C.09☆Âm hồn bất tán.
Thực ra trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn, nhưng con hẻm này có lẽ do lúc xây dựng không tính toán kỹ, ánh sáng ở đây lúc nào cũng tối hơn những nơi khác.
Tô Khốn nắm chặt điện thoại trong tay, nhìn con hẻm chưa đến ba mươi mét trước mặt, nuốt khan một ngụm nước bọt. Vì đường không dài, nên cả con đường chỉ có duy nhất một ngọn đèn đường màu vàng úa đặt ở cuối hẻm, ánh sáng lúc tỏ lúc mờ do bị lũ bướm đêm đập cánh làm nhiễu. Nhìn vào cảm giác như có một người vô hình nào đó cầm một chiếc đèn lồng giấy đứng chờ ở phía đối diện, thà rằng tối om không có đèn còn đỡ đáng sợ hơn.
Cậu quay đầu nhìn con đường lớn phía sau, người qua kẻ lại thưa thớt, nhưng ít ra vẫn có tiếng nói tiếng cười, nhờ đó khiến cậu thấy vững dạ phần nào.
Hít sâu một hơi, Tô Khốn bên trong căng thẳng nhưng vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh bên ngoài, cậu nhấc chân đi vào hẻm, nhịp bước không nhanh cũng không chậm, đây là kinh nghiệm đúc kết sau nhiều năm "hành nghề đi đêm" của cậu; Càng bước loạn thì càng dễ để lộ mình đang sợ, chạy thì còn tệ hơn, tiếng chân vọng lên cứ như có nhóm người đang đuổi theo sau lưng vậy. Ngược lại, nếu bước đều và ổn định, cảm giác sợ hãi sẽ giảm đi rõ rệt. Kinh nghiệm bao năm qua còn giúp Tô Khốn ngộ ra được một điều: Càng tỏ ra bình tĩnh, xác suất "gặp hàng" sẽ càng thấp.
Để tránh cảm giác trống trải tứ phía, cậu cố ý đi sát vào mép tường bên phải, có một chỗ dựa rắn chắc, ít nhiều cũng có cảm giác an toàn hơn.
Thật lòng mà nói, thanh niên trai tráng sống đến từng này tuổi mà còn sợ ma đến vậy quả thực có hơi hèn... Tô Khốn vừa đi về phía trước vừa than thở trong lòng.
Nhưng cậu vốn sinh ra đã thế.
Tô Khốn đã từng thử đủ mọi cách để rèn luyện tính gan dạ, kết quả chẳng thấy ích lợi chỗ nào còn khiến cậu suýt mất mạng. Huống chi cái thể chất dễ gặp ma chết tiệt này càng là điểm khiến người ta đã nhát càng thêm nhát. Mấy lần bị hù quá bất ngờ, Tô Khốn có thể cảm thấy linh hồn nhỏ bé của cậu bay mất nửa cái, gọi mãi mới về lại đủ.
Cậu đã sắp đi đến cuối con hẻm, gần chỗ ngọn đèn vàng tù mù kia, thậm chí có thể nhìn rõ trên chụp đèn dính đầy bụi có mấy con bướm đêm đang vỗ cánh loạn xạ.
Nhanh nhanh nhanh, mười mét nữa thôi! Ra khỏi con hẻm rồi rẽ một cái là đến cổng khu Quan Dương Tân Thành rồi, ông bác gác cổng giờ này chắc vẫn còn đang ngồi ngay trước cửa vừa trông cháu vừa phe phẩy quạt.
Tô Khốn nghĩ đến đây liền không tự chủ được mà muốn bước nhanh hơn, ai ngờ cậu chỉ vừa bước được vài bước, sải chân tiếp theo còn chưa chạm đất thì sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói nhẹ bẫng: “Cậu trai trẻ... cậu trai trẻ..."
Tô Khốn lảo đảo: “…” Không phải gọi tôi! Không phải gọi tôi! Tuyệt đối không phải gọi tôi! Dù có gọi tôi cũng sẽ không trả lời, khỏi phải mơ!
Cậu đứng ngây người vài giây, cố gắng nhấc cái chân đã mềm như bún bước tiếp. Nhưng đúng lúc này, cậu cảm giác có ai đó bắt lấy tay mình.
Cú kéo ấy khiến đầu óc Tô Khốn tê liệt trống rỗng, tứ chi cứng đờ. Cậu đứng chôn chân tại chỗ thêm một lúc nữa, sau đó mới chầm chậm quay đầu lại, động tác cứng ngắt như robot, Tô Khốn dường như có thể nghe được hai tiếng "rắc rắc" từ cú xoay đầu của mình.
Và ngay khoảnh khắc nhìn rõ người đứng cạnh, trong đầu cậu chỉ còn hai chữ to đùng:
......Má ơi——!!!
Đúng là sợ cái gì thì gặp ngay cái đó. Bên cạnh cậu bây giờ là một bà cụ lưng còng còn chưa cao đến vai cậu. Bàn tay gầy guộc chỉ còn da bọc xương men theo ngón tay cậu nhích dọc lên trên, khẽ khàng túm lấy vạt áo phông của cậu. Cụ bà ngẩng khuôn mặt đầy nếp nhăn lên, cười híp mắt với cậu, giọng nói già nua hơi run rẩy của bà mang nặng âm sắc địa phương của dân thành phố Lê, nghe qua biết ngay rằng bà đã sinh ra và lớn lên tại nơi này.
“Cậu trai trẻ... Cậu có khát không?” Bà lão rướn người lại gần Tô Khốn hỏi.
Tô Khốn trừng mắt nhìn cụ bà mấy giây, từ trong cổ họng bật ra một tiếng rít mỏng như sợi tơ, hai mắt từ từ trợn trắng lên, cả người mềm nhũn như tờ giấy trượt dọc theo bờ tường ngã phịch xuống đất.
Cụ bà gầy gò: “…”
Thấy Tô Khốn sắp ngất đến nơi rồi, bà cụ bèn ngồi xổm xuống, thừa cơ sáp lại gần thêm chút nữa. Bà mấp máy môi, như thể muốn nói gì đó, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra thì đã khựng lại. Đôi mắt của bà lão hình như rất kém, bà híp mắt, chồm người về phía trước, sắp chạm vào người Tô Khốn mới dừng lại. Bà cụ im lặng nhìn thêm mấy giây, sắc mặt cũng dần trở nên kỳ lạ, sau đó lẩm bẩm vài câu nghe chả hiểu gì, cuối cùng bà đứng thẳng dậy, vòng tay đấm đấm vào cái lưng còng, rồi bỏ lại một câu cho Tô Khốn đang ngồi phịch dưới đất: “Ôi chao... Lão lại nhìn nhầm rồi!"
Nói xong liền tất tả rời đi.
Mắt Tô Khốn sắp trợn trắng lên rồi, nghe thấy câu nói của bà cụ mới thở phào nhẹ nhõm, cậu mím môi, cố dùng cánh tay đã mềm nhũn chống vào tường đứng dậy, chỉ kịp thấy bà lão kia lon ton rời khỏi hẻm, bước chân còn nhanh nhẹn lạ thường, quẹo một cái là mất hút.
“…” Tô Khốn mặt vô cảm quay người lại, bước từng bước lảo đảo như người mất hồn ra khỏi con hẻm, lướt nhanh qua ông bác bảo vệ đang ngồi trước cổng, về đến dưới lầu. Trong đầu cậu từ nãy đến giờ chỉ lặp đi lặp lại một câu duy nhất như đang tự thôi miên mình: "Bà lão ấy có chân... bà lão ấy có chân... bà lão ấy có chân…"
Mẹ ơi rốt cuộc bà ta có chân không vậy?!
Tô Khốn bị cụ bà trong con hẻm tối dọa cho hồn vía lên mây, đến nỗi đi qua chỗ mấy cái thùng rác cũng không thèm liếc xem cỗ quan tài còn ở đó không. Cứ như người mất hồn thất thiểu đi lên lầu.
Vừa mở cửa vào nhà, đúng lúc Cảnh Tử Mặc từ bếp bưng một bát đồ ăn ra. Mùi thơm bốc lên khiến linh hồn Tô Khốn như được gọi về. Cậu đứng ngây ra ở cửa, nhìn Cảnh Tử Mặc mấy giây rồi mới ngơ ngác nói: "À, mày về rồi…”
Cảnh Tử Mặc bưng bát ngồi xuống chiếc ghế sofa gỗ kê dưới quạt trần, liếc nhìn Tô Khốn một cái, khó chịu nói: “Vậy hóa ra chiều giờ tao nhắn tin với ma hả?”
"Về khi nào?" Tô Khốn bị chặn họng một câu, trái tim nhỏ bé lạnh lẽo vì sợ hãi cũng ấm lên đôi chút, cậu đứng ở cửa vừa thay giày vừa hỏi, giọng nói còn hơi yếu ớt.
"Bị tắc đường một lúc, mới vừa về trước mày không bao lâu, vừa kịp nấu mấy cái sủi cảo đông lạnh. Giọng mày bị sao thế? Cửa kẹp cuống họng à? Nói chuyện cứ the thé the thé, nghe rợn cả người…”
Tô Khốn kéo lê dép, quăng mình lên ghế sofa gỗ như một miếng giẻ rách, nằm vật ra đó, bất động như chết. Mãi lúc lâu sau, cậu rưng rưng nước mắt ngẩng đầu lên, hai tay ôm chặt lấy chân Cảnh Tử Mặc, mếu máo: "Tao con mợ nó lại gặp ma rồi..." Còn là cái dạng cụ bà khiến tao đau tim nhất!
Cảnh Tử Mặc lắc lắc chân, ghét bỏ dùng đầu đũa đẩy cái tay đang ôm đùi mình ra: "Có gì thì nói, đừng động tay động chân.”
Tô Khốn rụt tay về, nửa sống nửa chết nằm sấp trên sofa kể lại toàn bộ sự việc trong hẻm nhỏ, còn đặc biệt nhấn mạnh bà lão đó giống bóng ma tuổi thơ của cậu đến mức nào, gây ra cú sốc tâm lý lớn ra sao, và những lời bà ta nói trước khi rời đi một cách vô cùng kỳ dị.
Cảnh Tử Mặc vừa nghe chuyện ma vừa ăn sủi cảo đông lạnh, một hơi ăn hết cả bát, cuối cùng hắn đặt bát không lên bàn trà, rút một tờ giấy ăn lau miệng. Sau khi đối mặt với ánh mắt chờ mong phản hồi của Tô Khốn trong vài giây, hắn đột nhiên mở miệng: “À, đúng rồi! Nhắc đến bà lão không bình thường, tao chợt nhớ lúc nãy về không thấy cái quan tài kia nằm trên đống rác nữa."
Tô Khốn im lặng vài giây, cuối cùng cũng hết nhịn nổi gào lên: “Mẹ mài.. Mày nói cái quỷ gì vậy?! Hai chuyện này giống nhau chỗ nào để mày liên kết với nhau được hả? Logic đâu...... Đệch—— Mày bảo sao cơ?!" Cậu gào đến giữa chừng mới kịp có phản ứng, ngồi bật dậy từ trên ghế sofa.
"Quan tài không còn ở đó nữa rồi.” Cảnh Tử Mặc trưng vẻ mặt “có gì phải kinh ngạc” cậu bưng bát lên, ung dung đi về phía nhà bếp, vừa đi vừa nói: “Có lẽ là trông nó xui xẻo nên bị người ta dọn đi rồi.”
"À.. à.. đúng thế, bị dọn đi rồi.” Tô Khốn cảm thấy chắc chắn mình bị dọa đến loạn não rồi, chỉ cần nghe đến hai từ “quan tài” là phản ứng thái quá. Cậu ngồi lại trên ghế, gãi gãi đầu, tự giễu bản thân: Bị dọn đi là chuyện bình thường, vứt vào đống rác rồi mà, chẳng lẽ còn tự chạy về phòng mình chắc? Quan tài thì làm gì có chân ha ha ha…
Về đến nhà, xung quanh toàn đồ đạc quen thuộc, ánh đèn sáng trưng, lại vừa trút hết sợ hãi với Cảnh Tử Mặc xong, tâm trạng Tô Khốn cũng đỡ hơn nhiều. Nghe nói cái quan tài kia bị dọn đi rồi, tâm tình của cậu bỗng nhiên tốt hẳn lên. Cậu lấy một cái quần lót sạch và khăn tắm từ giàn phơi ngoài ban công, vừa nghêu ngao vài câu ca, vừa lắc lư đi vào nhà tắm, tắm rửa kỳ cọ một trận, trong tiếng nước chảy ào ào, đầu óc bắt đầu mơ tưởng về cuộc sống tương lai tươi sáng...
Mãi cho đến khi Cảnh Tử Mặc ở ngoài gõ cửa ba lần thì cậu mới đi ra, trên người chỉ mặc độc một chiếc quần lót, vừa lau tóc vừa đi về phía phòng ngủ của mình.
Tô Khốn bật đèn phòng, vứt khăn tắm rồi nằm bò lên giường, cậu híp mắt dụi dụi mặt vào tấm chiếu – Hôm nay ra ngoài giống như ra trận, lúc này nhìn thấy chiếc giường giống như nhìn thấy bố ruột. Cậu cảm giác mình có thể an nhàn chìm vào giấc ngủ luôn ngay bây giờ, bỗng từ đâu đó có một tiếng "cạch" nhỏ vang lên, âm thanh quen thuộc đến mức khiến cậu tưởng mình đã xuyên không về giấc tối hôm qua.
Tô Khốn đột ngột mở mắt, mang theo một chút mơ màng khó hiểu nhìn lên phía đầu giường.
"Cha mẹ ơi——!!!"
Đúng lúc Cảnh Tử Mặc đi ngang qua phòng Tô Khốn để ra ban công lấy quần áo, bị tiếng hét thảm kia dọa cho suýt trượt chân. Cậu lùi lại mấy bước, khoé miệng giật giật rất muốn khẩu nghiệp, thò đầu vào phòng: “Tao nói này, mày đừng có lúc nào cũng giật đùng đùng rồi la hét như hát tuồng thế có được không——" Chưa kịp nói xong, cậu đã khựng lại.
Bởi vì Tô Khốn chỉ la toáng lên thêm một tiếng nữa rồi lăn lông lốc ra khỏi phòng, chân tay vung vẩy như con lười khổng lồ, nhào đến người Cảnh Tử Mặc, bám dính không chịu buông.
Gạt cái tay suýt chút nữa đập vào mặt mình ra, Cảnh Tử Mặc vừa hay nhìn thấy trên tủ đầu giường trong phòng có một vật bằng gỗ hình thang ngược màu nâu, to cỡ hộp giày, nắp hộp hình vòm… Rõ ràng chính là cái quan tài đã bị vứt đi hôm qua.
Má nó, thứ này vậy mà mọc chân trở về được thật?! Cảnh Tử Mặc cũng hoảng rồi, nhưng điều đó không ngăn được việc cậu phải gỡ cái thằng đang đu đeo nặng trình trịch trên người mình xuống...
...Nhưng không gỡ được, càng gỡ nó càng ôm chặt hơn, sống chết không chịu buông, nó còn run rẩy mở miệng: “Cảnh… Cảnh… Cảnh Tử Mặc, cái… cái… cái này chắc chắn là tao bị ảo giác rồi phải không…”
Cảnh Tử Mặc bị siết đến suýt ngạt thở, mặt đỏ như gấc, thều thào nói: "Rõ ràng là không phải – khụ khụ, mẹ mài.. Mày buông tao ra ngay, không là tao ói lên mặt mày đó, tin không?!"
Ngay khi Cảnh Tử Mặc dứt lời, Tô Khốn rõ ràng nhìn thấy cái nắp của cỗ quan tài kia… Đang từ từ bị đẩy mở ra…
[Edit by TeiDii]
_____________
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com