Chương 160: Xác chết
Đội Hình sự không kiếm được chút thông tin nào từ Hầu Minh và Vương Á Như, nhưng lại có phát hiện hiện mới trong lúc kiểm tra nhà Hoắc Thể Ni. Vương Nhân Phủ tìm thấy một tờ hóa đơn dưới bàn cà phê của gia đình cô, mặt trên có ghi danh sách mua sắm của một trung tâm mua sắm, bao gồm loại hàng hóa, giá cả và thời gian mua.
"Cô đã tìm thấy cái gì?" Khúc Mịch hỏi trên điện thoại.
"Khúc Đội, hóa đơn và hàng hoá mua không khớp với nhau." Vương Nhân Phủ nói, "Trên đây ghi là mua Green Light s600, nhưng bếp của nhà Hoắc Cảnh Ni chỉ dùng Green Light 500. Cái đèn đầu tiên là phiên bản nâng cấp của cái thứ hau, với khả năng có thể tự động chống rò rỉ. Ngay cả khi quên tắt lửa thì khí bên trong sẽ tràn ra, lửa sẽ không được thông hơi, giảm thiểu khả năng cháy do hơi gas. Theo như tôi biết, Green Light 500 đã ngừng hoạt động, và chỉ một vài trong số các trung tâm bán nó như hàng ế, giảm giá cực nhiều. "
Khúc Mịch nghe xong lập tức đưa mọi người đến trung tâm mua sắm, tìm quầy hàng độc quyền bán Green Light rồi hỏi nhân viên bán hàng.
"Về cơ bản không có ai mua loại bếp này. Chỉ ba tháng mới bán ra một cái, tôi là người bán." Nhân viên bán hàng nhớ rất rõ, có thể nói một cách rõ ràng tỉ mỉ mà không cần xem ghi chép bán hành. "Người phụ nữ mua nó rất có khí chất, trông như đang ở độ tuổi năm mươi, cô ấy còn dự định sẽ bỏ công việc nhảy múa của cô ấy dù còn trẻ."
Nhảy múa? Có khí chất? Khúc Mịch nghe đến vậy hai mắt sáng ngời. "Cô có nhớ vẻ ngoài của cô ấy không?"
"Cô ấy đeo kính râm, quấn khăn lụa quanh đầu, mặc váy nâu trên người và có một giọng nói nặng nề."
"Khúc Đội, những lời này nghe giống như tả mẹ của Vương Á Như? "Lục Ly cảm thấy rằng mình không thể sai được.
Mọi người lại quay trở lại Hầu gia, thấy mẹ của Vương Á Như vẫn đang ở đó. Bà ta khi biết bọn họ là cảnh sát đang tìm mình thì cái nhìn có chút bối rối.
Bà ta không chờ Khúc Mịch tra hỏi, nhanh chóng thừa nhận.
"Vâng, người mua bếp là tôi!" Bà ta trông hoảng loạn như thế nhưng thực chất là rất bình tĩnh. Bà ta thong dong, điềm đạm nói chuyện, như coi đây là một chuyện nhỏ, "Cháu gái tôi thấy Hầu Minh và người phụ nữ đó, con bé không dám nói chuyện với ai. Cuối cùng thì chi dám viết trong cuốn nhật ký. Thỉnh thoảng, tôi có sắp xếp kệ sách cho con bé và nhìn thấy cuốn nhật ký đó. Tôi biết rằng Hầu Minh lại vướng vào thói cũ, mà người phụ nữ kia thậm chí còn dám đi du lịch cùng nó. Tôi muốn cho cô ấy một vài bài học. Có cô ấy, con gái và cháu gái của tôi sẽ không vui!
Tôi đoán Hầu Minh chắc chắn phải có chìa khoá nhà của người phụ nữ kia trong tay, tôi lấy trộm túi chìa khóa của Hầu Minh, đánh liều một phen. Tôi đi lang thang quanh nhà của người phụ nữ kia, sau vài ngày, tôi tìm ra lịch trình của cô ta. Khi cô ta đi làm vào buổi sáng, tôi dùng chìa khoá lẻn vào nhà cô ta.
Tôi đi lang thang mấy vòng trong nhà và nhìn thấy bếp của cô ta. Trên bếp có ấm đun nước. Chắc là cô ta quên là mình đun nước, đun lâu quá nên nước bên trong tràn ra, lửa không còn vậy mà không có mùi gas. Lúc đó tôi chợt nghĩ ra một ý tưởng và quyết định thực hiện nó.
Tôi biết trong trung tâm thương mại có một gian hàng bán bếp đèn xanh. Hồi trước tôi cũng có dùng bếp đèn xanh ở nhà. Khi dùng bếp bắt buộc lúc nào cũng phải để ý đến nó, nếu không thì sẽ bị rò rit khi gas. Tôi quyết định mua một cái, không dám để cho nhân viên chuyển phát nhanh vận chuyển mà phải tự mình mang về nhà.
Sau vài ngày, tôi lẻn vào nhà người phụ nữ kia một lần nữa, thay cái bếp đó vào, dỡ cái cũ kia ra, ném xuống sông. Tôi không biết cô ta có thể nhận ra điều này không, cũng không biết khi nào cô ta sẽ sử dụng nó, lại càng không biết liệu cô ta có quên tắt bếp như trong ý định của tôi không. Hai ngày trước, tôi xem tin tức trên TV và biết rằng cô ta đã chết, chỉ đến khi đó tôi mới biết rằng phương pháp của mình đã có hiệu quả. Nhưng ta không nghĩ tới là mấy anh đến đây sớm hư vậy. Được, tôi sẽ cùng các anh về đồn cảnh sát. "
"Mẹ ơi, mẹ có thể yên tâm, con nhất định sẽ nhờ luật sư giỏi nhất cho mẹ!" Vương Á Như nhanh chóng gọi để tìm một người bạn để hỏi ý kiến, cô ta cảm thấy tuy rằng mẹ cô ta có những hành vi trái pháp luật nhưng không hề trực tiếp giết người.
"Khúc Đội, đêm Hoắc Thể Ni chết, cả gia đình Hầu Minh và cả mẹ vợ anh ta đều có chứng cứ ngoại phạm, vậy nên có thể nói họ không hề giết người. Vì vậy, cái chết của Hoắc Thể Ni thực sự là một tai nạn sao? Vậy ai là người đầu độc cô ấy? Còn nữa, ai là người đã trèo từ cửa sổ vào?" Lục Ly mặt ủ mày chau. "Rốt cuộc Hoắc Thể Ni đã đắc tội với bao nhiêu người chứ? Cô ta còn có quan hệ mập mờ với người đàn ông nào khác sao? "
Câu nói của anh đã nhắc nhở Khúc Mịch, và, ngay lập tức Khúc Mịch đến tiểu khu nhà Hoắc Thể Ni một lần nữa. Lần này, Khúc Mịch lấy ảnh của Trương Lợi. Vương Đại Tráng, nhân viên bảo vệ của tiểu khu ngay lập tức nhận ra Trương Lợi và nói rằng anh ta đã nhìn thấy người này một lần tại nhà của Hoắc Thể Ni, và đó chỉ là một tuần trước.
Điều này khiến cho Khúc Mịch và một vài người có linh cảm, dường như có gì đó sắp xảy ra.
"Vài ngày trước, cô Hoắc nhìn thấy tôi và nói rằng bồn tắm trong phòng tắm đã bị hỏng, nhờ tôi dành chút thời gian để xem xét cho cô ấy. Chỉ ba ngày trước khi cô Hoắc bị tai nạn, tôi thấy chiếc xe của cô ấy đỗ ở tầng dưới, biết rằng cô ấy đang ở nhà, tôi đã mang công cụ đến để sửa. Lúc tôi nhấn chuông cửa, cô Hoắc dường như ngập ngừng không muốn cho tôi vào. Tôi thoáng nhìn thấy một người đàn ông bên trong, đó chính là người trong bức ảnh này, tôi liền nói nếu cô đang bận thì để hôm khác tôi tới sau. Ngay lúc đó, người đàn ông kia đứng lên nói rằng không cần, anh ta sẽ đi ngay đây, cô Hoắc không nói gì, thế là tôi vào trong phòng tắm của cô ấy luôn. Tôi nghe thấy cô Hoắc có thảo thuận gì về tiền nong với người đàn ông kia, rồi ngay lập tức chuyển tiền cho anh ta qua ngân hàng trực tuyến, còn bảo phần còn lại sẽ đưa tận tay sau. Bọn họ hình như không muốn cho ôi nghe thấy, nói rất nhỏ, lại còn không được mấy câu." Vương Đại Tráng nhớ lại từng chi tiết.
Khúc Mịch ngay lập tức yêu cầu kiểm tra tài khoản của Hoắc Thể Ni và phát hiện ra rằng một số tiền lớn đã được chuyển chỉ ba ngày trước khi cô ta gặp tai nạn. Sáng ngày Trương Lợi đến đã chuyển một vạn, tối hôm đó chuyển tận chín vạn, vẫn gửi cho tài khoản đấy. Đúng những gì họ mong đợi, người đứng đầu tài khoản kia đúng là Trương Lợi. Anh ta quả thật xui xẻo, còn chưa kịp tiêu số tiền khổng lồ kia thì đã chết rồi!
Nếu những gì họ suy đoán là đúng, chắc chắn là Trương Lợi đã bán hóa thạch đầu người cho Hoắc Thể Ni, nhưng hóa thạch ở nhà Hoắc Thể Ni được có mấy ngày thì xảy ra chuyện. Vậy ai là người đã đánh cắp hóa thạch? Hắn ta có phải là người đã tiêm độc vào trong nước trái cây? Có phải là hắn ta đã cố tình mở bếp gas và để nó như vậy? Nếu vậy thì ai là người đã tắt bếp gas?
"Khúc Đội, tôi nghĩ phải có ít nhất hai người." Lục Ly nói, "Những người đi bằng cửa sổ để vào nhà Hoắc Thể Ni rõ ràng là đến tìm hóa thạch, hắn ta hẳn chỉ có mục đích là tiền, không có ý gì khác. Khả năng giết Hoắc Thể Ni là tương đối nhỏ. Tôi nghĩ đó là do bếp ga. Có lẽ Hoắc Thể Ni đã nấu bánh trôi nhưng quên mất, rồi lên giường đi ngủ. Tên trộm bước vào và ngửi thấy mùi gas, nên đã đến nhà bếp để khoá vòi, sau đó lấy trộm hóa thạch và rời khỏi nhà. Sau đó, một người khác bước vào và mở tủ lạnh tiêm độc vào trong hộp nước trái cây rồi lại lặng lẽ đi ra."
Suy luận của anh ta quả là rất hợp lý, lại còn trùng khớp với những manh mối mà họ hiện có. Sự biến mất của hóa thạch là do tên trộm trèo qua cửa sổ, và cái chết của Hoắc Thể Ni thực sự chỉ là một tai nạn.
"Tên trộm này hẳn là rất chuyên nghiệp, mục đích của hắn ta cũng rất rõ ràng. Rõ ràng Trương Lợi chỉ mới vừa có được hoá thạch, mà cả hắn ta lẫn cả Hoắc Cảnh Ni đều chết, chứng tỏ tên trộm này đã quan sát Trương Lợi từ lâu. Tôi nghi ngờ người đứng sau chuyện này không chỉ là một người." Khúc Mịch lập tức liên lạc với các đội phòng chống buôn lậu, yêu cầu phối hợp chặt chẽ, không để cho hóa thạch bị đưa ra khỏi thị trường!
Trên thực tế, tất cả các nút giao thông quan trọng trong thành phố Nam Giang đều đã được giám sát chặt chẽ, các phương tiện cũng được kiểm tra đặc biệt. Họ đã sử dụng tất cả lực lượng cảnh sát được trang bị máy quét cảm biến hồng ngoại công nghệ mới nhất. Loại máy quét này có thể kiểm tra nội thất thông qua các vật thể, ngay cả khi nó được giấu trong tường kép.
Những người có gan dám di chuyển hóa thạch hẳn không phải là những người bình thường. Nhưng sao có thể kiểm tra hết tất cả mọi người dân được? Do đó, vẫn cần phải tập trung vào điều tra, phong tỏa thành phố không phải là một giải pháp lâu dài.
Không có bất cứ tin tức gì từ Mạnh Triết và Lưu Tuấn, những người đã đến Saipan. Hai tiểu tử này không phải là chỉ ăn chơi, quên mất nhiệm vụ của mình là tìm Lâm Lập Quần đấy chứ?
Ngay lúc đấy Khúc Mịch nhận được tin tức từ nước ngoài, một người từ Pháp đã trở về, đó là chị của Hoắc Thể Ni, Hoắc Thải Ni. Khi nhìn thấy cô ta, mọi người trong đội Hình Cảnh đều vô cùng ngạc nhiên. Cô ta và Hoắc Thể Ni quá giống nhau. Nếu hai người đứng đối diện nhau thì chẳng khác gì đang nhìn vào gương mất! Chỉ là mọi người vừa nhìn thấy thi thể của Hoắc Thể Ni, bây giờ thi thể của cô còn đang đặt ở phòng giải phẫu. Hoắc Thải Ni nhìn thấy chắc chắn sẽ không thoải mái.
Tuy nhiên, chị em của họ hóa ra vẫn có điểm khác nhau. Hoắc Thải Ni có mái tóc dài chạm tới vai. Lông mày mỏng tựa lá liễu. Có một cậu bé khoảng năm đến sáu tuổi đứng cạnh cô ta. Cậu bé có vẻ hơi khó chịu, giữ chặt tay cô, thỉnh thoảng nói một vài câu tiếng Pháp với cô ta.
Khúc Mịch hiểu được tiếng Pháp, cậu bé nói đi nói lại một câu, "Mẹ ơi, khi nào chúng ta trở về Pháp?"
Hoắc Thải Ni có thể nói tiếng Trung Quốc, điều này giúp họ không gặp bất cứ trở ngại nào trong giao tiếp.
"Cô Hoắc, tôi sẽ sắp xếp để cô nhận ra thi thể trước, chúng ta sẽ nói chuyện sau." Hoắc Thải Ni gật đầu và để đứa trẻ trong văn phòng, giao cho người phụ nữ duy nhất của đội, Vương Tịnh, chăm sóc
Cô ta ngồi xổm xuống thì thầm với đứa bé vài câu bằng tiếng Pháp, đứa bé dường như rất hiểu chuyện, chỉ gật đầu một cái, không quấn lấy mẹ không cho mẹ đi. Rồi tự mình lấy một khối Rubik từ trong túi quần ra ngồi lên ghế sofa chơi một mình. Vương Tịnh không có kinh nghiệm trông trẻ. May mắn ra thay, lúc hỏi đứa bé có muốn uống nước không, đứa bé có thể từ động tác của Vương Tịnh mà hiểu được. Quả là một đứa trẻ thông minh.
Hoắc Thải Ni đến nhận thi thể, lúc nhìn thấy em gái mình, tất nhiên không thể tránh khỏi bi thương. Chị em họ từ nhỏ đã luôn phụ thuộc vào nhau, tình cảm chắc chắn hơn cặp chị em khác rất nhiều. Hai người phụ nữ giống hệt nhau, một người sắc mặt tái nhợt đã nằm xuống còn một người đứng khóc nấc đau đến từng khúc ruột, nhìn vào cảnh này, Dĩ Nhu cảm thấy có chút không thoải mái. Không thể trách cô được, đây là cảm xúc của riêng cô mà! Lạy Chúa, xin hãy tha thứ cho con vì đã không tử tế hơn một chút, Dĩ Nhu âm thầm tự nhủ lòng mình.
Mặc dù tâm trạng của Hoắc Thải Ni không được tốt, cô vẫn cố kìm lại vì vẫn còn con trai chờ cô.
Cố gắng cầm nước mắt đi làm các thủ tục. Cô trở về đội Hình Cảnh. Cậu bé nhìn thấy mẹ mình đỏ mắt vì khóc, mặc dù không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng vẫn khéo léo tinh tế ôm lấy mẹ.
@mainamkh wattpad
----------
Bấm bình chọn hộ mình nhé! ❤️❤️❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com