàng tử bước tới, nắm chặt tay Carol, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười ấm áp:
– Nàng đẹp lắm... hoàng tử phi của ta. Chúng ta mau vào điện thờ thần Bão thôi, mọi người đợi chúng ta lâu lắm rồi.
Carol khẽ mỉm cười đáp lại:
– Chàng cũng đẹp thật.
Dưới ánh mắt dõi theo của muôn người, Carol để mặc cho hoàng tử nắm tay mình, cùng sánh bước vào điện thờ thần Bão. Bên trong, quan khách, các vị đại thần, cùng quốc vương và hoàng hậu đã đứng trang nghiêm, chờ đợi khoảnh khắc thiêng liêng và đẹp đẽ nhất của cả hai.
Buổi thành hôn lộng lẫy của hoàng tử và Carol diễn ra giữa không gian uy nghi của điện thờ nơi linh thiêng bậc nhất của Hitaito. Ánh sáng rực rỡ từ hàng trăm ngọn đuốc và đèn dầu phản chiếu lên những bức phù điêu cổ kính, khiến cả đại điện như khoác lên tấm áo vàng óng huy hoàng. Tiếng nhạc lễ ngân vang, hòa cùng tiếng trống rộn ràng và lời hát cầu chúc của các tư tế, khiến bầu không khí tràn ngập niềm hân hoan.
Trên điện lễ, quan quân đứng thành hàng ngay ngắn hai bên, ánh mắt chăm chú hướng về đôi tân lang tân nương đang thực hiện nghi thức. Hoàng tử tuấn lãng, ôm trong tay tân nương dịu dàng, xinh đẹp, như một cặp kim đồng ngọc nữ hạ phàm. Carol, trong bộ y phục cô dâu rực rỡ, bước chậm rãi trên tấm thảm dài giữa điện; mái tóc vàng óng dưới vương miện quý giá lấp lánh tựa ánh mặt trời. Hoàng tử Izumin, trong bộ y phục tân lang uy nghi, ánh mắt không rời nàng dù chỉ một khắc, như muốn khắc sâu từng giây phút này vào tim.
Khoảnh khắc họ sánh bước vào, mọi ánh nhìn trong điện thờ thần Bão lập tức bị thu hút. Ánh mắt ngưỡng mộ và tán thán dõi theo từng bước đi của cặp đôi. Trước mắt mọi người là một đôi trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa đến hoàn hảo: Chàng tuấn mỹ, đường bệ; nàng kiều diễm, dịu dàng. Họ cùng nhau tiến lên, như một bức tranh sống động giữa không gian trang nghiêm và rực rỡ ấy.
Xung quanh, tiếng xì xào trầm trồ vang lên khắp nơi, ai nấy đều không giấu nổi sự ngưỡng mộ:
– Hoàng tử và hoàng tử phi đẹp thật, đúng là cặp đôi đẹp nhất mà ta từng thấy.
– Hoàng tử đã chờ đợi bao năm, cuối cùng cũng đạt được mong ước cưới được người ngài yêu làm vợ.
– Chúng ta có được con gái của nữ thần rồi, đất nước ta nhất định sẽ hưng thịnh, giàu mạnh hơn.
– Nhìn hoàng tử kìa, vẻ lạnh lùng ít cười còn đâu... giờ ngài ấy cười nhiều đến vậy. Chưa bao giờ ta thấy ngài ấy cười đẹp như thế, khác hẳn với vẻ nghiêm khắc thường ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com