Chương 2: Hoàng tử trùng sinh
Izumin lặng lẽ nhìn nàng, đôi mắt tràn ngập sự thất vọng nhưng cũng đầy ngưỡng mộ. Hắn cười yếu ớt, đôi tay nắm chặt lấy nhau.
- Carol, ta thật sự ngưỡng mộ hắn. Vì được nàng trao trọn cả con tim mình. Ta biết rõ, ta không thể khiến nàng yêu ta, dù có biết kết quả từ trước. Nhưng ta không thể chấp nhận. Ta vẫn luôn lựa gạt chính ta, vẫn hy vọng rằng một ngày nào đó nàng sẽ yêu ta.
- Carol, dù năm đó nàng không nhớ gì về đám cưới của ta và nàng ở thành Troia, nhưng cả đời này, cả kiếp này, ta đã coi nàng là vợ ta, là hoàng tử phi duy nhất của ta rồi.
Hoàng tử nhìn nàng lần cuối, ánh mắt đượm buồn, nhưng không kìm được hy vọng.
- Carol, nếu có kiếp sau, nếu ta gặp nàng trước Menfuisu, nàng có yêu ta không?
Carol không thể ngừng rơi lệ, nàng gật đầu, giọng nghẹn ngào.
- Hoàng tử, tôi cũng không biết. Anh là người vô cùng tốt, tài giỏi hơn người, văn võ song toàn, không có cô gái nào gặp anh mà không rung động cả. Chỉ tiếc là trong kiếp này, tôi không thể làm trái với con tim mình. Nếu có một không gian khác, một vũ trụ khác, tôi có thể sẽ chấp nhận anh...
Izumin đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má, mỉm cười nhẹ nhàng.
- Carol, nàng đừng khóc nữa... Ta rất vui vì lần cuối cùng nàng đã khóc vì ta. Có được những lời chân thành này của nàng, ta cũng mãn nguyện rồi. Carol, ta yêu nàng... Rất, rất yêu nàng. Được chết trong lòng nàng ấm áp như vậy, kiếp này, ta không còn điều gì hối tiếc nữa.
Hoàng tử khẽ thở dài, nhưng nụ cười của hắn vẫn không phai mờ, dù ánh mắt đã nhắm lại, gần như sắp rời xa cuộc sống này.
- Carol, nàng nhất định phải hạnh phúc đấy, sống trọn đời trọn kiếp bên Menfuisu. Ta đi rồi, sẽ không còn tên đáng ghét nào bắt cóc nàng nữa. Nàng sẽ yên bình mà sống. Tạm biệt nàng, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ tìm được nàng trước hắn, sẽ khiến nàng yêu ta, chỉ một mình ta thôi. Carol, ta yêu nàng... mãi mãi yêu nàng, không bao giờ thay đổi.
Nói xong, hoàng tử đưa tay lên má Carol, nhẹ nhàng lướt qua lần cuối, rồi từ từ buông lỏng tay xuống. Hơi thở của hắn dần yếu đi và tắt thở, nhưng vẫn nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc. Dù hắn ra đi, lòng vẫn chất chứa tình yêu không đổi dành cho người con gái ấy. Lần cuối cùng, hắn có thể cảm nhận được sự dịu dàng của nàng; nàng không còn ghét hắn, không còn sợ hãi hắn nữa mà nhẹ nhàng ôm hắn, khóc thương vì hắn lần cuối cũng đã đủ rồi. Dù hắn biết đó là lòng thương hại của nàng dành cho mình, nhưng như thế đối với hắn đã là vô cùng nhiều rồi. Mọi việc hắn làm vì nàng, hắn đều cảm thấy xứng đáng. Kiếp này của hắn, thế là đủ. Chỉ tiếc là trong kiếp này, hắn không thể có được tình yêu thật sự từ nàng.
Menfuisu trở lại, đỡ Carol dậy, nhìn thi thể của Izumin rồi thở dài.
- Hắn đã yêu nàng thật lòng. Ta không trách hắn, nhưng đó là số mệnh của người như hắn. Carol, hãy quên hắn đi và sống bên ta trọn đời, trọn kiếp.
Carol không đáp, chỉ khẽ lau đi nước mắt, nén lại nỗi đau. Một tình yêu vĩ đại, nhưng chỉ có thể tồn tại trong tiếc nuối.
Khi Menfuisu biết hoàng tử đã tắt thở, hắn liền ra lệnh:
- Truyền lệnh ta an táng hoàng tử Izumin Hitaito theo nghi thức của một hoàng tử thật lớn và long trọng cho ta. Tuy Hitaito đã diệt vong, nhưng dù sao hắn cũng là hoàng tử của một vương quốc. Người chết là hết, ân oán giữa ta và hắn coi như kết thúc tại đây.
Quay sang Carol, Menfuisu hỏi.
- Carol, nàng thấy ta làm như vậy có được không?
Carol đáp, giọng trầm lắng.
- Menfuisu, chàng làm như vậy cũng ổn rồi, em không có ý kiến gì. Em không trách chàng điều gì cả. Em chỉ tiếc cho anh ấy, một hoàng tử sinh ra mà không có sự lựa chọn cho riêng mình. Số phận đã khắc nghiệt với anh ấy quá, anh ấy thật tội nghiệp.
Menfuisu thở dài.
- Sinh ra trong nhà đế vương, không ai được sống vui vẻ gì. Ta cũng giống như hắn thôi, nhưng ta lại may mắn hơn hắn, vì có được tình yêu của nàng. Kiếp này của ta, có nàng là may mắn lớn nhất trong cuộc đời. Nàng đã giúp ta từ một bạo quân trở thành một hoàng đế tốt, khiến ta thay đổi rất nhiều. Cảm ơn nàng đã bước vào cuộc đời ta, cảm ơn nàng đã cho ta biết tình yêu là gì.
Carol mỉm cười, ánh mắt dịu dàng.
- Em cũng rất may mắn, kiếp này được quen và yêu chàng. Chàng là một quân vương, mà có thể vì em mà vào sinh ra tử nhiều như thế. Em hạnh phúc vô cùng rồi.
Cái chết của Izumin không chỉ là sự hy sinh của một trái tim yêu thương mãnh liệt, mà còn là dấu chấm hết cho mối tình đơn phương đầy đau khổ.
Còn về Carol, trong sâu thẳm lòng cô, hình bóng của Izumin một người đàn ông mạnh mẽ, yêu cô đến tận cùng vẫn mãi là một ký ức đẹp, một nỗi niềm không bao giờ quên.
Carol nói nhỏ, như tự nhủ với chính mình.
- Izumin, nếu kiếp sau thật sự tồn tại, tôi mong anh sẽ được yêu thương trọn vẹn, không phải đau khổ vì tình yêu như kiếp này nữa. Anh xứng đáng với một cuộc sống hạnh phúc hơn rất nhiều. Cảm ơn anh vì tất cả mọi thứ anh đã làm cho tôi.
Carol và Menfuisu, sau cuộc chiến đó, sống vô cùng hạnh phúc, cùng trải qua những khoảnh khắc đắng cay ngọt bùi, luôn luôn ở cạnh nhau, một bước cũng không rời xa. Ai Cập dưới sự lãnh đạo của họ trở nên vô cùng thịnh vượng, phát triển mạnh mẽ, dân chúng sống ấm no và hạnh phúc.
----------------
Tia chớp rạch ngang bầu trời đêm trở lên sáng rực, ánh sáng chớp nhoáng theo ô cửa sổ trải dài trên chiếc giường lớn màu trắng mang phong cách cổ xưa. "KHÔNG...!" Tiếng gầm đau thương, thống khổ như một con dã thú đang cận kề cái chết, hòa cùng với âm thanh của sấm rền, sao mà bi thương đến thế? Bóng hình to lớn bật dậy, mồ hôi lả chả lăn dài trên gương mặt tuấn tú của hắn.
Đặc điểm nổi bật đầu tiên là mái tóc dài màu bạch kim óng mượt, phiêu dật như tiên. Da thịt hắn trắng nõn, bóng loáng, mềm mại như lụa, bàn tay rắn chắc, như người luyện võ lâu năm. Cái trán trơn bóng, phủ kín một lớp mồ hôi mỏng, lông mày rõ nét, không quá mỏng cũng không quá dày. Một đôi lông mi dài như hai chiếc quạt run rẩy, che đi đôi mắt hẹp dài màu trà, thâm trầm. Điểm nhấn cho khuôn mặt dương cương của mỹ nam là chiếc mũi cao, tinh tế đến từng chi tiết, giống như một kiệt tác mà tạo hóa ban tặng. Phía dưới là đôi môi mỏng, mím chặt đến tái nhợt. Chiếc cằm tinh xảo, cổ thon dài, cổ áo nới lỏng, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, khiến bao người mê mẩn.
Bờ vai trẻo, xuống tiếp là cái chǎn màu trắng bị nắm đến nhăn nheo. Hắn đã chết vì người con gái hắn yêu. Chết trong đau khổ, cô độc, lặng lẽ chúc nàng được hạnh phúc.
Hoàng tử lẩm bẩm trong lòng, cảm giác chua xót lan tỏa.
- Carol, ta có gì không bằng hắn? Đau quá...
Hoàng tử khẽ rên một tiếng.
- Carol, có lẽ trái tim ta đã tan nát vì nàng.
Hoàng tử cười bất đắc dĩ. Nhưng ngay lập tức, hắn cảm thấy có điều gì đó không hợp. Cơn đau không ở trước ngực như hắn tưởng, mà lại ở bên hông. Kỳ quái, không phải tên khốn Menfuisu đã đâm vào tim hắn sao? Hắn đặt tay lên ngực, sờ tới sờ lui, chẳng thấy vết thương nào. Đừng nói là vết thương trí mạng, ngay cả một vết sẹo cũng không có.
Bất giác, hắn chạm tay lên vai. Từ ngày bị cái vật gì đó cắn, hắn ngày nào cũng đặt tay lên vết thương, tưởng nhớ nàng. Sự đau đớn của vết thương, sao có thể so với nỗi tương tư trong lòng hắn... Nhưng kỳ lạ thay, nơi đó cũng như trước ngực, trắng nõn không tì vết.
Nhấc chăn mỏng lên, hoàng tử nhìn vết thương bên hông đang rỉ máu, hoảng hốt nhận ra rằng vết thương này giống hệt vết thương lúc hắn còn ở thành trì ven biển. Dường như hắn đã nhận ra điều gì đó, nhưng hắn không thể tin, vì điều này quá phi lý. Nâng mí mắt lên, hắn đánh giá căn phòng lúc sáng lúc tối. Căn phòng tinh xảo, phóng khoáng, mang đậm phong cách hoàng gia.
Ngoài cửa sổ, tiếng gió gào thét, tiếng gầm giận dữ của đất trời. Ngoài trời vẫn mưa lớn, hoàn cảnh y hệt đêm đó, ăn sâu vào óc hắn, khi hắn bị ám sát. Nhưng đó là chuyện nhỏ, không đáng để nhắc tới. Cơn bão này rất lớn, chưa từng có trong lịch sử. Nó đến rất nhanh, đi cũng nhanh, khiến mọi người trở tay không kịp. Cơn bão gây thiệt hại lớn cho nhiều đảo nhỏ thuộc quyền cai quản của Hitaito.
Lười biếng dựa vào thành giường, hoàng tử nhớ lại kiếp trước. Nhờ có bọn nữ chiến binh Amazon này, hắn mới thua dưới tay tên khốn Menfusu. Giờ hắn phải làm gì đây? Giết hết chúng hay nhân cơ hội cứu trợ cho chúng?
Ánh chớp xẹt qua, soi rọi bóng đèn thoắt ẩn thoắt hiện. Trong mắt hoàng tử, chợt lóe lên sát khí nồng đậm. Bọn chuột này... Ngón tay thon dài đặt bên môi, hắn cười khẽ, giống như một con hồ ly xảo quyệt. Thiện tâm, nhưng lại lớn tiếng nhắc nhở...
- Vào đi, nấp ngoài đó không sợ bị sét đánh chết hay cảm lạnh sao?
Sát thủ ngoài cửa rùng mình một cái, hẳn là đã bị phát hiện? Đùa à, bọn họ làm việc rất cẩn thận, sao có thể dễ dàng bị phát hiện được. Huống chi trời đang bão lớn, và với tính cách của tên hoàng tử thiện chiến này, hắn mà biết thì chắc chắn sẽ bất chấp tất cả mà xông ra ngoài chém giết rồi. Nếu Izumin biết được bọn sát thủ nghĩ gì, chắc chắn hắn sẽ dùng ánh mắt khinh bỉ để dìm chết đám này mất.
- Ngu ngốc, còn không biết dấu mình, mà rốt cuộc ta là sát thủ hay các ngươi là sát thủ? Ta được lệnh giết các ngươi hay các ngươi được lệnh giết ta? Ta còn phải chạy ra ngoài cầu xin các ngươi giết ta sao? Đúng là một đám ngu như heo, đã ngu lại còn mắc bệnh tự kỷ à? Bỏ làm sát thủ, chạy vào rừng làm heo rừng chờ người săn giết đi là vừa.
Một lúc lâu không thấy động tĩnh gì, hoàng tử buồn bực, không phải bọn chúng đến giết hắn sao?
- Còn không mau nhảy vào làm bao cát cho bổn hoàng tử đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com