C.23☆Lãng phí vàng mã.
Suy nghĩ này lởn vởn trong đầu Tô Khốn suốt hơn hai tiếng đồng hồ. Cuối cùng cậu buông chuột máy tính, mở tủ lục ra một cái áo thun sạch sẽ, trồng thêm một cái quần short, cầm ví tiền với chìa khóa, hùng hổ đi ra cửa. Nhưng vừa tới cửa lại như chợt nhớ gì đó, cậu gãi đầu quay ngược về phòng, moi từ trong túi đeo chéo ra cái bật lửa mang theo từ sáng, rồi xỏ dép tông đi xuống tầng.
Tiểu khu cũ kỹ này phần lớn là người già, chân tay không linh hoạt, hoặc không tiện đi xe buýt ra tận nghĩa trang, nên họ thường tìm một góc vắng dưới lầu, nơi không có cỏ cây, để đốt từng xấp vàng mã hay giấy bạc.
Khi Tô Khốn xuống tới nơi thì trời đã gần chạng vạng, dưới lầu đã có mấy đống tro giấy. Cậu tranh thủ lúc trời mới nhá nhem chưa tối đen hẳn, chạy vèo một mạch ra khỏi con hẻm, đến tiệm quen ở góc đường mua thêm hai xấp tiền vàng. Sau đó quay lại tiểu khu, loanh quanh dưới nhà một lúc rồi chọn một góc thích hợp bên lề đường, cậu tiện tay nhặt lấy một nhánh cây có ai đó đã dùng rồi ném lại, phần đầu cây đã bị cháy đen, rồi dùng nó vẽ một vòng tròn trên mặt đất. Sau đó cậu ngồi xổm xuống, châm lửa đốt vàng mã trong vòng tròn. Cậu dùng cành cây gạt những tờ tiền giấy để lửa có thể cháy lan đều. Giấy tiền loại này chắc được in bằng mực dễ cháy, đốt còn dễ hơn loại giấy vàng thô mà Tô Khốn từng dùng trước đây. Hai xấp giấy tiền nhanh chóng cháy sạch, chỉ còn lại một đống tro mịn, thổi nhẹ là bay.
Tô Khốn tiện tay gẩy thêm vài cái, sau khi thấy không còn tia lửa nào, cậu liền học theo cách làm của những cụ cao niên mà mình từng thấy trước đây, dùng đầu cành cây đã hoá thành than vẽ thêm hai đường thẳng trong vòng tròn, được cho là để mở khóa, tránh việc người đã khuất được đốt giấy nhưng lại không thể vào nhận được. Dùng cách này cho những vong linh khuất mặt khuất mày khác có được không thì Tô Khốn không biết, nhưng dùng cho tiểu quỷ mặt liệt nhà cậu thì cậu có thể biết rõ, vì nó đang “trú ngụ” ngay trong nhà cậu.
Lúc này cậu mới cảm thấy an tâm được phần nào.
Ngay lúc Tô Khốn vừa xoay người định bước vào hành lang lên lầu, từ đâu bất ngờ có một cơn gió thổi tới, tấp thẳng vào mặt, còn chưa kịp làm gì thì tro giấy bị gió thổi tung đã bám đầy người.
Tô Khốn: “……” Mẹ kiếp, muộn một giây thôi không được hả?!
“Đốt giấy mà thành ra cái bộ dạng này cũng được coi là có bản lĩnh đấy…” Một giọng nói quen đến mức không thể quen hơn đầy vẻ ghét bỏ lạnh lẽo vang lên.
Tô Khốn vung tay phủi lớp tro trên mặt, dụi dụi đôi mắt bám đầy tro giấy, buồn bực nói: "Ngày nào không móc mỉa tao vài câu là mày chết hả, Cảnh Tử Mặc?!”
“Tao nhớ là tao từng trả lời câu này rồi.” Cảnh Tử Mặc thực sự không nhìn nổi nữa, đi tới vỗ mạnh hai cái phủi bụi trên người Tô Khốn, lực mạnh đến nỗi suýt nữa đập văng phổi Tô Khốn ra ngoài.
"Mày có hỏi một trăm lần thì câu trả lời của tao vẫn chỉ là một chữ – Chết.”
Tô Khốn vừa né móng vuốt của Cảnh Tử Mặc, vừa tự phủi bụi trên áo, đôi mắt bị tro tấp cay xè nhìn cái vòng tròn không còn chút tro nào trên đất: "Mẹ kiếp! ít ra phải để lại chút tàn tro chứ, thổi hết dính lên người tôi thì còn ý nghĩa gì nữa hả…”
Hai người vừa đấu võ mồm vừa đi lên lầu. Khi vào đến nhà, Cảnh Tử Mặc chợt nhận ra có gì đó sai sai: “Không đúng, hôm nay không phải mày định ra nghĩa trang đốt giấy à? Sao lại biến thành đốt dưới nhà rồi? Chẳng lẽ bị người quản trang chặn lại vì tướng mạo tục tằng quá hả?
"Tục cỡ nào cũng đàng hoàng hơn cái loại cầm thú đội lốt người như mày!” Tô Khốn thay dép trong nhà, tiện tay vứt chìa khóa lên tủ giày rồi nói tiếp: “Không phải đốt cho người nhà tao.”
“Vậy đốt cho ai?”
Tô Khốn hất cằm về phía phòng mình: “Cho con quỷ kia.”
Cảnh Tử Mặc: “…”
Trời đã tối hẳn, trong phòng không mở đèn nên tối sầm. Cố Đại Tướng Quân vừa bò ra khỏi quan tài định duỗi gân giãn cốt một chút thì nghe thấy tiếng Tô Khốn ngoài cửa, liền lơ lửng trôi ra khỏi phòng. Cố Diễm vừa lướt ra phòng khách, liền bị một thứ gì đó rơi đập xuống đầu làm y ngẩn người. Dù sao thì ngoài Tô Khốn và khối ngọc kia, cái gì cũng xuyên qua người y, làm gì có thể đập lên đầu y được?
Vật đó trượt từ trên đầu Cố Diễm xuống, y theo phản xạ chìa tay ra bắt, Cố Diễm cúi đầu nhìn, thì ra một xấp giấy được bó lại, hình dáng có vài phần giống tấu chương dùng trong triều đình, chỉ là mấy tờ giấy này hoa hoè loè loẹt đủ màu, bên trên còn in vài ký hiệu mà y nhìn sao cũng chẳng hiểu; Là một đường dọc và mấy cái hình tròn(*)...
(*): Chắc là tờ 100 tệ, thời Cố đại tướng quân sống hẳn là chưa có chữ số.
Cái này là…
Tô Khốn giải thích xong xuôi với Cảnh Tử Mặc xong thì quay đầu lại, trông thấy tiểu quỷ vừa bước ra khỏi phòng liền bị một xấp tiền âm phủ rơi trúng đầu. Cậu giật mình: “Không đúng! Rõ ràng tôi đốt hai xấp mà! Sao chỉ có——"
Lời chưa kịp dứt, lại có thêm một xấp tiền âm phủ khác đột ngột xuất hiện trên đầu tiểu quỷ, bốp một tiếng, lại đập thẳng xuống đầu nó.
Cố đại tướng quân bị đập đầu hai phát liên tiếp: “…”
Khóe miệng Tô Khốn co giật, thầm rủa: Má ơi... Sao không ai nói với ông đây là tiền âm phủ được "thả dù" xuống chứ!!
Cảnh Tử Mặc bên cạnh chả hiểu gì sất, chỉ thấy Tô Khốn hết hốt hoảng lại giật mình, vẻ mặt đầy ngờ vực.
“Ha ha ha…” Tô Khốn cười khan, liếc qua nhìn Cảnh Tử Mặc rồi giải thích: “Chính là chỗ tiền âm phủ tao mới đốt dưới lầu, bây giờ đã gửi đến tay con quỷ kia rồi, chỉ là… Cách thức khiến tao hơi bất ngờ một chút!"
Cảnh Tử Mặc: “…”
Cố Diễm cúi đầu nhìn hai xấp giấy hoa hoè trong tay, ban đầu còn không hiểu chuyện gì. Nhưng sau khi nghe lời Tô Khốn nói, lại ngẫm nghĩ một lát thì cũng ngộ ra, tên thiếu niên trước mắt y - người mà mấy hôm trước vẫn nơm nớp lo sợ y giết hắn, lại vừa đốt tiền âm phủ cho y?
“Ngươi——"
Tô Khốn vừa nghe Cố Diễm mở miệng, chưa kịp để y nói hết câu đã phát hoảng, luống cuống: “Tôi thề là tôi không biết tiền nó sẽ rớt xuống đầu anh như vậy!” Hàm ý là: Tôi thật sự không cố ý đập vào cái đầu cao quý của ngài, tất cả là lỗi của ông trời, xin tha thứ!
Cố đại tướng quân nhìn bộ dạng sắp khóc đến nơi của người trước mặt, lần đầu tiên nghiêm túc tự vấn liệu có phải bản thân trông hung hãn dã man đến mức chỉ cần hơi động đậy một chút đã khiến người ta kinh sợ như thỏ non hay không? Nhưng ngoài sự bối rối đó, trong lòng y lại trào dâng một cảm xúc phức tạp. Sau khi trở thành cô hồn dã quỷ, đây là lần đầu tiên y nhận được tiền âm phủ, người đốt lại là một người chẳng thân chẳng thích, thậm chí còn từng suýt bị y giết nhầm…
Trầm mặc một hồi lâu, Cố Diễm cầm chặt hai xấp tiền, chắp tay hướng về phía Tô Khốn, cất giọng trầm khàn: “Đa tạ.”
Tô Khốn suýt nữa thì đứng nghiêm giơ tay chào lại vì được cảm ơn, vẻ mặt sững sờ ngơ ngác
Cố Diễm ôm hai xấp tiền, lại nhìn lên Tô Khốn một cái rồi quay đầu bay về phòng. Cố đại tướng quân lơ lửng ngồi khoanh chân trên nắp quan tài, lặng lẽ nhìn đống tiền một hồi lâu, sau đó mặt mày vô cảm ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng ra cửa sổ nhìn ra bầu trời đang dần tối——
…Vấn đề là… Y tiêu mớ tiền này kiểu gì đây?!
Tô Khốn đứng bên tủ giày nhìn theo bóng tiểu quỷ biến mất sau cánh cửa phòng, đắc ý quay đầu khoe với Cảnh Tử Mặc: “Thấy chưa! Ông đây đúng là gặp người người yêu, gặp hoa hoa nở, tiểu quỷ đó mới năm ngày trước còn muốn lấy mạng tao, hôm nay đã mở miệng cảm ơn tao rồi đấy! Mày biết câu đó quý giá tới mức nào không?! Đó là do tao dùng mạng sống của mình để đổi lại đó biết không! Khoảnh khắc mang tính lịch sử như thế mà mày không thấy được, không nghe được đúng là đáng tiếc mà…”
Cảnh Tử Mặc nhìn Tô Khốn một lúc, mặt không đổi sắc, sau đó lạnh lùng chêm một câu: “Tao không nghe thấy thì đáng tiếc chỗ nào tao không biết, nhưng tao biết là con quỷ kia cầm tiền mà không có chỗ tiêu mới đáng tiếc.”
Tô Khốn: “...Đợi đã!” Cậu ngơ ngác nhìn về phía phòng ngủ, rồi lại quay đầu nhìn trân trối vào Cảnh Tử Mặc, trong đầu như có một vạn con tiểu quỷ mặt liệt đang chạy vụt qua.
Moá-- đúng rồi! Con quỷ nhỏ đó cứ nằm lì trong phòng ông đây, không đi đầu thai, không đi hoàn hồn, cũng không ra chợ âm phủ, nó tiêu tiền kiểu gì chứ!
“…” Tô Khốn nước mắt lưng tròng nhìn Cảnh Tử Mặc: "Thế... Lần này tao lại vung tiền làm chuyện ngu ngốc nữa rồi đúng không?”
Cảnh Tử Mặc vỗ vai Tô Khốn, 'an ủi': “Đúng.”
Tô Khốn: “……”
[Edit by TeiDii]
__________
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com