Chương 28
Trong khi Gia An đi Mĩ đã được mấy ngày thì Như Lan và mẹ của cô cũng đã có mặt tại Châu Đốc. Về quê cô cảm thấy thật thư thái và yên tĩnh, nó không xô bồ và hối hả nhưng cuộc sống ở Sài Gòn. Cuộc sống ở quê thật chân chất và cũng đầy nghĩa tình. Với những cánh đồng lúa vàng óng ánh đang đung đưa cùng với cơn gió thoảng, thật nhẹ nhàng và bình yên. Nơi đây cũng là nơi gắn chặt tuổi thơ với đủ màu vị của cô. Những trò chơi dân gian chẳng hạn như ô ăn quan, banh đũa, chọi cầu,nhảy dây và tạt lon mà cô chơi cùng với các bạn hồi còn nhỏ đã ùa về trong tâm trí của cô. Ôi tuổi thơ sao mà hồn nhiên quá, chỉ cần ăn chơi và ngủ mà không cần bận tâm đến điều gì cả. Không như người lớn phải luôn suy nghĩ đủ điều,nhưng tuổi thơ của cô cũng có một điểm gợn đó là khi cô nhìn thấy bạn bè có ba mẹ chở đi học hay đi chơi trong rất vui vẻ mà trong cô có một chút chạnh lòng. Cô có hỏi mẹ thì bà chỉ nói là cô không có ba, mãi đến sau này mẹ cô mới nói chi cô biết ba cô đã bỏ cô đi khi mẹ cô sinh con gái bởi vì ông ấy muốn có một đứa con trai mà mẹ cô thì không còn khả năng sinh nữa. Kể từ đó Như Lan đâm ra hận người cha này, cô nghĩ con nào mà chẳng là con chứ, tại sao ông ấy lại phân biệt đối xử như vậy. Cô đã không bao giờ nhắc đến ba mình một lần nào nữa. Đối với cô, chỉ có mẹ là người cô yêu thương nhất, không ai thay thế được đâu. À, mà còn Gia An nữa chứ nhỉ, nghĩ tới là lại thấy nhớ rồi, không biết bên ấy Gia An đang làm gì nhỉ, có nhớ đến mình hay không, hay là vui quá rồi quên mình luôn mất luôn rồi. Còn mình thì ngồi đây lòng thương nhớ đến ai. Nói là gọi cho mình mà sao chẳng thấy gọi đâu hết trơn, làm mình cứ trong ngày trong đêm thôi.Đang ngồi suy nghĩ thì điện thoại của cô reo lên mà lại là số lạ chưa bao giờ cô thấy số điện thoại thấy ở điện thoại của mình, chẳng lẽ Gia An gọi, sao mà linh dữ vậy ta. Cô bắt máy, thì đúng là giọng của Gia An rồi.Làm cho người ta nhớ đêm nhớ ngày giờ mới gọi cho người ta, người gì ít có khác quá.
-Vợ ơi, nhớ vợ quá. Gia An nói bên đầu dây
-Xin lỗi gọi nhầm số rồi ạ, ở đây không có ai là vợ cả..
-Giờ không phải là vợ nhưng mai mốt sẽ là vợ.
-Vợ của ai chứ.
-Vợ của An.
-Tự tin quá vậy trời. Người ta có đồng ý không mà chắc chắn vậy nhỉ
-An chắc chắn đấy. Hai chúng ta sinh ra là dành cho nhau rồi, cho nên em chỉ là của An thôi,hjhj
-Không sợ người ta thay đổi sao.
-An tin em sẽ không như vậy. Mai mốt An về sẽ phải hôn em nhiều để bù cho hai tuần xa nhớ này mới được.
-Em cũng mong chúng ta sẽ được như vậy. Suốt cuộc đời này em chỉ yêu mình An thôi. Hôn nhiều quá lỡ người ta ngộp thở chết thì sao.
-Thì An sẽ chêt theo em giống như chuyện tình Romeo and Juliet phiên bản nữ.
-An tưởng tượng đến vậy luôn đó hả.
-Thì em hỏi An vậy mà thì An phải trả lời thế chứ. Như vậy em mới thấy được tình cảm của An dành cho em như thế nào
-Em biết rồi mà.hjhj. Hai người đang nói chuyện thì có tiếng gọi của mẹ Như Lan
-Như Lan, con đi mua cho mẹ một canh dầu đi.
-Dạ. Trả lời mẹ xong Như Lan nói với Gia An:
chắc em không nói chuyện với Gia An nữa rồi, em phải đi mua đồ cho mẹ. Mai mốt nói tiếp nha.
Ừ, vợ cứ đi đi. Bữa khác An sẽ gọi lại cho em. Hôn em ngàn nỗi nhớ.
Dạ,
Sau đó Như Lan chạy đi mua đường, do tiệm tạp hóa cũng xa nhà nên cô đi bằng xe đạp. Không hiểu cô đi làm sao mà lại dấp cục đá thế là té nhào xuống đất. Đang lồm cồm bò dậy, thì có một người con trai đến hỏi thăm:
-Bạn có sao không vậy?
-À, mình không sao. Cảm ơn bạn.
-Mình thấy bạn rất quen, hình như đã thấy đâu rồi nhỉ. À, hình như mình đã thấy bạn ở trường đại học kinh tế thì phải.
-Ừ, mình học ở đó.
-Zậy là bạn với mình học cùng trường rồi. Mình tên là Đình Huy, còn bạn tên gì nhỉ.
-Mình tên là Như Lan.
-Nhà bạn ở đây luôn hả.
-Mình ở trên sài gòn, mình chỉ về đây ăn tết với bà ngọai. Còn bạn?
-Mình cũng ở Sài Gòn và chỉ về đây ăn tết với ông bà nội. Chúng ta cũng có điểm chung chứ nhỉ.
-Điểm chung gì Huy
-Cùng nhau về quê ăn tết. Mà nhà ngoại Lan ở gần đây hay sao?
-Ừ, nhà tớ mấy căn nhà nữa là tới. Còn Huy?
-Còn tớ cũng vậy đấy nhưng mà ở đầu trên. Đúng là chúng ta có duyên phải không nhỉ. Vậy chúng ta làm bạn được chứ
-Uhm, có thêm một người bạn thì có thêm niềm vui mà.
-Vậy Lan cho số điện thoại cho mình để có gì mình gọi cho Lan nói chuyện.
-Thật ngại quá, mình không nhớ số điện thoại mà điện thoại thì lại để ở nhà nên không cho số cho Huy được rồi.
-Không sao, bữa nào lên học tụi mình cũng có cơ hội gặp lại nhau mà, bữa đó nhớ là cho số đấy nhé.
-Ừ. Vậy bữa nào gặp nói chuyện tiếp nha, giờ mình phải đi mua đồ cho mẹ rồi.
-Uhm, hẹn gặp lại.
Nói xong cả hai người đi hai hướng khác nhau, Như Lan thì lo chạy nhanh để mua dầu ăn cho mẹ. Còn Đình Huy thì anh đi mua thuốc cho ông nội bị bệnh cảm. Người ta thường nói có duyên mới gặp đúng không nhỉ, vậy Đình Huy xuất hiện sẽ như thế nào, có ảnh hưởng gì đến chuyện tình của Như Lan và Gia An không nhé.
Về tới nhà thì mẹ cô đã hỏi:
-Mẹ nói con đi mua có canh dầu mà sao con đi lâu vậy, ủa có ai bắt nhốt con lại hả.
-Dạ, không có tại con thấy thèm thịt ếch quá nên định vồ mấy con ếch để về làm thịt ăn, vi vậy mà con về trễ đó mẹ.
-Sao mẹ không thấy con nào hết vậy.
-Dạ, con vồ mà nó chạy mất tiêu hết rồi mẹ.
-Con té có bị sao không, con gái con gứa gì mà đi xe mà không cẩn thận hết vậy. Lại còn nói vồ ếch với mẹ nữa chứ.
-Dạ, không sao mẹ ạ. Con chỉ chày xước sơ sơ thôi. Tại con đi dấp cục đá nên té thôi.
-Mai mốt phải đi cẩn thẩn đấy. Thôi đưa canh dầu cho mẹ. Vào phòng xoa vết thương đi.
-Dạ.
Thấm thoát cũng đã đến 29 rồi, nhà ngoại của Như Lan có tục lệ là gói bánh tét. Nên tối ngày 28 là mợ ba của Như Lan đã chuẩn bị ngâm gạo, ngâm đậu xanh để làm nhân bánh tét. Bánh tét được làm hai loại bánh tét ngọt và bánh tét mặn, cho nên nhân bánh cũng được phân làm hai loại. Sáng hôm sau thì cả mẹ và mợ ba đều dậy sớm chuẩn bị hết tất cả sau đó mới bắt đầu gói. Hai người gói đến trưa thì xong, sau đó bánh được bỏ vào trong một cái nồi rất to đã được đặt trên bếp. Sau đó sẽ đun bánh cho đến bánh chín rồi vớt ra. Như Lan rất thích ngồi đun lửa cho nồi bánh tét, hơi lửa làm cho cô thấy ấm áp trong cái lạnh của những ngày cuối đông. Với lại cả gia đình cô cũng quay quần bên nhau để nói chuyện làm cho không khí càng thêm sum vầy. Sau những ngày tháng vật lộn để mưu sinh thì những ngày tết chính là điều kiện giúp cho chúng ta nghỉ ngơi và trở về bên cạnh với những người mà yêu thương.
Sáng ngày 30 mọi người trong gia đình tất bật chuẩn bị mọi thứ để cúng đưa ông bà về. Đến tối thì mọi người quay quần bên nhau để cùng đón giao thừa để tiễn đưa năm cũ và đón chào năm mới.
Cùng lúc đó ở bên Mĩ Gia An cũng cùng ba mẹ đón giao thừa. Ở bên Mĩ dù đối với người mĩ chỉ là ngày bình thường như mà dối với cộng đồng người việt ở đây thì những ngày này họ vẫn tổ chức đón năm mới giống như người việt chính gốc. Hôm nay cũng có Hữu Nam tới để cùng đón giao thừa cùng với gia đình Gia An.
Sau những ngày tết vui vẻ cùng với người thân và gia đình thì mọi người cũng quay trở lại với guồng quay của công việc, với những ngày tháng vật lộn để mưu sinh. Gia An cũng không ngoại lệ cô cũng phải tạm biệ ba mẹ để về Việt Nam tiếp tục việc học tập của mình. Trước lúc đi ba mẹ đã dặn cô rất nhiều, nào là phải ăn uống cho điều độ, phải chăm sóc cho bản thân mình. Cô biết ba mẹ chỉ là muốn tốt cho cô thôi nên cô chỉ biết gật đầu mà thôi. Cô được ba cô chở ra sân bay. Hai tiếng sau chuyến bay của cô bắt đầu khởi hành.
Trong lúc đó thì Như Lan và mẹ cũng đã trở lên sài gòn được mấy ngày để mẹ cô mở tiệm bán. Trong lúc hai mẹ con đang ngồi coi thời sự thì có một thông tin làm cô chết lặng đó là chuyến bay mà Gia An đi đã gặp tai nạn sau một tiếng khởi hành, toàn bộ hành khách trên chuyến bay này đã thiệt mạng không còn ai sống sót.Các nhà chức trách đang điều tra nguyên nhân gây ra vụ tai nạn này. Như Lan biết Gia An đi chuyến bay này vì đây là chuyến bay khứ hồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com