Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7.


7.

Dạ Bắc có một thân tín đang ở gần nơi ở của Trịnh Tiểu Vũ, hiện tại thân tín này đã đến đó trước hắn. Người này là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, thân thủ không sai. Sau khi cho Dạ Bắc biết hắn đã đến địa điểm, đầu bên kia im bặt, không rõ xảy ra chuyện gì.


Dạ Bắc chạy đến phía dưới dãy nhà trọ, cũng vừa lúc nhận được điện thoại từ thân tín, thông báo mọi việc đã giải quyết xong. Dạ Bắc dừng xe, vài tên thân tín cũng vừa lúc đuổi tới, Dạ Bắc đi cùng bọn họ lên phòng trọ của Trịnh Tiểu Vũ.


Hoàn cảnh nơi này thật không tốt, chật hẹp ẩm mốc, cũng không có an ninh gì. Tiền lương của Trịnh Tiểu Vũ không tệ, lẽ ra phải thuê được khu nhà ở tốt hơn, cũng không hiểu vì sao lại vẫn cứ ở đây. Nhưng suy nghĩ này chỉ là lướt qua, Dạ Bắc hiện tại chỉ hy vọng Trịnh Tiểu Vũ không có việc gì.


Khu nhà trọ lúc này vô cùng yên tĩnh, có lẽ những người sống ở đây đi vắng, hoặc có lẽ trốn trong nhà không dám ra. Từ xa chưa đến gần Dạ Bắc đã nghe được mùi máu tươi, hắn nhíu mày, bước chân nhanh hơn. Nhà của Trịnh Tiểu Vũ không lớn, vừa nhìn đã thấy rõ hết cảnh tượng. Đồ vật ngỗn ngang bể nát, Trịnh Tiểu Vũ chật vật nằm trên mặt đất, một bên chân còn quấn thạch cao, chân bên kia bị cắt một đạo vết thương dài nhìn ghê người.


Thuộc hạ của Dạ Bắc đang giúp Trịnh Tiểu Vũ băng bó vết thương ở chân. Trịnh Tiểu Vũ sắc mặt tái nhợt, xung quanh là vô số mảnh dây thừng bị cắt ra. Trên cổ của hắn còn lưu lại một vệt đỏ sậm, nhìn như là bị dây thừng siết ra. Hai bên cánh tay cũng là như thế. Áo bị xé nát lộ ra lồng ngực trần trụi, Dạ Bắc không dám nghĩ nếu hắn phát hiện trễ một chút, Trịnh Tiểu Vũ sẽ gặp phải chuyện gì. Bà của Trịnh Tiểu Vũ ôm chặt lấy hắn không ngừng run rẩy, trong không khí ngoài mùi máu tươi ra còn có một cổ mùi thối.


Ba tên vệ sĩ hắn sa thải bị thân tín hắn đánh nằm dưới đất không bò dậy nỗi. Dạ Bắc đi qua, đạp mạnh một cước xuống lồng ngực một tên trong đó, ánh mắt âm trầm.


"Chỉ có ba tên này?"


"Đúng vậy."


Rất tốt, không cái nào chạy thoát. Nhận được mệnh lệnh của Dạ Bắc, hai tên thuộc hạ tiến lên, lại thêm một trận quyền đấm cước đá. Chân của Trịnh Tiểu Vũ tạm thời được cầm máu, thuộc hạ an ủi bà của hắn đi xử lý một chút. Dạ Bắc nhìn Trịnh Tiểu Vũ vẫn còn hoảng hốt chưa lấy lại được tinh thần, cảm thấy trong lòng ngực như có thứ gì ăn mòn, cực kỳ khó chịu. Hắn bước qua, cố gắng tránh đi miệng vết thương của Trịnh Tiểu Vũ, chặn ngang ôm lên.


"Đi bệnh viện."


Dạ Bắc ôm Trịnh Tiểu Vũ thật cẩn thận, không để cho miệng vết thương của hắn chuyển biến xấu thêm. Hít thở cũng chậm lại, giống như sợ một cử động mạnh, người hắn ôm trong ngực sẽ vỡ nát.


Trịnh Tiểu Vũ đột nhiên run rẩy, Dạ Bắc có chút hoảng loạn dừng bước.


"Làm sao vậy? Động tới miệng vết thương của ngươi? Đau?"


Dạ Bắc cố làm ra vẻ trấn định, nhưng âm cuối vẫn không giấu được có chút yếu ớt.


Trịnh Tiểu Vũ nhắm chặt hai mắt, đôi môi trắng bệch. Dạ Bắc nhìn Trịnh Tiểu Vũ như thế, lâm vào trầm mặc. Hắn nhẹ giọng nói:


"Ráng chịu đựng một chút, chúng ta tới bệnh viện xử lý vết thương, sẽ không có việc gì."


Giống như trấn an Trịnh Tiểu Vũ, nhưng thật ra càng như trấn an chính mình.


Đều là tại hắn. Hắn không bảo vệ tốt Trịnh Tiểu Vũ, tạo thành sai lầm thế này. Dạ Bắc hoài nghi, có lẽ hắn không có năng lực lãnh đạo, hắn không làm được. Trịnh Tiểu Vũ là một nhân viên ưu tú, nếu Dạ Bắc hắn làm được tốt, Trịnh Tiểu Vũ sẽ không phải rơi vào hoàn cảnh hiện tại. Đều do hắn đại ý. Sai lầm của hắn để Trịnh Tiểu Vũ phải gánh chịu hậu quả.


Trịnh Tiểu Vũ và bà của hắn cùng được đưa vào bệnh viện. Bà của hắn ngoại trừ kinh hách ra cũng không có vấn đề gì. Vết thương trên chân của Trịnh Tiểu Vũ thoạt nhìn ghê người, nhưng không sâu, cũng không bị thương đến vị trí mấu chốt. Thương thế lành sẽ không có vấn đề gì, không ảnh hưởng hoạt động.


Dạ Bắc nghe kết quả như vậy cũng không thả lỏng tinh thần. Trịnh Tiểu Vũ cho đến hiện tại vẫn không nói lời nào, yên lặng nhắm mắt. Trong phòng bệnh chỉ còn lại hắn và Trịnh Tiểu Vũ.


Dạ Bắc khàn khàn nói:


"Xin lỗi..."


Cứ việc dựa vào vị trí của hắn, hắn cũng không có lỗi. Hắn sa thải nhân viên, bọn họ và Trịnh Tiểu Vũ vốn có mâu thuẫn, tìm đến Trịnh Tiểu Vũ là ân oán cá nhân. Dạ Bắc quản lý công ty, không chịu trách nhiệm về việc này. Cứ việc là như thế, trong lòng Dạ Bắc, Trịnh Tiểu Vũ đã không phải chỉ là một nhân viên.


Lúc này Dạ Bắc cũng nhận ra, không cần thiết phải lừa mình dối người. Không phải vì Trịnh Tiểu Vũ là ân nhân, là nhân viên ưu tú. Tất cả mọi cảm xúc quá mức lo lắng, cảm thấy có lỗi đều là vì đối phương đã có một vị trí trong lòng hắn. Cứ việc lúc này Trịnh Tiểu Vũ chỉ xem hắn như cấp trên, Dạ Bắc đã xem Trịnh Tiểu Vũ là bằng hữu.


Nhìn Trịnh Tiểu Vũ nhắm hai mắt lại không nói lời nào, có lẽ không chỉ có chân của hắn là bị thương đơn giản như vậy. Dạ Bắc vụng về, muốn nắm lấy tay Trịnh Tiểu Vũ an ủi hắn vài câu. Nhưng tay hắn vừa chạm vào, cả người Trịnh Tiểu Vũ lập tức run rẩy, co rụt tay lại.


Dạ Bắc sửng sốt nhìn sắc mặt trắng bệch của Trịnh Tiểu Vũ, trong lòng trào lên một cổ chua xót. Trịnh Tiểu Vũ thấp giọng nói một câu xin lỗi, mở mắt ra mờ mịt nhìn hắn.


Khuôn mặt không tính là anh tuấn, nhưng thực sự nam tính, đôi mắt to trước kia trong sáng có thần, hiện tại phủ kín một tầng sương mù, mất đi ánh sáng. Ngũ quan cương nghị cũng lộ ra vẻ yếu ớt. Dấu vết dây thừng đỏ đậm in trên cổ, làm hắn giống như từ một nơi tràn ngập ánh mặt trời, lại bị dây thừng siết chặt lấy cổ, kéo vào vực sâu.


Dạ Bắc dời tầm mắt đi. Hắn muốn ôm Trịnh Tiểu Vũ thật chặt, nói cho hắn không có việc gì, đều đã qua, sẽ không ai có thể tiếp tục thương tổn hắn. Nhưng Dạ Bắc biết hắn không thể làm như vậy, Trịnh Tiểu Vũ sợ bị hắn chạm vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com