8.
8.
Dạ Bắc lúc rời khỏi phòng bệnh, lưu lại hai tên thân tín bảo vệ Trịnh Tiểu Vũ. Hắn về đến nhà, ba tên vệ sĩ bị hắn sa thải quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích. Hắn làm như không nhìn thấy, hỏi thân tín:
"Lúc ngươi tới đã xảy ra chuyện gì?"
Thân tín hít sâu một hơi mới chỉ vào bọn họ nói.
"Trịnh Tiểu Vũ bị trói chặt, miệng bị che kín, tên này đè Trịnh Tiểu Vũ lại không cho hắn giãy giụa."
Lại chỉ sang một người khác.
"Tên này đang áp lên người Trịnh Tiểu Vũ, xé áo hắn."
Tay Dạ Bắc run lên một chút, ánh mắt cũng tối lại.
"Còn có tên này... Tên này đang kéo khóa quần..."
Không khí trệ sáp, thân tín khác không dám ngẩng đầu, chỉ có một tên tiếp tục câu chuyện.
"Ta một cước đạp văng tên này trước, sau đó... bọn họ thật yếu, không mấy chiêu liền ngã. Ta gọi điện thoại đến thông báo cho ngài, việc sau đó như ngài nhìn thấy."
Tầm mắt Dạ Bắc dừng ở một tên thân tín khác.
"Ta tra hỏi qua, bọn họ tự xưng là đồng đội của Trịnh Tiểu Vũ, lừa bà của hắn mở cửa. Sau đó bọn họ đập phá đồ vật, bắt lấy bà của Trịnh Tiểu Vũ uy hiếp hắn, buộc hắn phải nghe lời, quỳ xuống đất bò qua đũng quần bọn họ.
Chân Trịnh Tiểu Vũ quấn thạch cao, bị đẩy ngã. Bọn họ nhìn hắn ngã xuống đất, không biết bị cái gì kích thích, dùng lời lẽ thô tục mắng Trịnh Tiểu Vũ. Mắng một lát, bọn họ lại bị từ ngữ ô uế kích thích đến, một tên sửa chủ ý, muốn..."
Thân tín lau mồ hôi một cái.
"Không có việc gì, Dạ tổng, sau đó thuộc hạ anh dũng và tận tâm của ngài đã xông tới."
Dạ Bắc không phản ứng tên thuộc hạ hoan thoát này của hắn, âm trầm nhìn ba tên quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích như ba cổ khi thể.
"Không làm chết đi?"
Hắn bâng quơ hỏi.
"Còn một hơi."
Thân tín xấu hổ cười cười.
"Giết người là phạm pháp, sao có thể để bọn họ chết?"
Dạ Bắc lạnh lùng cười nhạo.
"Chờ Trịnh Tiểu Vũ khỏi hẳn, giao cho hắn xử lý. Nếu hắn không biết xử lý thế nào, ta tới. Bọn họ muốn sống, ta sẽ để cho bọn họ sống càng tốt."
Càng 'tốt' thế nào, tùy vào tâm tình của hắn. Cứu vớt một người có thể khó khăn, nhưng hủy hoại một người lại quá dễ dàng. Dạ Bắc không phải là người tàn nhẫn. Nếu bọn họ nghe hắn cảnh cáo, an phận một chút cút đi thật xa, hắn còn có thể cho bọn họ một con đường sống. Nếu không hối cãi, vẫn còn muốn trả thù... Đừng trách Dạ Bắc hắn tàn nhẫn.
Trịnh Tiểu Vũ ở bệnh viện ngẩn người nằm một ngày, sau đó xuất viện về nhà, cũng không muốn nhìn thấy những người đã xúc phạm hắn. Dạ Bắc nghe tin chạy tới, Trịnh Tiểu Vũ đã lên xe rời đi. Có hai tên thuộc hạ đi theo bảo vệ hắn, Dạ Bắc cũng không lo lắng. Nhưng nhà trọ của Trịnh Tiểu Vũ hiện tại một lời khó nói hết, Dạ Bắc chỉ có thể cưỡng chế mang hắn đến một căn hộ khác của mình.
Dạ Bắc trên danh nghĩa là cho thuê, Trịnh Tiểu Vũ trả số tiền tương đương với nhà trọ hắn ở trước kia là được. Dạ Bắc biết Trịnh Tiểu Vũ thật ra rất kháng cự, không thoải mái. Vậy nên hắn chỉ nói:
"Trịnh Tiểu Vũ, ta xem ngươi là bằng hữu, không cần câu nệ như vậy."
Trọng điểm là ta xem ngươi là bằng hữu, không phải đang bao dưỡng ngươi. Dạ Bắc rất muốn nói như thế.
Vì cho Trịnh Tiểu Vũ thời gian ổn định tâm thần, Dạ Bắc đặc biệt cẩn thận, rất ít tới xem hắn, sợ hắn hiểu lầm. Bà của hắn sau sự kiện kia bị chú của hắn mang về nông thôn. Dạ Bắc chỉ có thể hỏi thăm tình hình của hắn qua bảo mẫu và dì Quỳnh.
"Khá hơn nhiều, hôm nay cười chân thật hơn một ít."
Dì Quỳnh thở dài. Sự việc đó giống như cọng rơm cuối cùng áp sụp Trịnh Tiểu Vũ. Hắn giống như hỏng mất, thường xuyên thất thần.
Bốn tháng qua, chân của Trịnh Tiểu Vũ xem như khỏi hẳn, trạng thái của hắn cũng tốt hơn so với trước rất nhiều.
Hôm nay Dạ Bắc đến mang Trịnh Tiểu Vũ tới bệnh viện làm kiểm tra. Trịnh Tiểu Vũ cũng cười với hắn, nhưng cặp mắt làm thế nào cũng không thuần tịnh như lúc trước, luôn mang theo một chút u ám.
Lên xe, Dạ Bắc theo thói quen lại mở hí khúc của Bách Lý Hương. Trước khi xảy ra chuyện, Trịnh Tiểu Vũ mỗi lần nghe Bách Lý Hương hát đều có chút cứng đờ. Hiện tại Trịnh Tiểu Vũ lại thờ ơ, giống như cũng không nghe thấy.
Nhắc đến Bách Lý Hương, đã gần nửa năm nàng cũng không ra ca khúc nào mới nào.
Trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng hát nhẹ nhàng êm tai của Bách Lý Hương. Ca khúc này nàng hát mang theo chút ngây thơ, trong sáng. Trịnh Tiểu Vũ đột nhiên nói:
"Ngươi có thể tắt nó đi sao?"
Ân? Dạ Bắc không kịp phản ứng lại.
"Tắt nó đi."
Dạ Bắc hơi hơi nhíu mày, Trịnh Tiểu Vũ làm sao vậy. Dạ Bắc cũng không hỏi ra, nghe lời Trịnh Tiểu Vũ tắt hí khúc đi. Trầm mặc một lát, hắn có chút cẩn thận nói:
"Trịnh Tiểu Vũ."
Trịnh Tiểu Vũ yên lặng nhìn Dạ Bắc, chờ hắn nói tiếp.
"Ta xem ngươi là bằng hữu, ngươi thì sao?"
Bầu không khí phá lệ an tĩnh, ánh đèn đầy màu sắc chiếu vào sườn mặt lạnh lùng của Trịnh Tiểu Vũ, lại không thể mang đến cho nó một chút sức sống nào. Đang lúc Dạ Bắc nghĩ Trịnh Tiểu Vũ sẽ không trả lời câu hỏi của hắn, hắn lại nghe giọng nói trầm thấp từ tính của Trịnh Tiểu Vũ vang lên.
"Không, ta không xem ngươi như bằng hữu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com