Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C.06☆Quan tài vẫn còn.


Sáng hôm sau, Tô Khốn bò dậy từ sàn nhà trong phòng Cảnh Tử Mặc với đôi mắt thâm quầng như gấu trúc, lưng ướt đẫm mồ hôi.

Cậu nheo mắt nhìn rèm cửa đang mở toang, ánh nắng gay gắt xuyên qua cửa sổ, chiếu thẳng vào chỗ sàn nhà nơi cậu đang ngủ, chói đến mức hận không thể loá mù mắt người ta.

Bước qua mấy quyển tiểu thuyết giải trí vứt lung tung trên sàn, Tô Khốn ngáp dài một tiếng, lê lết thân thể như bị nghiền nát, lảo đảo đi ra khỏi phòng. Cậu uể oải cởi bỏ chiếc áo thun ướt sũng mồ hôi, ai oán càu nhàu Cảnh Tử Mặc đang ôm laptop ngồi trong phòng khách: "Thật sự biết ơn mày lắm, sớm tinh mơ đã để tao được phơi nắng khử trùng, nếu lúc mày đi ngủ mà chịu kéo rèm cửa lại, nhiệt độ trong phòng chúng ta có khi giảm được năm độ." Tô Khốn xoè bàn tay, vung vẩy trước mặt Cảnh Tử Mặc.

Cảnh Tử Mặc đang đeo cặp kính cận không dày lắm, ngồi ngay ngắn trên sofa, mười ngón tay thoăn thoắt gõ bàn phím lách tách, không ngẩng đầu đáp: "Cùng lắm chỉ khác nhau giữa rán và luộc thôi, đằng nào cũng chín cả, ông cụ non như mày còn kén kiểu nấu làm gì?"

Tô Khốn cầm chiếc áo thun đầy mồ hôi liếc xéo Cảnh Tử Mặc một cái, thầm nghĩ: Thằng này lúc giả vờ tri thức trông cũng ra gì phết, ra ngoài lừa tình mấy em gái chắc chắn lừa phát nào trúng phát đó…

Điều kiện tiên quyết là nó đừng có mở miệng nói chuyện!

"Cạch" một tiếng, Cảnh Tử Mặc gõ xong phím cuối cùng thì buông tay ra vẻ bất lực, ngẩng đầu nói: "Tốc độ mạng nhà này đúng là..."

Vừa than thở được nửa câu, hắn đã thấy Tô Khốn vịn eo, đi đứng xiêu vẹo như sắp ngã đến nơi, loạng choạng tiến về phía nhà vệ sinh. Cảnh Tử Mặc không nhịn được hỏi: "Đi đứng kiểu gì thế kia? Ngủ có một đêm thức dậy thành Parkinson luôn rồi hả?"

Tô Khốn đã vào nhà vệ sinh, nghe vậy thì thò cái đầu bù xù như ổ gà ra, bi phẫn giơ ngón giữa về phía thằng bạn khốn nạn: "Tối qua mày rơi từ trên giường xuống ba lần, toàn đập vào người tao, chuẩn không cần chỉnh! Đã đè thì thôi đi, nhưng phiền mày mốt đừng có lăn qua lăn lại thêm mấy phát nữa có được không?! Trứng của tao sắp nát bét rồi đó, Mẹ mài!"

Cảnh Tử Mặc dựa lưng vào ghế sô pha, vừa vắt chéo chân vừa vẫy vẫy tay: “Thật sao? Nào, để tao sờ thử xem.”

Tô Khốn: “…”

Đêm qua đúng là một đêm thống khổ đối với Tô Khốn.

Cái quan tài kia dù đã bị vứt đi rồi, nhưng cậu vẫn không thể yên tâm mà ngủ được. Mới đầu còn có thể giả bộ bình tĩnh, sắc mặt cứng ngắc nằm trở lại trên giường, nhưng khi Cảnh Tử Mặc giúp cậu tắt đèn trần trong phòng chuẩn bị đóng cửa rời đi, Tô Khốn bên này đã lăn long lóc từ trên giường xuống, kêu khóc om sòm kéo chiếu đuổi theo, bất chấp sự phản đối của Cảnh Tử Mặc, sống chết trải chiếu nằm dưới đất bên cạnh giường của cậu ta.

Tô Khốn nửa đêm trước cứ trằn trọc mãi không ngủ được, đến nhà vệ sinh cũng không dám vào, nửa đêm sau cuối cùng cũng mơ màng dần thiếp đi, thì cái tên Cảnh Tử Mặc kia lại bắt đầu dở chứng.

Cậu biết thằng này xấu nết ngủ, nhưng không ngờ lại xấu đến mức này. Đè lên người cậu rồi còn lăn lộn thêm hai cái đã đành, nó lăn xong thì bắt đầu mộng du tự bò lại lên giường, yên ổn được tầm vài chục phút, màn một cảnh hai lại bắt đầu, cứ vậy tuần hoàn hết đêm. Cảnh Tử Mặc nào giờ đã vậy nên quen rồi, chả thấy có vấn đề gì, chỉ tội cho Tô Khốn, sáng ra đau nhức khắp người như chơi SM cả đêm, vấn đề ở chỗ cậu là người bị chơi đó!

Lúc rửa mặt, Tô Khốn luôn cảm thấy trên người cứ có gì đó là lạ, cậu ngậm bọt kem đánh răng đầy miệng, nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương, nhìn lên nhìn xuống hồi lâu cũng không nhận ra được là không đúng chỗ nào. Đắn đo thêm hai phút nữa, cậu lau khô mặt, tạm thời vứt cái cảm giác kỳ lạ đó ra sau đầu.

Lấy hai lát bánh mì từ trong tủ lạnh bỏ vào miệng, Tô Khốn lắc lư vào phòng lấy laptop của mình ra, định lên mạng xem cv gửi đi có nhận được phản hồi gì chưa, nhân tiện cùng Cảnh Tử Mặc bàn bạc kế hoạch, lên ý tưởng.

Nhưng cậu chỉ vừa ngồi xuống ghế sofa, Cảnh Tử Mặc nãy giờ đang lướt mạng bỗng sững người nhìn thứ gì đó một lúc, sau đó đột nhiên ngồi thẳng dậy, động tác lớn đến mức suýt nữa hất luôn cả máy tính trên đùi rớt xuống đất.

"Giật cả mình! Mày làm gì thế?" Tô Khốn khó hiểu.

"Unic!! Unic mày biết không?!" Cảnh Tử Mặc luôn sống dở chết dở đã hoàn hồn từ trong trạng thái mê man, vẻ mặt đầy phấn khích, một tay cầm máy tính, một tay vỗ vào đùi Tô Khốn.

Tô Khốn: "... Biết biết biết, từ hồi đi phỏng vấn chỗ đó về một ngày mày nhai tám trăm lần, không biết mới lạ ấy! Dừng! Xương cốt tao đang rã rời, mày vỗ nữa là tao lên đường thật đó!"

Thành thực mà nói, kể từ khi Cảnh Tử Mặc bị chèn ép vì vấn đề xu hướng giới tính rồi xin nghỉ việc ở công ty cũ, Tô Khốn chưa từng thấy cậu ta thể hiện cảm xúc rõ ràng như vậy, liên kết với câu hỏi vừa rồi, cậu chỉ có thể nghĩ đến một khả năng: "Sao thế? Unic phản hồi cho mày rồi hả? Không phải trước đây mày bảo buổi phỏng vấn rất lộn xộn, đối thủ cạnh tranh quá kinh khủng, chỉ đi cho vui, góp mặt làm nền thôi sao?"

"Tao có biết đâu – Bên đó vừa gửi mail thông báo vòng cuối này." Cảnh Tử Mặc giống như một con cá được tiêm thuốc trợ tim, nhảy nhót tưng bừng, vẫy đuôi phành phạch. Cậu vội đặt laptop sang một bên, rồi chạy ngay về phòng mình, lục tung tủ quần áo, lát sau đã ăn mặc chỉnh tề chạy ra, rồi lại chạy ngược vào nhà vệ sinh chỉnh lại kiểu tóc, sau đó tiện tay quơ cái điện thoại và một sấp tài liệu, vừa đi ra cửa xỏ giày, vừa nói với Tô Khốn: "Lọt được vào vòng cuối là tao mãn nguyện lắm rồi, họ chỉ giữ lại hai người thôi, hy vọng mong manh lắm, nhưng thôi kệ nó! Tao cứ đi thử vận may xem sao, biết đâu hôm nay mấy cha sếp trong phòng phỏng vấn kia lên cơn động kinh mà nhận tao vào làm thì sao!"

Tô Khốn: "..." Chưa biết có được người ta nhận vào làm không mà đã nói xấu lãnh đạo như vậy có nên không trời?!

Không để cậu kịp nói câu động viên nào, Cảnh Tử Mặc đã bay ra khỏi cửa, tiếng bước chân "cộp cộp" vang vọng trong hành lang, theo sau là tiếng cửa sắt dưới lầu "rầm" một tiếng đóng lại, rồi im bặt.

Tô Khốn lại rơi vào trầm mặc, cậu hơi ngẩn người, một lúc sau mới nhếch môi lắc đầu, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía màn hình laptop của mình.

Trang email đã được mở, hộp thư đến vẫn là hai mẩu tin quảng cáo chưa mở ngày hôm qua. Cậu lướt chuột, di chuyển qua lại vô định trên giao diện, cuối cùng vẫn nhấp vào dấu "x" ở góc trên bên phải khung mail.

Tô Khốn ngồi im lìm trên sofa lướt thêm mấy trang tìm việc, giống như bao ngày qua, cv mà cậu gửi đi như đá rơi xuống vực sâu, không một gợn sóng, cứ thế chìm nghỉm.

Ôm laptop ngẩn người thêm một lúc nữa, Tô Khốn đứng dậy dọn dẹp qua loa, đi tắm, thay quần áo sạch sẽ, định bụng ra ngoài dạo một vòng. Tình hình cứ dậm chân tại chỗ cả tháng nay khiến cậu không còn nuôi hy vọng có thể xin được việc làm nữa, đồng thời có một ý nghĩ khác loé lên trong đầu cậu càng lúc càng mãnh liệt: Thay vì cứ thụ động chờ người khác tuyển dụng, chi bằng thử tự mình gây dựng sự nghiệp.

Thời gian này, ngoài việc gửi cv khắp nơi và theo dõi thông tin tuyển dụng, thời gian còn lại cậu đều lang thang khắp phố phường, khu buôn bán đông đúc, các khu vực xung quanh trường học, từ con phố này đến con phố khác, tất cả đều đã đi qua hơn bảy tám lần, dường như chỉ hận không thể khắc ghi bản đồ của toàn bộ thành phố Lê vào đầu. Cuối cùng sau bao lần quan sát tỉ mỉ, cậu đã chốt được vài địa điểm.

Đeo túi chéo sau lưng, mang theo chìa khóa và thẻ xe buýt, Tô Khốn đi xuống lầu.

Đây là một khu dân cư lâu đời, tuy tên là 'Quan Dương Tân Thành', nhưng kể từ khi có đợt dân cư đầu tiên chuyển tới ở đến nay cũng đã hơn hai mươi năm. Cơ sở vật chất và quản lý trong tiểu khu không tốt bằng những tòa nhà mới được xây dựng trong thành phố. Nơi đây chỉ có mấy dải cây xanh đơn giản, vỉa hè đã bắt đầu bong tróc, và mấy đống rác luôn đầy tràn bên cạnh mỗi tòa nhà.

Khi bước ra khỏi hành lang, Tô Khốn theo thói quen liếc nhìn về phía hai cái thùng rác màu cam nằm chếch phía trước. Chỗ đó không biết đã mấy ngày chưa được dọn, rác đã tràn ra khỏi thùng, vương vãi xung quanh thành một đống lớn. Mà trên chóp của đống rác ấy, sừng sững nằm đó — chính là cái quan tài mà tối hôm qua cậu đã ném từ tầng trên xuống.

[Edit by TeiDii]
______________
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com