Sáng thức dậy là một ngày buồn tẻ
Beomgyu thức dậy khi mặt trời đã lên cao, muốn ngồi dậy nhưng đầu lại choáng tới chóng cả mặt, cơ thể nóng ran, trên trán rơi xuống chiếc khăn bông kiệt nước. Giọng khàn đặc luôn rồi, Beomgyu chẳng còn nhớ hôm qua cậu đã làm những cái gì nữa. Cậu nhìn xung quanh, ủa đây đâu phải nhà mình????!
"Mày tỉnh rồi?"
Yeonjun vừa mở cửa bước vào, sao mà trùng hợp thế không biết
"Yeonjun?" - Beomgyu hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của tên anh trai khác cha khác ông ngoại
"Làm sao? Chẳng nhẽ tao không được ở đây à?"
"Không phải! Ý em là tại sao anh lại ở đây?! Em tưởng anh giờ đang lượn ở phương trời Tây Âu nào rồi cơ chứ"
"Tây Âu cái khỉ gì, giờ đang là kì nghỉ đông mà"
Choi Yeonjun, một nhân vật rất đỗi tình cờ xuất hiện và xen vào cuộc đời của cả Soobin và Beomgyu. Anh là người đã chuốc say Soobin ngày hôm đó, để rồi lại vô tình match với đàn em khoá dưới mình quen. Đợi đến khí hai chúng nó công khai ra thì anh mới tá hoả, té bật ngửa, không ngờ bản thân lại thành 'bà mai mối'
"Đừng nói là hôm qua Choi Soobin gọi anh đến đây đấy nhé"
Beomgyu ngồi trên giường lườm anh, mấy cái kiểu như thế này cậu cũng dễ dàng đoán ra được, và cũng chẳng có lạ gì khi Soobin có hành động như vậy.
Điều đó làm Yeonjun chột dạ. Ừ thì đúng là nửa đêm qua anh đang xem dến đoạn ứa nước mắt nhiều nhất của 'Yêu tinh' thì thằng nhõi Choi Soobin lại liên tục gọi cho anh muốn nổ cả chuông điện thoại. Giọng nó vô cùng gấp gáp và tức giận, giây sau lại hoảng hốt cầu xin anh hãy lo cho thằng Beomgyu, không thì nó sẽ chết theo mất, nó gắt gỏng lắm. Cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì. Yeonjun vì tấm lòng vô cùng nhân đạo của bản thân đã một mạch chạy sang nhà Beomgyu. Mắt mũi anh thì tèm lem, xấu hổ vô cùng, may lúc đó là buổi đêm nên chẳng ai nhìn thấy. Sang thì thấy thằng Beomgyu ngủ nên nền tuyết, tuyết rơi trắng xoá cả hàng mi nó, điện thoại ngay bên cạnh thì rung liên hồi, không giây nào là ngừng.
Hàng loạt cuộc gọi nhỡ của Choi Soobin mà nó để tên danh bạ là 'tên đáng ghét', nhưng lại để thêm cái trái tim đỏ vào.
Hồi tưởng kết thúc, nó với anh nhìn nhau chằm chằm, nhưng Yeonjun lại nhanh chóng né tránh đi, anh trả lời nó một câu cộc lốc "chú mày suy diễn nhiều rồi". Xong vứt cho nó thêm cái áo padding, beomgyu khó hiểu nhìn anh
"Nhìn gì, đứng dậy đi ăn! Nay anh bao"
À. Hoá ra đây là cách mà Yeonjun đối xử với người bệnh. Nhưng chẳng sao cả, cậu cũng quen rồi. Beomgyu nuốt thêm hai viên hạ sốt rồi nhanh chóng bò xuống giường, tiện tay nhét thêm một vỉ hạ sốt vào túi áo.
"Má ơi anh đúng là muốn giết người ốm mà" - Beomgyu căn răng run cầm cập.
"Nhanh nhanh sắp đến rồi" - Yeonjun nhanh chóng kéo nó đi, hai người bước vào một quán phở. Tầm này lạnh như vậy thì chỉ có ăn phở là ngon nhất!
Đồ ăn nhanh chóng được bưng tới, hơi bốc lên nghi ngút, ôi cái mùi thơm này. Beomgyu nhìn Yeonjun, kết luận một câu không thể nào đúng hơn
"Hoá ra anh kéo em đi bằng được chỉ vì muốn có người đi ăn phở cùng à"
"Thôi nào Beomgyu anh đâu có ý như vậy:) Đây là một quán phở ngon đó! Người anh này đưa em đi cùng là muốn thưởng thức mĩ vị mà thôi"
Ừ chắc nghe cái tin liền.
Beomgyu bất lực. Thôi thì, ăn phở vào ngày lễ giáng sinh cũng không đến nỗi tệ. Nhưng đang ăn thì bỗng dưng câu nói của Yeonjun khiến cả thời gian chạy quanh cậu như ngưng lại
"Anh không có ý tò mò đâu nhưng mà- em với Soobin cãi nhau à"
Hay lắm, câu nói này đâm trúng tim cậu, đau quặn lại. Đôi đũa cũng ngừng gắp, nước mắt của Beomgyu lại như muốn trào ra. Cậu cúi mặt xuống, thở dài.
"Chắc là vậy"
Cậu tưởng Yeonjun biết rồi cơ. Vì Beomgyu biết Soobin kiểu gì chả bù lu bù loa với tên này. Nhưng anh lại chọn sự im lặng. Chẳng ai biết hai đứa cãi nhau, ngoại trừ những người cần biết và đã biết. Beomgyu kể lại câu chuyện đó cho Yeonjun nghe, răng hai đứa đã cãi nhau vì một lí do quá ngớ ngẩn, và cái tôi của bản thân đã làm câu chuyện nghiêm trọng đến như thế này. Yeonjun gật gậy, buông đũa xuống. Nhưng câu đầu tiên mà anh nói lại là
"Hai chúng mày trẩu thật, toàn cãi nhau chuyện không đâu"
Rồi beomgyu như chết lặng. Đúng là người ngoài cuộc thì chẳng thể hiểu được. Hoặc có lẽ do một phần là nội tâm Beomgyu đã suy nghĩ quá nhiều, dẫn đến bản thân tự hoang tưởng và đổ vỡ chính cái mối tình mà bản thân trân trọng nhất.
"Thôi ăn nốt đi, trương lên rồi kia kìa"- Yeonjun nhắc
Giờ thì tâm trí của cậu hoàn toàn đặt vào cái câu nói của Yeonjun ban nãy, đầu não bắt đầu phân tích từng câu chữ một, suy diễn ra từng vùng trời và tình huống khác nhau, giả định về mọi thứ xoay quanh câu chuyện tình yêu này, nếu không có yêu nhau thì sao, yêu thì sao? Beomgyu không còn cảm thấy bát phở đó ngon nữa rồi
Tiếng chụp ảnh từ điện thoại vang lên, Beomgyu ngẩng đầu, tức giận bảo Yeonjun nhanh chóng xoá tấm hình đó đi. Nhưng anh nhất quyết không chịu, chả mấy khi đứa em thất tình, tuy là hơi quá đáng nhưng một người dễ quên như anh thì lưu lại những khoảnh khắc là điều cần thiết.
Beomgyu trưng ra bộ mặt ảo não từ lúc rời quán phở đến tận bây giờ, Yeonjun dường như không thể chịu nổi được nữa. Anh ép nó ngồi xuống cái ghế gỗ nhìn ra sông Hàn, lại là nơi quen thuộc. Sau đó thì Yeonjun chạy biến đi đâu mất. Beomgyu nhìn về phía xa, nơi những chiếc ô tô chạy ùn ùn trên cây cầu tắc nghẽn.
Chẳng biết bây giờ Soobin đang như thế nào. Beomgyu lại một lần nữa lo lắng về tên người yêu. Liệu anh có giận không khi hôm qua cậu lỡ làm càn như vậy, chắc là có rồi. Một phút bốc đồng của bản thân mà đột nhiên Beomgyu muốn được giải thoát khỏi mối quan hệ này, nhưng chính bản ngã khác của cậu lại không hề muốn điều đó. Đấu tranh tâm lí là việc rất khổ sở. Khi hai thứ được đặt lên cán cân thì vốn Beomgyu đã chẳng kiên định được với luồng ý kiến bên nào. Đúng là 'tên ba phải' mà.
Beomgyu mở điện thoại, hàng chục cuộc gọi nhỡ in chữ đỏ đậm trên màn hình, dài dằng dặc, nhưng cậu chẳng có cam đảm để bấm gọi cho Soobin. Nhưng bản thân lại đang trốn tránh điều gì cơ chứ?
"Lại nghĩ linh tinh cái gì đấy"
Yeonjun cắt ngang cái mạch cảm xúc đó bằng cách dí một cây kem trên tay cậu. Để cho một người bị ốm ăn kem lạnh thì đúng là tuyệt vời thật đấy.
"Anh đùa em đấy à"- Beomgyu cười khểnh
"Đùa thôi mà"- Yeonjun mau chóng giật lại cây kem rồi dí cho cậu cốc sữa nóng.
"Trẻ con thì chỉ được uống sữa thôi"- Yeonjun xoa đầu cậu. Soobin mà đứng ở đây chắc anh gãy tay rồi. Cái máu chiếm hữu của cậu ta cao lắm, anh nghĩ thầm.
Beomgyu nhận lấy cốc sữa nóng. Mùi sữa ấm thơm ngọt bốc lên. Ấm thật. Beomgyu sưởi ấm đôi bàn tay của mình. Thường thì những ngày đông như này tuyệt đối Soobin sẽ không bao giờ để tay cậu bị lạnh. Anh luôn luôn năm tay Beomgyu, đôi lúc còn nhét tay hai người vào túi áo, ấm thì ấm thật đấy nhưng đi lại khó khăn kinh khủng, Beomgyu đi siêu vẹo hết cả người.
Beomgyu lại vô thức nhớ đến Soobin nữa rồi. Trái tim cậu lại bắt đầu thổn thức, nhớ lại những ngày tháng vẫn còn được bên cạnh nhau. Xa mặt thì cách lòng, tưởng chừng như hai người có thể phá vỡ cái định luật đó nhưng cuối cùng vẫn là không chịu nổi trước sức ép về mặt xa cách địa lý. Mọi thứ sắp gãy vụn rồi. Beomgyu cảm thấy sợ sệt về một tươi lai không mấy tốt đẹp lắm, nhưng chẳng phải chính bản thân cậu cũng muốn vậy à?
Beomgyu cảm thấy nội tâm của bản thân đúng thật là quá rối rắm. Nó như một chiếc mê cung có rất nhiều đường ra, nhưng không phải đường nào cũng có một đích đến yên ổn, hơn nữa cái mê cung này còn có thể tự hoán đổi mọi thứ để cậu cảm thấy bòng bong trong mớ dây rợ này.
"Beomgyu, anh bảo này"
Ờm- Cậu quên mất còn sự hiện diện của Yeonjun ở đây. Cậu quay sang nhìn anh. Và Yeonjun thấy sợ. Anh sợ khi phải nhìn thấy ánh mắt hiện giờ của Beomgyu. Bên trong đó là sự hỗn hoạn, các mạch cảm xúc bắt đầu tự chèn lên nhau rồi loạn hết cả
" Anh biết là mày đang nghĩ gì, nhưng đừng làm. Anh-"
"Anh cảm thấy ai là người có lỗi?" - Beomgyu cắt ngang lời Yeonjun
Cả hai.
Một câu trả lời mà đến cậu cũng biết, Beomgyu sắp đạt đến một cấp độ ngớ ngẩn nào nữa rồi.
"Thật ra thì anh biết bọn em đã phải vất vả như thế nào không?"
"Sao anh biết được, nhưng bất ngờ thật đấy. Cái ngày hai đứa mày nắm tay nhau khoe với anh"
Bản thân Beomgyu cũng cảm thấy bất ngờ trước lời tỏ tình của Soobin. Thật ra cậu cũng chẳng biết ai là người bày tỏ trước.
Cậu rất thích đi chơi với Soobin, bởi vì đi với anh, mọi thứ cứ vô tình mà xảy đến. Giống như bạn cứ đi vào trong làn mây trắng mà chẳng thiết ra gì đến việc phải rời khỏi nó, thậm chí còn thích ở lại nơi đó. Dần dần, Beomgyu cảm thấy thích người anh này. Cậu còn mơ về anh, mơ về tương lai hai người họ sẽ đi du lịch với nhau vào một ngày không mưa không nắng, rồi cứ thế mà tự tủm tỉm cười. Rồi cả lần đầu tiên cậu thơm lên má anh, khi đó mới chỉ dừng lại ở giai đoạn 'crush'. Nhưng Beomgyu đối với crush bao giờ cũng mạnh bạo như vậy đó. Soobin ngại đỏ cả vành tai làm cậu bật cười, sao mà crush lại đáng yêu thế này cơ chứ.
"Nơi đây là cả một kỉ niệm"
Sông hàn- nơi rất nhiều đôi bạn trẻ tới đây và cũng là địa điểm để bày tỏ tình cảm. Đương nhiên Beomgyu cũng không bỏ qua cơ hội này. Cậu rủ crush ra sông hàn chơi, rồi hai đứa ngồi dưới gầm cầu uống bia. Chẳng nhớ lúc đó cậu uống được bao nhiêu nữa, hình như là nhiều lắm, rồi còn say trước mặt crush, xấu hổ vô cùng. Nhưng không sao vì sáng ngày sau đó tỉnh dậy cậu phát hiện bản thân đang ở trên giường của crush. Dù chỉ là mùi nước xả downy thôi nhưng vẫn rất thơm! Crush còn cho cậu mượn cả áo, hại cậu bị mẹ mắng là dở hơi vì ôm một cái áo đi ngủ. Sau đó thì crush và cậu đi chơi rất nhiều với nhau. Cùng đi ăn tokbokki, ăn xiên chả cá, đi trượt băng, đi chơi bowling cùng đủ thứ trò khác. Vài ngày sau thì crush bỗng dưng tỏ tình với cậu
Beomgyu nhận được tin nhắn rủ đi ăn tokbokki của Soobin. Chân nhảy cẫng cả lên, chạy lại xin phép mẹ xin phép không ăn tối rồi tót ra ngoài đi chơi với crush. Trời tháng tư mùa xuân anh đào nở rộ hai bên phố, Beomgyu nhìn từng đoá hoa rơi mà trong lòng mơn mởn, cậu sắp được gặp crush rồi. Cậu nhanh chóng tìm thấy Soobin đang ngồi trên xích đu của trẻ em ở sân chơi gần nhà cậu, tay còn bận bấm điện thoại.
"Anh Soobin!"- cậu gọi lớn
Beomgyu không do dự mà chồm vào ôm lấy crush. Nhưng Soobin mau chóng đẩy cậu ra, anh không thích động chạm cơ thể.
"Có ai đi ăn tokbokki mà lại uống sữa hạnh nhân choco như anh không?"
"Em thì sao, đi ăn tok mà lại chỉ ăn chả cá là thế nào"
Họ bật cười vì thói quen ăn uống kì lạ của đối phương.
"Anh mà là người yêu em thì không còn cái kiểu ăn như thế đâu"- Beomgyu đùa vu vơ
Nhưng bất ngờ lắm. Câu trả lời của Soobin muốn Beomgyu như ngoạc mồm ra hét lớn vì sung sướng
"Anh là người yêu em rồi mà"- Soobin cười híp mắt. Nó đã đánh trúng vào trái tim yếu ớt dễ rung động này của Beomgyu.
Chưa kịp hết bất ngờ, Soobin vươn tay ra nắm lấy tay cậu, còn nhân lúc không có ai để í mà hôn trộm lên má Beomgyu. Cậu ngượng chín cả mặt. Nhưng khoan, mồm của anh vẫn còn bẩn cơ mà?!
Và thế là chẳng biết rõ Soobin có tỏ tình cậu hay không, hai người cứ thế mà yêu nhau thôi.
Có lẽ cậu thấy giai đoạn mập mờ mới là giai đoạn hạnh phúc nhất của tình yêu. Beomgyu phải mất rất lâu mới có thể sống chung được với Soobin. Thật ra thói quen hằng ngày của hai người không giống nhau lắm nên cũng khá là vất vả để có chung một nhịp sống. Soobin thật ra là một người rất cứng đầu, anh kiên định với ý kiến của bản thân và dường như chẳng ai có thể sửa đổi, và Beomgyu cũng cảm thấy đau đầu về việc đó. Thời gian đầu họ cãi nhau thường xuyên. Soobin luôn đem chuyện đó kể cho Yeonjun nhưng Beomgyu cảm thấy không thích về điều đó. Chuyện nhà cậu, bản thân tự sửa được! Hai con người với hai luồng ý kiến chẳng giống nhau tí nào. Kì diệu là vẫn sống chung được tới bây giờ (tuy mọi chuyện vẫn không suôn sẻ lắm)
Beomgyu chẳng bao giờ chia sẻ câu chuyện của mình với bất kì một ai, kể cả Soobin hay Yeonjun. Cậu luôn dựa trên một khía cạch tiêu cực ẩn sau trong thế giới của bản thân để đánh giá xem người đối diện có quan tâm tới việc mình đang nói không. Nhưng đối với suy nghĩ như vậy thì 'có' cũng sẽ chuyển thành 'không'. Đó là một điều xấu. Nhưng gần đây cậu bị nhiễm tính của Soobin hay sao ý, Beomgyu quyết định nói ra toàn bộ cho Yeonjun, về việc cậu khó chịu tính cách của Soobin như thế nào trong từng ấy năm bên nhau, và việc kết thúc mối quan hệ
Thật ra thì Yeonjun chẳng đóng vai trò quan trọng gì ở đây cả, anh vẫn chỉ là người ngoài cuộc, ngoài việc khuyên nhủ ra thì chẳng thể xen chân vào ngăn cản tình cảm của cả hai.
Thôi thì mong chúng nó đừng chia tay chia chân gì hết
Nói sao nhỉ? Với tư cách là người ngoài nhìn vào mối quan hệ này, thì chắc chắn không phải chêm mấy câu khó ưa như kiểu đôi này không hợp nhau, suốt ngày cãi cọ, nhìn thế thôi chứ chia tay sớm... Anh còn đang thấy mừng cho Beomgyu, và cả Soobin. Một đứa trẻ trâu không ai yêu cho được và một đứa tưởng chừng như ế suốt đời. Còn anh thì chẳng có ai.
"Soobin không sống thiếu mày được đâu". Đó là câu nói cuối cùng của Yeonjun trước khi bầu trời tắt hẳn nắng.
===
Ờm.. sao tự dưng mình viết như cức z=)
Merry christmas!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com