C.37☆Chủ nhà ghé chơi.
Chiều hôm đó, Tô Khốn nấu vài món đơn giản lót dạ rồi dọn dẹp sơ sơ bếp núc, sau đó xách chìa khóa và thẻ xe buýt, định đến đại học S tìm Trương Phúc Quyền. Để bày tỏ lòng biết ơn vì Tô Khốn đã tiêu nhiều tiền mua quần áo mới cho mình, Cố Diễm phá lệ không chui vào quan tài mà cố chịu ánh nắng chói loà trong phòng khách, lơ lửng lướt ra ngoài tiễn cậu đến tận cửa.
Không biết có phải vì lần trước gặp rắc rối trên đường để lại bóng ma tâm lý không, mà giờ đây hễ thấy Tô Khốn ra ngoài là Cố Diễm lại cảm thấy bất an một cách khó hiểu. Anh cứ cảm giác người thanh niên vô tư trước mặt anh chỉ cần sơ sảy một chút là toi mạng ngay. Cố Diễm muốn theo ra ngoài, nhưng tiếc là bên ngoài đang nắng gắt, nếu cứ thế ra đường thì chắc chắn sẽ tự tìm đường chết, đành thôi.
Chẳng hiểu thế nào nhưng Tô Khốn dường như có thể nhìn ra được suy nghĩ của Cố Diễm dù cho mặt y lúc nào cũng lạnh như tiền: "Không sao đâu, tôi chỉ đi lấy chùm chìa khóa thôi, nhanh lắm.” Nhưng cậu chỉ vừa thay giày xong, tay còn chưa nắm lấy tay nắm cửa thì đã nghe thấy tiếng gõ “cốc cốc” vang lên trên cửa chống trộm.
Tiểu khu này đã có từ lâu đời. Không nói đến cửa ra vào tầng dưới chẳng hề có cửa thép chống trộm và chuông cửa đồng nhất như các khu chung cư sau này, ngay cả chuông cửa mà từng nhà tự lắp đặt ở cửa cũng vì quá cũ mà chẳng còn cái nào kêu được nữa. Kể từ khi Tô Khốn dọn đến đây, rất ít khi có người gõ cửa nhà, Cảnh Tử Mặc có chìa khóa tự mở vào nhà, những người ghi số nước hàng tháng trong khu nhà thì thường gõ cửa rất mạnh, gây ra tiếng động lớn.
Tiếng gõ cửa hiện tại lại hoàn toàn khác - hai tiếng ngắn một tiếng dài, không nhanh không chậm, không nhẹ không nặng. Cách gõ cửa lịch sự như vậy khiến Tô Khốn ngẩn người một lúc, lát sau mới vừa vịn nắm cửa, vừa ghé vào lỗ mắt mèo nhìn ra ngoài thử.
Tô Khốn trong thấy một người đàn ông trẻ để tóc dài qua vai một chút, khoanh tay đứng trước cửa. Vì người đó đứng hơi lệch nên từ vị trí mắt mèo chỉ thấy được nửa mặt bên phải. Đúng lúc Tô Khốn đang áp sát vào lỗ mắt mèo, người kia rõ ràng cảm nhận được, y hơi nhướng mày nhìn về phía này. Đuôi mắt của y hơi xếch, ánh nhìn lười biếng xuyên qua lỗ mắt mèo đối mắt với Tô Khốn.
Tô Khốn hơi lùi lại theo phản xạ, lúc này mới kịp có phản ứng, cậu quay sang dùng tay ra hiệu với Cố Diễm đang lơ lửng bên cạnh, sau đó vội vàng mở cửa, cười nói với người đàn ông nho nhã nhưng toát ra vẻ yêu mị phía ngoài cửa: "Chà, ngọn gió nào đưa anh tới đây vậy?"
“Tuy quyền sử dụng căn hộ này hiện tại là của cậu, nhưng quyền sở hữu vẫn là của tôi, tới ngồi chơi một chút không được sao?”
Người đàn ông trước cửa rất tự nhiên vòng tay ra sau lưng đóng cửa lại, đổi dép bước vào nhà, anh chính là chủ nhà của Tô Khốn.
Nhân lúc cúi người tháo dép ra, Tô Khốn liếc về phía phòng trong, đúng lúc thấy bóng lưng của Cố Diễm vừa kịp lui vào chỗ tối trong phòng. Tuy người bình thường không thể nhìn thấy Cố Diễm, nhưng bọn họ vẫn đồng nhất ý kiến nên tránh mặt là tốt nhất, đỡ chuốc thêm rắc rối.
Xác nhận không thấy bóng dáng Cố Diễm đâu nữa, Tô Khốn lúc này mới làm bộ như vừa thay xong giày, tiếp lời chủ nhà: "Đừng nói là ngồi chơi, anh muốn ngủ lại đây em cũng không có ý kiến gì. Chỉ là từ sau khi cho em thuê nhà, anh chưa từng đến lần nào, đột nhiên tới chơi thế này làm em hơi bất ngờ.”
Chủ nhà lười nhác "ừm" một tiếng, thay dép xong thì đảo mắt nhìn một vòng khắp phòng, sau đó bước đến ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách: “Tôi thấy cậu thay giày rồi, định ra ngoài sao?”
Tô Khốn xua tay, đặt chìa khóa xuống bàn, rồi ngồi xuống ghế theo chủ nhà: “Cũng chẳng có gì đâu, em đang định đến trường S tìm Trương Phúc Quyền... À-- là ông chủ tiệm đậu nghiền đó, đến lấy chìa khóa tiệm. Ông ấy giao lại tiệm cho em rồi về quê luôn.”
Chủ nhà vừa ngồi xuống ghế thì 'bệnh cũ' lại tái phát. Anh ta thả lỏng cả người, như bị rút xương sống mà ngả nghiêng tựa hẳn vào ghế, khuỷu tay phải chống lên ghế, cổ tay hờ hững chống cằm. Nghe Tô Khốn nói xong, chủ nhà híp mắt hỏi: "Làm gì vội thế? Gấp vậy đặng đi đầu thai à?”
Chủ nhà nói xong dường như tự cảm thấy câu đấy thú vị, khóe môi hờ hững nhếch lên.
“Hả?” Tô Khốn hơi ngẩn người nhìn anh ta, trong lòng lẩm bẩm: Lẽ nào ông chủ Trương từng có xích mích với chủ nhà à? Bằng không sao vừa mở miệng đã nói đến chuyện đầu thai thế này...
Cậu luôn thấy tính cách của ngài chủ nhà này rất kỳ lạ, câu nào cũng thường lửng lơ, khiến người ta nghe mà mù mờ, cảm giác như không có ý gì, nhưng lại cứ như chất chứa đầy ẩn ý, đến mức cậu hoàn toàn không thể đoán được đối phương đang nghĩ gì. Không hiểu vì sao, mỗi lần nói chuyện với anh ta, Tô Khốn lại cứ có cảm giác như đang nói chuyện với bậc trưởng bối, khiến một người thường ngày ngơ ngơ ngáo ngáo như cậu cũng tự dưng trở nên nghiêm túc hẳn.
“À phải rồi!”
Chủ nhà ăn nói lấp lửng như vậy khiến sự tò mò trong lòng Tô Khốn bị khơi lại, cậu hỏi ngay: “Lần trước ở quán cà phê, anh bảo em đừng vội ký hợp đồng, là vì sao vậy ạ? Căn tiệm đó có vấn đề sao?”
“Không có, tôi chỉ... Tiện miệng nhắc một câu vậy thôi. Dù gì cũng là chuyện phải xuống khoảng tiền lớn, cẩn thận vẫn hơn.”
Chủ nhà vừa đáp vừa từ trong tập hồ sơ anh mang theo lấy ra hai cặp tài liệu, đặt lên bàn kính, đẩy về phía trước mặt Tô Khốn: "Thật ra tôi ghé qua đây chính là vì việc này, cậu ngồi thẳng lưng vậy hoài không mỏi hả? Thoải mái đi."
Tô Khốn lập tức rũ vai xuống, nhận lấy hai xấp giấy được bấm lại: "Đây là..."
“Là hai thương hiệu trà sữa tôi giúp cậu liên hệ. Đây là các yêu cầu và điều kiện nhượng quyền của từng bên. Giá cả đều là giá quen biết, dù cậu chọn bên nào thì cũng đừng tiết lộ giá với ai đấy nhé. Trước tiên cứ xem kỹ tài liệu đi."
Cầm lấy hai tập tài liệu chi tiết trong tay, Tô Khốn không khỏi cảm thán trong lòng: Chủ nhà trông có vẻ không dễ gần, nhưng anh ấy thực sự đối đãi với cậu rất tốt.
Lúc thuê nhà cách đây hai năm cũng vậy, chỉ gặp mặt bàn bạc sơ sơ, anh ta đã đồng ý cho thuê với giá rẻ đến khó tin, rẻ hơn nhiều so với mấy căn cùng điều kiện trong khu này, khiến Tô Khốn khi đó còn đang eo hẹp tài chính cảm động đến rưng rưng nước mắt.
Nghĩ đi nghĩ lại... Là vì cái gì vậy chứ?!
Tô Khốn chỉ lẩm bẩm trong lòng vài câu, ai ngờ chủ nhà chỉ nhìn qua nét mặt của cậu đã như đọc được suy nghĩ của cậu, y nhướng mày, cười lười biếng: "Vì nhìn cậu thuận mắt đấy.”
Má ơi---- Cái này sai trái lắm luôn nha!!!
Bạn gay đầu óc tối thui họ Tô vừa nghe đến đó liền thấy mông căng một cái, cả người như bị điện giật, vẻ mặt ngơ ngác như thể vừa bị sét đánh.
Chủ nhà bị phản ứng của cậu chọc cười, chống cằm cười nhẹ hai tiếng, nói: "Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”
Tô Khốn: “……”
Tô Khốn lúng túng há miệng, định nói gì đó thì hình bóng Cố Diễm đang đứng ngay cửa phòng ngủ lọt vào khoé mắt cậu, nửa người y ẩn trong bóng tối của bức tường, mặt mày lạnh tanh nhìn ra ngoài.
Má nó người hù người đã đủ chết rồi, quỷ hù người càng dễ đoản mạng hơn đúng không?!
Tô Khốn nháy nháy mắt ra hiệu với Cố Diễm, ý bảo mau mau chui vào quan tài đi, nhưng lần này hai người lại không ăn ý cho lắm, Cố Diễm nhìn cậu một cái rồi vẫn đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt âm trầm từ phía bên kia phòng khách lặng lẽ rơi lên người chủ nhà.
“Khụ..." Tô Khốn giật giật khóe miệng, vờ ho nhẹ một cái để che giấu động tác vừa rồi của mình. Cậu từ bỏ ý định khuyên Cố Diễm, cúi đầu giả vờ nghiêm túc xem tập tài liệu trên tay.
“À đúng rồi, cho tôi mượn nhà vệ sinh tí, lúc nãy chạm vào tay vịn cầu thang đầy bụi, dính hết vào tay rồi."
Chủ nhà đột ngột lên tiếng, rồi đứng dậy. Thấy Tô Khốn gật đầu, y liền lê dép đi qua phòng khách đến nhà vệ sinh, tiếng dép lê lẹp xẹp vang lên nhè nhẹ, giữa chừng hình như có một thoáng khựng lại rất nhỏ, nhưng Tô Khốn đang mải xem tài liệu nên không để ý.
Nói đi cũng phải nói lại, quan hệ của chủ nhà đúng là rất rộng. Hai thương hiệu trà sữa mà anh ta giới thiệu với giá “người quen” đều là tên tuổi nổi tiếng khắp cả nước, gần như đi đâu cũng thấy chi nhánh của hai thương hiệu này. Có thể nói là hàng hiệu trong giới trà sữa.
Chỉ là phong cách hai bên hoàn toàn khác biệt.
Thương hiệu 'Trà Độ' nổi tiếng vì ly lớn, vị ngon, giá cả phải chăng, đánh vào tiêu chí tiết kiệm. Còn trà 'KeKe' thì nổi bật với menu phong phú, hương vị độc đáo, khẩu hiệu là “trà sữa thời thượng”.
Tô Khốn từng uống qua cả hai và khi quyết định mở tiệm cũng đã tra cứu thông tin trên mạng. Cậu có cùng nhận định với phần lớn mọi người; Trà sữa bên 'Trà Độ' vị thanh nhẹ, mùi trà và sữa vừa phải, uống không ngấy, mùa hè làm một ly lớn là đã đời.
Còn 'KeKe' thì ngọt hơn, hợp khẩu vị với con gái hơn, bao bì cũng tinh xảo hơn hẳn 'Trà Độ'.
Xét về khẩu vị thì người dân ở thành phố Lê đa phần thiên ngọt.
Nhưng vị trí cậu chọn không nằm trong khu thương mại hay khu dân cư, mà là ở gần đại học S – nơi tụ hội sinh viên từ khắp nơi, thế thì khác...
Cậu từng đi khảo sát, niếm hết món ăn của mấy quán trong khu đó, nhìn chung từ đồ ăn đến thức uống, khẩu vị đều thanh đạm hơn hẳn so với những khu khác trong thành phố Lê.
Vậy thì nên chọn bên nào… chẳng cần nói cũng biết.
Trong lúc Tô Khốn vừa xem tài liệu vừa lầm bầm suy nghĩ, thì tiếng nước trong nhà vệ sinh đã ngừng, tiếng bước chân của chủ nhà lại vang lên đều đặn, không nhanh không chậm, cuối cùng dừng lại ở phòng khách. Anh ta uể oải cất tiếng: “Nghe cậu phân tích đâu ra đấy như vậy, tự nhiên tôi có ảo giác là đầu óc cậu cũng không đến nỗi.”
Tô Khốn: “……”
Hồi lâu không thấy chủ nhà quay lại, Tô Khốn không nhịn được mà rời mắt khỏi tập tài liệu, liếc ra sau một cái. Chủ nhà dường như đang muốn quan sát xem căn nhà này bị cậu và Cảnh Tử Mặc "tàn phá" đến mức nào, y đứng giữa phòng khách, thản nhiên đảo mắt nhìn quanh một lượt. Sau đó ánh mắt lơ đãng dừng lại ở phòng ngủ của Tô Khốn.
Trong lòng Tô Khốn bất giác giật thót một cái, vội vàng liếc nhanh về phía cửa phòng ngủ, chỉ thấy sau cánh cửa là một mảng tối mờ, bóng dáng Cố Diễm vừa ẩn trong đó đã biến mất, chắc là cuối cùng cũng chịu quay lại quan tài rồi.
Tô Khốn thở phào nhẹ nhõm, nhưng mới chợt nhớ ra, dù gì thì Cố Diễm cũng đâu còn là người, người bình thường căn bản chẳng nhìn thấy hắn, đừng nói là lơ lửng trong phòng, có múa thoát y trước mặt chủ nhà chắc anh ta cũng chẳng nhìn thấy. Tuy nói là không thấy, nhưng bị người ta nhìn chằm chằm vào phòng ngủ của mình thế này, phần lớn mọi người đều rất không thoải mái. Tô Khốn thấy hơi lạ, với tính cách của chủ nhà, tuyệt đối không phải loại người vô duyên mà cứ nhìn chăm chăm vào phòng người khác, cho dù căn hộ này vẫn là nhà của anh ta, nhưng hiện giờ đang do Tô Khốn ở mà.
Nghĩ tới đây, cậu lại cảm thấy chủ nhà hôm nay quả thật có hơi bất thường…
Đúng lúc Tô Khốn định mở miệng hỏi thì chủ nhà đã quay người lại, như thể cuối cùng không nhịn được nữa, vừa đi về phía sofa vừa nhướng mày hỏi: “Phòng ngủ cậu bày biện tối om thế kia, ban đêm không nằm mơ thấy ác mộng à?”
Không ngờ anh ta nhìn nãy giờ là vì chuyện đó, Tô Khốn nghẹn lời, khô khốc cười xoà hai tiếng: “Gần đây em không thích ánh sáng cho lắm.”
Chủ nhà lườm cậu một cái: “Cậu là chuột chũi đầu thai hả?”
Tô Khốn: “……”
Cái giọng nghe kiểu gì cũng thấy y chang tên Cảnh Tử Mặc kia! Hai người thực sự không phải anh em thất lạc hả?!
“Thôi được rồi.”
Chủ nhà đi đến nhưng không ngồi xuống ghế nữa, y vỗ nhẹ vai Tô Khốn, nói: “Tôi đến chỉ để đưa tài liệu thôi, bên trong có sẵn thông tin liên lạc rồi, cậu quyết định xong thì tự gọi điện thương lượng cụ thể, cứ bảo cậu là bạn tôi. Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Cho đến khi tiễn chủ nhà đi rồi, Tô Khốn trở về phòng đặt tài liệu lên bàn máy tính, cậu vẫn cảm thấy chuyến ghé thăm đột ngột của chủ nhà hôm nay có gì đó là lạ...
Đúng lúc cậu còn đang nghĩ mãi không thông, thì Cố Diễm đang ngồi trầm tư trên nắp quan tài đột ngột lên tiếng: “Vừa nãy khi người đó nhìn vào phòng, ánh mắt hắn là đang nhìn ta.”
[Edit by TeiDii]
_______________
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com