Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5.


5. 

Đã lâu rồi Bách Lý Hương không có ca khúc nào mới. Dạ Bắc nằm trên giường, nghe đi nghe lại những ca khúc cũ. Mỗi lần nghe là mỗi lần trầm trồ cảm thán, một bộ dạng hoa si ngốc nghếch.

Có lẽ gần đây Trần tiểu thư bận rộn học tập, hắn có thể chờ, chỉ cần Trần tiểu thư vẫn luôn khoẻ mạnh. Dạ Bắc nghe hí khúc, cảm thấy tâm thần như được giọng ca gột rửa trong sáng lên. Hắn cong cong khoé môi, chìm vào giấc ngủ.

Sự việc vừa qua, nhân viên bị thương, tiểu tình nhân của thân chủ bị kinh hách. Thân chủ không xử lý được kẻ chủ mưu, trút hết lửa giận lên công ty của hắn, còn đề đơn kiện. Dù đã giải quyết xong, Dạ Bắc đi vào công ty tâm tình cũng không tốt đi đâu được. Hôm nay cũng chỉ là nghe cấp dưới báo cáo, kiểm tra tình hình một chút. Dạ Bắc xem đồng hồ, nắm chặt thời gian mang bữa tối đến cho Trịnh Tiểu Vũ. Không có hắn, Trịnh Tiểu Vũ phải làm sao bây giờ? Ân, không phải vì hắn muốn tới, mà là vì hắn phải tới. Dạ Bắc sâu kín an ủi bản thân.

Bà của Trịnh Tiểu Vũ không có ở đây. Dạ Bắc nhìn Trịnh Tiểu Vũ nằm an tĩnh trên giường bệnh, nhẹ tay đặt bữa tối lên bàn, dự định yên lặng rời khỏi. Hắn còn phải về công ty một chuyến. Vừa xoay người, hắn lại nghe giọng nam trầm khàn vang lên sau lưng.

"Dạ tổng."

Làm một người thanh khống, Dạ Bắc chỉ cảm thấy cả người tê dại cứng đờ. Giọng nói của Trịnh Tiểu Vũ trầm thấp, nam tính dễ nghe. Hiện tại vì đã lâu không nói chuyện còn mang theo chút khàn khàn, thật sự làm người ta run rẩy, lỗ tai mang thai.

Dạ Bắc xoay người lại, tiêu chuẩn cười:

"Ngươi tỉnh? Là ta đánh thức ngươi?"

Ánh mắt Trịnh Tiểu Vũ hoảng hốt, đầu bị thương chỉ có thể nhẹ nhàng lắc lắc, vội vàng nói:

"Không có, ta đã tỉnh từ lâu, chỉ là nhắm mắt lại nghỉ ngơi."

Dạ Bắc vẫn tỏ vẻ xin lỗi cười cười:

"Ngươi có cần giúp đỡ gì không?"

Trịnh Tiểu Vũ trì độn trong chốc lát, không biết nghĩ tới cái gì, lại chậm rãi đỏ mặt.

"Không, không cần, sao có thể làm phiền đến ngài... "

Dạ Bắc trấn an hắn:

"Không có việc gì..."

Cũng không biết hắn xấu hổ cái gì. Dù sao trong lúc Trịnh Tiểu Vũ hôn mê, Dạ Bắc từng nhìn thấy bà của hắn lau người cho hắn. Đừng nói, cơ thể thật xinh đẹp, hắn nhìn hâm mộ không thôi. Cơ ngực thật lớn, tám khối cơ bụng rắn chắc, bồng bột lực lượng. Dạ Bắc lơ đãng nhìn thoáng qua, ân, một chân bị thạch cao bao lấy, chân còn lại cũng nhìn ra đường nét cơ bắp tràn đầy sức bật, còn đồ vật kia... thoạt nhìn cũng không nhỏ.

Chỉ là trên thân thể Trịnh Tiểu Vũ lớn lớn bé bé vết thương cũ, bà của hắn đỏ mắt nói đó là cha mẹ của hắn đánh, còn có chú của hắn mỗi lần uống say.

Không quản bà của Trịnh Tiểu Vũ muốn Dạ Bắc đáng thương hắn hay gia cảnh nhà bọn họ, vẫn là nàng chỉ đơn thuần muốn kể ra, Dạ Bắc vẫn cảm thấy không đành lòng. Trịnh Tiểu Vũ luôn thành thật làm việc, có chuyện gì cũng kiên cường làm xong, không than thở một tiếng. Ở trước mặt hắn, Trịnh Tiểu Vũ lúc nào cũng là bộ dáng khẩn trương, sợ bị trách phạt, sợ mất việc.

Lúc này, Trịnh Tiểu Vũ đối mặt hắn vẫn như vậy, vô cùng cẩn thận. Trịnh Tiểu Vũ cảm tạ hắn thời gian qua đã chiếu cố, hắn an ủi Trịnh Tiểu Vũ hai câu, bầu không khí liền yên tĩnh trở lại. Đang lúc Dạ Bắc định tạm biệt Trịnh Tiểu Vũ quay về công ty, Trịnh Tiểu Vũ lại lên tiếng phá vỡ trầm mặc.

"Dạ tổng... Ta có thể hỏi ngài một vấn đề được không?"

Ánh mắt Trịnh Tiểu Vũ né tránh, nhưng rất nhanh trở nên kiên định. Dạ Bắc hơi có chút bất ngờ, gật gật đầu.

"Hôm đó... Ngài, ngài...."

Hôm đó? Dạ Bắc tươi cười cứng đờ. Không đợi Trịnh Tiểu Vũ nói tiếp, Dạ Bắc vội vàng cắt lời hắn:

"Là hiểu lầm."

Hắn làm ra vẻ bình tĩnh như không có việc gì, từ từ kể lại tình huống lúc đó.

"Là, là như vậy sao?"

Trịnh Tiểu Vũ ngơ ngác. Bộ dạng đặc biệt đáng yêu, Dạ Bắc vì che giấu xấu hổ, ho khan một tiếng, chuyển sang hình thức xử lý việc chung.

"Thời gian qua ngươi luôn hoàn thành công việc xuất sắc, G.K cần thiết nhân tài như ngươi vậy. Tĩnh dưỡng cho tốt, G.K chờ ngươi trở về."

Ngươi trở về là sẽ thăng chức rất nhanh. Dạ Bắc âm thầm cổ vũ Trịnh Tiểu Vũ. Hắn cười tao nhã, dặn dò Trịnh Tiểu Vũ an tâm tĩnh dưỡng, sau đó tạm biệt xoay người rời đi. Thoát khỏi không khí đáng xấu hổ đó, Dạ Bắc có chút thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vừa bước ra cửa, hắn chạm mặt một đám cấp dưới bao lớn bao nhỏ tới thăm Trịnh Tiểu Vũ. Thật là một đám đàn anh tốt, bây giờ mới xuất hiện đến thăm. Dạ Bắc nhìn ra vài người cũng không mang thiện ý gì. Hắn gật đầu xem như chào hỏi, tự nhiên bước ra cửa, nhưng chờ bọn họ không chú ý, Dạ Bắc thả nhẹ hô hấp, giảm cảm giác tồn tại của bản thân, yên lặng đứng ngoài cửa phòng bệnh. Hắn đảm bảo người trong phòng không nhìn thấy chính mình, lại có thể nghe đến động tĩnh bên trong.

Vài câu chào hỏi, ngữ điệu bọn đàn anh cũng không hữu hảo đi nơi nào. Rốt cuộc có một người âm trầm nói:

"Có người nên biết rõ vị trí của mình, đừng quá kiêu ngạo, đến chết cũng không biết chết thế nào."

Dạ Bắc nghe một giọng cười lạnh, trầm khàn nói:

"Ngươi đang nói ngươi sao?"

"Ngươi!"

Đàn anh tức giận quát:

"Trịnh Tiểu Vũ, ngươi tính là thứ gì? Trong công ty ai mà không biết bản chất d*m đãng câu dẫn nam nhân của ngươi! Người ta gặp qua nhiều, vừa nhìn liền biết ngươi đã bị bao nhiêu người ngủ qua. Ngươi là cái đồ đê tiện muốn câu dẫn nam nhân thượng vị. Chim sẻ biến phượng hoàng? Nằm mơ! Ngươi cứu Quỳnh phu nhân để làm bọn họ chú ý đến ngươi đi? Ta nói cho ngươi, thứ đồ như ngươi nếu bò lên giường được cũng bị coi như món đồ chơi rách nát, tên ngốc mới bị ngươi lừa! Người như ngươi không xứng làm việc ở đây, biết điều thì mau chóng cút đi!"

Một người khác vội nhắc nhở:

"Vương ca, bình tĩnh một chút, ta biết tính ngươi có sao nói vậy, nhưng bây giờ người ta là hồng nhân của Dạ tổng, không trêu chọc được."

Những người khác cũng phụ hoạ:

"Đúng vậy Vương ca. Người như vậy không lừa Dạ thị được, sớm muộn gì cũng bị đuổi việc."

'Vương ca' vẫn căm giận bất bình:

"Thả cái nam nhân suốt ngày phát tao ở công ty chúng ta, còn làm việc như vệ sĩ, thật sự là sỉ nhục, hôi thối bầu không khí, ta không thể chịu đựng được! Công ty chúng ta là nơi làm việc đứng đắn, ở đâu ra chó cái!"

Người khác thở dài vỗ vỗ vai hắn.

"Các ngươi nói đủ chưa?"

Trịnh Tiểu Vũ khàn khàn lên tiếng, lạnh lùng mang theo giễu cợt:

"Một, hai, ba, bốn, năm người... Để ta xem, năm người các ngươi cũng không có thành tích gì nổi bật. Tính tới tính lui, mấy năm làm việc còn không bằng ta hai năm này. A, còn không bằng một con chó cái! Hahaha!"

Có tiếng va chạm, Dạ Bắc cảm thấy không ổn, vừa định đẩy cửa đi vào, đã nghe Trịnh Tiểu Vũ lạnh lùng quát:

"Các ngươi dám?"

Không khí yên tĩnh lại, chỉ nghe tiếng thở dốc ồ ồ tức giận.

"Trịnh Tiểu Vũ, ta đã cảnh cáo ngươi. Nhiệm vụ lần sau ngươi có đi không có về. Tự lo liệu cho tốt."

'Rầm' một tiếng, ai đó trút giận đạp đổ thứ gì. Dạ Bắc nghe tiếng bước chân đến gần, nhanh chóng xoay người tránh khỏi tầm mắt bọn họ.

Những người này đã vi phạm quy tắc, hắn nhớ kỹ. Nhưng chuyện về Trịnh Tiểu Vũ là thế nào? Vì sao thân tín của hắn không một người báo cáo cho hắn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com