Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Cây bạch dương nhỏ, mong 'Tuế Tuế bình an'

"Cùng gói sủi cảo không?" Đinh Thụy An chú ý thấy Dương Tuế đang ngẩn người, đưa bàn tay còn dính bột mì ra vẫy vẫy trước mặt cô, "Cô giáo Tiểu Dương, cùng gói sủi cảo không?"

Dương Tuế lấy lại tinh thần, cười cười, gật đầu: "Nhưng mà, em gói sủi cảo xấu lắm."

"Không sao, chỉ là người trong nhà ăn thôi, miễn ngon là được." Đinh Thụy An rửa sạch bột mì trên tay, bưng nhân thịt và vỏ sủi cảo đi đến phòng ăn, liếc nhìn ghế sofa trong phòng khách, rồi lại phát hiện Đinh Kỷ Dụ đang để chân trần ngồi xổm trước cửa sổ sát đất, mặt dán sát vào kính, tò mò nhìn ra bên ngoài.

"Tiểu Dụ, em đang nhìn gì vậy?" Đinh Thụy An đặt đồ xuống, đi đến bên cạnh Đinh Kỷ Dụ ngồi xổm xuống, cũng cùng nhìn ra ngoài.

Ngoài cửa sổ đã dần tối đen, đèn tường trong sân tự động sáng lên.

Một lúc lâu sau, Đinh Thụy An mới phát hiện nơi ánh đèn tường chiếu tới, có chút những bông tuyết nhỏ li ti đang bay xuống. Nhưng tuyết quá nhỏ, nếu không có ánh đèn chiếu vào không thể phát hiện ra, cho nên Đinh Kỷ Dụ mới dán mặt vào kính đến mức suýt biến dạng.

"Tuyết rơi!" Đinh Kỷ Dụ vung chân múa tay, hưng phấn kêu to, "Dương Tuế, mau lại đây, bên ngoài tuyết rơi!"

Dương Tuế cười đi qua, ngồi xổm xuống cạnh hai người.

Mùa đông ở thành phố C rất lạnh, nhưng rất hiếm khi có tuyết. Cho nên dù chỉ là những bông tuyết nhỏ bé, cũng có thể khiến Đinh Kỷ Dụ vui vẻ cả buổi sáng.

"Hai người nói xem." Đinh Kỷ Dụ mắt sáng lấp lánh, "Đến ngày mai, trên đường sẽ có tuyết đọng không? Em có thể đắp người tuyết không?"

Đinh Thụy An quay đầu, cười cười, nói thật: "Tuyết quá nhỏ, không đọng lại được đâu."

"Ò..." Đinh Kỷ Dụ thở dài, có chút tức giận bĩu môi, "Đinh Thụy An, anh thật là làm người mất hứng!"

Đinh Thụy An đứng dậy, cười nói: "Được rồi, cùng nhau gói sủi cảo đi, không thì đợi đến 8 giờ cũng không kịp ăn cơm Tất Niên đâu."

"Gói sủi cảo?" Đinh Kỷ Dụ nghe thấy ba chữ này xong, do dự một chút, cô gói sủi cảo thực sự xấu đến lạ, nhưng nghĩ Dương Tuế cũng gói xấu, vậy chắc cô cũng không đến nỗi quá mất mặt, vì thế gật đầu.

Ba người đứng trước chiếc bàn tròn lớn, Đinh Thụy An vừa bóp vừa gói, đã gói xong mấy chiếc sủi cảo.

Mà Dương Tuế và Đinh Kỷ Dụ, mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau, đều hơi thấy ngượng tay.

Sủi cảo Đinh Thụy An gói, thậm chí có thể dùng từ công phu để miêu tả, mỗi chiếc đều gần như hoàn toàn nhất quán về kích thước, tròn trịa mượt mà, nhưng lại không chiếc nào bị lộ nhân.

"Dương Tuế, mày gói trước đi." Đinh Kỷ Dụ ngượng ngùng nghịch ngón tay, ra vẻ nghiêm túc nói với Dương Tuế, "Mày gói trước, tao xem mày gói thế nào, nếu không được thì tao sẽ chỉ mày! Dù sao, danh sư đều không dễ dàng ra tay mà."

"Cậu nghiêm túc chứ?" Sắc mặt Dương Tuế phức tạp, "Nhưng anh Đinh nói, sủi cảo cậu gói khi luộc sẽ thành cháo bột."

"Cái gì?" Đinh Kỷ Dụ trợn tròn mắt, không thể tin được nhìn về phía Đinh Thụy An, "Anh lại bôi nhọ em trước mặt Dương Tuế hả?"

Đinh Thụy An nén ý cười, nhìn hai cô bé đấu khẩu, lại không ngờ lửa lại cháy đến chỗ anh. Anh nặn xong chiếc sủi cảo trong tay, "Hai đứa cùng gói đi, anh còn phải làm mấy món ăn nữa. Nếu không gói nhanh, tối nay thật sự sẽ không kịp ăn cơm Tất Niên đâu."

"Biết rồi." Đinh Kỷ Dụ xắn tay áo, cau mày, nhìn về phía vỏ sủi cảo và nhân thịt, hít một hơi thật sâu. Cô cầm lấy vỏ sủi cảo, múc một muỗng đầy nhân thịt, nhét vào vỏ sủi cảo, ngón tay bóp một cái, kẹp chặt vỏ sủi cảo lại.

Phốc —— nhân thịt hoàn hảo trào ra từ phía sau chiếc sủi cảo.

Mặt Đinh Kỷ Dụ tối sầm, ngay cả ngón tay cũng run rẩy.

"Cái này..." Đinh Kỷ Dụ nuốt nước bọt, mạnh mẽ tìm lý do cho bản thân, "Vỏ sủi cảo Đinh Thụy An cán mỏng quá... Nếu vỏ dày hơn chút, chiếc sủi cảo này của tao sẽ quả thực là vô địch vũ trụ, đúng không."

Nói xong, cô trấn tĩnh lại, ngẩng mắt nhìn Dương Tuế. Nhưng sự nghi ngờ sâu sắc trong mắt Dương Tuế lại làm tổn thương trái tim bé nhỏ của cô ấy.

Đinh Kỷ Dụ tức chết, ngồi phịch xuống ghế, nói với vẻ bề trên: "Mày gói một cái cho tao xem coi! Tao không tin mày có thể tốt hơn tao!"

Dương Tuế đành chiều theo ý cô ấy, gói một chiếc sủi cảo khá vụng về, đúng là không thể nói là đẹp, nhưng khi đặt cạnh chiếc sủi cảo của Đinh Kỷ Dụ, vẫn là một sự đối lập rõ ràng.

"Như này mà mày nói gói xấu sao? Đồ đào lửa!" Đinh Kỷ Dụ càng tức giận hơn, "Học sinh giỏi tụi bây quả nhiên đều là loại người rõ ràng thi điểm tối đa, còn nói mình thi không tốt ấy!"

Dương Tuế liếc nhìn vẻ tức tối của Đinh Kỷ Dụ, hai tay nâng lên mỗi tay một chiếc sủi cảo, một chiếc là cô gói, một chiếc là Đinh Thụy An gói.

Hai chiếc sủi cảo này đặt cạnh nhau, có thể thấy rõ ràng chiếc sủi cảo của Dương Tuế kém xa.

"Mình gói quả thật không đẹp lắm." Dương Tuế cười cười, lại nổi hứng trêu Đinh Kỷ Dụ, vì thế còn nói thêm, "Cậu vừa nói mình gói sủi cảo đẹp là vì mình đã so sánh với sủi cảo của cậu. Nhưng khi sủi cảo của mình so sánh với sủi cảo của anh Đinh, thì có thể biết lời mình nói không phải giả. Tiểu Dụ, đẹp hay không đẹp đều dựa vào sự đối lập mà ra thôi."

Một đoạn lời nói dài dằng dặc, suýt chút nữa khiến Đinh Kỷ Dụ hoa mắt chóng mặt, cô nhíu mày, sắp xếp lại lời nói của Dương Tuế trong đầu một lúc, mới phát hiện, Dương Tuế lại đổi cách sỉ nhục mình!

Đinh Kỷ Dụ tức quá, ngón tay dính một chút bột mì, thừa lúc Dương Tuế không chú ý, bôi lên mặt cô ấy.

Dương Tuế bị trò đùa của Đinh Kỷ Dụ chọc cười, nhưng bản thân cũng biến thành học sinh tiểu học, lấy thêm nhiều bột mì hơn, bôi lên mặt Đinh Kỷ Dụ.

Nghe thấy tiếng cười đứt quãng và tiếng nói chuyện từ bên ngoài bếp, Đinh Thụy An bất đắc dĩ cười cười, ánh mắt dịu dàng lại càng sâu hơn.

Đến khi Đinh Thụy An ra ngoài, sủi cảo đã gói gần xong, nhưng chỉ có những chiếc do anh và Dương Tuế gói là tạm nhìn được, còn những chiếc do Đinh Kỷ Dụ gói vẫn bị lộ nhân khắp nơi.

Cuối cùng, sủi cảo cũng đã chín và được vớt ra, những món ăn nóng hổi cũng được dọn đầy bàn, trên TV đang chiếu Gặp nhau cuối năm, không khí vui vẻ và náo nhiệt bao trùm ba người.

Dương Tuế nhìn bàn đầy món ăn nghi ngút khói, vô thức cong cong đôi mắt, khóe miệng hơi nhếch lên.

Cuối cùng cũng đón một cái Tết tươm tất, một cái Tết náo nhiệt có người bầu bạn, thật tốt quá...

Đinh Kỷ Dụ ăn một miếng sủi cảo, hài lòng nheo mắt, giơ ly nước chanh lên, nói với Dương Tuế: "Sau này mỗi năm, đều đến đây đón Tết nhé, được không?"

Dương Tuế đang do dự, vô tình liếc thấy Đinh Thụy An dịu dàng gật đầu với cô, cô nghĩ nghĩ, cũng nâng ly nhẹ nhàng chạm vào ly Đinh Kỷ Dụ đưa qua, cười đồng ý: "Được."

Hy vọng sau này mỗi năm, sẽ không còn một mình nữa.

Dương Tuế nghiêng đầu, thầm nghĩ.

Sau bữa ăn, một lát sau, trên bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, những bông pháo hoa đủ màu sắc nổ tung.

Đinh Kỷ Dụ nhanh chóng ném gối ôm xuống, kéo Đinh Thụy An và Dương Tuế, chạy ra sân.

Một chùm pháo hoa vụt lên không trung, "Bùm" một tiếng nổ tung, chia thành rất nhiều điểm sáng nhỏ.

"Năm mới sắp đến rồi, tao có rất nhiều nguyện vọng, hy vọng trong năm mới đều có thể thực hiện!" Đinh Kỷ Dụ hưng phấn kéo tay áo Dương Tuế, vui vẻ nói: "Còn hai người thì sao? Dương Tuế, Đinh Thụy An, hai người có nguyện vọng gì không?"

Dương Tuế ngẩng đầu nhìn những bông pháo hoa rực rỡ, nói: "Mình hy vọng, năm mới, mọi sự đều thuận lợi."

"Còn anh thì sao?" Đinh Kỷ Dụ quay đầu hỏi Đinh Thụy An.

"Anh hy vọng, Tiểu Dụ có thể mỗi ngày vui vẻ, công việc của công ty cũng có thể thuận buồm xuôi gió." Đinh Thụy An cười cong mắt, nhìn về phía Dương Tuế đang ngẩng đầu xem pháo hoa.

Anh còn hy vọng, cây bạch dương nhỏ của anh, có thể tuế tuế bình an (mỗi năm đều bình an).

"10, 9, 8... 2, 1, Chúc mừng năm mới!" Người dẫn chương trình Gặp nhau cuối năm trên TV bắt đầu đếm ngược.

Đinh Kỷ Dụ nghe xong, cũng lớn tiếng hô: "Chúc mừng năm mới!"

"Chúc mừng năm mới." Dương Tuế cười nói.

"Chúc mừng năm mới." Đinh Thụy An thu lại ánh mắt, khóe miệng nhếch lên.

Qua 12 giờ, là bắt đầu một năm mới.

So với nhiều năm trước, năm nay là năm Dương Tuế cho rằng mình gặt hái được nhiều nhất.

Trước đây sống như một nhân vật nữ phụ trong sách, còn năm nay là sống như Dương Tuế.

Điều đáng mừng hơn nữa là, cô đã quen biết Đinh Kỷ Dụ và Đinh Thụy An.

Dương Tuế nằm trên giường duỗi người, thức dậy kéo tấm rèm dày ra, ánh nắng gay gắt chiếu thẳng vào phòng, xua tan mọi bóng tối trong phòng.

Ánh nắng ấm áp đồng thời cũng chiếu vào mặt Dương Tuế, cô nheo mắt khẽ nhếch khóe miệng.

Hy vọng sau này mỗi năm, cô đều có thể như ngày hôm qua, có thể trải qua một cái Tết không còn một mình nữa.

Phơi nắng một lúc, cô bắt đầu sắp xếp sách vở trên tủ.

Mặc dù đã tốt nghiệp cấp ba một thời gian, nhưng sách và vở ghi chép cấp ba đều được Dương Tuế sắp xếp gọn gàng.

Cô mở mấy cuốn vở ghi chép ra, liếc nhìn qua, nghĩ nghĩ, rồi ôm tất cả vào lòng.

Nếu hôm qua đã hứa với chú tài xế sẽ gửi vở ghi chép môn toán cho con gái chú ấy, vậy thì nhân lúc còn sớm gửi đi. Nhận được sớm, đứa trẻ đó có thể học sớm hơn, cũng có thêm một phần hy vọng thi đậu Đại học A.

Dương Tuế nghĩ vậy, tiện tay khoác một chiếc áo phao dài ra ngoài bộ đồ ngủ, định ra trạm chuyển phát nhanh ở cổng khu dân cư để gửi những cuốn vở này đi.

Bên ngoài trời quá lạnh, cô đi rất nhanh, muốn nhanh chóng đến trạm chuyển phát nhanh, gửi đồ xong thì nhanh về nhà.

Nào ngờ, vừa đi đến cổng khu dân cư, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc, mặc trang phục biker màu đen đang dựa vào xe máy.

Bước chân Dương Tuế thoáng khựng một lát.

Cô không hiểu, vì sao sáng mùng một Tết, Chu Bùi lại ở đây. Nhưng cô hiểu, đây không phải là tín hiệu tốt.

Dương Tuế ôm chặt cuốn vở trong lòng, không chút do dự quay người, định chiều nay hoặc ngày mai tìm thời gian khác gửi.

Chu Bùi lại như thể cảm ứng được, khoảnh khắc Dương Tuế quay người, hắn ngẩng đầu.

"Dương Tuế!" Hắn tháo mũ bảo hiểm, lớn tiếng gọi.

Bước chân Dương Tuế không hề dừng lại, thậm chí còn bắt đầu chạy chậm.

Chu Bùi đau đầu nhíu mày, đuổi theo Dương Tuế, chặn đường cô.

"Cậu chạy làm gì?" Hắn không vui hỏi.

Dương Tuế có chút sốt ruột và rất khó hiểu, ngữ khí nói chuyện tự nhiên có chút gắt gỏng: "Cậu vì sao lại đến đây?"

"Tối qua tôi đợi cậu ở đây đến 12 giờ, cậu không về, cậu đi đâu vậy?" Chu Bùi cau mày, sắc mặt rất tệ, nhìn chằm chằm Dương Tuế, "Cậu, một cô gái mà tối không về nhà, có hợp lý không?"

"Tôi có về nhà hay không, khi nào về nhà, những thứ đó liên quan gì đến cậu?" Dương Tuế không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Chu Bùi, "Gần đây cậu bao đồng quá rồi phải không? Giữa chúng ta nhiều nhất cũng chỉ là quan hệ bạn học, dù thế nào, cũng không đến lượt cậu quan tâm đến cuộc sống cá nhân của tôi."

"Tôi không đến để cãi nhau với cậu." Chu Bùi có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, giọng điệu chầm chậm, lại lần nữa hỏi, "Ngày hôm qua có phải qua đêm bên ngoài không?"

Đầu óc hắn lúc này cũng rất hỗn loạn, chỉ muốn biết câu trả lời cho vấn đề này.

Đêm qua, hắn ở nhà cùng cha mẹ và họ hàng ăn cơm Tất Niên, không khí cực kỳ náo nhiệt, nhưng trong không khí vui vẻ như vậy, hắn lại nghĩ đến một người hoàn toàn không phù hợp với không khí đó.

Hắn khi đó nghĩ, Dương Tuế sẽ đón năm mới thế nào đây?

Gia đình nghèo khó như vậy, lại không có cha mẹ bên cạnh, nhất định là một mình lủi thủi ăn đồ đông lạnh. Cho nên nếu lúc này, hắn xuất hiện trước mặt Dương Tuế, có phải đối với Dương Tuế mà nói, sẽ giống như một vị cứu tinh ****vậy.

Nhưng kết quả thì sao, hắn khó khăn lắm mới nghĩ ra cớ để ra khỏi nhà, chạy đến cửa nhà Dương Tuế, tạo dáng gõ cửa hồi lâu mà không thấy mở, gọi điện thoại cũng báo bận, hắn mới biết Dương Tuế không có ở nhà, còn chặn số điện thoại của hắn!

Tết nhất, Dương Tuế không có ở nhà, còn có thể đi đâu?

Cả người Chu Bùi bắt đầu cuồng loạn.

Hắn gõ cửa điên cuồng trong một thời gian dài, quấy rầy hàng xóm, hàng xóm trực tiếp gọi bảo vệ khu dân cư.

Chu Bùi chết cũng không thể ngờ, cuối cùng mình lại bị bảo vệ đuổi ra khỏi khu dân cư, cho đến sáng nay, bảo vệ vẫn còn lườm hắn ở cổng phòng an ninh, sợ hắn làm ra chuyện gì.

Dương Tuế nhìn Chu Bùi một lát, không nói một lời, bước sang vài bước, muốn vòng qua Chu Bùi.

Chu Bùi chú ý đến hành động của Dương Tuế, bước vài bước, lại chắn đường Dương Tuế.

Đồng thời, thái độ im lặng của Dương Tuế hoàn toàn chọc giận Chu Bùi, hắn trực tiếp coi hành động hiện tại của Dương Tuế là sự chột dạ.

Dương Tuế hầu như không có bạn bè, nếu tối qua thật sự không về nhà, vậy nơi cô ngủ lại cơ bản chỉ có một khả năng, đó là nhà Đinh Thụy An!

"Cậu tối qua, ở nhà Đinh Thụy An?" Ánh mắt Chu Bùi âm trầm, gân xanh trên trán nổi lên, như thể lãnh địa của mình đột nhiên bị người khác xâm phạm, "Đầu óc cậu có tỉnh táo không? Đinh Thụy An dù có đẹp trai có tiền đến đâu, người ta cũng đã gần 30 tuổi rồi!"

Dương Tuế nghe hiểu lời Chu Bùi nói, trong mắt nổi lên lửa giận.

Có nói cô tệ hại đến đâu cũng không sao, cô có thể không để bụng tất cả những điều đó. Nhưng cô không cho phép, có người dùng tâm tư dơ bẩn như vậy để suy đoán về những người cô quan tâm.

"Chu Bùi, tôi nói lại lần nữa, tôi làm chuyện gì đều không liên quan đến cậu." Dương Tuế vô thức siết chặt nắm tay, cố nén sự phẫn nộ trong lòng, "Đinh Thụy An và Đinh Kỷ Dụ đều là những người tôi quan tâm nhất, tôi không muốn lại nghe miệng cậu nói ra tên của hai người họ."

Dương Tuế nói từng câu từng chữ rõ ràng khác thường, giọng điệu gắt gao, dường như muốn cắn nuốt từng chữ.

"Cậu có ý gì?" Chu Bùi sửng sốt, mày nhíu chặt hơn, hoàn toàn không ngờ Dương Tuế sẽ nói những lời này.

"Tôi nói chưa đủ rõ ràng sao? Hay là khả năng nghe hiểu của cậu có vấn đề?" Dương Tuế có chút mất kiểm soát, khác hẳn với sự bình tĩnh và lý trí thường ngày, lời nói không qua xử lý của não bộ, cứ thế tuôn ra, "Cậu dù sao cũng là sinh viên Đại học A, nếu cậu ngay cả khả năng hiểu nghĩa đen cơ bản nhất cũng không có, tôi đề nghị cậu có thể quay lại tiểu học học lại từ đầu."

Dù trong trạng thái mất kiểm soát, lời nói của Dương Tuế cũng không có một từ tục tĩu nào. Nhưng kể cả như vậy, Chu Bùi lại tình nguyện nghe những lời tục tĩu từ miệng Dương Tuế, còn hơn Dương Tuế mỗi lần đều xa cách như thế.

Chu Bùi không thể nói rõ cảm giác của mình đối với Dương Tuế là gì. Chỉ là một loại khi Dương Tuế chú ý đến hắn, hắn sẽ có chút đắc ý; còn khi Dương Tuế không nhìn hắn, hắn lại không thể kiểm soát được mà đi để ý cô ấy.

Nhưng Dương Tuế vì sao lại cố chấp như vậy, vì sao không thể giống Lâm Âm Âm, hơi yếu đuối một chút, dù chỉ một chút thôi cũng được...

Chỉ tiếc, lưng Dương Tuế vĩnh viễn thẳng tắp như vậy.

Có phải nhất định phải đè sập dáng vẻ cao ngạo của cô ấy xuống, cô ấy mới chịu thua không?

Trong đầu Chu Bùi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ đáng sợ, một ý nghĩ làm cho Dương Tuế phải chịu thua. Nhưng rất nhanh, ý nghĩ này đã bị hắn lập tức phủ nhận. Hắn không phải người tốt, nhưng tuyệt đối không phải là người hèn hạ như vậy.

Hắn suy nghĩ rất lâu, hơi thỏa hiệp mà khẽ hỏi: "Có thể không tiếp xúc với Đinh Thụy An không?"

Nhưng khi ánh mắt hắn chạm đến vẻ chán ghét của Dương Tuế, những suy nghĩ ban đầu hắn đã định nói ra đều bị gạt đi.

Chu Bùi cắn chặt phần thịt non trong khoang miệng, cho đến khi trong miệng xuất hiện mùi máu tươi, hắn như tỉnh lại mà cười cười: "Cậu thật sự nghĩ Đinh Thụy An trong sạch và dịu dàng như cậu nghĩ sao? Anh ta năm 18 tuổi đã tiếp quản toàn bộ công ty của cha mình, bức lui tất cả những lão già không ủng hộ anh ta trong công ty tiền nhiệm, đồng thời cắt đứt hợp đồng hàng chục tỷ của công ty đối thủ, trực tiếp dẫn đến việc công ty đó phá sản... Cậu nghĩ những chuyện này, chỉ dựa vào sự dịu dàng là có thể giải quyết sao? Ở nơi cậu không nhìn thấy, Đinh Thụy An còn bẩn thỉu hơn cả tôi."

"Cậu điều tra anh ấy?" Dương Tuế nhíu mày hỏi.

"Đúng vậy, tôi điều tra anh ta." Chu Bùi nói mà không hề để tâm, như thể đó chỉ là một chuyện rất nhỏ, "Tôi chẳng qua là xé nát cái vẻ mặt đứng đắn dịu dàng của anh ta, trả lại một Đinh Thụy An chân thật. Tôi chỉ là... chỉ là muốn bảo vệ cậu, chỉ vậy thôi."

Chu Bùi nói cả câu nhẹ bẫng, nhưng lại nhấn mạnh bốn chữ "chỉ vậy thôi" cuối cùng.

"Bảo vệ tôi?" Dương Tuế như nghe thấy một trò hề kệch cỡm, "Chu Bùi, cậu nhìn rõ đi. Hiện tại người đứng trước mặt cậu là Dương Tuế, không phải Lâm Âm Âm, cũng không cần bất kỳ sự bảo vệ tự cho là đúng nào của cậu!"

"Chuyện thương trường tôi không hiểu, nhưng tôi biết rất rõ ràng, sự dịu dàng quả thật không thể giải quyết mọi chuyện." Dương Tuế lấy lại bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt Chu Bùi, nói từng câu từng chữ, "Sự dịu dàng không thể giải quyết bạo lực học đường, càng không thể ngăn được những kẻ cố tình cô lập người khác."

Dương Tuế nói quá đỗi bình tĩnh, dường như đang nói chuyện của người khác, chứ không phải chuyện xảy ra với chính bản thân cô.

Nghe thấy Dương Tuế như vậy, trái tim Chu Bùi vô cớ nhói lên. Những chuyện Dương Tuế nói, mặc dù hắn không trực tiếp tham gia, nhưng cũng có thái độ bàng quan, cùng với một số hành vi vô tâm của bản thân đã càng thúc đẩy nạn bạo lực học đường đó.

Chu Bùi đột nhiên không thể nói thêm lời nào.

"Nếu sự dịu dàng không thể giải quyết mọi chuyện." Vẻ mặt Dương Tuế lạnh nhạt tiếp tục nói, "Chỉ cần không vi phạm pháp luật, trong từng trường hợp cá biệt dùng những biện pháp đặc biệt, thì có vấn đề gì?"

Chu Bùi nhìn Dương Tuế hồi lâu, nản chí rũ đầu, tự giễu nhếch khóe miệng: "Dương Tuế, tôi rất xin lỗi, về tất cả những gì đã làm với cậu thời cấp ba. Nhưng bây giờ tôi sẵn lòng bù đắp cho những đau khổ cậu đã chịu đựng thời cấp ba."

"Hiện tại tôi sống rất tốt, không cần bất kỳ sự bù đắp nào của cậu." Dương Tuế rũ mắt xuống, "Nếu cậu thật sự cảm thấy xin lỗi, xin cậu sau này hãy tránh xa tôi càng xa càng tốt."

Nói xong, Dương Tuế thừa lúc Chu Bùi đang hoảng hồn, đẩy vai hắn ra, chạy về phía nhà.

Một lúc lâu sau, Chu Bùi mới phản ứng lại, sờ sờ bả vai bị đẩy đến tê dại, trên mặt lại không chút biểu cảm.

Hắn hối hận, thực sự hối hận...

Nếu hồi cấp ba, hắn đối xử với Dương Tuế tốt hơn một chút, thì cuối cùng người đứng bên cạnh Dương Tuế sẽ không phải là Đinh Thụy An, ít nhất sẽ không khiến Dương Tuế ghét bỏ hắn đến vậy.

Chu Bùi hít sâu một hơi, nén lại sự chua xót khó chịu trong mắt, xa xa nhìn tầng lầu nhà Dương Tuế, rõ ràng trái tim từng cơn đau nhói, nhưng đầu óc lại vẫn trống rỗng.

Hắn nhìn rất lâu sau đó, sức lực trên người như đột nhiên bị rút cạn, lảo đảo quay người rời đi.

Trước đây, mỗi kỳ nghỉ, Chu Bùi đều chơi bời hết mình và rất vui vẻ. Nhưng kỳ nghỉ đông đầu tiên của đại học, hắn lại trải qua mà không có một chút dư vị nào.

Trước cấp ba, Dương Tuế giống như một người vô hình, sống trong một góc khuất u tối không có ánh mặt trời chiếu tới, sẽ không có bất kỳ ai chú ý đến. Ngay cả một cây hoa hướng dương, nếu lâu ngày không có ánh mặt trời chiếu tới cũng sẽ chết, nhưng vì sao Dương Tuế lại sống càng ngày càng đầy sức sống.

Chính là từ đầu học kỳ cuối cấp ba, giống như Dương Tuế vốn là bức tranh đen trắng, đột nhiên được tô màu, bắt đầu trở nên sống động...

Chu Bùi ngồi trên ghế sofa, bực bội túm lấy tóc mình, tiện tay cầm lấy một chén trà, mạnh tay ném xuống đất. Mảnh sành bắn lên, lướt qua mắt cá chân hắn, trên mắt cá chân lập tức rướm máu.

Nhưng Chu Bùi dường như không cảm thấy đau đớn, hắn chìm đắm trong đống suy nghĩ hỗn độn của mình.

Đôi khi, hắn thật sự hy vọng, Dương Tuế và Lâm Âm Âm có thể là cùng một người, một người có tính cách độc lập nhưng đồng thời sẽ chịu thua chỉ mình hắn.

Nhưng hắn vô cùng rõ ràng rằng, Dương Tuế là Dương Tuế, Lâm Âm Âm là Lâm Âm Âm. Ý nghĩ cũng chỉ có thể là ảo tưởng, vĩnh viễn sẽ không biến thành hiện thực.

Chu Bùi ngồi rất lâu trong phòng khách u ám. Lưng tựa vào ghế sofa, mái tóc rối bời rũ xuống trán, lộ ra một khuôn mặt mệt mỏi rã rời.

Nếu không, hắn sẽ tìm cách bẻ gãy cái dáng đứng hiên ngang của Dương Tuế, đánh sập tinh thần thanh cao ấy, đến khi cô hoàn toàn suy sụp, sống lưng thẳng tắp ấy phải cúi người, không thể vùng dậy nữa mới thôi. Với cách này, vị cứu tinh trong thế giới của Dương Tuế cũng chỉ có thể là hắn, chứ không phải là tên Đinh Thụy An đạo đức giả đó.

Suy nghĩ này vừa nảy ra, Chu Bùi có một khoảnh khắc hoảng hốt, sau khi hoàn hồn, cả khuôn mặt hắn xanh ngắt, trở nên vô cùng thảm bại.

Vì sao trong đầu lại liên tục xuất hiện ý tưởng đáng sợ này?

Hơi thở của Chu Bùi trở nên dồn dập, hai tay siết chặt, cố gắng kiềm chế sự thôi thúc biến suy nghĩ này thành hiện thực.

Một lát sau, sau lưng hắn xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh rịn ra, gần như làm ướt đẫm áo sơ mi của hắn.

"Dương Tuế." Chu Bùi vô lực rũ đầu xuống, như đang tự lẩm bẩm, "Tôi rốt cuộc phải làm gì với cậu đây..."

Chuyện gặp Chu Bùi sáng nay, tuy xảy ra đột ngột, nhưng đã gióng lên hồi chuông cảnh báo trong lòng Dương Tuế.

Chu Bùi từ trước đến nay luôn có thái độ thù địch rất nặng nề với cô, nhưng gần đây thật sự quá bất thường.

Dương Tuế lợi dụng thời gian gửi chuyển phát nhanh trong buổi chiều, cố ý đến phòng an ninh khu dân cư, nói với bảo vệ rằng sau này không cho người đàn ông buổi sáng đó vào khu dân cư nữa.

Mặc dù đây là một khu chung cư cũ, tiện nghi an ninh không bằng các khu khác, nhưng được cái tình người đậm đà.

Chú bảo vệ đã vỗ ngực bảo đảm, tuyệt đối sẽ không cho Chu Bùi vào khu dân cư nửa bước, Dương Tuế mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

May mắn là nửa sau kỳ nghỉ đông, không còn gặp lại Chu Bùi nữa.

Đại học khai giảng tương đối muộn, còn các lớp tốt nghiệp của trường trung học Giang Hoa thường thì sau mùng 7 Tết Nguyên Đán sẽ bắt đầu tập trung học bù.

Dương Tuế chọn thời gian rảnh, mua một ít trái cây, tận dụng thời gian nghỉ trưa rảnh rỗi của trường, đi vào trường trung học Giang Hoa.

Chú bảo vệ ở cổng trường nhìn thấy một người xách giỏ trái cây đi đến từ xa, vốn định ngăn cản người ngoài vào trường, nhưng khi nhìn thấy là Dương Tuế, không nói gì, mở cổng sắt ra.

Dù sao thì cô bé Dương Tuế này quá xuất sắc, chú bảo vệ đã làm việc ở trường trung học Giang Hoa nhiều năm, học sinh mà chú ấn tượng sâu sắc nhất chính là Dương Tuế.

Học sinh xuất sắc thì rất nhiều, nhưng rất ít người mỗi ngày đi học và tan học, đều sẽ rất lễ phép chào hỏi một chú bảo vệ.

"Đến thăm thầy Trần phải không?" Chú bảo vệ hỏi.

"Vâng ạ." Dương Tuế cong mắt cười cười, "Chú ơi, thầy Trần vẫn ở văn phòng cũ phải không ạ?"

"Đúng vậy, vẫn ở văn phòng tầng 3 cũ."

"Chú ơi, chúc chú năm mới vui vẻ ạ." Dương Tuế cười nói.

Chú bảo vệ nói: "Cháu cũng năm mới vui vẻ nhé, mau đi tìm thầy Trần đi."

Dương Tuế xách giỏ trái cây, cảm ơn chú, rồi đi về phía văn phòng tầng 3.

Thầy Trần lúc này đang cau mày sửa một đống bài kiểm tra tệ hại, bụng đầy tức giận, tiện tay lấy chiếc bình giữ nhiệt bên cạnh rót một ngụm nước uống.

Học sinh bây giờ thật sự càng ngày càng tệ.

Thầy Trần thở dài, cũng chỉ đành chấp nhận số phận mà lại cầm bút đỏ lên sửa bài thi.

Dù là trong giờ nghỉ trưa, văn phòng vẫn tấp nập người ra vào, có giáo viên tự nguyện bỏ giờ nghỉ trưa để kèm cặp học sinh miễn phí, cũng có một số học sinh nỗ lực vươn lên đến văn phòng tìm giáo viên hỏi bài.

Dương Tuế đứng ở cửa, liếc nhìn văn phòng tấp nập người qua lại, đồng phục giống nhau, dường như đều là những giáo viên già kỳ cựu, Dương Tuế bỗng cảm thấy mình dường như quay trở lại thời cấp ba.

"Dương Tuế đó à?" Thầy Trần sửa bài đến đau mắt, vì thế nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn thư giãn mắt, thế mà lại nhìn thấy ở cửa có một thân hình mảnh khảnh, thẳng tắp. Ban đầu ông còn tưởng mình nhìn nhầm, chớp chớp mắt nhìn lại một lần nữa, mới xác định đúng là Dương Tuế thật.

"Thầy Trần." Dương Tuế đến gần chỗ ngồi của thầy Trần, đặt giỏ trái cây trong tay xuống đất.

Thầy Trần nhanh chóng kéo chiếc ghế trống bên cạnh ra, bảo Dương Tuế ngồi xuống. Đồng thời liếc nhìn giỏ trái cây dưới đất, trái cây trong giỏ đầy ắp, đóng gói cũng rất công phu, thầy Trần tuy rất vui nhưng lại có chút xót xa khi Dương Tuế tiêu xài hoang phí số tiền đó.

"Lần sau đến thăm thầy, đừng mang theo gì cả." Thầy Trần lấy chiếc cốc dùng một lần, rót một ly nước ấm, đưa cho Dương Tuế, "Thầy không thiếu gì cả, em cũng không cần tiêu những khoản tiền không cần thiết này. Em có thời gian rảnh đến thăm thầy, thầy đã rất vui rồi."

Mặc dù mỗi lần học sinh tốt nghiệp ra trường, đều sẽ nói có thời gian rảnh nhất định sẽ về trường thăm họ. Nhưng trên thực tế, những đứa trẻ thực sự quay lại trường rất ít. Thầy Trần đương nhiên sẽ không trách họ, dù sao thì giai đoạn cấp ba đã qua đi, mà đại học mới là giai đoạn họ phải cố gắng sống tốt.

"Thầy Trần, giá giỏ trái cây này nằm trong khả năng của em ạ." Dương Tuế nhận ly nước, mắt liếc thấy chiếc bình giữ nhiệt của thầy Trần đặt trên bàn, là cái cô tặng lần trước, "Cuộc sống em bây giờ không còn chật vật như vậy nữa. Học ở đại học tương đối nhàn rỗi, đôi khi em sẽ nhận một số bản thảo dịch thuật, lương cũng không tệ ạ."

"Có tiền cũng không thể tiêu như vậy." Thầy Trần giả vờ tức giận, "Có số tiền đó, em thà tự mình đi ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn còn hơn. Tóm lại, lần sau đến, không cần mang theo gì cả."

"Em biết rồi ạ." Dương Tuế cười cười, hiểu rằng thầy Trần là vì tốt cho mình, không muốn cô tiêu thêm một đồng nào.

"Cuộc sống đại học thế nào?" Giống như tất cả các giáo viên cấp ba, thầy Trần cũng hỏi câu hỏi này.

Dương Tuế nghĩ nghĩ, thật ra đối với cô mà nói, đại học và cấp ba cũng không có gì khác biệt. Đều là học tập, cô cũng tuyệt đối sẽ không vì thay đổi một môi trường tương đối thoải mái mà thả lỏng việc học của mình.

Điểm khác biệt duy nhất, có lẽ là sinh viên đại học hầu như đều đã trưởng thành về mặt tâm lý, gần như sẽ không gặp phải những người cực đoan như thời cấp ba, nên sẽ ít mệt mỏi hơn một chút.

"Khá tốt ạ." Dương Tuế nói.

Thầy Trần cười cười, khép lại bài thi đang sửa.

Lần gặp mặt này, cách nhau gần nửa năm. Nửa năm, chưa nói là dài hay ngắn, nhưng thầy Trần cảm thấy Dương Tuế so với trước đây, có chút khác biệt.

Mặc dù thầy Trần chỉ mới đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm lớp của Dương Tuế từ năm lớp 11, cũng không thể nói là hiểu rõ cô ấy. Nhưng những gì Dương Tuế đã trải qua, đều khiến cô bé này quá đỗi hiểu chuyện, bất kỳ sự khó chịu nào cũng chỉ biết giấu trong lòng, không nói với người khác.

Dù người khác hỏi gì, Dương Tuế chỉ biết trả lời "Khá tốt".

Mặc dù lần này Dương Tuế vẫn trả lời ba chữ quen thuộc như mọi khi, nhưng thầy Trần nhận ra được, cô bé này so với thời cấp ba đã cởi mở hơn rất nhiều.

Chắc chắn là ở đại học, cô đã có những người bạn có thể chia sẻ niềm vui với nhau.

Thầy Trần cũng mừng cho cô từ tận đáy lòng.

Thầy Trần và Dương Tuế trò chuyện về cuộc sống đại học, cũng hồi tưởng lại một số chuyện xảy ra thời cấp ba. Rất nhanh, thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi sắp trôi qua.

Dương Tuế nhìn đồng hồ.

Lần này cô đến ngoài việc thăm hỏi thầy Trần ra, thật ra còn có một việc nữa.

"Thầy Trần, thầy có số điện thoại của bố mẹ Chu Bùi không ạ?" Dương Tuế ngước mắt, ý cười trong mắt dần tan biến.

"Có thì có, có chuyện gì sao?" Thầy Trần hơi nghi ngờ, thời cấp ba Dương Tuế và Chu Bùi không giao tiếp nhiều, sao đến đại học, Dương Tuế lại hỏi số điện thoại của bố mẹ Chu Bùi. Tuy nhiên, Dương Tuế làm việc trước nay đều sẽ suy nghĩ kĩ, chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra.

Dương Tuế kể lại chuyện xảy ra mấy ngày trước cho thầy Trần nghe một lần.

Thầy Trần nghe xong, nhíu mày.

Ông ấy dù sao cũng là giáo viên già nhiều năm, Chu Bùi đang nghĩ gì, ông ấy đại khái cũng nắm được.

"Chuyện này thầy đã biết rồi." Thầy Trần suy nghĩ một lúc, tiếp tục nói, "Thầy sẽ nói chuyện này với bố mẹ em ấy. Nhưng mà, Dương Tuế, Chu Bùi, thằng bé này từ cấp ba đã quen thói muốn gì làm nấy, ngay cả bố mẹ em ấy đôi khi cũng không quản được."

Dương Tuế hai tay đan vào nhau, đặc biệt là sau khi nghe lời Thầy Trần nói, trong lòng cô càng thêm bất an, nhưng sau đó, cô trấn tĩnh lại.

Chuyện Chu Bùi không nghe lời răn dạy, cô vẫn luôn nghe nói. Trước đây cô chỉ nghĩ, chỉ cần không phải chuyện liên quan đến mình, cô không muốn biết cũng không muốn quản.

Chỉ cần không quấy rầy đến cuộc sống của cô, bất cứ chuyện gì của Chu Bùi, đều không liên quan gì đến cô.

Đặc biệt là, thái độ thù địch mà Chu Bùi thể hiện lần trước không chỉ hướng về cô, mà còn thẳng thừng nhắm vào Đinh Thụy An.

Nếu chỉ là một sinh viên đơn giản, cô cũng không cần lo lắng sẽ gây ra chuyện gì lớn. Nhưng Chu Bùi là nam chính trong cuốn sách này, hắn có được sự thiên vị của cả thế giới.

Dương Tuế mệt mỏi xoa xoa mắt, đầu lại hơi đau.

Thầy Trần nhìn Dương Tuế một lát, cầm điện thoại lên, lật xem danh bạ: "Thầy có số điện thoại của cậu Chu Bùi. Người duy nhất Chu Bùi có chút sợ là cậu của em ấy, lát nữa thầy sẽ liên hệ với cậu ấy."

Thật ra thầy Trần cũng không biết, cách này sẽ có hiệu quả đến đâu.

"Cảm ơn thầy." Dương Tuế khó khăn nặn ra một nụ cười, "Em cũng sẽ chú ý, hy vọng là em suy nghĩ quá nhiều..."

Tiếng chuông kết thúc giờ nghỉ trưa vang lên, hành lang bên ngoài dần trở nên náo nhiệt.

Hàng mi dài của Dương Tuế che đi cảm xúc trong mắt cô. Cô đứng dậy, nở nụ cười, lịch sự hơi cúi mình: "Thầy Trần, em cảm ơn thầy ạ. Chúc thầy năm mới vui vẻ!"

"Em cũng phải vui vẻ nhé." Thầy Trần nói.

— Hết chương 10 —

Karin Jenkins: Dường như Chu Bu-ồ-i là người bị thế giới trong sách kiểm soát nhiều nhất nhỉ?

Ôi từ hôm wiki bị lỗi 502 xong tui lười đến nay là 2 ngày rồi. Sẽ cố làm hết chương 11 trong hôm nay 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com