Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Kẻ ngốc - MaHae


" Em thích xem họ cả đời này cũng không được cứu."

Mark Lee ra khỏi xe vội vàng đi vào trong nhà, đèn nhà bật sáng có lẽ người kia sớm đã quay về. Hắn vừa tức tối vừa khó chịu bao năm qua bị chơi đùa xoay đi xoay lại như một cái chong chóng năm đó ở giảng đường lẽ ra hắn nên tin tưởng vào linh cảm của bản thân mà né xa người nọ ra để không phải dẫn đến kết cục như hôm nay. Suy cho cùng tình cảm hai năm qua đều là thật nhưng nó dành cho ai Mark Lee cũng không rõ.

Cuối cấp ba hắn hẹn hò với người bạn cùng lớp Lee DongHyuck, cậu ấy có tính cách nhẹ nhàng lại thích đọc sách tâm tình phẳng lặng như hồ nước giống như không ai có thể phá vỡ nó. Cho đến khi cả hai gặp nhau sự đồng điệu khiến họ như nam châm vô tình hút lấy nhau tiếp đó là chuỗi ngày yêu đương nồng nhiệt, Mark Lee thích cảm giác có Donghyuck ở bên cạnh khi anh đọc sách cũng thích cả những khi cậu yên lặng nghe anh đánh đàn. Mark từng ước cậu có thể hát như vậy có thể hòa âm phối khí cùng hắn, Donghyuck bảo sẽ không quá khó vì cậu có một người em trai sinh đôi là thiên tài thanh nhạc. Tên em ấy là Lee Haechan

Khác với Donghyuck, Haechan sôi nổi và năng động em theo học ở học viện âm nhạc thường niên, em ấy ít hay phải nói là chưa bao giờ xuất hiện trong các bữa ăn của Mark cùng với gia đình em. Dựa vào tài thiên bẩm, Haechan ở học viện chính là chú thiên nga đen mà họ không muốn bỏ lỡ.

Những lần Haechan xuất hiện trong buổi luyện giọng của Donghyuck luôn khiến Mark Lee chú ý từng lời nói và hành động, trong mắt hắn Donghyuck là thiên nga trắng nhẹ nhàng, thanh tao còn Haechan là thiên nga đen rực rỡ và kênh kiệu. Tuy nói bọn họ khác nhau nhưng điểm chung duy nhất là không vì sự tức giận mà mắng chửi xối xả. Cả hai luôn dùng những từ ngữ nhẹ nhàng để nhắc nhở đối phương nhưng thà bị giết chết còn hơn bị tra tấn ai cũng sẽ chọn như thế và những lần tập thanh nhạc Mark điều phải chứng kiến cảnh hai anh em đay nghiến nhau cả giờ đồng hồ. Chung quy do Donghyuck học thanh nhạc chỉ muốn làm thỏa mãn nguyện vọng của hắn tuy nhiên Haechan lại xem âm nhạc là cả sinh mệnh, chấm dứt khóa học bằng cách nào đó kéo dài tận cả tháng là một Haechan tức giận bỏ đi.

Donghyuck nói rằng mình không sai tri thức mới là thứ trường tồn mãi mãi còn tài năng sẽ sớm mai một theo thời gian những người như Haechan sẽ sớm bị lãng quên. Donghyuck nóng giận đến nỗi quên rằng bạn trai cậu từng nói muốn trở thành nhạc sĩ.

Đến cả hắn còn không chịu nổi lời của Donghyuck huống chi là Haechan một người luôn kênh kiệu, sống trong lời ca tụng về tài năng của mình. Và bọn họ cãi nhau ai cũng có cái lý riêng của mình chẳng ai nhường ai, lần đầu tiên bị Mark lớn tiếng Donghyuck đã mất kiểm soát đẩy ngã anh và lao ra ngoài.

Như người ta đã nói bi kịch sẽ đến vào những ngày tồi tệ nhất Donghyuck bị tai nạn giao thông lỗi hoàn toàn ở cậu vì lao sang đường khi cả trăm chiếc xe đang lưu thông. Cậu bị chết não ba mẹ đổ hết trách nhiệm lên người Haechan mặc dù lỗi là do hắn lần đó Mark được chứng kiến một Haechan hoàn toàn khác, em không cãi lại nửa lời im lặng chịu đựng mọi lời chửi mắng thậm chí em không phản đối việc mẹ cấm tuyệt em không được phép quay lại học viện. Giấc mơ cả đời của em vì tai nạn xe của anh trai mà hung thủ gián tiếp gây ra là hắn phút chốc bị xé toạt, ngày đó Mark từng nghĩ có lẽ em đã quen rồi, quen với lời chửi mắng, quen cả việc họ xem giấc mơ của em là thứ vô dụng.

Tháng thứ 8 sau khi sự việc xảy ra ba mẹ mang Donghyuck bay ra nước ngoài trị liệu đương nhiên cả ba bỏ lại Haechan họ yêu cầu em hoàn thành chương trình học của Lee Donghyuck. Ngược lại với sự bất bình của hắn Haechan sống rất bình thường chỉ là bây giờ em giống Donghyuck khá nhiều em ít nói, không thích thể hiện bản thân quá nhiều ở chốn đông người.

.
- Anh về rồi à? Ăn canh gà nhé em hầm sắp xong rồi

Nhìn Haechan tất bật trong bếp càng khiến Mark khó chịu, cậu vì cái gì mà chịu đựng suốt hai năm qua?

- Em biết việc Donghyck tỉnh lại rồi đúng không?

- Anh biết rồi à? _ Tay Haechan khựng lại nhưng nhưng rất nhanh chóng quay lại công việc dang dở

- Anh ấy tỉnh vào 4 tháng trước, Donghyuck bảo em khoan hãy kể với anh vì anh ấy có việc phải giải quyết sau khi là xong sẽ tự mình quay về nói rõ với anh.

- Em biết mà vẫn im lặng?

- Vì em yêu anh mà_ Haechan tắt bếp nồi canh vừa chín tới

- Ý em là vì em yêu anh cho nên em giấu kín chuyện này rồi ngấm ngầm thay thế vị trí của Donghyuck sao? Em nghĩ việc em học thay Donghyuck, thay đổi tính cách lẫn mọi thứ sẽ khiến em trở thành cậu ấy sao?

- Em biết một Lee Haechan rỗng tuyếch chỉ biết mỗi âm nhạc cả đời cũng không thể thay thế anh ấy nhưng nửa phần đời của em chỉ biết có mỗi âm nhạc thôi, em có cố cách mấy cũng không thể giúp anh Donghyuck giữ được vị trí thủ khoa.

- Thôi, canh sẽ nguội đấy anh lo dọn ra đi tí nữa anh Donghyuck sẽ đến đấy. Hai người ăn ngon miệng nhé, đồ em cũng dọn xong rồi hai anh ăn rồi nghỉ ngơi chén bát để đấy ngày mai giúp việc mới sẽ đến rửa.

- Ý em là sao?

Haechan không bao giờ thuê giúp việc cậu ghét người khác chạm và di dời đồ của mình, trước nay đều tự mình dọn dẹp nhà của bọn họ.

- Em mới thuê người giúp việ-

- EM THỪA BIẾT VIỆC ANH HỎI KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆN ĐÓ!_Từ đầu tới cuối Haechan vẫn luôn bình thản điều đó làm anh phát điên

- À.. anh Donghyuck về rồi em cũng phải dọn đi chứ, nhà này là anh mua để sống cùng anh ấy, công việc hiện tại của em cũng là dựa theo mong muốn của anh ấy mà lựa chọn. Hai năm nay em sống dưới thân phận của Donghyuck giờ anh ấy trở về em trả lại cho anh ấy là điều đương nhiên

- Em coi anh cũng giống như mấy món đồ vật kia muốn trả là trả sao?

Donghyuck hơi ngạc nhiên không nghĩ Mark sẽ nói những lời như thế nhưng cậu vẫn giải thích cho anh

- Mark, em không hề coi anh là đồ vật anh là người em yêu. Có thể bao năm qua em sống trong thân phận của Donghyuck cho nên anh mới lầm tưởng mà bày tỏ với em và muốn em về sống cùng anh, những năm qua có khi nào chúng ta ngủ cùng nhau anh không gọi tên Donghyuck đâu. Em biết anh còn yêu anh ấy rất nhiều hai người vừa hay lại rất xứng đôi anh nhìn xem một người làm bác sĩ một người là giáo sư không phải rất phù hợp sao?

- Vậy tại sao em biết rõ như thế mà vẫn muốn hẹn hò cùng anh?

- Nhìn thấy người mình yêu muốn ban phát tình yêu có kẻ ngốc mới từ chối. Em chỉ không thông minh bằng anh trai thôi nhưng cũng có não mà

- Em..

- Còn nốt chuyện này để em nói luôn kẻo sau này không còn cơ hội em thích anh từ rất lâu về trước, chắc anh đã quên nhưng chúng ta từng tham gia một hội thi về âm nhạc lúc đấy em háo thắng lắm còn định đem vứt cây đàn của anh vì anh quá xuất sắc em sợ vị trí của mình bị đe dọa giờ nghĩ lại em đúng là trẻ con. Rõ ràng anh ghét nhất kiểu người như em còn gì.

- Được rồi, em đi nhé! Tạm biệt Mark Lee chưa từng là của em_ Haechan kéo hành lý đã ở gầm cầm thang đi ra khỏi cửa không hề ngoảnh lại lấy một lần

- Xấu tính thật cuối cùng vẫn không nhìn em lấy một lần, quên mất hiện tại em là Lee Haechan anh có yêu cậu ấy đâu_ Vừa đi cậu vừa lẩm bẩm cho đến tận lúc đã bước ra khỏi khu nhà vẫn không đợi được Mark Lee đuổi theo mình

Haechan không ngốc nhưng mọi chuyện cậu làm ra đều rất ngu xuẩn vì thèm khát chút tình cảm từ Mark Lee mà chấp nhận sống dưới cái bóng anh trai bao năm để đổi lấy chút ấm áp của người khác. Cố gắng lo chu toàn cho tương lai của anh trai mà lại quên mất bản thân mình là ai, Lee Haechan cũng cần tương lai, cần sự nghiệp cho riêng mình. Giờ đây trở lại với thân phận Lee Haechan cậu phải sống thế nào? Lee Haechan trong trí nhớ của mọi người là thần đồng âm nhạc do tai nạn xe dẫn đến chết não phải sang nước ngoài điều trị. Khốn nạn thay ngày đó Haechan không phản đối việc dùng thân phận của anh trai và Mark Lee người biết rõ nhưng vẫn tiếp tay cho việc làm mất nhân tính này.

6 năm kể từ tai nạn, Lee Donghyuck trở về là giáo sư của ngành tâm lý học có bạn trai là trưởng khoa thần kinh của bệnh viện trung tâm, đi đến đâu cũng được người người ca tụng. Còn Lee Haechan chả là ai cả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com