C.20☆Trăng mờ gió lớn.
Đêm nay giống như hai đêm trước, Tô Khốn lên giường rất muộn. Cậu cứ chây lười nằm lì ngoài phòng khách, tận hưởng hơi lạnh điều hòa từ hai phòng ngủ bên cạnh, kéo Cảnh Tử Mặc cùng xem một trận bóng đá, tiện thể nói vài câu về việc giải toả khu nhà cũ.
Ban giải tỏa vì muốn đảm bảo thông tin đến từng hộ dân, nên đã đặc biệt in rất nhiều thông báo phát tận tay mỗi nhà trong khu cũ, chưa kể còn đăng tải chi tiết trên mạng. Hai tờ giấy Tô Khốn mang về từ hòm thư trước cửa nhà cũ chính là thông báo này.
Cảnh Tử Mặc lật sơ qua một lượt, rồi mượn máy tính của Tô Khốn lướt nhanh các điều khoản đền bù và tái định cư, nói: “Chỗ nhà mày được coi là khá ổn rồi đấy, không phải tốt nhất, nhưng cũng chẳng đến nỗi tệ.”
Mười mấy năm trở lại đây, khu vực nhà cũ vùng ngoại ô tại thành phố Lê đã lần lượt giải tỏa, do mục đích sử dụng đất sau giải tỏa khác nhau nên điều kiện đền bù và tái định cư cũng không đồng nhất. Có khu thì bị lỗ, tiền bồi thường chẳng đủ mua căn nhà tái định cư, muốn mua được căn nhà vừa đủ ở phải bù thêm một khoản, cạnh đó cũng có những khu lời to. Nghe nói khu nhà cũ tại ngõ Hạnh Hoa ở phía nam thành phố do công ty lớn mở rộng quy mô, nên phải giải tỏa gấp. Ngoài việc đổi nhà mới theo tỷ lệ diện tích nhà cũ, còn được bồi thường thêm một khoản tiền mặt kha khá. Nhiều hộ lúc trước còn túng thiếu, sau khi giải tỏa trong tay đã có hai căn nhà và mấy chục vạn tệ, cuộc sống dư dả hẳn lên.
Khu nhà của của Tô Khốn tất nhiên chẳng gặp được chuyện tốt như vậy, nhưng chí ít cũng đổi được một căn nhà mới, với cậu vậy là quá đủ rồi.
Vào giấc chiều, cậu còn cùng dì Trương, Oánh Tử và mấy người nữa thảo luận gần nửa ngày, ý kiến cơ bản giống nhau, chính là tuyệt đối không làm chim đầu đàn ký tên đầu tiên, cũng không cố tình chây ỳ không ký. Dù sao thì bản thân họ trong lòng đã ngầm đồng ý chuyện này, hơn nữa, trong số các khu phố cũ bị giải tỏa ở thành phố Lê trong mười mấy năm nay, trừ những trường hợp cá biệt đã đề cập trước đó, phần lớn các điều kiện đền bù đều ổn định trong một phạm vi. Ngay cả những người cố kéo dài đến cuối cùng, điều kiện cũng không được nâng bao nhiêu.
Tô Khốn cũng chưa từng trông mong vào việc giải tỏa để đổi đời. Với cậu, có cơ hội đổi được căn nhà cũ vốn chỉ có thể đứng nhìn người khác ở, thành căn nhà mới có thể tự mình dọn vào, không phải nai lưng trả tiền thuê nhà hàng tháng, thế là quá mãn nguyện rồi. Điều làm cậu hài lòng hơn nữa là khu nhà tái định cư của cậu nằm gần trường đại học S. Vì thế cậu mới loại bỏ các địa điểm kinh doanh dự kiến khởi nghiệp trước đó, an phận "cắm trại" trên con phố trước cổng trường S.
Tô Khốn nghĩ đến đây chợt cảm thấy tương lai thật tươi sáng. Cậu tựa lưng vào sofa, lắc lư đôi chân trần đang phơi gió trên bàn trà, ngẩng cằm đắc ý nói với Cảnh Tử Mặc: “Ông đây cuối cùng cũng thoát khỏi đồ bạn đểu như nhà mi, thoát khỏi căn lầu cũ kỹ nằm sâu trong ngõ nhỏ âm u này rồi! Sắp được ở nhà rộng hơn nè, không phải trả tiền thuê nữa nè! Nhà kia có nhiều phòng lắm nha."
Cảnh Tử Mặc duỗi dài chân, bước ngang qua người Tô Khốn, không quay đầu đi về phía phòng ngủ của mình, trước khi ngủ còn không quên buông một câu móc họng: "Mày cần nhiều phòng vậy để làm gì? Một phòng để đầu, một phòng để tay, một phòng để chân, còn cái mình thì đặt ở phòng khách à?”
Tô Khốn vô thức mường tượng ra khung cảnh theo lời nói của Cảnh Tử Mặc, sau đó kinh hoàng nhìn cậu ta: "...!!!"
Mẹ kiếp, ông nhát gan lắm đấy mày không biết hả?!
Nắm bắt chính xác cảm xúc của Tô Khốn, Cảnh Tử Mặc hài lòng đóng cửa phòng, đi ngủ.
Tô Khốn ngồi một mình trên sofa, cổ cứng đờ mà nhìn quanh bốn phía——
Khu bếp và nhà vệ sinh tối đen như mực, dễ khiến người ta liên tưởng đến mấy cái bóng lờ mờ lượn lờ; cánh cửa phòng Cảnh Tử Mặc khép hờ trong bóng tối, vang lên mấy tiếng bước chân rồi nhanh chóng im bặt; trận bóng trên tivi đã kết thúc, không khí náo nhiệt tan biến không còn sót lại chút gì; ngoài ban công, các tòa nhà xung quanh gần như đều đã tắt đèn, chỉ còn vài ngọn đèn le lói lặng lẽ phát sáng trong đêm…
Không biết có con chim nào trên một cành cây dưới lầu rít khẽ một tiếng, kèm theo mấy tiếng chó sủa liên hồi, khiến Tô Khốn giật mình hoàn hồn. Cậu bật dậy khỏi sofa, tắt tivi và đèn trần phòng khách, rồi lao thẳng vào phòng ngủ như chạy trốn, còn không quên đá chân đóng sập cửa lại, nhốt hết bóng tối bên ngoài. Nhưng ngay giây sau đó, cậu lập tức ngẩng người.
Mẹ —— nó! Quên mất thứ trong phòng mình còn đáng sợ hơn!
Cậu suy sụp nhìn cỗ quan tài đang yên lặng trên đầu giường, môi mấp máy vài cái mà chẳng phát ra tiếng. Cảm giác sợ hãi trong bóng tối bên ngoài là do tự mình doạ mình, nhưng thứ trong phòng này là thật — con quỷ nhỏ kia là hàng thật giá thật. Đây cũng là lý do khiến cậu cứ chần chừ mãi không chịu đi ngủ...
Nhưng mà, tránh được mùng một không tránh được mười lăm, huống chi cái “ông mười lăm” không phải người này lại cực kỳ cố chấp, một khi đã bám sẽ không buông, đúng kiểu oan hồn bất tán.
Tô Khốn lê lết từng bước nặng nề, mặt mày bi thảm đi tới bên giường, liếc nhìn quan tài rồi rón rén nằm xuống, sau đó cuộn người vào chiếc chăn mỏng, vèo một cái lăn sát vào vách tường hệt như cuộn sushi, gói kín mít từ cổ đến chân, cứ như làm vậy sẽ không bị ma cắn.
Rõ ràng lúc chập tối, cậu còn từng vẩy nước dưa hấu lên người con quỷ nhỏ... Chính xác hơn là vẩy xuyên qua nó. Rồi trong bữa tối còn to gan bưng bát cháo trộn chao đỏ chạy tới nịnh nọt nó một phen. Nhưng đến đêm khuya thanh vắng, vạn vật lặng thinh, nghĩ đến cảnh một người một quỷ phải chung phòng, cậu lại xẹp lép như bong bóng xì hơi.
Giống như hồi bốn năm tuổi, khi cậu còn là một cục nhỏ mắt tròn xoe, ban ngày chạy nhảy trong sân nhà cũ, từ phòng đông sang phòng tây, từ tầng trên xuống tầng dưới, hệt như mèo con được thả xích, chẳng biết sợ gì cả. Nhưng hễ mặt trời lặn xuống là cậu lại ngoan ngoãn, như cái đuôi nhỏ bám theo người lớn không dám rời nửa bước, sống chết không chịu ở một mình, đâu cũng không dám, bật đèn cũng chẳng ăn thua.
Cuộn chặt trong chăn như tằm nằm trong kén, Tô Khốn run run khép mắt, nhưng chưa được mấy giây lại mở mắt ra, liếc lên cỗ quan tài đầu giường một cái, thấy nó vẫn yên tĩnh thì lại thử nhắm mắt. Cứ thế lặp đi lặp lại...
Tô Khốn lúc đầu còn nghĩ sẽ giống mấy hôm trước, cầm cự tới hai ba giờ sáng, đến lúc không chịu nổi nữa mới chập chờn thiếp đi. Nhưng không ngờ đêm nay lại không quá vất vả như thế. Có lẽ do trong tiềm thức cảm nhận được con quỷ kia không còn sát ý nặng nề với cậu nữa, chí ít nó không còn trưng ra bộ mặt chán ghét khi nhìn cậu như ngày hôm trước. Thế nên chỉ sau bốn năm lần nhắm mắt mở mắt, ý thức của cậu dần mờ đi, trôi dạt nơi xa xăm…
Mười mấy phút sau, hơi thở của Tô Khốn dần trở nên đều đặn và kéo dài, nét mặt vốn vì sợ hãi mà căng cứng cũng dần giãn ra trong giấc ngủ. Mái tóc đã khô hẳn sau khi tắm bồng bềnh tán ra hai bên, lộ ra vầng trán nhẵn nhụi. Rèm cửa trong phòng vẫn chưa được kéo lại, ánh trăng mờ nhạt bên ngoài phủ lên người cậu một lớp sáng mỏng manh, khiến đường nét gương mặt cậu trở nên dịu dàng hơn hẳn. Ngũ quan của Tô Khốn không thể gọi là xuất sắc, nhưng từng đường nét đều rõ ràng, sạch sẽ, nhìn vào rất dễ chịu khiến cho người ta dễ sinh thiện cảm.
Cố Diễm nhân lúc ánh trăng nhàn nhạt nhẹ nhàng đẩy nắp quan tài, lặng lẽ trôi đến bên cạnh Tô Khốn.
Y càng nhìn càng không hiểu nổi, lần đầu tiên mình thoát ra khỏi quan tài, rốt cuộc là mù quáng cỡ nào mới có thể nhận nhầm một người như vậy với tên hôn quân u ám, hẹp hòi kia.
Xét riêng về ngũ quan khi Tô Khốn nhắm mắt lại, từ dáng lông mày hết nhẹ lên, đuôi mắt mảnh dài, sống mũi cao đến đôi môi hơi đầy đặn — đều cực kỳ giống với tên hôn quân. Nhưng ấn tượng về diện mạo của một người ban đầu chỉ dựa vào đường nét, sau đó sẽ là khí chất toát ra giữa đôi mày, khiến người ta càng nhìn càng cảm thấy khác biệt với ấn tượng ban đầu. Thời gian lâu dần, thậm chí còn khó có thể nhớ rõ được hình ảnh lúc mới gặp rốt cuộc là như thế nào.
Phần nữa có lẽ bởi tính cách của Tô Khốn rất đơn thuần, chỉ cần tiếp xúc trong hai ba ngày, ấn tượng của Cố Diễm về cậu đã hoàn toàn bị đủ loại biểu cảm phong phú chiếm cứ. Nếu như trước đây, khi Tô Khốn yên lặng nhắm nghiền mắt, Cố Diễm vẫn có thể từ khuôn mặt cậu nhìn ra vài phần bóng dáng của hôn quân kia, thì đến hiện tại, cho dù cậu đã cởi bỏ những biểu cảm sinh động ban ngày, nằm yên nhắm mắt trên giường, Cố Diễm đã thẳng thừng phân biệt rõ ràng sự khác nhau giữa cậu và hôn quân.
Cảm giác này rất kỳ diệu, giống như một cơ thể được gắn nhầm linh hồn, rồi sống lại thành một dáng vẻ hoàn toàn khác.
Nghĩ đến “linh hồn”...
Ánh mắt Cố Diễm từ khuôn mặt Tô Khốn dịch xuống vài phân. Tấm chăn vốn được quấn kín mít đã bung lỏng khi cậu ngủ, để lộ một đoạn cổ trắng trẻo dưới lớp cổ áo rộng rãi của chiếc áo thun mặc nhà. Sợi dây đỏ đeo trên cổ Tô Khốn hơi lệch sang một bên, mảnh ngọc treo trên đó bị che khuất dưới lớp áo hơi cộm, nhấp nhô nhẹ nhàng theo từng nhịp thở đều đặn của cậu.
Quanh vùng cổ đến ngực của Tô Khốn có một tầng khí đen mờ nhạt lơ lửng, dưới ánh trăng lờ mờ che phủ, nhìn không quá rõ ràng.
Thấy Tô Khốn đã ngủ say, Cố Diễm trôi thêm một đoạn, nhẹ nhàng đáp lên tấm chăn, giống như đang chìm xuống trong một vũng bùn, từ từ lún xuống người đang nằm ngủ. Đến khi tầm mắt ngang bằng với cằm Tô Khốn, y mới cẩn thận vươn tay, định lôi phần dây đỏ bị khí đen che khuất, hoặc kéo cổ áo cậu xuống một chút để nhìn cho rõ.
Cố Diễm vốn đã quen với dáng người trưởng thành nhiều năm, hoàn toàn quên mất rằng hiện tại mình đang mang hình hài bé con tay ngắn chân ngắn.
Cố đại tướng quân liệt mặt huơ tay hai phát (...) rồi dừng lại.
Y… với không tới...
Im lặng mất một lúc, sau khi tiêu hóa sự thật này, Cố đại tướng quân trong trạng thái nửa thân thể đang chìm dưới chăn, lặng lẽ nhích tới gần thêm chút nữa, rồi tiếp tục vươn bàn tay ra...
Lần này thì… với tới rồi, nhưng… không chạm được!
Cố đại tướng quân muộn màng nhận ra sự thật phũ phàng; Hoặc là do thân thể bị thu nhỏ, hoặc có thể là do hai ngày nay ở cùng tên ngốc trước mắt này lâu quá, nên bị ảnh hưởng ít nhiều, bản thân cũng ngốc theo, đến nỗi quên rằng y miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể chạm được vào cơ thể của Tô Khốn mà thôi, không bao gồm quần áo hay sợi dây đỏ đó.
***
Tác giả có lời muốn nói: Cố đại tướng quân không phải đồ ngốc! Là ngơ ngác một cách đáng yêu!!
[Edit by TeiDii]
_____________
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com