C.40☆Đội đặc biệt.
Cảnh sát phụ trách ghi lời khai có cả nam lẫn nữ, thái độ của họ vẫn rất lịch sự, không ai tỏ ra sốt ruột hay nặng lời, họ điềm tĩnh đưa ra từng câu hỏi một cho Tô Khốn. Tuy trong lòng lo lắng, nhưng hơn ai hết cậu biết mình vô tội, câu trả lời nói ra tuy có hơi lộn xộn, nhưng sắp xếp lại vẫn rất có logic.
Vì vụ án có liên quan đến mạng người, nên lần lấy lời khai này diễn ra đặc biệt kỹ lưỡng, tốn không ít thời gian.
Điều hòa trong phòng được bật vừa phải, rất dễ chịu, không nóng bức cũng không quá lạnh, mọi thứ đều tốt, chỉ có điều ánh sáng hơi yếu, không gian có chút đè nén. Cộng thêm mấy người mặc đồng phục vẻ mặt nghiêm nghị, người ngồi người đứng, cảm giác áp bức vô cùng mạnh mẽ, khiến cho thần kinh của Tô Khốn dù có vững đến đâu, ở trong căn phòng này hồi lâu cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi nặng nề.
Thời gian lặng lẽ trôi, Tô Khốn tuy có mệt nhưng trạng thái vẫn không đến nỗi tệ, Cố Diễm bên cạnh thì ngược lại hoàn toàn, dường như càng lúc càng mất kiên nhẫn, chân mày anh nhíu chặt, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo. Cố Diễm lúc mới đến vẫn luôn im lặng lơ lửng cạnh Tô Khốn, sau đó bắt đầu lượn lờ qua lại bên cạnh bàn, giống như đang cố gắng đè nén sự bực bội và cơn giận dữ âm ỉ.
Viên cảnh sát đối diện bỗng lấy ra một xấp ảnh, đặt lên bàn rồi đẩy về phía Tô Khốn, nói: “Đây là ảnh chụp hiện trường, cậu xem qua đi.”
Cố Diễm dừng lại một chút, rồi im lặng trôi về bên cạnh Tô Khốn, cụp mắt nhìn đống ảnh trên bàn.
Một người từng chinh chiến trên sa trường nhiều năm như anh đã nhìn qua vô số thi thể, nguyên vẹn có, không còn lành lặn có, có người chết đi vẫn giữ vẻ mặt an tường, cũng có người mắt trợn mồm há, trông thê thảm không chịu nổi... Số lần trong thấy thi thể nhiều đến mức khiến anh gần như chai sạn, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở chữ 'gần như' không phải 'hoàn toàn'.
Dù là người hay động vật, khi đối mặt với xác chết của đồng loại, thường sẽ sinh ra một nỗi bi thương và ái ngại đặc biệt. Loại cảm xúc bẩm sinh này có thể phai nhạt theo thời gian và trải nghiệm, nhưng rất hiếm khi bị xóa bỏ hoàn toàn. Cố Diễm đương nhiên không ngoại lệ, dù anh đã chứng kiến biết bao khung cảnh chết chóc, nhưng không phải lúc nào cũng có thể giữ cho lòng hoàn toàn phẳng lặng. Huống hồ là Tô Khốn - số lần nhìn thấy thi thể của cậu chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Trong ảnh, Trương Phúc Quyền nằm nghiêng trên một khoảng trống giữa phòng khách, xung quanh không có vết máu. Nước da ông xám xịt, hoàn toàn mất đi sinh khí, chỉ còn đôi mắt trợn trừng đầy hoảng hốt vẫn đang tố cáo nỗi sợ kinh hoàng và sự không cam lòng trước cái chết. Cơ thể ông ta co rúm lại, lưng cong thành hình cánh cung, hai tay co lại một cách kỳ quái trước ngực, cằm gần như chạm vào đầu gối. Quần áo trên người vì thân hình phát tướng và tư thế kỳ quái mà bị kéo căng, vùng bụng bị siết lại thành hai vết hằn rõ rệt.
Người bình thường khi co mình lại đều sẽ theo bản năng cúi đầu về phía trước, vùi vào trong ngực, nhưng Trương Phúc Quyền thì khác, cổ ông ta thẳng đơ, mặt hướng về phía trước, không hề khớp với tư thế toàn thân. Nhìn kỹ lại, cảm giác như không phải tự ông nằm co rúm, mà là bị người khác "gập lại" thành tư thế đó sau khi chết.
Suy nghĩ ấy vừa thoáng qua, Tô Khốn bất giác rùng mình, cậu cảm thấy có một luồng khí lạnh dọc theo sống lưng bò lên đến gáy, dạ dày như bị đảo lộn. Nhưng cậu vẫn cố nhẫn nhịn, gắng gượng để không nôn.
Đối diện với bức ảnh chụp thi thể của một người được coi là quen biết, Tô Khốn không thể có phản ứng như thế được, hơn nữa là xung quanh cậu còn đang có rất nhiều người. Người đã khuất nên được tôn trọng, dù nhìn thế nào cũng thấy có lẽ Trương Phúc Quyền lúc còn sống e rằng đã mắc phải món nợ nào đó nghiêm trọng lắm mới bị trả thù tàn khốc đến vậy.
Tô Khốn cố nhịn trong chốc lát, cuối cùng vẫn phải quay đầu sang một bên, hít sâu mấy hơi, rồi đưa tay đẩy xấp ảnh về phía cảnh sát ngồi đối diện. Đầu cậu hơi nghiêng, đúng lúc chạm nhẹ vào lồng ngực của Cố Diễm đang lơ lửng bên cạnh. Cố Diễm hơi sững người, nhưng không né tránh, cứ để mặc Tô Khốn tựa vào. Cảm giác lạnh lẽo và không chân thật ấy phủ lên trán Tô Khốn, khiến cái đầu vốn đang quay cuồng vì buồn nôn và hỗn loạn của cậu dần trở nên tỉnh táo lại.
Đúng lúc Tô Khốn vừa đỡ hơn một chút, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó có người đưa vào một xấp hồ sơ.
Viên cảnh sát lớn tuổi ngồi đối diện nhận lấy, nhanh chóng lật xem từng trang. Không biết trong đó ghi gì mà sắc mặt ông ta đột nhiên trắng bệch, lông mày nhíu lại. Xem xong, ông ném xấp giấy lên bàn, chống hai tay lên mép bàn, mười ngón đan vào nhau, hai ngón cái chà mạnh lên đôi môi khô nứt như đang trấn tĩnh lại, mãi sau mới ngẩng đầu nhìn Tô Khốn: “Bên pháp y vừa gửi thêm một phần kết quả mới…”
Viên cảnh sát mím môi, hít sâu một hơi, rồi chậm rãi nói: “Tất cả nội tạng trong cơ thể Trương Phúc Quyền đều đã bị hòa tan bởi một loại thuốc nào đó. Nói dễ hiểu hơn, là phần nội tạng của ông ta đã biến thành đống thịt vụn và máu loãng. Cậu có muốn xem ảnh không?”
Tô Khốn vội vàng lắc đầu, sắc mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy, cậu đang sắp nôn đến nơi, chỉ cần thêm xíu kích thích nữa thôi sẽ thật sự không chịu nổi.
Viên cảnh sát gật đầu, rồi thừa lúc Tô Khốn bị tin tức làm cho đầu óc tê liệt, liền đảo thứ tự các câu hỏi, quay lại hỏi lại loạt vấn đề trước đó.
Ghi lời khai được hơn nửa, Tô Khốn cảm thấy cả người mình như bị rút cạn sức lực, rõ ràng chẳng hề làm việc gì tốn sức, vậy mà đến cả một ngón tay cũng không muốn động.
Cùng lúc đó, sự kiên nhẫn của Cố Diễm dường như cũng cạn đến mức báo động. Ngay khi anh sắp phát hoả thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Một cảnh sát trẻ đẩy cửa ló đầu vào nhìn quanh, sau đó cúi xuống thì thầm mấy câu vào tai viên cảnh sát đang ghi lời khai. Âm lượng tuy cố ý ép rất nhỏ, nhưng vì trong phòng quá yên tĩnh nên Tô Khốn và Cố Diễm vẫn nghe lờ mờ được vài từ: “... bảo chúng ta… tạm dừng… chuyển giao… đội kia, bọn họ…”
Không biết câu nào trong đó đã chọc trúng chỗ khó ở nào của viên cảnh sát đang lấy lời khai, sắc mặt ông ta đột nhiên tối sầm. Đợi cậu cảnh sát trẻ nói xong, ông vuốt mặt một cái, "chậc" một tiếng đầy khó chịu, ngón tay gõ gõ lên bàn, nghiến răng nói: “Lần này là ông lớn nào rảnh rỗi đi tìm những người đó đến giúp thế? Án này mới bắt đầu thôi, tôi chỉ vừa ghi lời khai của hai người, đây là người thứ ba, họ căn cứ vào đâu mà cho rằng án này không phá được lại đẩy sang cho đội kia thế?!"
Cậu cảnh sát trẻ thấy ông chú đồng nghiệp bắt đầu gõ bàn ầm ầm, âm lượng lớn hẳn, cũng không thì thầm nữa: “Lần này không phải lãnh đạo trong cục báo cáo, mà là những người đó tự chủ động tìm đến.”
"Sao?" Viên cảnh sát ngoáy ngoáy tai, ngẩn ra: "Khoan, đợi đã… Cậu nói gì? Họ tự tìm đến?"
"Ừm… Đúng theo nghĩa đen đấy." Cậu cảnh sát trẻ giơ tay chỉ ra ngoài cửa: "Người ta đến tận nơi rồi, chính là đội trưởng Lý."
Sắc mặt viên cảnh sát lập tức co giật: "Lại là cọng mầm giá đó, gió thổi một cái là bay mất tiêu ấy à? Không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới tôi lại..." Cậu cảnh sát trẻ liền chắp hai tay trước người, cúi đầu làm bộ làm tịch ngoan ngoãn như nàng dâu nhỏ.
Viên cảnh sát lớn tuổi cố nín nhịn, cuối cùng nhịn không được mà bật ra một câu: "Mẹ nó!"
Ông đập mạnh cây bút đang cầm trong tay xuống bàn cái "Cốp", rầu rĩ lầm bầm: "Trên đời này chỉ có bọn họ tài giỏi, giỏi đến mức sắp thành tiên rồi! Bọn tôi chỉ vừa bắt tay vào điều tra, người ta đã cho rằng bọn tôi chắc chắn phải nhờ đến họ, cho rằng bọn tôi là rác sao?! Tức chết đi được!"
Cậu cảnh sát trẻ vẫn giữ nguyên dáng vẻ ngoan hiền, chẳng dám chen vào.
Những cảnh sát còn lại trong phòng sắc mặt cũng khó coi chẳng kém, như thể họ vừa ăn được mấy miếng cơm ngon thì bị người ta thẳng tay hất luôn cả nồi đi.
Mấy câu đối thoại qua lại này, cộng thêm những mẩu từ vựng Tô Khốn nghe được trước đó, cho dù đầu óc cậu có rỉ sét đến đâu thì lúc này cũng đã hiểu: Có vẻ vụ án của Trương Phúc Quyền sẽ được chuyển giao cho đơn vị khác, hay nói đúng hơn là chuyển giao toàn quyền tiếp quản cho đơn vị đó, và dường như tình huớng này không phải lần đầu xảy ra. Những vụ án khó nhằn mà cảnh sát nơi đây không giải quyết được trước giờ, đều sẽ bị chuyển giao cho đội đó. Lần này chỉ khác ở chỗ chính người của đội đó tìm đến, không phải chờ cục chuyển giao.
Chỉ là… Viên cảnh sát lớn tuổi nói cũng không sai. Vụ án này xét theo góc nhìn của người bình thường chẳng qua chỉ là một vụ án mạng như bao vụ khác, việc điều tra mới vừa bắt đầu, vì sao lại được "đối xử đặc biệt" đến mức này?
Tô Khốn hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Cố Diễm, ánh mắt viết rõ bốn chữ: Anh thấy thế nào?
Nhờ tiếng gõ cửa và lời chen ngang của cậu cảnh sát trẻ, cơn tức giận suýt bộc phát của Cố Diễm được lý trí ép xuống. Khi có thể bình tĩnh lại, anh chợt nhận ra dạo gần đây mình dễ nổi giận hơn trước rất nhiều, như thể tâm trạng luôn bị thứ gì đó ảnh hưởng. Không biết có phải do hấp thụ tàn hồn nên mang theo những cảm xúc tiêu cực không, nhưng những cơn giận dữ vô lý ấy, một khi đến gần Tô Khốn và cảm nhận được dòng chảy ấm áp từ cậu, đều sẽ nhanh chóng tan đi phần lớn.
Vị trí của Cố Diễm đang lơ lửng cao hơn Tô Khốn đang ngồi một chút, ánh mắt anh từ đôi mắt trong veo như mèo con của Tô Khốn dời lên mái tóc mềm rối của cậu, chăm chú nhìn vài giây. Trong đầu bỗng vụt qua cảnh tượng lúc nãy, cảm giác mềm mềm mát lạnh đó như vẫn còn trong kẽ tay mình. Thế là trong khi Tô Khốn ngóng cổ chờ đợi phản hồi, cậu lại thấy bàn tay lạnh lẽo quen thuộc kia đặt xuống đầu mình.
Khóe miệng Tô Khốn co giật - tên này lại thế nữa rồi!
Cậu thầm mắng trong lòng: Cố đại tướng quân, ngài có thể cúi đầu xuống để tôi sờ lại cho công bằng được không?!
Cố diễm xoa đầu cậu hai cái, rồi mới mở miệng: “Những vụ án được gọi là ‘khó nhằn’ trước kia, có thể cũng giống với lần này... Hung thủ e rằng không phải người."
Tô Khốn trừng to mắt: Chẳng lẽ đó là đội chuyên phụ trách những vụ án có liên quan đến tâm linh quỷ thần? Tôi sống từng này tuổi lần đầu mới nghe nói bên cảnh sát có một đội như vậy đó! Nên tin không đây?!
Ngay lúc cậu còn đang mang vẻ mặt đầy nghi ngờ, viên cảnh sát ngồi đối diện đã mất kiên nhẫn đứng bật dậy, giật lấy bản ghi chép lời khai mà nữ cảnh sát bên cạnh đang ghi, cùng với phần báo cáo giám định tử thi từ bên pháp y chuyển qua, tất cả “bịch” một phát đập lên ngực của cậu cảnh sát trẻ tuổi, rồi khoát tay nói: “Được rồi được rồi, đừng có bày ra cái bản mặt khổ sở ấy nữa, dẫn người đi đi.”
Tô Khốn bên này nghe thấy liền đổi nét mặt, ngoan ngoãn đi theo cậu cảnh sát trẻ ra khỏi phòng, vòng qua hành lang ngoằn ngoèo, đi tới sảnh trước.
Có một người đang đứng đợi sẵn ở đó, vừa thấy họ đã chạy nhanh đến đón.
Tô Khốn không nhịn được đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, trong lòng bỗng dâng lên sự đồng cảm sâu sắc với nỗi bức xúc của viên cảnh sát lớn tuổi trước đó.
Người trước mặt này thấp hơn cậu một chút, chắc chỉ cao tầm hơn mét bảy, cằm nhọn nhọn, người gầy tong teo, phần đầu lại hơi to so với thân hình mảnh khảnh của anh ta, nhìn sao cũng giống như một cây giá đỗ vừa héo vừa cong.
Đây là… Đội trưởng của cái 'đội đặc biệt' kia á?! Giỡn mặt hả?!
Tô Khốn bỗng có một dự cảm chẳng lành: Mình hình như sắp phải đi gặp một đám quái dị rồi, đám đó chắc không chỉ có một tên quái dị trước mặt này thôi đâu...
[Edit by TeiDii]
_______________
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com