Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15.


Dạ Bắc và Trịnh Tiểu Vũ liếc mắt nhìn nhau. Dạ Bắc an ủi nàng hai câu, cũng không tỏ rõ thái độ. Đến đây hắn còn không biết Trần tổng tính toán gì sao.

Dạ Bắc cúp điện thoại, nhìn Trịnh Tiểu Vũ, trong mắt không che giấu trách cứ.

"Vì sao không sớm nói cho ta biết ngươi chính là Bách Lý Hương?"

Trịnh Tiểu Vũ hơi hơi cúi đầu không nhìn hắn:

"Ta nói, ngươi tin sao? Hơn nữa..."

Hơn nữa cái gì, Trịnh Tiểu Vũ không tiếp tục nói. Dạ Bắc bất đắc dĩ, nâng tay xoa xoa tóc hắn, cũng không hỏi đến cùng. Dạ Bắc nhớ tới anh hắn nói chuyện này là A Bằng tra được, A Bằng có vấn đề hay là bị người lợi dụng, cần thiết điều tra một chút. Dạ Bắc gọi điện thoại đến cho anh hắn, dù sao vấn đề ra trên người thuộc hạ đắc lực của anh hắn.

"...Đã biết."

Dạ Tư chỉ nói một câu, cắt đứt trò chuyện. Dạ Bắc thở dài một hơi, chuyện này nếu hắn đoán không sai, tám phần là A Bằng có vấn đề.

Dạ Bắc nghĩ nghĩ, bỗng nhiên trên tay truyền đến cảm xúc ấm áp. Là Trịnh Tiểu Vũ nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.

"Thực xin lỗi. Đừng giận ta, có được không?"

Trịnh Tiểu Vũ ánh mắt cầu xin nhìn hắn, hơi mang chút làm nũng.

Dạ Bắc hít sâu một hơi, nhìn bộ dạng Trịnh Tiểu Vũ như vậy, chỉ muốn hung hăng khi dễ hắn. Dạ Bắc đè ép cảm xúc một chút, nhưng thanh âm vẫn khàn khàn:

"Không, ta không giận ngươi."

Lại bồi thêm một nụ cười ôn nhu. Dạ Bắc hy vọng hắn nhìn qua thật bình tĩnh hoà khí. Trịnh Tiểu Vũ vui vẻ cười nhìn hắn:

"Về sau ta sẽ không giấu ngươi chuyện gì nữa."

Dạ Bắc xoa bóp sau cổ Trịnh Tiểu Vũ:

"Ân."


~*~*~*~


"Ngươi nghe nói gì sao? Người kia thành công câu dẫn Dạ tổng!"

"Cái gì? Không thể nào!"

"Có cái gì không thể? Là thật sự, thủ đoạn trên người thật không tầm thường a! Chậc chậc."

Rượu say năm phần, nam nhân không ngừng phổ cập tin tức cho đồng bạn. Công ty quản thực nghiêm, không cho nghị luận, bất quá ở bên ngoài công ty sao, hắn nói cái gì ai mà biết được.

"Không chừng vị kia chính là thích này một ngụm. Còn nhớ người kia từng mua gì trong cửa hàng tình thú sao?"

Hai người ám muội nhìn nhau, phá lên cười.

"Ta nghỉ việc mới vài tháng, không ngờ xảy ra chuyện như vậy, chậc chậc."

Nam nhân nghe vậy vội vàng nói thêm:

"Còn nữa, người kia có lần áo sơ mi thấm mồ hôi dính sát vào người. Nhìn đến phía sau lưng, chậc chậc, toàn là dấu vết bị quất đánh, nhìn qua ghê người!"

"Thật sự?"

Nam nhân cho một cái ánh mắt: ngươi đoán.

Hai người uống rượu một lát đã chuyển đề tài nói sang chuyện khác. Tin đồn không chỉ hai người này nói, nhưng sự thật thế nào thì không được biết rồi.

Dạ Bắc lúc này hai tay treo đầy túi đồ lớn lớn bé bé, đi theo phía sau Trịnh Tiểu Vũ. Đây là ngày thứ tư trong tuần trăng mật, bọn họ đi dạo ở một trấn nhỏ ngoại quốc.

Trịnh Tiểu Vũ lại mua hai xâu thịt nướng, thấy Dạ Bắc xách đồ thật đáng thương, chủ động đưa xâu thịt đến bên miệng hắn.

Dạ Bắc ôn nhu cười một chút, quen thuộc ăn đồ ăn Trịnh Tiểu Vũ đưa tới, giống như đã làm qua thật nhiều lần.

Trịnh Tiểu Vũ quả là sức lực tốt, mặc kệ tối hôm qua hắn lăn lộn thế nào, đến tối hôm nay Trịnh Tiểu Vũ lại có thể nhảy nhảy nhót nhót.

Đi dạo một lát, bọn họ tìm băng ghế ngồi xuống. Dạ Bắc đặt một đống túi đồ sang một bên, rốt cuộc giải thoát. Hắn cũng không để ý vệ sĩ ở xa đi theo, nắm lấy tay Trịnh Tiểu Vũ.

Trịnh Tiểu Vũ nắm lại tay hắn, mười ngón đan vào nhau. Hắn tựa đầu lên vai Dạ Bắc, nhìn đài phun nước trước mặt, có chút si ngốc. Dạ Bắc bật cười một tiếng, xoa bóp mũi Trịnh Tiểu Vũ:

"Nghĩ cái gì?"

Trịnh Tiểu Vũ lắc lắc đầu.

"Hôm nay đi chơi vui vẻ?"

Dạ Bắc lại hỏi.

Trịnh Tiểu Vũ nhẹ nhàng ân một tiếng. Bọn họ lại câu có câu không trò chuyện, về bà của Trịnh Tiểu Vũ, về gia đình Dạ Bắc. Được một lát, không khí yên tĩnh trở lại.

Dạ Bắc theo tầm mắt Trịnh Tiểu Vũ, nhìn đài phun nước:

"Chuyện ta nói, ngươi nghĩ thế nào?"

Trịnh Tiểu Vũ trầm mặc một chút, đầu cọ cọ lên vai Dạ Bắc:

"Ta vẫn muốn theo ngươi vào công ty."

Dạ Bắc thở dài, xoa xoa đầu hắn:

"Ta sẽ không trả lương cho ngươi."

Trịnh Tiểu Vũ bật cười, xoay đầu qua hôn hắn.

"Ân. Là ta tự nguyện. Ta đã suy nghĩ rồi, vẫn là muốn đi theo ngươi."

Trịnh Tiểu Vũ hai mắt trong suốt, lấp lánh như chứa đựng sao trời:

"Đi theo ngươi, chỉ bảo vệ ngươi một người."

Dạ Bắc nhìn Trịnh Tiểu Vũ như vậy, trái tim lại mất khống chế đập loạn lên. Hắn xoa xoa cằm Trịnh Tiểu Vũ, chậm rãi cúi đầu hôn xuống.

Thân tín từ xa nhìn thấy Dạ Bắc ôm lấy eo Trịnh Tiểu Vũ, Trịnh Tiểu Vũ vòng tay qua ôm lấy Dạ Bắc. Hai người lại có xu thế không coi ai ra gì thân thiết lên. Thân tín đầy đầu mồ hôi, thật muốn nhắc nhở một chút. Cũng may chờ một lát, bọn họ nói nhỏ cái gì, tay trong tay đi rồi. Thân tín xách theo một đống túi đồ to to nhỏ nhỏ đuổi theo.

Ai, trong đội chỉ có hắn không giống vệ sĩ nhất, cả ngày bận rộn nháo tâm như cái bảo mẫu. Hắn là một trong số thân tín chứng kiến chuyện của bọn họ từ đầu đến giờ, thật lòng muốn bọn họ vẫn luôn hạnh phúc như vậy a.

Thân tín cũng không biết là, không bao lâu sau hắn thật trở thành bảo mẫu, còn phải tiếp tục bị uy cẩu lương đến 60 tuổi về hưu mới thôi. Thân tín khổ không nói nỗi, nắm lấy tay cháu trai thấm thía kể ra nhân sinh trăm thái.

"Ông ơi, có hai chú họ Dạ với họ Trịnh đến thăm ông."

Lại đến uy cẩu lương! A a a rõ ràng hắn đã về hưu!


Toàn văn hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com