Chương 169: Đêm tân hôn
Giữa đại sảnh, bàn tiệc dài bất tận được phủ khăn gấm đỏ, trên bày đầy những món ăn tinh mỹ nhất của cả hai vương quốc: Bánh mật ong Ai Cập, thịt nướng tẩm gia vị phương Đông, cá hồi ướp thảo mộc từ vùng biển phương Bắc, cùng rượu vang ngọc thạch chỉ mở ra trong các dịp trọng đại. Hương thơm của thức ăn quyện cùng mùi hoa lan trắng và trầm hương, khiến không gian vừa ấm áp vừa sang trọng.
Hoàng tử Izumin và Carol ngồi ở vị trí tôn quý, phía trên là quốc vương và hoàng hậu đang bế trên tay là tiểu công chúa cùng tiểu hoàng tử. Bên dưới, dàn nhạc cung đình cất lên "Khúc ca hợp nhất" khúc nhạc thiêng liêng chỉ dành cho hôn lễ hoàng gia. Ánh sáng từ muôn ngọn đuốc rực rỡ phản chiếu trên vương miện của Carol và hoàng tử, khiến chúng tỏa sáng huy hoàng như được chính các vị thần ban phúc lành.
Các quan lại, tướng lĩnh, quý tộc lần lượt nâng ly chúc tụng:
– Chúc hoàng tử và hoàng tử phi trăm năm hòa hợp, vạn đời thịnh trị!
Izumin khẽ nghiêng người sang, tay nắm lấy tay nàng dưới bàn, giọng trầm ấm chỉ đủ để nàng nghe:
– Hôm nay, dù có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn, ta vẫn chỉ muốn ngắm nàng thôi.
Carol khẽ cười, ánh mắt long lanh phản chiếu ánh đuốc, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Tiếp đó, các nghệ nhân bắt đầu trình diễn: Vũ công Hitaito xoay vòng trong những điệu múa đầy uy lực, xen lẫn các vũ nữ Ai Cập mềm mại như dòng sông Nile, tạo nên sự giao hòa của hai nền văn hóa. Mỗi khi điệu trống vang lên, những dải lụa và chuông bạc trên trang phục vũ công lại ngân lên như tiếng gió từ sa mạc xa xôi.
Bữa tiệc kéo dài đến tận đêm khuya. Khi ánh trăng tròn vươn lên đỉnh trời, pháo hoa lộng lẫy được bắn lên từ sân thượng cung điện, ánh sáng rực rỡ phản chiếu xuống sông Euphrates phía xa. Hoàng tử đứng bên Carol, cánh tay choàng qua vai nàng, khẽ thì thầm:
– Carol... từ giờ, mỗi khoảnh khắc đẹp nhất của Hitaito, ta đều muốn nàng là người chứng kiến bên cạnh ta.
Carol tựa vào vai hắn, đáp khẽ:
– Chỉ cần có chàng, bất cứ nơi đâu cũng sẽ là nơi đẹp nhất.
Và giữa tiếng nhạc du dương, tiếng pháo hoa nở rộ trên nền trời, cả hai cùng nhau ngắm nhìn tương lai vừa bắt đầu tương lai của một tình yêu đã được thần linh chúc phúc.
Sau khi nghi thức kết thúc, hoàng tử tự tay dìu Carol bước xuống những bậc đá. Mỗi bước đi, ánh mắt chàng không rời khỏi nàng, tràn đầy sự nâng niu và niềm hạnh phúc khó giấu. Giữa lễ cưới rực rỡ ánh đèn, vang vọng tiếng nhạc và muôn lời chúc tụng, hoàng tử Izumin nắm chặt tay Carol, cùng nàng trở về tẩm cung. Ngoài kia, ánh trăng phủ xuống những vòm cung điện nguy nga, làn gió đêm khẽ mang theo hương thơm ngọt ngào của những đóa hồng đỏ rực, như cũng gửi lời chúc phúc cho đôi uyên ương. Trong tim hoàng tử, Carol không chỉ là hoàng tử phi, mà còn là người con gái duy nhất chàng nguyện dâng hiến trọn vẹn trái tim mình.
Hoàng chưa vội rời đi. Hắn vẫn nắm tay nàng, như thể sợ nếu buông ra, nàng sẽ biến mất.
Hoàng tử hỏi khẽ, giọng đầy quan tâm.
– Nàng mệt không?
Carol khẽ lắc đầu, mỉm cười. Nụ cười ấy khiến hắn cảm thấy mọi vinh quang, quyền lực, hay chiến thắng ngoài kia đều chẳng thể sánh bằng.
Trước khi rời đi, hoàng tử vẫn kịp cúi xuống, hơi thở phả nhẹ bên tai nàng, giọng trầm ấm thì thầm:
– Nàng chờ ta nhé. Ta chỉ ra ngoài tiếp khách một lát thôi, nàng cứ nghỉ ngơi, không cần ra tìm ta. Chỉ nghĩ đến việc lát nữa được ôm nàng trong vòng tay... ta đã thấy hạnh phúc vô cùng.
Hoàng tử rời khỏi tẩm điện, nhưng ánh mắt vẫn ngoái lại nhìn nàng đến giây cuối cùng, mang theo sự si mê và quyết tâm khắc sâu vào lòng rằng, từ nay, không gì có thể chia rẽ nàng và hắn nữa.
Trong đêm tân hôn, căn phòng của Carol và hoàng tử được trang hoàng lộng lẫy hơn bất kỳ ngày nào trước đó. Hàng trăm ngọn nến lung linh tỏa sáng, ánh vàng phản chiếu lên những dải lụa mềm rủ xuống, hòa cùng sắc hoa tươi ngập tràn khắp không gian. Trên chiếc giường rộng trải ga lụa mịn màng, vô số cánh hồng đỏ được rải khắp, tỏa hương ngọt ngào, dìu dặt. Ánh sáng từ những chiếc đèn vàng phủ lớp vải mỏng khiến cả căn phòng chìm trong sắc ấm áp, mơ hồ và lãng mạn như chốn tiên cảnh.
Bà Mura đích thân chọn cho Carol một bộ y phục mềm nhẹ bằng lụa trắng, thêu hoa văn tinh xảo bằng chỉ vàng, càng làm tôn lên làn da trắng mịn và mái tóc vàng óng. Bà khẽ mỉm cười:
– Hôm nay, hoàng tử phi đẹp đến mức không ai có thể rời mắt.
Carol hơi cúi đầu, má ửng hồng, trái tim vẫn đập nhanh khi nhớ lại lời thề của hoàng tử trước bàn thờ thần linh.
Hoàng tử ra ngoài tiếp khách một lát thì gặp Minue. Hắn nhận thấy Menfuisu không có mặt, điều đó khiến chàng hiểu rằng, dù có buông bỏ, Menfuisu cũng sẽ không thể chấp nhận việc Carol nắm tay và kết hôn với người khác.
– Bẩm hoàng tử, đây là quà cưới mà Pharaoh dành tặng cho hôn lễ ngày hôm nay của ngài và hoàng tử phi. Ngài ấy chúc ngài trăm năm hạnh phúc. Ngài ấy ngỏ lời xin lỗi, vì không thể đến dự, mong ngài thứ lỗi.
Minue từ từ đưa ra một văn kiện:
– Đây là hiệp ước liên minh, mong Hitaito và Ai Cập luôn giữ hòa bình và hợp tác lâu dài.
Hoàng tử nói:
– Dù Pharaoh Menfuisu không thể đến dự hôn lễ của ta và Carol, thật đáng tiếc, nhưng có lời chúc của hắn và hiệp ước này, ta cũng thấy rất vui. Hitaito và Ai Cập sẽ mãi mãi là bạn, thắt chặt mối quan hệ bền chặt.
Sau khi tiếp khách một lúc, hoàng tử trở về phòng để thay y phục tân lang. Phía ngoài phòng tân hôn, Izumin khoác trên vai tấm áo choàng trắng tinh khôi, vừa uy nghi, vừa mạnh mẽ, chuẩn bị cho buổi tối mà chàng sẽ cùng nàng trải qua đêm tân hôn ngọt ngào. Nhưng nổi bật hơn cả trang phục, chính là ánh mắt chàng chan chứa mong đợi, rực lửa khi nghĩ tới khoảnh khắc được ôm nàng trong vòng tay.
Hắn vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, đã thấy Mura cung kính lui ra. Không gian giờ đây chỉ còn lại hắn và Carol. Hắn tiến lại gần, từng bước một, như sợ cảnh trước mắt là giấc mơ sẽ tan biến.
Izumin tiến lại gần, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt lấy nàng. Bàn tay ấm áp của chàng nâng lấy bàn tay nhỏ bé kia, từng cử chỉ dịu dàng mà kiên định.
– Carol...
Giọng hoàng tử trầm khàn, mang theo sự run rẩy khó giấu.
– Từ giây phút này, nàng mãi mãi là của ta.
Carol ngẩng lên, ánh mắt long lanh trong ánh nến, môi nàng khẽ run nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng. Nàng gật đầu thật khẽ, như trao cả trái tim cho chàng không một chút do dự.
Dưới ánh trăng mờ ảo như nhung, hoàng tử Izumin dịu dàng đỡ Carol xuống giường tân hôn rồi khẽ ôm nàng vào lòng. Trong ánh mắt chàng ngập tràn niềm hạnh phúc ngọt ngào, như thể bao khát khao dồn nén suốt những năm qua cuối cùng cũng thành hiện thực. Làn da mềm mại của Carol dưới ánh sáng dìu dặt khiến trái tim hoàng tử rộn ràng hơn bao giờ hết. Căn phòng rực rỡ bởi muôn đóa hồng đỏ, hương thơm ngọt ngào vương vấn khắp không gian. Nàng như nhịp đập dịu dàng trong lòng chàng, làm trái tim ngân vang bởi những cảm xúc say đắm và sâu lắng nhất.
Chàng cúi xuống, trao cho nàng một nụ hôn. Ban đầu dịu dàng, rồi dần sâu và mãnh liệt, như cuốn trọn hơi thở và linh hồn nàng. Carol run rẩy, nhưng vòng tay lại siết chặt lấy cổ chàng, để mặc bản thân chìm đắm trong sự chiếm hữu ngọt ngào ấy.
Không gian ngập tràn hương hoa và ánh nến, mỗi nụ hôn, mỗi cái chạm đều trở nên thiêng liêng như một lời thề nguyện. Trái tim hòa chung nhịp đập, hơi thở quấn quýt. Trong khoảnh khắc ấy, chỉ còn lại hai linh hồn giao hòa, hai trái tim vang cùng một nhịp.
Tiếng thì thầm gọi tên nhau vang lên trong đêm, vừa tha thiết vừa run rẩy, hòa cùng nhịp tim rực lửa. Carol như tan chảy trong vòng tay Izumin, để mặc bản thân bị nuốt chặt bởi sự dịu dàng lẫn mãnh liệt của chàng.
Khi cơn cuồng nhiệt lắng xuống, Carol nằm gọn trong vòng tay hoàng tử, gò má vẫn hồng rực.
Hoàng tử mỉm cười, giọng nói tràn đầy say đắm:
- Ta muốn tất cả của nàng... Ánh mắt này, nụ hôn ngọt ngào, mái tóc rực rỡ... tất cả đều thuộc về ta, từ đêm nay.
Carol ngẩng lên, đôi mắt long lanh dưới ánh nến, vừa e ấp vừa rực cháy. Môi nàng khẽ mím, run rẩy như muốn nói điều gì, nhưng rồi chỉ gật đầu thật khẽ. Nhịp tim nàng đập dồn dập, hòa nhịp cùng lồng ngực rắn rỏi của hoàng tử, mạnh mẽ như tiếng trống chiến trận, thôi thúc nàng chẳng thể chối từ.
Bàn tay hoàng tử siết lấy tay nàng, hơi ấm từ chàng lan tỏa khắp cơ thể Carol, khiến nàng run rẩy nhưng ngập tràn an yên. Izumin cúi xuống, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt nàng, vừa dịu dàng vừa cháy bỏng như muốn nuốt trọn hình bóng nàng vào tâm khảm.
Carol vòng tay ôm lấy cổ chàng, đôi gò má đỏ ửng. Sự dịu dàng của nàng khiến ngọn lửa trong Izumin càng thêm mãnh liệt. Chàng kéo nàng sát vào lồng ngực, hơi thở nóng rực hòa quyện, thiêu đốt cả khoảng không tĩnh lặng.
Nụ hôn đầu chỉ khẽ chạm, nhưng rồi nhanh chóng trở nên cuồng nhiệt. Môi hoàng tử chiếm lấy môi nàng, vừa dịu dàng vừa như muốn khẳng định quyền sở hữu tuyệt đối. Carol khẽ rên một tiếng, đôi tay bấu chặt vai chàng, để mặc cho mình chìm sâu trong vòng tay ấy.
"Carol..." giọng Izumin khàn khàn bên tai, run rẩy chứa đựng khao khát lẫn tình yêu mãnh liệt.
Carol nhắm mắt, trái tim nàng run lên, nhưng thay vì chống cự, nàng đáp lại bằng tất cả tin yêu, để mặc mình hòa tan trong hơi thở, nhịp tim và vòng tay chiếm hữu của chàng. Mỗi nụ hôn, mỗi cái chạm, đều như lửa thiêu cháy, ràng buộc họ trong một khế ước không thể phá vỡ.
Nụ hôn của Izumin ngày càng sâu, cuốn Carol vào vòng xoáy ngọt ngào và mãnh liệt. Cơ thể nàng run rẩy trong vòng tay chàng, từng hơi thở như bị đánh cắp. Mọi thứ xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập hòa làm một, rực cháy trong khoảnh khắc thiêng liêng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com