Chương 26
Việc thành lập hội đồng có tiến triển tốt, các con đường giao thương bắt đầu được hình thành, công việc của Dạ Quân và Khả Vi trong nháy mắt tăng gấp đôi. Rốt cuộc, Dạ Quân mất kiên nhẫn, cho người khiêng hết đồ của Khả Vi tới Dưỡng tâm điện. Suốt thời gian này, công việc đều giải quyết ở đây. Khả Vi cũng lười đi lại tìm Dạ Quân, rất nhanh đã đồng ý. Hai người cứ ở cùng nhau, hằng ngày bận bù đầu giải quyết một đống chính sự tới giờ Hợi, có khi là giờ Tý mới đi ngủ. Mặc dù cả hai đều bận tới bù đầu, thế nhưng hậu cung lại bắt đầu ngứa mắt, còn có người tìm tới tận Dưỡng tâm điện gây sự.
Bất quá đối với những chuyện này, cả Khả Vi và Dạ Quân đều thực sự không có chút thời gian nào để để ý. Mọi người quỳ cứ để họ quỳ, nạn châu chấu ở bộ tộc A còn chưa được giải quyết. Mọi người kêu la cứ để họ kêu la, việc xây dựng đê điều ở bộ tộc B còn chưa tới đâu. Mọi người ngất xỉu cũng kệ họ, thành trấn C còn chưa thể đổi mới phương pháp trồng ruộng bậc thang kia kìa.
Nói chung là, hậu cung dù có cầu xin, Khả Vi và Dạ Quân cũng không có thời gian để để ý. Hậu cung can không được, triều thần bắt đầu dâng tấu. Dạ Quân nhíu mày, đem tấu chương loại đó bỏ sang một bên. Chừng một tuần sau, bao nhiêu người dâng tấu không bị Dạ Quân chỉnh cũng là bị thừa tướng chỉnh, rốt cuộc yên lặng. Lúc này Khả Vi và Dạ Quân mới được yên lặng để giải quyết mấy vấn đề ngoại giao đau đầu.
Lăn lăn lộn lộn tới gần cuối hè, mọi việc cũng coi như đâu vào có đó. Khả Vi sau khi xác nhận đã không còn nhiều việc nữa, lập tức dọn về Vĩnh Hòa cung. Mà lúc này, đương nhiên là Dạ Quân cũng trở về cùng với nàng. Việc này lại khiến cho hậu cung hận Khả Vi tới nghiến răng nghiến lợi. Bất quá, Khả Vi không để ý chuyện này.
- Quý phi, này là...?- Dạ Quân nhìn thứ trước mặt mình, hỏi Khả Vi.
- Đá bào.- Khả Vi bình thản trả lời.
Ngày hôm nay có chút nóng, Khả Vi cho người làm đá bào, sau đó bỏ hoa quả cắt nhỏ lên trên, còn có một ít siro mà nàng tự làm, để Dạ Quân giải nhiệt. Dạ Quân cầm muỗng lên, ăn thử một miếng. Kế đó, y cũng xúc một miếng, đưa tới trước mặt Khả Vi.
Khả Vi ngừng lại động tác uống trà. Nàng vốn định từ chối, thế nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của Dạ Quân, cuối cùng vẫn thở dài mở miệng. Vị ngọt nhẹ của trái cây mát lạnh khiến Khả Vi có chút buồn nôn, ngay cả xúc cảm nhổ ra cũng có. Thế nhưng nàng vẫn bình thản nuốt thứ kia xuống, sau đó ngồi một bên tiếp tục uống trà. Dạ Quân thấy Khả Vi không có hứng thú, cũng không ép nàng nữa, chậm rãi ăn hết. Sau khi ăn xong, y mới nói.
- Sắp tới sẽ là lễ hội săn bắn thường niên. Năm nay, trẫm định để hoàng hậu phụ trách. Nàng có yêu cầu gì đặc biệt không?
- Không có.- Khả Vi lắc đầu.
- Trẫm...- Dạ Quân đột nhiên lại ngập ngừng.
- Hoàng thượng có yêu cầu gì sao?- Khả Vi hỏi.
- Chỉ là, trẫm nghĩ, hoàng hậu sẽ xếp nàng ở trại khá xa.
- Và...?- Khả Vi nhướn mày.
- Trẫm... muốn ở gần nàng một chút.- Dạ Quân ngay cả gò má cũng ửng hồng, ánh mắt né tránh mắt Khả Vi.
Khả Vi im lặng, sau đó khẽ cười.
- Có gì khác nhau sao? Dù sao cũng chỉ là hơn kém vài phút đi bộ.- Nàng khẽ lắc đầu.
Dạ Quân ngạc nhiên, sau đó im lặng. Khả Vi có cảm giác y có chút rầu rĩ.
- Làm sao thế?- Nàng hỏi.
- Nàng...- Dạ Quân muốn nói lại thôi, sau đó đứng dậy.- Tối nay trẫm tới Phượng nghi cung.
Nói xong liền xoay người rời đi. Khả Vi ngồi tại chỗ, cũng không đuổi theo. Nàng khẽ lắc đầu, không hiểu vì sao Dạ Quân lại giận dỗi.
Sự thực chứng minh, Dạ Quân chính là giận dỗi. Một tuần sau đó cũng không tới Vĩnh Hòa cung nữa.
- Chủ tử, người lại nói gì với hoàng thượng rồi?- Mân Hoa chán nản hỏi.
- Bản cung không nhớ.- Khả Vi không chút căng thẳng nói dối.
- Chủ tử.- Mân Hoa trách móc nhìn Khả Vi.
- Được rồi. Ngươi ra ngoài đi. Sớm muộn gì y cũng tự mình tới thôi.- Khả Vi không để tâm nói.
Mân Hoa bĩu bĩu môi nhìn chủ tử nhà mình. Vì sao lần nào chủ tử cũng dám chắc như vậy chứ? Giống như là người hiểu hoàng thượng sẽ làm gì vậy. Sao có thể chứ. Đối phương là hoàng thượng đó.
- Hoàng thượng giá lâm!
Đậu!!! Mân Hoa trố mắt nhìn Khả Vi, thấy được khóe môi nàng nhếch lên một độ cung rất nhỏ.
Dạ Quân đi vào thư phòng, cái gì cũng không nói, chỉ là ngồi xuống đối diện với Khả Vi, tâm tình không thể nói là tốt. Khả Vi cũng làm như không thấy y, chỉ im lặng làm tiếp việc của mình. Hai người cứ im lặng như vậy, im lặng tới nửa canh giờ. Cuối cùng, Dạ Quân là người chịu thua trước. Y hơi mím môi, bờ mi run run.
- Nàng thực sự không quan tâm tới trẫm chút nào sao?- Giọng nói có chút ủy khuất, cũng có một chút ý trách móc không dễ phát hiện.
- Hm.- Khả Vi không trả lời, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng.
- Nàng...- Dạ Quân trong lòng không vui, khẽ nhíu mày.
Khả Vi khoan thai đặt bút xuống, sau đó mới hỏi.
- Vì sao người lại nghĩ ta không quan tâm tới người?
- Nàng...- Dạ Quân ngập ngừng, vành tai hơi đỏ lên.- Không muốn ở gần trẫm.
- Chỉ vì vậy?- Khả Vi mỉm cười.
- Không đuổi theo trẫm.
- Ừ?
- Không tới tìm trẫm.
- Ừ?
Dạ Quân im lặng, không nói nữa.
- Hết rồi?- Khả Vi nhướn mày, vỗ nhẹ lên đùi.- Lại đây.
Dạ Quân do dự, sau đó đứng dậy đi tới trước mặt Khả Vi, ngồi lên đùi nàng.
Khả Vi vòng tay qua gáy Dạ Quân, kéo người xuống, sau đó áp môi lên má y.
- Đừng trẻ con như vậy. Trên đời này, ngươi chính là người mà ta quan tâm nhất.
Khi nói câu này, Khả Vi chính là không có nửa lời dối trá. Cả cuộc đời nàng, cho tới hiện tại, nào từng săn sóc ai, nào từng quan tâm ai, nào từng muốn giữ ai bên cạnh tới mức này. Chỉ có Dạ Quân, chỉ có đối với y, nàng mới như vậy mà thôi. Ngoài y ra, cả cuộc đời này, Khả Vi không hề quan tâm tới bất kì ai. Mân Hoa cũng thế, thừa tướng cũng vậy, Khả Diên lại càng không. Trong thế giới không màu sắc của Khả Vi, Dạ Quân có lẽ chính là mảng màu sắc duy nhất tồn tại. Hiện tại là thế, tương lai cũng là vậy. Dù nàng và y chỉ là quan hệ giữa thần tử và quân vương, là quan hệ trên giường, thế nhưng, Dạ Quân vẫn là người mà Khả Vi quan tâm nhất.
- Nàng...- Dạ Quân sững sờ tới không nói ra được một câu tử tế.
Khóe mắt Dạ Quân ửng hồng, vành tai và gò má cũng giống như bị hơ qua lửa. Bàn tay Dạ Quân run rẩy. Y hơi cúi xuống, cực kì cẩn thận, đặt môi lên môi Khả Vi. Khả Vi ban đầu là ngạc nhiên, sau đó cũng mỉm cười.
- Hài lòng rồi chứ?
Mặt Dạ Quân nóng cháy, hai mắt hoa lên, hai tai cũng ong ong. Y chậm rãi gật đầu.
Khả Vi hơi nheo mắt, sau đó vươn tay, bóp mạnh một cái vào cả hai bên mông Dạ Quân.
- A!- Dạ Quân bị bất ngờ, lập tức run lên.'
- Nếu đã hài lòng rồi, vậy hiện tại là trừng phạt.- Khả Vi nâng cằm, mỉm cười.
Tâm tình của Dạ Quân lúc này rối như tơ vò, thế nhưng y lại không thể từ chối. Cuối cùng, vẫn là gục đầu vào cần cổ Khả Vi, nhỏ giọng.
- Trời còn sáng... có thể... nhẹ một chút không?
- Haha.- Khả Vi chỉ cười mà không đáp, sau đó mở ngăn kéo.
Khoảng nửa canh giờ sau, Khả Vi một tay viết chữ một tay ôm Dạ Quân đã không còn chút sức lực nào. Cổ và ngực y có rất nhiều dấu vết mờ ám, đương nhiên đã được quần áo che đi. Sắc hồng trên mặt y còn chưa rút, thân thể vẫn còn run lên nhè nhẹ. Dạ Quân tuy mệt, nhưng trong lòng chung quy vẫn là vui vẻ. Khả Vi... rốt cuộc đã đáp lại y rồi. Rốt cuộc, nàng cũng đã chấp nhận y...
Dạ Quân dùng một chút sức lực vừa tích được để nhích sâu thêm vào gần Khả Vi. Khóe môi y hơi nhếch lên. Cứ luôn như thế này, được ở bên cạnh nàng, dù phải đánh đổi mọi thứ, trẫm cũng chấp nhận.
Đừng rời bỏ trẫm, đừng không cần trẫm, cũng đừng ghét bỏ trẫm. Có được hay không...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com