Chương 23
"Phùng Tố Trinh ngày hôm nay ngươi ở trước mặt hoàng đế ca ca nói phải giữ lời" Thiên Hương kéo Phùng Tố Trinh đến ngồi tại một cái đình trong hậu viện.
"Thiên Hương, ta đã nghĩ thông, nhân sinh bản khổ ngắn ( đời người ngắn ngủi) , có lẽ chúng ta cũng nên lựa chọn cuộc sống mà mình mong muốn, chỉ cần ngươi nguyện ý , ta sẽ vì ngươi nỗ lực tất cả, Ta thích Ngươi" Phùng Tố Trinh biết mạng của nàng một ngày nào đó sẽ không còn, may ra trong lúc còn sống việc duy nhất nàng có thể làm là mang đến cho Thiên Hương hạnh phúc vui vẻ.
Thiên Hương nghe Phùng Tố Trinh nói thích nàng thì sợ ngây người, nàng không nghĩ tới Phùng Tố Trinh thực sự nói thích nàng, càng không có nghĩ tới tại thời điểm này lại nghe được lời kia, nàng không rõ lúc này Phùng Tố Trinh nói như vậy là dụng ý gì, bây giờ Thiên Hương chỉ có thể dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Phùng Tố Trinh.
"Thiên Hương ta thật thích ngươi, vừa mới bắt đầu liền thích ngươi, chỉ là ta không dám nghĩ tới , hiện tại chỉ cần ngươi nguyện ý tiếp nhận ta, ta sẽ vứt bỏ tất cả thế tục" Phùng Tố Trinh tiếp tục bày tỏ giống như nếu hiện tại nàng không nói thì sau này mãi mãi sẽ không có cơ hội.
"Phùng Tố Trinh ngươi thực sự thích ta?" Thiên Hương vẫn không dám tin tưởng vào lời mình vừa nghe được, nàng phải xác nhận lại thêm một lần nữa.
"Đúng vậy, Ta thích Ngươi" Phùng Tố Trinh cảm thấy Thiên Hương bất an, nàng kéo Thiên Hương đứng lên, ôm nàng vào lòng, lời nói ở bên tai nàng "Ta thích Ngươi" Dường như muốn đem tất cả cảm tình trong lòng phóng thích ra trong thời khắc này.
Thiên Hương kích động ôm siết Phùng Tố Trinh, nước mắt lưng tròng, nàng chờ được, nàng đã đợi được thời khắc Phùng Tố Trinh nói thích nàng, "Ta cũng thích ngươi, vì ngươi, ta có thể không làm công chủ, không cần hết thảy vinh hoa phú quý "
"Ta biết, ta biết ngươi thích ta, vì ta ngươi chịu rất nhiều ủy khuất, từ giờ trở đi ta sẽ không để cho ngươi thương tâm" Phùng Tố Trinh minh bạch ý vị hàm xúc trong đôi mắt đẫm lệ của Thiên Hương
"Công chúa ------" Hạnh nhi vội vội vàng vàng chạy vào, thấy Thiên Hương và Phùng Tố Trinh đang ôm nhau, nàng nhất thời ngây ngẩn cả người , cái miệng đang há ra kêu liền dừng lại ở từ công chúa, vẻ mặt kinh hoảng nhìn hai người trước mắt .
Phùng Tố Trinh thả Thiên Hương ra, xoay người nhìn Hạnh nhi, Thiên Hương cũng quay lưng lại len lén lau đi nước mắt trên mặt, kỳ thực Hạnh nhi đã thấy lệ rơi đầy mặt Thiên Hương, bởi vì vừa rồi Thiên Hương đang đối mặt với Hạnh nhi.
"Hạnh nhi ngươi vội vội vàng vàng làm cái gì" Phùng Tố Trinh thấy Thiên hương quay lưng lại không nói gì, liền mở miệng hỏi trước.
Lúc này Hạnh nhi mới chạy tới trước mặt "Phùng ---" thế nhưng nàng nên gọi Phùng Tố Trinh là Phùng tiểu thư hay là Phùng Thiệu Dân.
"Hạnh nhi, ngươi vẫn gọi ta là Phùng đại ca đi, ta bây giờ là Phùng Thiệu Dân, sau này ta cũng sẽ là Phùng Thiệu Dân" Phùng Tố Trinh hiểu Hạnh nhi không biết muốn xưng hô với nàng thế nào .
"Ừ, vậy được rồi Phùng đại ca, hoàng thượng tới" Hạnh nhi cũng thấy sự việc kỳ quái, hoàng thượng vừa mới đi một canh giờ tại sao lại đã trở lại, hơn nữa hiện tại trời sắp tối.
"Hoàng thượng tới" Phùng Tố Trinh hỏi lại một lần.
"Đúng vậy hoàng thượng tới, hắn nói muốn gặp ngươi và công chúa, hiện tại đang ở phòng khách chờ các ngươi" Hạnh nhi hồi đáp câu hỏi của Phùng Tố Trinh.
"Hoàng đế ca ca không phải mới vừa đi sao, lại quay trở lại làm gì, không phải có chuyện gì chứ" Thiên Hương nghe báo hoàng thượng quay trở lại cũng thấy kỳ quái.
"Thiên Hương nếu hoàng thượng muốn gặp chúng ta, chúng ta đi tới chẳng phải sẽ biết" Phùng Tố Trinh nói xong cũng kéo Thiên Hương đi gặp hoàng thượng, để lại Hạnh nhi đang nghi vấn đứng sững tại chỗ
"Hoàng đế ca ca ngươi không phải mới vừa hồi cung sao? Tại sao lại đã trở lại" Thiên Hương chưa vào tới cửa đã mở miệng hỏi việc hoàng đế quay trở lại.
"Tham kiến hoàng thượng" Phùng Tố Trinh quỳ xuống hướng hoàng đế hành lễ.
Ai ngờ, hoàng đế không trả lời câu hỏi của Thiên Hương ,ngược lại đi tới trước mặt Phùng Tố Trinh, đỡ nàng lên mà nói rằng "không cần để ý nghi lễ bên ngoài , trẫm đi rồi trở lại chính là muốn quay về hỏi hai người các ngươi một chuyện "
"Hoàng thượng muốn biết chuyện gì" Phùng Tố Trinh nghĩ hoàng đế muốn nói đến chuyện củaThiên Hương.
"Phùng Tố Trinh, trẫm muốn biết hiện tại quan hệ của ngươi và hoàng muội , ngươi đối hoàng muội là dạng cảm tình gì?" kỳ thực vừa ban nãy hoàng thượng đã nghĩ tới hỏi đến cái vấn đề này, chẳng qua là lúc đó có mấy người Lưu Trường Doanh đang ở đó nên không tiện mở lời.
"Hoàng thượng ý tứ của Tố Trinh đều không phải đã minh bạch, Tố Trinh đối với công chúa là bằng hữu" Phùng Tố Trinh trong lòng cả kinh, hoàng đế này từ lúc nào đã thay đổi trở thành tinh ý như vậy.
"Hừ, Phùng Tố Trinh ngươi cho là trẫm không biết hoàng muội thời gian qua làm cái gì sao? Trẫm hiện tại muốn ngươi nói thật một câu" Phùng Tố Trinh ngươi cũng quá coi thường trẫm.
"Hoàng thượng, ta" Phùng Tố Trinh không muốn nói dối, thế nhưng nói thật thì không biết làm thế nào nói ra khỏi miệng đây? Chẳng lẽ cư nhiên nói ta , Phùng Tố Trinh thích công chúa. Thiên Hương đang nắm lòng bàn tay của Phùng Tố Trinh cũng rất khẩn trương, nàng cũng không biết hoàng đế muốn diễn vở kịch gì .
"Trẫm biết hoàng muội thích ngươi, hiện tại trẫm muốn biết ngươi đối hoàng muội có ý gì" hoàng đế thấy Phùng Tố Trinh ấp a ấp úng , liền trực tiếp làm sáng tỏ thái độ.
Nghe hoàng thượng nói Phùng Tố Trinh và Thiên Hương giật nảy mình, cái này là hoàng thượng cũng không cần tra xét đã lật bài ngửa rồi.
" Nếu Hoàng thượng đã biết Tố Trinh liền nói thẳng, ta cũng thích Thiên Hương" không hổ là nhất phẩm tể tướng, cũng vẫn là một người cam đảm.
Kỳ thực Phùng Tố Trinh biết hoàng thượng tới đây nhất định không chỉ là muốn hỏi về cảm tình của nàng và Thiên Hương , hiện tại nàng đưa cho hoàng thượng đáp án hắn muốn biết, vậy kế tiếp hoàng thượng nên nói ra việc chính trước mắt.
"Được, nếu người thừa nhận ngươi cũng thích hoàng muội, hiện tai ta để ngươi gặp vài người" hoàng thượng nói xong cũng lệnh cho tùy tùng bên ngoài phủ công chúa truyền vào mấy người.
Mấy người kia sau khi đi vào liền hướng hoàng đế và công chúa hành lễ, khi bọn hắn đi hoàn lễ đứng vững , sau đó liền thấy người đứng ở bên cạnh Thiên Hương là Phùng Tố Trinh, "Đây --- Đây --- ngươi là Phùng Tố Trinh?" Một người trong đó quay qua hỏi mấy người kia lúng túng nghi hoặc.
"Không, hắn không phải là Phùng Tố Trinh, hắn là học trò tham gia khảo thí năm nay - Phùng Thiệu Dân" hoàng đế cắt ngang lời mấy người kia.
Mấy người bọn hắn chính là cựu thần hoàng đế tiền triều, bọn họ nhận biết Phùng Tố Trinh cũng bởi có vài người đã từng vì Phùng Tố Trinh mà cầu xin tha thứ.
"Mấy người các ngươi , sau khi Ngụy thừa tướng nhậm chức liền rất ít vào triều, ta nghĩ trong lòng các ngươi có lẽ đã minh bạch hắn phải làm việc gì, từ giờ trở đi các ngươi không biết ở phủ công chủ có người này, nửa tháng sau hắn có lẽ sẽ là Tân khoa trạng nguyên Phùng Thiệu Dân, hắn cùng tiền khoa trạng nguyên Phùng Thiệu Dân cùng tên nhưng quyết không là cùng một người, các ngươi nhớ kỹ." Hoàng thượng lần này nói rõ ràng không mơ hồ mục đích, vài người tuy rằng đều có nghi vấn nhưng không ai dám mở miệng hỏi, chỉ có gật đầu đáp lại .
(7294511143238)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com