Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 27

"Thừa tướng đại nhân giá lâm, Thiệu Dân không nghênh đón từ xa, thất kính thất kính" Kiệu của thừa tướng đại nhân dừng ở cửa phủ trạng nguyên, Phùng Tố Trinh nghe tin Ngụy Quang Diệu tới liền từ trong phủ ra đón tiếp.

"Trạng nguyên công không cần khách khí, là bản quan đường đột tới, mong rằng trạng nguyên công bỏ qua cho " Ngụy Quang Diệu miệng lưỡi giảo hoạt đáp lời trạng nguyên Phùng Tố Trinh.

Hai người tương hỗ khiêm nhượng ( một ông kính một ông nhường ) vào phủ trạng nguyên, Phùng Tố Trinh mời Ngụy Quang Diệu ngồi, mới yên vị Ngụy Quang Diệu đã được hạ nhân dâng trà lên, hắn liền hướng tới Phùng Tố Trinh nói "Chúc mừng trạng nguyên công, chúc mừng trạng nguyên công "

"Thừa tướng đại nhân, học trò may mắn trúng tuyển không đáng để nhắc tới" Phùng Tố Trinh khiêm tốn đáp lời chúc tụng của Ngụy Quang Diệu.

"Trạng nguyên công tuổi trẻ tài cao, cao trúng đầu danh trạng nguyên là nên chúc mừng, có điều ta không phải nói chuyện này" Ngụy Quang Diệu nhấp một hớp trà rồi nói.

"Học trò thực không hiểu ý đại nhân ? Việc mừng của học trò còn từ đâu nữa?" Phùng Tố Trinh cũng bối rối, ngoại trừ chuyện nàng cao trúng hình như không còn có chuyện gì có thể đáng chúc mừng .

"Ha ha ha, trạng nguyên công, hôm nay bản quan mang tới cho ngươi một hỉ sự " Ngụy Quang Diệu cười to, đứng lên vỗ vỗ vai Phùng Tố Trinh nói.

"Không biết đại nhân đem cho học trò kinh hỉ ( tin vui ) gì ?" Phùng Tố Trinh càng ngày càng cảm thấy kỳ quái.

"Hoàng thượng muốn vời trạng nguyên công làm Phò mã của trưởng công chúa

"Cái gì ? Hoàng thượng muốn vời ta làm Phò mã?" Lần này Phùng Tố Trinh cả kinh, hoàng đế này rốt cuộc đang làm cái trò gì, người khác không biết thì thôi ,hắn lại còn không biết trạng nguyên Phùng Thiệu Dân chính là Phùng Tố Trinh sao?

"Thế nào, Trạng nguyên công không vui ?" Ngụy Quang Diệu thấy vẻ mặt Phùng Tố Trinh kinh ngạc như thế liền mở miệng hỏi.

"Học trò xuất thân thấp hèn, đối với công chúa e là sợ trèo cao" Hiện tại Phùng Tố Trinh còn chưa hiểu hoàng đế kia muốn gì cũng không dám mạo muội hành sự.

"Như vậy trạng nguyên công không muốn thú Thiên Hương công chúa sao?" Ngụy Quang Diệu giở giọng quan trường. ( giọng sếp đe dọa cấp dưới ấy mà =.+)

Thực tế Phùng Tố Trinh đã nghĩ tới đêm đó khi hoàng đế ở phủ công chúa, qua câu hỏi và ngữ khí của hoàng đế, hiển nhiên hắn sớm đã có kế hoạch này, thảo nào hoàng đế nhất định phải để cho nàng khảo thí đậu Trạng nguyên, xem ra hoàng đế sớm đã có quyết định.

"Thừa tướng đại nhân, học trò chỉ là cảm thấy với cao tới công chúa, công chúa là kim chi ngọc diệp , học trò nếu có thể cưới được công chúa đó là phúc khí của học trò, học trò làm sao dám không muốn thú." Phùng Tố Trinh đã hiểu ý tứ của hoàng đế, nàng lại cùng Thiên Hương đã lưỡng tình tương duyệt, như vậy , giờ bằng lòng cuộc hôn sự này không phải là rất thích hợp sao ^^

"Vậy thì tốt, thế là trạng nguyên công đã ưng thuận hôn sự này rồi đó, sau này ngươi chính là phò mã gia, về sau xin nhờ Phò mã ngươi chiếu cố nhiều hơn " Ngụy Quang Diệu thực sự là một con hồ ly, thấy Phùng Tố Trinh đáp ứng hôn sự ngay lập tức đã thay đổi sắc mặt xu nịnh.

"Đại nhân quá lời, học trò nên phải cảm tạ đại nhân" Phùng Tố Trinh tiếp tục nhún nhường với hắn .

"Được rồi, Phò mã gia ngươi chuẩn bị đi, ta phải đi hồi báo với hoàng thượng, cho ngươi và công chúa mau chóng thành hôn "

"Học trò cung tiễn đại nhân" Phùng Tố Trinh đưa Ngụy Quang Diệu ra bên ngoài phủ lên kiệu.

Nhiều ngày không gặp được Thiên Hương ,trong lòng Phùng Tố Trinh lòng luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, nhưng lại không dám đường đường chính chính đến phủ công chúa " Thiên Hương cũng lạ, theo tính cách của nàng biết ta ở phủ trạng nguyên nhất định sẽ tới tìm ta, tại sao ta vào ở phủ trạng nguyên nhiều ngày như vậy cũng không gặp được nàng." Phùng Tố Trinh một mình ở thư phòng đọc sách nhưng không vào được chữ nào.

"Đinh --- đinh ---" ngoài thư phòng vang lên tiếng gõ cửa kéo Phùng Tố Trinh đang tư lự về thực tại

"Vào đi" Lệnh người bên ngoài vào.

"Đại nhân, Bát phủ tuần án Trương Đại Nhân đến" Hạ nhân vào bẩm báo .

"Ở đâu? Mau mời hắn vào" nghe Trương Thiệu Dân tới, Phùng Tố Trinh sai người nhanh mời hắn vào, may ra có thể biết được chút tin tức của Thiên Hương.

"Phùng đại nhân" - "Trương đại nhân" đương có hạ nhân ở đó hai người gặp mặt liền cố ý khách sáo vài câu.

"Được rồi, cho các ngươi lui xuống " thấy bọn hạ nhân bưng trà tới, Phùng Tố Trinh liền cho lui.

"Phùng huynh, ta nghe nói hồ ly Ngụy Quang Diệu tìm huynh, không biết có chuyện gì, liền tới xem thế nào" Trương Thiệu Dân phụng ý chỉ hoàng thượng nhất định phải âm thầm bảo vệ Phùng Tố Trinh thật tốt, cho nên hồ ly Ngụy Quang Diệu vừa đến trạng nguyên phủ hắn đã biết.

"Cũng không có việc gì lớn, được rồi Trương huynh, Thiên Hương gần đây thế nào ? " Phùng Tố Trinh cũng chưa nghĩ ra phải nói thế nào với Trương Thiệu Dân về chuyện mình làm phò mã , chẳng lẽ nói , Ta - Phùng Tố Trinh một nữ tử muốn kết hôn với nữ nhân mà ngươi yêu mến, xem ra việc này vẫn chưa đến lúc có thể nói, giờ nàng muốn biết tin của Thiên Hương.

"Công chúa, hoàng đế sợ nàng không cẩn thận làm tiết lộ thân phận của ngươi nên hạ chỉ không cho nàng rời khỏi phủ công chúa nửa bước" Trương Thiệu Dân không phát hiện Phùng Tố Trinh có khác thường, liền trả lời câu hỏi của Phùng Tố Trinh .

"Hoàng thượng không cho Thiên Hương rời khỏi phủ công chúa, vậy không phải là bức nàng đến ngạt thở sao " Thảo nào Thiên Hương không có tới tìm nàng thì ra đã bị hoàng đế giam lỏng.

"Ai da, công chủ cũng không phải tỉnh du đích đăng ( đèn hết dầu), lúc nào cũng muốn chạy trốn, thế nhưng hoàng thượng phái đại nội thị vệ ngày đêm coi chừng phủ công chúa, con ruồi cũng không thoát ra được, Thiên Hương mỗi lần trốn đều bị bắt lại" Trương Thiệu Dân lắc đầu vừa cười vừa nói.

"Hôm nay ta mới tới phủ công chúa, Thiên Hương yêu cầu ta mang nàng đi theo, thế nhưng hoàng mệnh trái, hơn nữa với tính cách Thiên Hương đưa nàng ra ngoài làm sao có thể đem nàng trở về được ? Cho nên ta phải trổ hết năng lực mới có thể rời khỏi đó, Thiên Hương nhất định hận chết ta " nhớ tới hôm nay ở phủ công chúa cùng Thiên Hương dây dưa ẩu đả, Trương Thiệu Dân trong lòng vẫn còn sợ hãi.

"Đúng vậy nếu như mang nàng đi ra, nàng mà chịu trở về mới thật kỳ lạ, nhưng mà để cho nàng ở trong phủ ngây ngốc lâu như vậy, không cho nàng ra ngoài thật làm khó cho nàng " Phùng Tố Trinh nghĩ tới Thiên Hương ở công chủ phủ muốn ra ngoài lại trốn không được tâm lại đau lòng.

Để không gây sự chú ý của người khác, Trương Thiệu Dân cùng Phùng Tố Trinh nói chuyện phiếm vài câu rồi rời khỏi phủ trạng nguyên.

Ăn xong cơm tối, Thiên Hương lại một lần nữa chạy trốn bị bắt , sau đó nàng liền từ bỏ ý nghĩ tiếp tục ra ngoài, nàng biết với thân thủ của nàng căn bản không thoát khỏi cửa phủ, vì thế liền đuổi tất cả mọi người ra khỏi phòng , một mình trong đó ngẩn người suy nghĩ.

"Thiên Hương" một người áo đen đột nhiên từ ngoài cửa sổ nhảy vào, khiến Thiên Hương hoảng sợ hết hồn, vừa muốn mở miệng kêu lên thì nghe được một thanh âm quen thuộc.

(3536224D21234730)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com