Cuối cùng
Seoul hôm nay là một ngày nắng đẹp. Dường như đã bước vào mùa xuân, hoa anh đào nở rộ hai bên đường. Beomgyu ngó ra ngoài, cảm thán rằng trời đẹp thật đấy.
Vậy là một năm đã qua, mùa xuân như là một sự khởi đầu mới, một sự khởi đầu cô độc của Beomgyu. Giờ đây nó chẳng còn buồn nữa, hoặc là buồn quá nhiều nên cảm xúc đã chai lì rồi. Nó cảm thấy, anh không ở bên cạnh thì nó vẫn chẳng sao cả
Thực ra là có sao, rất nhiều, nhưng nó vẫn luôn tự dối lòng mình
Bên đường cây hoa anh đào nở đẹp vô cùng, in lên đôi mắt nó, nhưng sao bên trong con ngươi ấy vẫn ánh lên nét buồn, nó nhìn những cánh hoa vô tri rơi xuống theo từng đợt gió thổi, kêu sao những cánh hoa này thật yếu ớt. Beomgyu tạt qua cửa hàng tiện lợi, mua một nắm cơm rồi một mình ngồi ngắm hoa rơi. Trông thật đơn độc, như muốn nói lên rằng cả thế giới này chẳng ai cô đơn bằng nó, khi mà nó giống như một chiếc hộp rỗng vậy, trống trải đến mức nào.
Nó nắm chặt đôi bàn tay khi cơn gió mùa đông còn sót lại thổi đến, như muốn cuốn luôn cái khăn màu lông chuột nó đang quàng, cho đến bây giờ thì thứ nó mặc trên người vẫn là quà tặng của anh.
Nó nhớ anh, nhớ khắc khoải, khôn nguôi, nhớ anh sâu đậm nhưng chẳng thể nào cứu vãn, có lẽ là do lòng tự tôn của nó quá cao.
Để rồi bản thân Beomgyu lại rơi vào trạng thái này.
Nó chợt lôi ra chiếc điện thoại, và một thông báo tin nhắn của anh nó tìm được khi kéo xuống vài lần, một thông báo mới mà nó chưa hề đọc và cũng không hề biết anh gửi lúc nào, đó là tin nhắn gần nhất anh gửi nó, cuối tháng 12 năm ngoái
Xin chào, Soobin đây. Chắc giờ mình chẳng là gì của nhau nữa rồi đúng không nhỉ
Đọc đến đây tim nó quặn thắt lại, hàng mi dài trực trĩu nặng vì phải gánh những giọt nước mắt sắp tuôn rơi
"Chẳng là gì, vậy mà vẫn nhắn, đồ ngốc"- nó nói. Dòng tin nhắn lại tiếp tục.
Anh biết em rất buồn. Anh cũng rất buồn, chúng ta đều thảm hại quá nhỉ. Thực lòng mà nói thì anh chẳng muốn chuyện này xảy ra chút nào. Nhưng để đến lúc này mới cứu vãn, có lẽ đã là quá muộn. Từng ấy thời gian mình bên nhau sao mà trôi nhanh, cảm giác mọi thứ vẫn mới như ngày hôm qua thôi vậy. Anh thì vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện đó, vẫn vô thức định bấm gọi cho em, nhưng mà mình lại kết thúc rồi. Anh biết hành động của mình rất quá đáng, có khi lại kiểm soát em một cách vô cớ như vậy, anh xin lỗi, anh ích kỷ, dễ ghen tuông và dễ cáu khi mọi chuyện chẳng đâu vào đâu. Anh vẫn nhớ em, vẫn yêu em như cái lần đầu em say rồi tỏ tình anh, lúc đấy anh chẳng biết mình say quá rồi hay em nói nhăng nói cuội nữa, nhưng khoảnh khắc khi em chạm nhẹ lên môi anh, thì anh biết anh thích em chết đi được ấy, có khi em không biết thôi chứ anh bị em dắt vào tròng rồi. Hy vọng em có thể tha thứ cho Soobin này, hy vọng trong mắt em anh không còn là một thằng tồi tệ nữa.
Đoạn tin nhắn dài như vậy, đã khiến Beomgyu sớm khóc. Chỉ là đang hiểu lầm nhau, nhưng mọi chuyện lại tồi tệ như thế này. Beomgyu chẳng biết trách ai, trách bản thân mình, hay trách ông trời. Nhưng thời gian thì chẳng tiếc thương cho một ai, chạy mãi một cách vô tình như vậy, và quá khứ thì chẳng thể nào quay lại để cứu vãn bất cứ điều gì, điều đó làm tim Beomgyu day dứt.
Beomgyu nặng nề bước chậm rãi về phía căn nhà quen thuộc, giống như đeo thêm hai quả tạ ở hai bên, cậu lại càng bước chậm hơn nữa, không dám đối mặt với thực tại rằng cậu sẽ lại trở về căn nhà vắng bóng người đó. Trời vẫn còn sáng, Beomgyu quay ngoắt lại, cậu bước đi hướng khác.
Beomgyu về nhà vào lúc trời xẩm tối, cả ngày hôm nay cậu làm gì. Cậu qua nhà Yeonjun một lúc, rồi lại chạy đến studio làm việc, có thể thôi cũng đã mất cả một ngày. Cậu trở về nhà với túi rau quả, cậu không biết nấu gì đó sao cho ngon đâu nhưng chắc sẽ thử
Không ngờ là nhà cậu lại có một vị khách
Vị khách này cao, dáng người dài, ngồi dựa lưng vào cửa nhà cậu ngồi ngủ gục mất, không biết đã ở đây từ bao giờ. Beomgyu kinh động tới mức làm rơi cả túi thực phẩm, doạ cho vị khách kia nghe thấy động tĩnh mà giật mình tỉnh giấc.
Beomgyu nhất thời chẳng nói được gì, đứng trơ ra, cậu không biết bản thân đang sống trong ảo mộng hão huyền hay là thật nữa.
Có lẽ nào cậu nhớ đến hoá điên, sinh ra ảo giác rồi?
Vị khách kia cũng chẳng nói được lời nào, cả hai đứng đó một hồi, vị khách đó chầm chậm dang đôi tay của hắn.
Giây sau Beomgyu đã trọn trong lòng hắn, khóc nức nở như một đứa trẻ. Cậu chẳng nói được lời nào, cứ vậy mà ở trong lòng hắn khóc đến đau mắt, tay đấm nhẹ lên ngực hắn như muốn trách móc. Hắn thì cứ tiếp nhận những đòn đánh như vậy, áo hắn dính đầy nước mắt thành những mảng lớn, hắn không buông được người trong lòng. Mặc cho đối phương hết khóc, rồi lại đến giãy dụa
Cảm tưởng như mọi thứ chưa có gì sảy ra cả.
Bầu không khí cứ im lặng như vậy cho đến tận lúc cả hai vào trong nhà. Ánh đèn vàng chiếu sáng căn phòng thật ấm cúng, có hai người nhưng sao vẫn đâu đó còn cái lạnh thấu xương còn sót lại của tiết trời mùa đông đã đi qua. Hắn mở lò sưởi, bật đèn, pha hai cốc trà ấm đem đến bên cạnh. Beomgyu sụt sùi nín khóc, hắn ngồi bên cạnh vuốt lưng dỗ cho cậu, rồi lên tiếng
"Anh tới để lấy đồ"- Hắn đứng dậy, nhưng bị khựng lại bởi người đằng sau nắm nhẹ vạt áo hắn, như một cú huých lớn khiến hắn từ bỏ suy nghĩ chấm dứt hẳn. Sợi dây tơ hồng này có khi chẳng thể cắt đứt được nữa rồi.
"Đừng đi mà"- Beomgyu lí nhí, nước mắt lại rơi xuống khi nghĩ đến viễn cảnh tồi tệ đó. Beomgyu cần hắn, cần hắn hơn bao giờ hết.
Hắn cũng cần Beomgyu, cần hơn bao giờ hết.
Beomgyu từ lúc đó đến giờ vẫn như một chú mèo quấn người không thôi, cậu không buông hắn ra lúc nào, sợ như hắn biến mất ngay tức khắc. Hắn ngồi lại, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu dỗ dành, Beomgyu như thói quen lại dựa vào vai hắn, có khi vì tìm thấy hơi ấm quen thuộc, cậu ngủ lúc nào chẳng hề hay biết
Beomgyu bừng tỉnh dậy, giống như bản thân vừa ở trong mộng đẹp vậy, thấy bản thân nằm trên chiếc giường trống trải, cậu mới ý thức được
Hoặc không, Beomgyu vẫn đang ở hiện thực.
Hắn xuất hiện trước mắt cậu, nhìn bộ dạng xấu xí, đôi mắt sưng húp với vài nốt mụn trên da cậu. Hắn tới sát bên cậu, khẽ xoa nhẹ đôi mắt sưng ấy, tay đan vào từng lọn tóc cậu, xoa nhẹ cả trái tim đau đớn của cậu, hai mắt nhìn nhau, cậu cũng cảm nhận được, rằng sâu trong đấy hắn cũng đau buồn đến nhường nào. Cậu khẽ vuốt nhẹ lên gương mặt hắn, cảm nhận được bàn tay vẫn luôn ấm áp của hắn áp lên mu bàn tay cậu, rồi hai bàn tay ấy đan vào nhau dẫu đó như một điều tối kị. Hắn nhìn cậu, cậu nhìn hắn, chắng biết nên nói điều gì
"Mình vẫn còn yêu nhau chứ"- Beomgyu gặng hỏi, giọng cậu cứ thế nhỏ dần, như đang tự hỏi chính bản thân. Cậu mong chờ gì? Một câu nói "ừ, vẫn còn" của hắn.
Đáng tiếc hắn nói mình đã chia tay rồi. Trái tim Beomgyu hẫng lại, nhưng hắn xoay cậu như chong chóng, gieo giắt cho cậu một trái tim nở rộ, khiến Beomgyu hồi hộp tới nín thở
"Mình chia tay rồi. Nhưng em có chấp nhận để Choi Soobin theo đuổi lại em không?"- Trong lòng anh cũng đang rất hồi hộp, hy vọng là có như dự tính, còn không thì chắc anh chẳng biết sao nữa, anh sẽ buồn chết mất.
Thật may vì mọi thứ đã mỉm cười với anh. Soobin tặng một nụ hôn phớt thay cho sự cảm kích trước cái gật đầu của em, rồi lại thêm một chiếc hôn nữa, cho những ngày cực nhọc đã qua, một chiếc hôn nữa cho sự nhớ nhung của anh, một chiếc nữa, và nhiều chiếc nữa, anh ôm chặt lấy người mà anh vẫn luôn nhớ, ôm mãi không buông. Tặng em cả những chiếc hôn triền miên, đến khi cả hai phải hít vào những ngụm khí lớn.
Buổi đêm hôm đó tiếng nói, trò chuyện xì xầm cất lên, kéo dài mãi, khi mà ánh trăng sáng, tròn vành vạnh chứng giám cho họ
"Anh ở xa em tận nửa vòng trái đất, sao vẫn mò về được"
"Vì anh yêu em"
Xuân về, anh về, tình ta lại như xưa.
Hết.
CUỐI CÙNG CŨNG END ĐƯỢC RỒI YÊH!
Tớ không biết các cậu cảm thấy như nào, hay đọc có hiểu không, vì đây là tác phầm đâu tiên mà tớ hoàn thành được, rất cảm ơn sự ủng hộ của mọi người và tớ sẽ cố gắng hơn nữa trong tương lai!
( hoặc bỏ cuộc vì quá lười💀)
Lúc đầu tớ định để bad ending cơ, nhưng nghĩ lại thì thui=)) hơi tội quá nên đổi kết, kết ban đầu còn kiểu thảm lắm luôn í, nhưng tại dạo này otp tớ rắc nhiều thính quá nên vui, đổi kết=))))) hy vọng mẩu truyện ngắn ngủi này không làm phí thời gian đọc của cậu
tớ cảm ơn❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com