Chương 2: Mở đầu câu chuyện
Bệnh viện Cairo
- Bác sĩ con gái tôi thế nào rồi?
Phu nhân Rido vẻ mặt vô cùng lo lắng hỏi bác sĩ vừa cấp cứu ra.
Bác sĩ nhìn phu nhân Rido và nói:
- Phu nhân yên tâm, cấp cứu thành công, người nhà có thể vào thăm nhưng hãy giữ im lặng, để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt.
- Cám ơn bác sĩ đã cứu con gái tôi.
Phu nhân Rido nghe con gái mình không có gì đáng ngại cũng bước vội vào phòng thăm con gái.
- Không có gì đây là bổn phận tôi nên làm.
Bác sĩ mỉn cười nhìn phu nhân lo lắng cho con của mình, rồi ông qua nhìn Raian khuôn mặt tuấn tú, vẻ mặt bình tĩnh hơn phu nhân Rido rất nhiều nên ông muốn gặp mặt hắn để nói chuyện về tình trạng Carol hiện giờ.
- Xin lỗi ngài là Raian Rido đúng không? Tôi có chuyện riêng cần phải nói với ngài về tình trạng sức khoẻ của em gái ngài đấy.
Raian rất ngạc nhiên nhưng vẫn bình tĩnh mà gật đầu xin nghe. Bác sĩ trong lòng thán phục, đúng là người điều hành một công ty lớn, luôn giữ bình tĩnh trong mọi tình huống.
- Em gái ngài, tình trạng cơ thể của cô ấy cực kỳ suy nhược, còn có tổn thương tâm lý mà cô gái phải gánh chịu. Nhưng chữa trị thì không khó, khó nhất là cô ấy đang mang thai. Nên việc điều trị hiện nay cần làm là...
Raian nghe bác sĩ nói như vậy như sét đánh ngang tai ngạc nhiên, Raian cố gắng áp chế sự hoản loạn trong lòng mình xuống mà nhìn bác sĩ nói.
- Ông nói gì cơ, bác sĩ, tôi có nghe nhầm hay ổng chuẩn đoán sai, em gái tôi làm sao có thể có thai được chứ. Tôi không tin, không thể nào có chuyện như thế đối với em gái tôi được nó mới 18 tuổi thôi, nó đang tuổi ăn tuổi chơi với nó chưa kết hôn nữa sao có thể...
Bác sĩ nghe Raian nói như vậy ngạc nhiên mà hỏi lại.
- Ngài không biết sao, nghiêm trọng rồi đây, cô ấy đã mang thai một tháng rồi, cô ấy không nói cho gia đình biết sao.
- Tôi kiếm tra rất là kỹ không sai sót gì cả, có lẽ cô ấy không hề biết mình đang mang thai.
Raian hoảng loạn, anh chỉ biết em gái anh, cô em gái nhỏ mà anh cưng chiều, lương thiện mà anh luôn bảo vệ trong vòng tay của mình là một người hồn nhiên, ngây thơ, trong sáng, nếu nó biết chuyện này thì sao chứ, nó chịu nổi không?
- Carol đã có thai. Hơn nữa chính bản thân Carol còn chưa biết mình đang mang thai. Chúa ơi, em gái tội nghiệp của anh, rốt cuộc em đã trãi qua những gì và tên khốn nạn nào là tác giả của cái thai trong bụng em.
- Anh phải làm gì đây? Kết quả đã rõ ràng như vậy, hơn nữa đây là bệnh viện lớn tuyệt đối sẽ không sai sót trong chuyện này. Anh phải làm gì đó, ép hỏi Carol ai là cha đứa bé? Nhưng con bé không hề nhớ những gì mình trải qua trong suốt một năm trời. Phá thai, sức khoẻ Carol kém thế này liệu có làm được không, hơn nữa không nào giấu nó chuyện này được. Carol tuy ngây thơ nhưng không phải hạng con gái dễ dãi, nó sẽ không chịu phá bỏ đứa trẻ vô tội này đâu. Nếu mạnh mẽ cưỡng ép nó phá thai, với tâm lý không ổn định của nó, có lẽ mọi chuyện sẽ ngày càng tệ hơn.
Bác sĩ nhìn Raian đưa ra lời hứa hẹn, dù đây là khách Vip của bệnh viện, nên phải cẩn thận chăm sóc mới được.
- Ngài yên tâm bằng tất cả chuyên môn, tôi sẽ chữa trị cho cô ấy. Quan trọng nhất bây giờ người nhà phải động viên tinh thần cô ấy. Giúp cô ấy vui vẻ, tinh thần lạc quan hơn, điều này không ảnh hưởng đến sức khoẻ của thai nhi.
Phu nhân vừa đi ra nghe được cuộc nói chuyện của hai người thì vô cùng kinh ngạc và hoảng hốt.
- Bác sĩ ông vừa nói gì? Con gái tôi có thai.
Raian giật mình quay lại đỡ mẹ của mình, bình ổn tinh thần trở lại.
- Mẹ bình tĩnh lại Carol ấy...
Phu nhân rất mong là mình nghe nhầm con gái bà không thể nào như thế được.
- Bác sĩ đứa con gái tội nghiệp của tôi có thai sao.
Nhưng lời bác sĩ thốt ra khiến niềm tin của bà sụp đổ nhanh chóng.
- Đúng thưa phu nhân Rido, cô nhà có thai được một tháng rồi.
- Carol đứa con gái tội nghiệp của mẹ, nó đã có thai, ông trời ơi sao ông lại tàn nhẫn như vậy. Ông cướp đi chồng của tôi, tôi phải nén con đau này xuống, cắn răng chịu đựng. Nhưng không, ông không buông tha tôi, mà để con gái mà tôi yêu thương nhất chịu khổ, tôi oán ông biết bao nhiêu lần là tôi làm gì nên tội chứ. Mà ông phải trừng phạt tôi như thế. Cuối cùng con bé đã trở về, cho dù nó không nhớ chuyện gì đã xảy ra trong một năm qua, tôi cũng không quan tâm, vì tôi biết ơn ông vì đã đưa nó về bên tôi.
- Tôi vẫn nghĩ như thế, nhưng bây giờ thì sao? Ông lại tàn nhẫn làm tôi biết được con bé có thai. Nó chỉ mới 18 tuổi thôi, cái tuổi như hoa như ngọc mà nó phải làm mẹ. Hơn nữa lại chưa có kết hôn sao nó chịu nổi đây, bạn bè nó, Jimi nữa có tha thứ cho nó không? Nó ắt hẳn sẽ chịu nhiều lời đàm tiếu. Con gái mà tôi bao bọc, nó sẽ bị người đời lên án, xã hội này liệu cho nó đường lui. Ông nói đi ông muốn tôi phải làm sao, có tỗi lỗi gì hãy co tôi gáng hết, đừng có dày vò con gái tôi như vậy nữa, nó sẽ chịu không nổi đâu.
- Raian, Rodel chúng ta đưa Carol về nhà chăm sóc, mẹ không muốn con bé phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa. Mẹ muốn chăm sóc nó, con bé cần mẹ lúc này hơn ai hết. Chúng ta sẽ chăm sóc con bé, mẹ không muốn gì hết, mẹ chỉ muốn Carol bình an và mạnh khoẻ thôi.
Phu nhân Rido nghẹn ngào nói, bà không thể nào chịu đựng được nữa, nhưng lúc này đây bà phải làm chỗ dựa tinh thần cho con bé. Cho dù cả thế giới bỏ mặc nó thì bà sẽ là cây đại thụ lớn để mà che chở cho con bé.
Đằng xa Jimi làm rơi bó hoa, hắn không thể nào tin được, cô bạn thanh mai trúc mã 10 năm của mình, người mà hắn yêu say đắm, người được hứa hôn với hắn,
- Carol có thai, cha đứa bé là ai? Cậu ấy có thai có phải là cậu yêu người đó không? Carol sẽ không tuỳ tiện như vậy chỉ vì yêu người đó sâu đậm, cậu mới muốn có con với người đó.
- Rốt cuộc một năm qua cậu đã làm gì, liệu cậu có phải giả vờ mất trí nhớ chỉ vì muốn bảo vệ người đó.
- Không, Carol không phải là người như vậy, nếu cậu đã yêu người khác thì hẳn sẽ nói cho mình biết. Nhưng có phải là cậu không có nói dối không? Mỗi lần tìm thấy cậu là cậu mất trí nhớ không, hay là cậu làm vậy chỉ vì muốn bảo vệ hắn. Nếu thế cậu xem tình cảm của tớ là gì hả Carol, cậu thật là người tàn nhẫn nhất.
Sự nghi ngờ trong lòng Jimi ngày càng cao, hắn không thể nào bình tĩnh lại được. Chuyện này vượt quá sức chịu đựng của hắn, không có một con trai nào chấp nhận vợ chưa cưới của mình có người khác cả.
----------------
Mặt khác gia đình Rido phải đối mặt không chỉ một chuyện, không biết là ai đã tiết lộ bệnh án của Carol cho trường biết. Hiện giờ trong trường đang vô cùng rối loạn, bạn bè của Carol hầu như không tin được cô đã có thai, hơn nữa cha đứa bé lại không phải Jimi.
Câu chuyện cứ ngỡ trên phim truyền hình, không ngờ lại có thật ngoài đời.
Những người đố kỵ với Carol không ngừng lăng mạ cô là không biết xấu hổ. Thậm chí biên soạn ra nhiều câu chuyện về sự mất tích của cô, nào là cô là một cô gái hư, nghe lời dụ dỗ trai lạ mà bỏ nhà đi giờ vác bụng về nhà không biết xấu hổ, chuyện mất tích chỉ là che dấu còn sự thật thì khác hoặc là Carol không mất trí nhớ, cô ấy bị bắt cóc cưỡng hiếp, sợ bị lộ nên giấu cái thai ếm chuyện này xuống. Chờ ngày Jimi cưới rồi đổ cho hắn đổ vỏ, làm cha cho kẻ khác.
Lúc này mùi dùi điều hướng về Carol, những lời khó nghe nhất cũng điều nói ra. Ai cũng ra vẻ đồng tình cho Jimi.
Trong khi gia đình Carol đang hoảng loạn, không biết phải xữ trí sao với cái thai trong bụng của Carol. Còn có những lời đàm tiếu không hay về cô liên tục xuất viện. Thì Carol vẫn chìm trong giấc mộng của mình, cô nghe thấy tiếng đánh nhau, tiếng đao kiếm xẹt lẫn vào nhau, cô còn thấy một chàng trai oai phong lẫm liệt hôn lên môi mình cô muốn chạm lấy hắn nhưng làm sao không chạm vào được hắn cả, cô muốn nhìn thấy mặt hắn nhưng làm sao cũng không thấy mặt được, càng nhìn hắn cô càng đau đớn trong lòng.
Giật mình tỉnh dậy cô nhìn thấy Raian đang ngồi cạnh giường nhìn mình.
- Anh Raian anh luôn túc trực bên cạnh em sao.
Raian rất vui khi nhìn thấy em gái tỉnh dậy.
- Em tỉnh rồi sao? Em cảm thấy thế nào rồi?
- Dạ em cảm thấy tốt hơn rồi, dù vẫn còn hơi chóng mặt.
Nhìn thấy khuôn mặt bừng sức sống của em gái, tim Raian như thắt lại, anh phải làm gì đây đắn đo hồi lâu Raian mới quyết tâm mà nói sự thật cho Carol biết.
- Carol em có nhớ những gì em đã trải qua trong một năm qua không? Em cố nhớ xem, chuyện này rất quan trọng, nó liên quan đến việc chữa bệnh của em đấy.
Nghe vậy Carol có phần kinh ngạc, liên quan đến việc chữa bệnh của em sao? Nhưng trong đầu cô hiện giờ chỉ là một mảng trắng xoá. Cô cũng muốn biết mình đã trải qua nhưng gì trong một năm vừa qua.
- Không em không nhớ gì hết, mỗi lần em cố nhớ như có màn sương ngăn em lại vậy.
Carol tò mò hỏi anh trai mình.
- Bệnh của em nặng lắm hả.
- Không bác sĩ nói có thể em chỉ suy nhược, còn có chấn động tâm lý thôi.
- Carol em biết là cả nhà rất là yêu thương em mà, cho dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ chống lưng cho em. Cho nên hãy bình tĩnh nghe anh nói nhé!
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh Raian, Carol càng hồi hợp hơn, đã bao lâu rồi cô không thấy vẻ mặt này của anh, không biết tại sao tim cô đập nhanh như vậy, trong lòng cảm thấy lời anh sắp nói ra có thể thay đổi cuộc đời cô.
- Bác sĩ nói em đã có thai được một tháng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com