6 - 10
Lạp Lệ Sa huyết mạch tương liên với Phương Thụy, hiểu rõ đối phương đang nghĩ gì cho nên cả hai công kích lẫn nhau thật tàn nhẫn.
Lạp Lệ Sa cùng Lạp Trăn đến tháp Macau, nhưng cô lại tạm thời tham gia hoạt động thanh niên tình nguyện đến Bắc Kinh để làm phiên dịch viên ở bảo tàng. Trên đường đến tháp Macau với chứng chỉ trên tay, Lạp Lệ Sa nhận được một tin nhắn kèm theo vài bức ảnh.
[Con biết đấy, trong bụng cô ấy vẫn còn một đứa bé...]
Ở độ cao hàng chục mét so với mặt đất, Lạp Lệ Sa nắm chặt cổ áo trước ngực, cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị vỡ nát sạch sẽ. Hoảng hốt đến có thể thấy máu từ miệng mũi trào ra, như muốn nhấn chìm cô vào tháng ba lạnh lẽo này.
""Mày là một con quái vật."" Phương Thụy đặt ánh mắt chán ghét lên người Lạp Lệ Sa, cha cô luôn biết cách làm tổn thương cô rất tàn nhẫn. ""Mẹ và em gái đáng thương của mày cũng đều vì mày mà chết.""
Tai Lạp Lệ Sa như vang lên tiếng gầm lớn, nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhìn Phương Thụy vặn vẹo ngũ quan, giống như một con ác quỷ lột da.
Lạp Lệ Sa không nghe thấy Phương Thụy nói những gì nữa, như có dòng nước từ bên ngoài chảy vào, vây kín xung quanh cô, mọi âm thanh bên ngoài đều biến mất.
""Chị chị..."" Trong sự im lặng, Thái Anh ngẩng đầu nhìn lên đôi mắt hiện ra trước mặt, mong mỏi lại rụt rè, ỷ lại lại sợ hãi, khiến cả cổ họng nàng khô khốc.
Đôi mắt của đứa trẻ này rất đẹp. Đuôi mắt hơi cong sau khi nàng nhắm lại.
Lạp Lệ Sa dần bình tĩnh, xua tan đi gợn sóng trong lòng, mọi âm thanh trước đều quay trở lại.
Trước ngực Phương Thụy dày đặc dấu hôn, mặt ra vẻ nghiêm túc nói. ""Đâm hư đầu óc chính là mẹ mày, không phải mày, tìm đứa con hoang cùng mình phân gia sản, bị bệnh sao?""
Thật buồn cười, thời điểm này hắn lại làm ra dáng trưởng bối.
Lạp Lệ Sa nhìn hắn, mỉm cười.
Thần sắc của Phương Thụy khó coi đến cứng đờ.
Hắn chán ghét Lạp Lệ Sa không kém chán ghét Lạp Trăn, không chỉ vì hai người họ có vẻ ngoài giống nhau, mà còn vì sự trưởng thành quá sớm của cô làm hắn kinh hãi.
Ai có thể nghĩ đến, trên đường nhận được tin nhắn đến Macau, bên người lại mang theo vài vị trưởng bối trong nhà cùng các bậc luật sư?
Một sự cân nhắc kĩ lưỡng có thể thực hiện bởi một đứa trẻ đang đau buồn tột cùng hay sao?
Trong bầu không khí tồi tệ, Lạp Lệ Sa mở miệng.
""Ba à, có phải mấy cái thẻ của ba đang bị đóng băng không?""
Phương Thụy suýt không giữ được biểu cảm trên mặt, không cam lòng, hắn phẫn nộ. ""Là mày giở trò quỷ?""
Lạp Lệ Sa cong cong mắt, để lộ ra một nụ cười dịu dành mà có lẽ Lạp Trăn sẽ không có.
Cô thong thả ung dung mời Lý Từ Hạo ngồi xuống, người sau nơm nớp lo sợ đưa cho hắn một ly trà.
""Giải quyết hộ khẩu cho Thái Anh trong ngày hôm nay, được chứ?""
Giọng cô ngây thơ chân thành, giống như người con gái bình thường đòi cha thực hiện nguyện vọng của mình.
Phương Thụy chợt rùng mình một cái.
Phương Thụy sống trong bóng tối của Lạp Trăn đã nhiều năm, tôn nghiêm cũng không vững. Hắn từng nghĩ rằng ít nhất bản thân đã có thể nắm chắc được Lạp Lệ Sa trong lòng bàn tay.
Bể nước vô tận này không thể chịu được sóng.
Cuối cùng hắn vẫn bại trận, vẫn là khuôn mặt quen thuộc, hắn mỉm cười. ""Đương nhiên, hiếm khi Lệ Sa muốn cái gì, lần này ba sẽ thực hiện tốt.""
Lạp Lệ Sa rất hài lòng.
Cô nhìn Lý Từ Hạo. ""Thái Anh rất yếu, cần phải nghỉ ngơi, khó có thể đi cùng nhau... Nếu cần đăng kí những thông tin liên quan, bác sĩ Lý có thể hỗ trợ bổ sung.""
Lý Từ Hạo không nghĩ ngợi gật đầu.
Sau đó, Lạp Lệ Sa lấy ra chiếc máy ảnh trong tủ, gọi một người làm cùng đi vào phòng với cô và đưa cho Phương Thụy một vài bức ảnh hở ngực khi hắn bước ra.
Dì Trần chuẩn bị bữa trưa trong phòng bếp, làm thêm một chùm pháo hoa trong biệt thự lạnh lẽo này.
Lý Từ Hạo đi theo Phương Thụy mặt đã rất khó coi bước ra ngoài, lưng áo đã ướt đẫm, như thể đã chết một lúc và đang trở về nhân gian sống sau một thảm họa tàn khốc.
Sau khi Phương Thụy rời đi, biểu tình Lạp Lệ Sa cũng dần nguội xuống.
Cô lặng lẽ ngồi uống trà rồi đợi cho tới khi tâm trạng dịu xuống mới đi vào phòng khách.
Thái Anh ngồi ở trên thảm lót in hình vẽ, cúi đầu xuống đặt những mảnh ghét cuối cùng.
Biểu tình chuyên chú nghiêm túc, hàng mi dài chớp chớp, bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu.
Chỉ còn lại mảnh ghép cuối cùng, nàng cầm mảnh ghép nắm chặt ở lòng bàn tay, nhìn về phía cảnh cửa phòng khách, vô tình đυ.ng phải đôi mắt đang có ý cười kia.
Đôi đồng tử co lại rồi dãn ra, Thái Anh cẩn thận đặt các mảnh ghép lại với nhau, rụt tay lại rồi nắm góc váy nhìn về phía Lạp Lệ Sa.
Đang đợi một lừa hứa, đợi một lời khen, đợi một cái ôm.
Lạp Lệ Sa liền dành cho nàng một lừa hứa. ""Tôi sẽ ở cùng em mãi mãi.""
Liền dành cho nàng một lời khen. ""Em làm rất tốt, rất ngoan, rất thông minh.""
Cuối cùng, cô nhẹ nhàng ôm lấy nàng, Thái Anh bị mắc kẹt trong sự ấm áp, nhất thời làm mũi nàng hơi cay.
""Chị chị...""
Nàng cẩn thận chạm vào mái tóc dài bên vai Lạp Lệ Sa.
""Thích tên Thái Anh này sao?"" Lạp Lệ Sa áp trán mình vào đầu nàng, chóp mũi cô cọ vào khuôn mặt nhỏ đang ửng hồng.
Trong mắt Thái Anh như có cái hồ nhỏ. Dường như một đυ.ng chạm nhẹ là có thể tràn ra những giọt nước trong suốt.
Nàng nhìn chằm chằm vào Lạp Lệ Sa không chớp mắt, cổ họng phát ra tiếng nấc nhỏ. "Vâng...""
Lạp Lệ Sa vuốt ve mái tóc dài của nàng. ""Thật ngoan.""
Hai người lẳng lặng ôm nhau một lúc, Lạp Lệ Sa cảm thấy trong lòng thật yên bình.
Cho đến khi một chuyển động nhỏ xuất phát từ cánh tay cô, Thái Anh cầm một nửa đĩa điểm tâm và đưa nó cho Lạp Lệ Sa, đôi mắt mềm mại chờ mong.
Lạp Lệ Sa không thể từ chối, cười hỏi. ""Cố tình để dành cho tôi sao?""
Rồi cô lưu ý động tĩnh trong phòng khách, thấy dì Trần đang dọn thức ăn.
Thái Anh không nói lời nào, chỉ đẩy đẩy cái đĩa nhỏ về phía Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa được sưởi ấm bởi sự ngọt ngào từ vẻ ngoài của Thái Anh. Cô cảm thấy hương vị của điểm tâm như càng thêm ngọt.
""Thật ngon."" Cô nói.
Đôi mắt Thái Anh tràn ngập niềm vui.
Lạp Lệ Sa hơi ngưng lại, nhìn nàng nói:
""Bảo bảo có muốn ăn không?""
Thái Anh đỏ mặt, chậm rãi cắn một cái.
***
Sau khi Phương Thụy lên xe liền phát hỏa. Lý Từ Hạo ngồi ở ghế phó lái, khẩn trương nhìn Lưu Chí thần sắc bình tĩnh lạ thường, giống như đã rất quen với điều đó.
Hắn bình tĩnh trở lại, cầm điện thoại, yêu cầu xuống xe khi vào đến trung tâm thành phố.
Lý Từ Hạo lúng túng nói. ""Ông Phương, hộ khẩu của đứa trẻ đó...""
""Gấp cái gì?"" Phương Thụy liếc mắt nhìn hắn, đóng sầm cánh cửa lại. ""Sẽ có người làm.""
Chờ xe Lưu Chí biến mất, hắn liền gọi điện thoại.
""Lạp Mãn, mang sổ hộ khẩu bà chứng minh thư đến cục dân chính rồi chờ Lưu Chí đến.""
Lạp Lệ Sa mất đi đứa em gái, tưởng nhặt một đứa trẻ hoang là có thể thay thế? Nằm mơ đi.
Nếu cô thật sự muốn một chút an ủi, hắn có thể giúp cô tìm một người mẹ.
###
Sau khi hỏi ý kiến các bạn thì kết quả là 64% chọn ""chị - em"" và 36% chọn ""chị - em"". Nên mình sẽ giữ nguyên cách xưng hô cũ nhé!
Bữa trưa, dì Trần chuẩn bị món thịt đỏ Phúc Kiến, sốt nấm gà. Món chay là tỏi nhuyễn chưng, lại nghĩ đến bạn nhỏ, bà làm thêm trứng hấp với tôm bóc vỏ, tráng miệng là gừng pha sữa, kèm với súp rau trộn.
Thái Anh theo dì Trần ở trong phòng bếp chạy trước chạy sau, Lạp Lệ Sa không làm nản sự nhiệt tình của bạn nhỏ. Đưa nàng cái ghế và vài củ hành xanh. Thái Anh liền ngoan ngoãn ngồi trong phòng bếp cắt.
Trong lúc chờ bữa trưa đem lên, Thái Anh cầm sẵn đũa, ngồi yên tại chỗ không dám cả cử động, nhìn thật không ra bạn nhỏ vài phút trước rất hăng say.
""Sao vậy?"" Lạp Lệ Sa gắp một miếng thịt đỏ bỏ vào cái bát gỗ của mình. Cơm trắng đầy ắp thêm chút nước canh rượu, mùi hương đậm đà làm người khác cũng phải chảy nước bọt.
Tiểu hài tử nhìn chằm chằm bàn tay đang cầm đũa của Lạp Lệ Sa, ngón tay ngắn ngủn điều chỉnh góc độ, làm sao cũng không dám duỗi tay gắp thức ăn.
Chỉ nhìn vài lần, Lạp Lệ Sa liền hiểu lý do Thái Anh thẹn thùng - đứa trẻ này không biết dùng đũa.
Thái Anh đã được tám tuổi. Nhưng nàng đã có lần nào thực sự ngồi xuống ăn một bữa cơm? Nàng đã quen với việc ăn bánh khô và nhặt thức ăn thừa từ người khác, mà những món đó cũng đâu cần dùng đến đũa.
Nhưng nàng không dám nói.
Lông mi Thái Anh run rẩy, nàng cảm thấy ghét đôi tay vụng về của mình, ngay cả đũa cũng dùng không xong.
Nàng vẫn cảm giác được tầm mắt của chị vẫn như có như không dừng trên người mình, nàng xấu hổ đỏ mặt. Trong ngực phập phồng khó xử, cuối cùng muốn trào ra khỏi mắt.
Nàng có thể thông minh một chút là tốt rồi! Chị chị nhất định thích một đứa trẻ thông minh.
Thái Anh không có nhìn lên, vì vậy nàng không nhìn thấy niềm vui trong mắt Lạp Lệ Sa, vì sự vụng về, vì sự bối rối, vì sự cẩn thận của nàng. Trong nhà có đôi đũa trẻ em, dì Trần quên mất, nàng cũng không lên tiếng.
Trong lòng, cô che giấu niềm vui bất ngờ và nhẹ nhàng nói với nàng: "Thái Anh của chúng ta không quen dùng đũa sao?"
Biểu tình của Thái Anh run rẩy, hai chữ "Thái Anh" khiến tim nàng đập dữ dội, như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Đặc biệt, hơi thở ấm áp của chị dừng bên tai nàng.
Sau khi nghe những gì chị nói, huyết sắc trên mặt Thái Anh dần rút.
"Vâng..." Thái Anh bối rối trước mặt chị, kiềm chế để không phải khóc nức nở.
"Không sao." Một bàn tay ấm áp tinh tế đặt lên mu bàn tay nhỏ bé, và hô hấp quen thuộc của Lạp Lệ Sa dần dần đến gần.
Thái Anh mở to mắt, nhịp đập tim dần tăng tốc và bên tai nghe chị nói: "Tôi sẽ chỉ em.""
Nhẹ nhàng sửa lại tư thế của Thái Anh, Lạp Lệ Sa ôm nửa người tiểu hài tử, giữ tay nàng và gắp một cánh gà: "Để cho Thái Anh nhé?""
Thái Anh khẽ lắc đầu, tim nàng đập rất nhanh và mỗi nhịp đập đều có thể kiến l*иg ngực chấn động. Nàng nghĩ chị có thể sẽ nghe thấy.
Trong vòng tay của Lạp Lệ Sa, tâm trí không ngừng vận động, nhưng nàng cũng không thể đưa ra câu trả lời tốt hơn sau khi suy nghĩ.
Trong tiềm thức, cô nói, "Cho... chị."
Mơ hồ, dường như nàng nghe thấy một tiếng cười khẽ từ chị, khiến tai nàng đỏ lên.
Thái Anh không phải là một đứa trẻ ngốc, sau khi quen thuộc liền có thể sử dụng rất khá.
Nàng muốn chị thân mật hơn với mình, lại sợ chị sẽ thiếu kiên nhẫn, vì vậy nàng tự mình dùng đũa và nói cảm ơn với Lạp Lệ Sa.
Sau đó, cô run rẩy gắp cho Lạp Lệ Sa thêm vài món, nhưng đối với món tỏi nhuyễn vẫn có chút xấu hổ.
Lạp Lệ Sa nhìn nàng từ từ ăn, l*иg ngực Thái Anh lại nóng lên, cảm thấy có chị thật tốt.
Sau khi dì Trần ăn trưa xong trong phòng của người giúp việc, bà trở vào thì thấy Thái Anh và Lạp Lệ Sa đeo hai chiếc găng tay dùng một lần để cầm cánh gà.
Tiểu hài tử cẩn thận chọn cánh gà và nước ép, đưa chúng cho Lạp Lệ Sa. Khi chị nhận lấy, bộ dáng thẹn thùng thảo hỉ.
Biểu tình của Lạp Lệ Sa cũng vô cùng thoải mái, ánh mắt cô luôn dán chặt vào đứa trẻ trước mặt. Thỉnh thoảng cô sẽ gắp cho Thái Anh, tiểu hài tử lại đỏ mặt nhận lấy, hàng mi dài nhẹ nhàng cong.
Thật tốt. Dì Trần thầm cảm thán.
Ngay sau đó, tiếng điện thoại reo vang trong phòng khách, trong phòng ăn một lớn một nhỏ vô thức nhìn về phía nguồn âm thanh.
Dì Trần trả lời điện thoại.
"Xin chào."
"Vâng. Xin hỏi có chuyện gì sao?""
""Lạp Lệ Sa... xin đợi một lát."
Dì Trần lấy tay che lại micro, gọi Lạp Lệ Sa: "Tiểu thư, là đài truyền hình."
Thái Anh mẫn cảm nhận ra hô hấp mềm mại ấm áp của Lạp Lệ Sa bị đình trệ trong giây lát, rồi chợt thâm nhập vào đó một sự thiếu kiên nhẫn cùng chán ghét.
Lạp Lệ Sa tháo găng tay và không quên nói một câu với Thái Anh trước khi cô đứng dậy: "Thái Anh ăn tiếp đi, nguội sẽ không tốt."
Cô tiếp nhận cuộc gọi từ tay dì Trần, thanh âm chuyển sang bình tĩnh lãnh đạm, biểu tình cũng không để ý.
"Xin chào, tôi là Lạp Lệ Sa.""
"Vâng."
"Được."
Cuối cùng, cô nói, "Tôi sẽ phối hợp."
Cúi đầu nhìn xuống đồng hồ, Lạp Lệ Sa xoay người, cùng Thái Anh bất an lo lắng tầm mắt tương ngộ.
Trong mắt nhu hòa, cô quay trở lại nhà ăn, cúi xuống trước mặt Thái Anh, nói vào sau tai nàng.
"Chị chị đi ra ngoài một lúc rồi sẽ quay lại, em ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi, được chứ?"
Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng sờ đầu Thái Anh.
"Vâng ~" Thái Anh ngoan ngoãn trả lời, đổi lại là một cái vuốt ve ôn nhu nhẹ nhàng hơn.
Lạp Lệ Sa lên lầu, và khi cô xuống đã đổi thường phục thành giáo phục.
Cô đi thẳng đến hiên nhà rồi nhìn lại Thái Anh khi đang chuẩn bị thay giày.
Thái Anh ngay lập tức đưa tay lên, dùng sức vẫy vẫy, lại vẫy vẫy
""Chị chị, tạm biệt, tạm biệt," Nàng nhỏ giọng nói.
Chiếc váy đang mặc của Lạp Lệ Sa là chiếc váy nàng nhìn thấy khi còn ở trong thùng rác. Nàng cho rằng hôm nay là may mắn của mình nhưng lại làm phiền Lạp Lệ Sa, không khỏi bất an rụt người lại.
Lạp Lệ Sa nhìn nàng thật sâu, như thể cô đã phát hiện ra điều gì đó.
Cô bước nhanh đến trước Thái Anh và ghim một chiếc kẹp tóc nhỏ vào tóc mái của nàng.
Dừng tầm mắt trên mặt Thái Anh, Lạp Lệ Sa hài lòng: "Như vậy sẽ không bị đâm vào mắt.""
Cô lại nói, "Thái Anh, tạm biệt."
Thái Anh như tỉnh dậy sau một giấc mơ. Sờ sờ cái kẹp tóc trên đầu.
Tim đập chậm rãi, nàng muốn dây dưa cùng cô cả đời. Hy vọng - được ở bên chị mãi mãi.
Sau khi Lạp Lệ Sa rời đi, dì Trần thấy rằng Thái Anh không còn hứng thú ăn cơm, liền yêu cầu nàng thử món tráng miệng.
Khi bà lau bàn, Thái Anh theo xung quanh, như thể đang cố gắng giúp bà, nhưng vóc dáng nàng quá nhỏ, đành phải nản lòng mà nhìn chằm chằm vào mép bàn thất vọng.
Càng ở lâu với Thái Anh, dì Trần càng thích đứa trẻ này.
Cư xử tốt lại ngoan ngoãn, ít nói, khi người khác nói, nàng chăm chú lắng nghe, khiến người khác phải xiêu lòng.
"Giúp dì Trần lấy giẻ lau được không?" Thấy tâm tình đứa trẻ hạ xuống, dì Trần tìm việc cho Thái Anh. Quả nhiên thấy Thái Anh nhảy nhót một chút, rồi nghiêm túc tìm kiếm trong bếp.
Khi phát hiện ra, nàng nắm chặt miếng giẻ vào lòng bàn tay, chờ dì Trần đem bát đĩa vào máy rửa chén, nàng mới đưa giẻ lau cho dì Trần.
Lau bàn sạch sẽ, bà đứng yên tại chỗ nhìn Thái Anh, cười nói: "Cảm ơn bảo bảo ngoan của chúng ta."
Đứa trẻ cúi đầu đan ngón tay, bộ dáng cao hứng.
Khối lượng công việc của dì Trần không nhiều, cũng có thể nói, tất cả người làm trong biệt thự đều như thế.
Phương Thụy hiếm khi về biệt thự, Lạp Lệ Sa lại rất dễ gần cũng không bao giờ khắc nghiệt. Bà an tâm thực hiện nhiệm vụ của mình, làm việc ở đây cũng rất thú vị.
Sau một hồi bận rộn, với cái đuôi nhỏ phía sau, bà cởi tạp dề xuống và trêu chọc, "Bụng nhỏ của bảo bảo lại đói sao?"
Thái Anh vô thức chạm vào bụng mình, nhận ra dì Trần nói đùa, hai tai đỏ lên, lắc đầu.
""Sao vậy?" Dì Trần cười hỏi.
"Chị chị... chị" Thái Anh chỉ vào hiên nhà, đôi mắt bối rối.
Dì Trần nhanh trí, cúi xuống trước mặt Thái Anh. "Con muốn hỏi, tiểu thư vì sao lại ra ngoài?"
Thái Anh gật đầu.
Nói về điều này, dì Trần rất tức giận, sắc mặt cũng rất khó coi. Sau khi phản ứng lại, nhìn thấy sự kinh hoảng trong mắt của Thái Anh, bà tự mắng mình vì đã làm sợ tiểu hài tử.
"Đều do người cha bất thành văn của cô ấy ..." Dì Trần nói, "Tiểu thư mới vượt qua kỳ thi cấp tỉnh trong vài ngày qua, vì cô ấy không thích ánh đèn sân khấu nên lời mời của giới truyền thông bị từ chối. Ai ngờ ... ai ngờ ông Phương muốn mượn tiểu thư đẩy công ty của mình ra mắt công chúng, đòi hỏi giúp ông ta xây dựng hình tượng của một người cha thành công."
""Tiểu thư đương nhiên không đáp ứng. Ai ngờ được sau khi tham gia tốt nghiệp trở về, con Samoyed nuôi trong nhà ba năm bị phát hiện ngã xuống từ lầu bốn chết."
""Mà Samoyed rất nhút nhát, đâu dám leo lên vị trí cao như vậy, lại ngoan lại thông minh, luôn quấn lấy người khác chơi đùa, làm sao lại một mình chạy lên lầu bốn chứ? Người làm đều hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng không ai dám nói với tiểu thư. "
""Tiểu thư trong lòng hiểu rõ, ông Phương lại nói, lần sau trong nhà muốn nuôi cái gì đều phải qua sự đồng ý của ông ấy. Tiểu thư và ông Phương đã cãi vã một trận trong phòng khách, sau khi ra ngoài đã đáp ứng phỏng vấn."
Dì Trần nói nhanh lại nhiều, Thái Anh ngây thơ mờ mịt mà nghe.
""Sáng nay, tiểu thư chờ ông Phương đến bốn giờ, cuối cùng cả hai có một cam kết nói là đáp ứng yêu cầu tiểu thư, cho cô ấy nuôi một con sủng vật."
Bà mỉm cười, "Sau đó tiểu thư liền đưa con về."
Giữa hè, ve sầu kêu ồn lên, tâm tình Thái Anh chậm rãi trầm xuống, như bị ngâm trong nước đá, hồi lâu cũng chưa hồi phục.
###
Lão già Phương Thụy thật đáng ghéttt. Đừng ai ngăn cản tui chạy đến gϊếŧ ổng!!!
Cơ mà có ai giúp tui beta không? Cần lắm một bạn nhaaa.
Lạp Lệ Sa xoay mấy vòng trong trường, lại cùng phóng viên chạy đến đài truyền hình, về đến biệt thự đã là ban đêm.
Cô thay giày ở hiên nhà, đang định bước vào phòng khách thì nghe tiếng "lạch cạch" "lạch cạch", một vật nhỏ nhẹ nhàng chạm vào đùi cô.
Thái Anh vòng tay ôm eo cô, tóc của nàng vùi vào bụng dưới.
"Thái Anh?"
Cô cứng người, nhìn xuống thì thấy Thái Anh đầu ủ rũ. Lạp Lệ Sa thả lỏng người, cũng không vội vàng di chuyển, cứ như vậy để tiểu hài tử vòng quanh người cô.
Thái Anh vẫn đang mặc chiếc váy màu trắng tinh khiết với tay áo phồng. Làn váy xõa tung mộng ảo. Tương ứng với sự điềm mỹ này là cơ thể run rẩy của Thái Anh.
Không có tiếng khóc, không nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập, cứ như vậy tiểu hài tử ôm nàng, nỗi buồn cũng lặng lẽ.
Một hơi ẩm thấm vào áo và dán vào bụng Lạp Lệ Sa, dường như là đang mời cô đồng cảm với nàng.
Lạp Lệ Sa trấn an Thái Anh, những ngón tay thon dài của cô lướt qua giữa mái tóc mềm mại.
Chờ tâm tình của nàng bình tĩnh lại một chút, Lạp Lệ Sa nâng khuôn mặt của Thái Anh, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe và làn mi ướt đẫm.
Cúi đầu cọ cọ vào chóp mũi nàng, Lạp Lệ Sa và Thái Anh nhìn nhau.
"Nói cho chị, ai đã bắt nạt Thái Anh của chúng ta?" Đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt.
Nước mắt của Thái Anh không thể lau sạch được, làm ướt má nàng và vấy bẩn cả chiếc túi của nàng. Lạp Lệ Sa thậm chí còn lo lắng rằng nàng sẽ bị mất nước.
Thái Anh lắc đầu.
Tiểu hài tử không nói lời nào, Lạp Lệ Sa cũng không miễn cưỡng. Cô ôm sau lưng Thái Anh và đặt chân tiểu hài tử lên chân mình, che chở nàng rồi cùng di chuyển đến ghế sofa.
Hai người gần như liền thể, Thái Anh được Lạp Lệ Sa ôm trước người và đi theo bước chân của cô. Đôi mắt nàng tham lam mở to, nàng muốn cố gắng phác họa chị bằng tất cả sức lực.
Khi chỉ còn cách ghế sofa hai bước, Lạp Lệ Sa ngã ngửa ra đằng sau, để Thái Anh bổ nhào lên người mình.
Các nàng ngồi lên trên đệm sofa mềm mại, Thái Anh có chút bất lực ngẩng đầu khỏi ngực Lạp Lệ Sa, mặt nàng ửng đỏ hoàn toàn, tay nhỏ cũng không biết nên đặt lên đâu.
"Chị chị..."
Vệt nước còn sót lại làm tròng mắt của Thái Anh đen và sáng, vành mắt đỏ ửng, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên hồng hơn.
Nàng nhìn chằm chằm vào Lạp Lệ Sa đang mỉm cười, cũng đã ngừng khóc.
""Tiểu thư, cô đã trở về." Dì Trần ra khỏi bếp cầm một đĩa đa giác bằng gốm đựng trái cây. Đầu tiên nhìn thấy Lạp Lệ Sa bà vui mừng nhưng khi thấy khuôn mặt của Thái Anh đầy nước mắt lại đau lòng, "Ai da, bảo bảo của tôi sao lại khóc? Đã chịu ủy khuất gì rồi?""
Lạp Lệ Sa sờ má Thái Anh, cầm khăn ướt nhẹ nhàng lau: ""Xem ra dì Trần cũng không biết...""
""Tám phần là nhớ tiểu thư."" Dì Trần đem nĩa đặt lên đĩa trái cây, để trước mặt Lạp Lệ Sa, có chút vạch rõ ngọn nghành ý tứ "Tiểu thư không biết, buổi trưa sau khi cô đi không bao lâu, bảo bảo bắt đầu mất hồn mất vía. Nói là sẽ giúp tôi, nửa tiếng sau, đậu tương cũng không lột được bao nhiêu.""
"Sau đó, tôi chỉ cho con bé ngoài chơi, con bé đã làm rất tốt, trò chơi ghép hình cũng hủy đi mấy lần. Cuối cùng, dứt khoát đem cái ghế nhỏ ra ngồi chờ ở trước cửa. "
Dì Trần biết Thái Anh ít nói, không giống những đứa trẻ khác cả ngày làm nũng, nên vội vàng miêu tả sự gắn bó của nàng khi Lạp Lệ Sa rời xa Thái Anh.
Thái Anh nhéo vào góc áo của Lạp Lệ Sa, động cũng không dám động, nàng cúi đầu xuống, thẹn đỏ mặt, đáng thương nhìn Lạp Lệ Sa.
"Giống như chó con vậy." Lạp Lệ Sa cười, nắm tay nhỏ của nàng, lại nhận thấy rằng Thái Anh đang run rẩy.
Im lặng, cẩn thận đánh giá đứa bé trước mặt, luyến tiếc nhìn đôi mắt trong veo của Thái Anh, chuyên chú, khất mong*, bất an như trước, chỉ là có thêm vài phần kinh hoảng.
(*)khất mong: cầu xin.
Cô có làm gì khiến nàng kinh hoảng không?
Cô nghĩ mình đã cho Thái Anh đủ hứa hẹn và cảm giác an toàn.
Đem nghi vấn chôn giấu trong lòng, cô vuốt tóc Thái Anh, chiếc kẹp vẫn nằm trên đó.
"Hôm nay em có ngủ trưa không?" Trong lòng xóa xóa giảm giảm, Lạp Lệ Sa cuối cùng chọn một chủ đề.
Tiểu hài tử không được ngủ ngon trong thùng rác.
Ai ngờ, nàng lại trở nên khẩn trương, cơ thể căng thẳng, đôi mắt lảng tránh, không chịu nhìn cô.
Giọng nói nhỏ nhẹ hơn, Lạp Lệ Sa nói, "Nói cho chị biết, được không?"
Thái Anh gần như khóc không thành tiếng.
Giữa trưa, dì Trần có nói qua nàng nên ngủ trưa. Nhưng lúc đó trong lòng nàng đang khổ sở, chỉ nghĩ đến việc chị về liền sẽ thấy nàng đầu tiên, nào có chịu nghe.
Nàng thật ngốc, ngay cả lúc nàng đang giả vờ.
Lần này, nàng trở thành một đứa trẻ không biết nghe lời.
Suy nghĩ của Thái Anh rất tỉ mỉ và nhạy cảm. Những lời nói của dì Trần khiến nàng hiểu rằng chị đem nàng về chỉ vì trong nhà thiếu một con sủng vật, sau đó lại tình cờ gặp nàng.
Chị chị thật tốt bụng, có lẽ là đáng thương nàng còn nhỏ, nên hảo tâm mang nàng về nhà.
Thế nào nàng lại không ngoan ngoãn, làm cho chị không vui.
Ngậm nước mắt, nàng hối hận lắc đầu, thanh âm nhỏ lại dịu dàng: ""Không... không có.""
Thanh âm Thái Anh rất non, mang theo sự thuần khiết trẻ con, lại xen lẫn chút tiếng nức nở, có vẻ ủ rũ.
Lạp Lệ Sa thích thanh âm này.
Cô nhìn đôi mắt phủ một tầng sương, cổ họng hơi ngứa, nhưng cuối cùng lại dịu xuống, nhẹ nhàng như thường lệ: "Vậy đêm phải ngủ sớm hơn, được không?"
""Trẻ nhỏ phải dành nhiều thời gian để ngủ".
Không từ bỏ mà nhìn mặt của Lạp Lệ Sa một lần lại một lần, Thái Anh gật đầu, "Vâng ~"
Đây là chị của nàng. Cô ôn nhu lại xinh đẹp, không hề có ý chê bai nàng, còn hứa sẽ cho nàng một gia đình.
"Thật ngoan." Lạp Lệ Sa siết nhẹ ngón tay nàng.
Dì Trần đứng ở một bên xem,lần đầu tiên tiểu thư nghiêm túc như vậy đối với một người, mà Thái Anh, thực sự là một đứa trẻ khiến người khác nhìn phải đau lòng.
"Thời gian hơi vội, cho nên tôi đã không chọn cẩn thận." Lạp Lệ Sa chỉnh cổ áo cho Thái Anh, thần sắc nhu hòa. "Hai ngày tới chúng ta cùng nhau đi xem."
Lạp Lệ Sa mang về cho Thái Anh một chiếc váy ngắn, chất liệu vải cotton, thêm chiếc áo khoác mỏng màu kẹo ở bên ngoài, được thêu bằng những mảnh tương phản, thoạt nhìn liền sẽ cảm thấy ngây thơ, ngọt ngào.
"Rất phù hợp." Cô nhìn Thái Anh cẩn thận nắm chặt quần áo, khích lệ, "Thái Anh mặc lên rất đẹp."
Tiểu hài tử cúi đầu ngượng ngùng.
Lạp Lệ Sa biết rằng Thái Anh để ý đến quần áo trẻ em đặt sẵn trong nhà. Các loại vải và phụ kiện tinh tế được dụng tâm phối hợp, nhìn là biết vì có tiểu hài tử khác thích mà chuẩn bị.
Nàng sẽ không ngừng tưởng tượng đứa trẻ kia trông như thế nào khi mặc những bộ đồ đẹp như vậy.
Có phải cô ấy dễ thương hơn nàng, ngoan ngoãn hơn nàng, hay sẽ được người lớn yêu thích hơn?
Thái Anh sẽ không đem những việc này nói ra, nhưng nàng vô thức vuốt ve làn váy, nhìn vào trò chơi xếp hình và những món đồ chơi. Tất cả đều nói với Lạp Lệ Sa rằng nàng lo lắng cô không thích nàng.
Đối với những suy nghĩ ngây thơ đáng yêu này, Lạp Lệ Sa cảm giác được đầu ngón tay run rẩy.
Cô vẫn chờ đợi, chờ đợi một vật có thể chứa đựng tình yêu của mình.
Nó có thể đủ thông minh hay đủ đẹp, nhưng nó phải yêu cô, chỉ yêu cô.
"Cảm ơn... chị..."
Lạp Lệ Sa nhìn vào đôi mắt khao khát thuần khiết của Thái Anh, thầm nghĩ có lẽ mình chờ được rồi.
An ủi Thái Anh, Lạp Lệ Sa tìm một chiếc máy tính bảng để chỉ nàng chơi game.
Biết Thái Anh biết số, cô chọn trò Sudoku, hướng dẫn vài vòng rồi để nàng tự thử.
"Thái Anh chơi ở đây một lúc, chị sẽ xuống ngay."
Tiểu hài tử ngoan ngoãn vẫy tay với cô, đôi mắt nàng vẫn còn đỏ, giống như chú thỏ con.
Một đêm không ngủ, mấy ngày liền bận rộn, cộng thêm ban ngày đi tới chỗ này chỗ khác, ở trong xe chỉ có thể nghỉ một chút. Đầu Lạp Lệ Sa có hơi khó chịu.
Cô ở phòng tắm thư giãn một chút, cho đến khi các khối cơ được thả lỏng sau đó mới quấn khăn tắm đi ra.
Trong phòng ngủ, dì Trần đang ủi chiếc váy giúp cô cho ngày mai.
Nghĩ đến sự bất thường của tiểu hài tử lúc cô trở về, Lạp Lệ Sa ngồi trước gương rồi hỏi một cách lơ đãng: ""Hôm nay dì Trần và Thái Anh đã làm gì thế?"
"Tiểu hài tử rất hiểu chuyện, còn đòi phụ tôi." Dì Trần cẩn thận gấp góc quần áo, đột nhiên nhớ ra một chuyện, "Đúng rồi, con bé cũng nói chuyện với tôi một lúc, tôi nói rằng tiểu thư đã đợi đến bốn giờ sáng nay cho đến khi ông Phương trở về, đồng ý cho cô nuôi một con sủng vật."
Dì Trần không nghĩ gì mỉm cười: "Tiểu thư, khi nào cô sẽ đem về một con sủng vật?"
Hóa ra là chuyện này.
Nghĩ đến Thái Anh khá nhạy cảm nhất định đã phát hiện ra chuyện gì, Lạp Lệ Sa vui vẻ ma sát ngón tay. "Ừm, bây giờ thì không cần nữa."
Cô đã tìm thấy thứ mình thích, không cần phải lãng phí thời gian nữa.
Lạp Lệ Sa đi xuống cầu thang đến thư phòng để chọn một cuốn sách.
Đầu ngón tay của cô đặt trên bìa màu, thầm nghĩ, có lẽ sẽ thích hợp với Thái Anh.
Vì thời gian hấp tấp, phòng ngủ của Thái Anh không được chuẩn bị, nên tiểu hài tử sẽ tạm thời được ở trong một căn phòng sạch sẽ dành cho khách.
Lạp Lệ Sa đẩy cửa đi vào, thấy rằng Thái Anh đã nghiêng đầu nằm trên gối.
Khuôn mặt nhỏ của Thái Anh ngủ đến say sưa, cầm máy tính bảng trên tay, nhưng cơ thể nàng vẫn cuộn tròn như còn ở trong thùng rác.
Cuộn tròn người lại trông giống như mèo con mềm mại đáng thương.
Lạp Lệ Sa lặng lẽ nhìn xem, cố gắng rút chiếc máy tính bảng ra. Thái Anh cau mày, hai tay nàng siết chặt, ngón tay bắt đầu tái nhợt.
""Chị chị ..."
Đại ý là đồ chị đưa, không thể bị lấy đi.
Lạp Lệ Sa cứng họng. Cô đến gần Thái Anh và nói với giọng điệu rất dịu dàng: "Thái Anh... Là chị."
Lông mày của Thái Anh giãn ra.
""Đưa cho chị được không?""
Tiểu hài tử ngoan ngoãn thả lỏng tay ra, thậm chí còn đem chiếc máy tính bảng đưa. Chờ Lạp Lệ Sa lấy ra, khóe miệng nàng cong lên. Đó là một nụ cười ngoan ngoãn đúng mực, như thể nàng đã hoàn thành một việc to lớn.
Lạp Lệ Sa nhìn vào chiếc máy tính bảng, vượt qua khoảng ba, bốn cấp độ.
Thái Anh thực thông minh.
Tiểu hài tử không phải đi ra ngoài, nên cũng không cần tắm, nhưng phải thay đồ ngủ để thoải mái hơn.
Lạp Lệ Sa nhìn Thái Anh cẩn thận. Nàng ngủ thật ngon, miệng nhỏ khẽ nhếch, cô có thể thấy những chiếc răng nhỏ màu trắng.
Đúng là độ tuổi đòi hỏi cần nhiều giấc ngủ, ban ngày không có ngủ trưa, vì vậy Thái Anh không có hành động nào ngoại trừ trả lời theo bản năng khi nghe thanh âm của chị.
Lạp Lệ Sa trong lòng đánh giá ngắn gọn một chút, nghĩ rằng mình không cần phải đánh thức Thái Anh, liền đi lấy một chiếc váy ngủ bằng vải bông.
Cởi bỏ áo khoác, Thái Anh nắm chặt cổ áo trong tiềm thức.
Tiểu hài tử có tính cảnh giác rất cao.
Điều đó cũng tốt.
""Chị chị ở đây ... Thay quần áo ngủ mới dễ chịu."
Lạp Lệ Sa dỗ dành.
""Chị chị..." Thái Anh lẩm bẩm sau đó, nhưng tay nàng không thả lỏng lại nắm tay Lạp Lệ Sa ôm vào lòng ngực, cảm thấy hài lòng mà chìm vào giấc ngủ sâu.
Lạp Lệ Sa để nàng ôm mình một lúc, sau đó muốn rút tay ra nhưng không được, có lẽ là động tác hơi mạnh một chút, lông mi Thái Anh khẽ động, nàng từ từ mở mắt ra.
""Thái Anh.""
""Chị chị?"" Thái Anh vẫn còn hơi mê man. Sau khi nghe thanh âm yêu thích của mình, đôi mắt còn chưa mở hết, liền nở nụ cười mềm mại ngoan ngoãn.
Một tay nàng giữ tay Lạp Lệ Sa, một tay dụi mắt, hàng mi dài bị xoa đến méo mó.
"Chị chị... đi tắm sao?" Lắc lắc đầu, thấy Lạp Lệ Sa đang mặc một chiếc áo lụa trắng tinh khiết, xương quai xanh tinh xảo, hai vai mượt mà lọt vào tròng mắt, Thái Anh đỏ mặt nói.
Vóc dáng Lạp Lệ Sa cao gầy, nhưng không đầy đặn. Chiếc váy dây chỉ làm cô cảm thấy thoải mái mát mẻ, không có ý ngả ngớn.
"Ừm, vừa mới tắm xong." Lạp Lệ Sa dùng đầu ngón tay để lên trán Thái Anh. "Thái Anh, thay quần áo được không?"
Tiểu hài tử gật đầu ngoan ngoãn: "Được ~"
Lạp Lệ Sa chọn quần áo, do đó, váy ngủ của Thái Anh cũng là màu trắng tinh khiết, kiểu dáng đơn giản, nhưng nó là loại vải thân thiện với làn da, phù hợp với trẻ em.
Thái Anh thay quần áo rồi nhìn Lạp Lệ Sa, nắm lấy làn váy cô.
""Em không buồn ngủ sao?" Lạp Lệ Sa sờ mũi, Thái Anh ngượng ngùng mà chớp mắt, vẫn như cũ nhìn cô chằm chằm.
Đem Thái Anh ôm vào trong lòng ngực, Lạp Lệ Sa lười nhác tựa vào gối ôm, với tay lấy quyển truyện.
""Chị chị kể cho em nghe một câu chuyện, được chứ?"
""Được.""
Lạp Lệ Sa đọc "Lily và Octopus" của Steven. Giữa những hàng chữ ôn nhu và tràn đầy tình yêu.
""...Vì tôi cảm nhận được tình yêu. Không phải một chút, không phải một ít, mà là tình yêu vô điều kiện ......" ""
""... Lily còn hôn lên những giọt nước mắt trên mặt tôi..."
Được chẩn đoán là rào cản nhận thức về tình yêu, hắn khóc khi mới nhận ra chú chó con đang nằm trên tay mình.
Anh đã yêu Lily.
Lili là một chú chó dễ thương và thông minh. Khi đọc tình tiết trong truyện, giọng điệu của Lạp Lệ Sa luôn vui vẻ.
Thái Anh ngước lên nhìn Lạp Lệ Sa. Đôi môi cô hơi ướŧ áŧ mềm mại vì vừa tắm xong, giống như những cánh hoa. Cô rũ mắt, đôi lông mi mảnh khảnh che đi đôi đồng tử nâu, có vẻ ôn nhu.
Phát hiện ra rằng tiểu hài tử đang nhìn trộm mình, đôi mắt đẹp đó lập tức có ý cười dịu dàng, như nước hoa hồng, trong veo và ẩm ướt.
"Có chuyện gì vậy?""
Thái Anh lắc đầu, đầu dưạ vào ngực cô.
Giường lớn mềm mại, vòng tay ấm áp, còn có, ở trong lòng người mình thích.
Tất cả mọi thứ nàng mong đợi đều được chị trao cho trong một khoảnh khắc.
Thậm chí còn mỉm cười và sờ vào đầu nàng, nói với nàng: "Không thành vấn đề, em có thể có nhiều hơn."
Trong làn sương hư ảo, Thái Anh nghiêng ngã lảo đảo bước đi, không ai nắm tay nàng.
Nàng muốn khóc một chút, nhưng khổ nỗi, cả nước mắt đều không có.
Cuối cùng, sau khi bước được một bước, nàng tiến về phía trước, ngã xuống, rồi cảm giác như bị bóp nghẹn cổ họng, tắc nghẽn l*иg ngực.
""Chị chị!" Thái Anh từ trong mộng bừng tỉnh, nàng kinh sợ nhìn quanh bốn phía. Căn phòng đơn giản thanh lịch, nhưng nó cao cấp và tinh tế. Nàng đang ở trong nhà của chị.
""Cốc cốc"" hai tiếng, cánh cửa chợt mở, Lạp Lệ Sa khẽ chau mày, có vẻ lo lắng, "Thái Anh, làm sao vậy?"
Nội tâm đau đớn sắp tràn ra, Thái Anh xốc chăn lên và nhảy ra khỏi giường nhào vào Lạp Lệ Sa, vì động tác quá mức hoảng loạn, nàng gần như ngã xuống đất.
Con chim bồ câu nhỏ đột nhiên lao vào vòng tay của Lạp Lệ Sa, Thái Anh ôm chặt lấy eo của chị, chỉ hận không thể lớn lên trên người Lạp Lệ Sa.
Sự run rẩy của tiểu hài tử được truyền cho Lạp Lệ Sa qua làn da, những lo lắng sợ hãi đó được bày ra một cách thành thực.
""Chị chị ở bên ngoài, đừng sợ." Lạp Lệ Sa chạm vào mái tóc mềm mại của nàng, mới phát hiện rằng nàng đã đổ đầy mồ hôi ở sau gáy.
""Oa... chị ..."
Tiểu hài tử cũng không gào khóc, chỉ nức nở một tiếng rồi lặng lẽ rơi nước mắt trong vòng tay cô.
Lạp Lệ Sa phân thần nghĩ, cũng may cô vừa mới rót một ly nước chanh, có thể cho tiểu hài tử đỡ khát.
Mặc dù trẻ con cũng cần phát tiết một chút, nhưng Thái Anh khóc đến đáng thương, Lạp Lệ Sa ngồi xổm trước mặt Thái Anh.
""Mơ hoàn toàn trái ngược với hiện thực." Cô nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt của Thái Anh. Vùng da quanh mắt nàng quá mỏng manh, khóc đến sưng đỏ, lộ ra một chút mảnh khảnh yếu ớt như tờ giấy. Giống như nếu dùng một chút lực liền sẽ làm bị thương.
"Đây là những gì mẹ tôi nói với tôi."
Mẹ của chị.
Thái Anh ngừng nước mắt.
Nàng biết mẹ của chị đã chết.
""Là... thật... sao?"" Nàng hơi nức nở, thở dốc, mang theo đồng trĩ đáng yêu.
Lạp Lệ Sa cong cong mắt.
""Là thật.""
Cô mơ rất nhiều giấc mơ, Lạp Trăn ôm cô, đưa cô đi hái trái cây và cùng trêu đùa em gái nhỏ với cô. Bánh bao nhỏ thường làm các cô cười ra tiếng.
Trên thực tế, cô không bao giờ chờ được Lạp Trăn trở về.
Quả nhiên, là ngược lại.
""Chị chị..." Thái Anh nghẹn ngào lên tiếng, đưa tay ra.
Thái Anh nhìn vào bàn tay màu trắng nhỏ bé, mỉm cười nắm lấy lòng bàn tay.
""Nhìn xem, chị đang dắt tay em.""
""Vâng!" Thái Anh lại bắt đầu khóc, nhưng Lạp Lệ Sa biết, nàng không có buồn.
Thái Anh theo Lạp Lệ Sa đi rửa mặt. Dọc đường đi, nàng giơ cánh tay nhỏ lên cao để Lạp Lệ Sa có thể nắm tay mình.
Nàng không cô đơn.
Nàng có người dắt.
Chị chị đang nắm tay nàng.
Lạp Lệ Sa dự định sau khi tốt nghiệp sẽ ra nước ngoài để thư giãn, nhưng bây giờ cô có một đứa trẻ ở nhà, nên cũng thay đổi ý định.
Lạp Lệ Sa dạy Thái Anh học chữ trong phòng khách.
Thái Anh không biết ghép vần, nên Lạp Lệ Sa đã viết 26 chữ cái lên một tờ giấy trắng, yêu cầu Thái Anh theo dõi.
"A, há miệng ra, như thế này." Lạp Lệ Sa tìm kiếm một bài hát giảng dạy đơn giản, cảm thấy không tệ, liền làm theo.
Cô đang ngồi trên tấm thảm đối diện Thái Anh, đặt chiếc bàn nhỏ ở giữa.
Lạp Lệ Sa dùng khẩu hình làm mẫu cho Thái Anh.
Hình dạng khẩu hình rất đẹp, cộng với Lạp Lệ Sa thoa một ít son môi, hai đôi môi mỏng trông sáng và hơi ẩm, như thể chờ đợi một nụ hôn.
Thái Anh ngượng ngùng mở miệng, "A."
Lạp Lệ Sa luôn cho rằng Thái Anh rất nhanh hiểu, ở phương diện khác cũng như thế. Nhưng khi học tập yêu cầu mở to miệng, cô phải yêu cầu lặp đi lặp lại nhiều lần nàng mới có thể nhớ kĩ.
Cô không biết tại sao phản ứng của Thái Anh lại chậm như thế.
Sau đó, Lạp Lệ Sa cho nghỉ ngơi một tiếng, hai người nhìn dì Trần trong bếp để xem bà làm sương sáo.
Cuối cùng, dì Trần đuổi họ ra, nửa giả nửa thật oán trách nói: ""Thật phiền!"
Các nàng trở lại phòng khách, mỉm cười như hai con cáo làm chuyện xấu.
""Chị chị ..." Trước khi tiếp tục học, Thái Anh đột nhiên kéo cổ tay áo của Lạp Lệ Sa.
"Ừ?"
"... Chữ" Xia Yu chậm rãi nghĩ mới nói.
Nàng đã lâu không cùng người khác giao tiếp, lưỡi nàng lúng túng và hơi cứng .
Lạp Lệ Sa đoán được nàng muốn nói cái gì, nhưng vẫn dụ nàng mở miệng, "Thái Anh muốn làm gì? Chị chị đang nghe đây."
"Em... muốn ..." Thái Anh gằn từng chữ một. "Viết... chữ..."
"Thái Anh muốn học viết?" Lạp Lệ Sa cười nói.
Đôi mắt của Thái Anh sáng lên, và nàng gật đầu: "Vâng!"
"Vậy thì... em muốn viết gì nói cho chị?"
Thái Anh cũng không biết lại đang suy nghĩ cái gì , đỏ mặt chơi ngón tay: "Hmm..."
Dì Trần đưa món salad đến lại thấy hai đầu ghép với nhau, trường hợp thú vị, hỏi: "Hai người đang làm gì đây?"
Thái Anh vội vàng ngẩng đầu lên, giống như đang tranh công nói: "Viết... tên"
"Viết tên của bảo bảo sao?", dì Trần cười.
"Không." Lạp Lệ Sa cong cong đôi mắt. "Là tên của tôi."
Dì Trần đến gần, nhận thấy một vài tờ giấy trắng có chữ "Lệ Sa" xiêu xiêu vẹo vẹo trên đó.
Từ một mớ hỗn loạn, đến hình dạng cụ thể, trên giấy đầy những nét bút.
Nét chữ non nớt, từng nét từng nét, thành kính vẽ tên của người nàng thích lên tờ giấy trắng, như thể nàng có thể giữ cô ấy trong lòng bàn tay.
"Lệ... Sa..." Thái Anh chỉ vào hai từ đẹp nhất và chính xác, đưa cho dì Trần.
Thanh âm trẻ thơ mềm mại nghiêm túc đọc.
Hốc mắt của dì Trần hơi ướt.
Một tờ giấy, một cái tên, buồn tẻ đơn điệu.
Tuy nhiên, cả người chỉ dẫn cùng người xem đều không cảm thấy điều đó.
Cách thức học tập của Lạp Lệ Sa không giống như những hài tử học ở trường theo quy chế của giáo dục, vì vậy cô sẽ tự nhiên dạy Thái Anh theo phương thức này.
Thành tích nổi bật nhất là cô chỉ cho Thái Anh hai giờ học mỗi ngày, nhưng nội dung có thể bao gồm nội dung của những đứa trẻ khác trong một tuần.
Ba ngày sau, Thái Anh đã tự mình cầm một cuốn sách song ngữ, cố gắng đọc truyện cho Lạp Lệ Sa.
Sự tiến bộ này hoàn toàn khác với sự kiên nhẫn của Thái Anh trong việc học viết tên.
""Tiểu thư... có phải đã dạy quá nhanh rồi không..." Trình độ học vấn của dì Trần ở mức trung bình, các con bà đi học bình thường, cho nên khó tránh khỏi nhịn không được kinh ngạc.
"Không sao." Sau giờ ngọ* ánh sáng đưa qua khe núi, những tia nắng mỏng manh khẽ xuyên qua các cửa sổ từ sàn đến trần, chiếu đến khuôn mặt Lạp Lệ Sa, làm cho khuôn mặt của cô trở nên thanh tú và tinh xảo hơn. Lạp Lệ Sa mặc quần áo trong nhà đang phác thảo lên một mảnh giấy trắng. Nghe tiếng bước chân của dì Trần, liền ngẩng đầu cười.
*giờ ngọ: 11h trưa cho đến 1h chiều
"Sự lặp đi lặp lại không cần thiết cho em ấy và tôi đều là một loại cản trở."
Dì Trần chuẩn bị trái cây đem đi tỉa. Chờ Lạp Lệ Sa dọn dẹp giấy bút và những thứ khác trên bàn trà, bà đặt đĩa trái cây bằng gốm với một cái nĩa bạc trên đó.
"Đứa trẻ đó... chưa từng được đi học sao?" Dì Trần ngồi đối diện với Lạp Lệ Sa. "Tôi nghĩ tiểu thư nên dạy con bé ghép vần."
Lạp Lệ Sa cắn một quả anh đào, đỏ ửng mọng nước, có vẻ trơn bóng trong suốt.
Nuốt anh đào xuống, cô lắc đầu và nói: ""Em ấy biết các số học đơn giản, viết một số Hán tự thông dụng, nhưng em ấy không biết ý nghĩa và cách đọc nó... Có lẽ Thái Anh tự mình ý thức mà từ xung quanh tiếp thu sau đó tự ghi nhớ.""
Dì Trần nghe được giật mình.""Bảo bảo rất ngoan ngoãn lại nghe lời hiểu chuyện, tại sao cha mẹ lại tàn nhẫn như vậy? Thậm chí còn không cho con bé đi học? "
Bà không dám nghĩ đến cảnh tượng Lạp Lệ Sa đi nhặt tiểu hài tử trong thùng rác. Cũng không biết trước khi Thái Anh gặp được Lạp Lệ Sa, nàng đã trải qua những gì.
Lạp Lệ Sa một tay chống cằm, tay kia ghim miếng bơ bằng nĩa bạc trong tay, làm đầu ngón tay cô sáng lên.
"Từ lúc tôi bế em ấy lên, em ấy đã không có cha mẹ."
Nghe cô nói khiến dì Trần sững sờ, nhưng trong mắt bà, cô buông lơi mái tóc dài, nhã nhặn lịch sự, nhìn không ra nửa điểm manh mối.
"Hộ khẩu em ấy đang được tiến hành. Em ấy bây giờ là họ Lạp, về sau cũng giống như vậy." Lạp Lệ Sa thong thả ung dung nói. "Tôi là người thân duy nhất của em ấy."
Dì Trẩn có chút đứng ngồi không yên, bà gật đầu: "Có tiểu thư hỗ trợ chăm sóc, bảo bảo cũng xem như có thể cơm áo vô ưu.""
Đối với Lạp gia mà nói, nuôi một đứa trẻ như vậy, bất quá có thêm một cái miệng ăn, tiền là chuyện nhỏ.
Bất luận tương lai như thế nào, cuộc sống của Thái Anh đều là tam sinh hữu hạnh*.
*ba đời có phúc
""Tiểu thư, cô đang vẽ gì vậy?" dì Trần nói.
"Bản vẽ thiết kế." Lạp Lệ Sa nheo mắt, lông mi dài buông xuống trên làn da mắt mềm mại.
"Lấy vài thứ nhỏ để chơi với Thái Anh một chút"
Dì Trần cứng họng.
Trên thực tế, Lạp Lệ Sa hiếm khi ở trong biệt thự này khi đang trong kì nghỉ.
Cô sẽ sử dụng thời gian này để bay vòng quanh thế giới, cố gắng học nhiều ngôn ngữ và kỹ năng mới.
Ngay cả khi thỉnh thoảng thay đổi kế hoạch, cô vẫn luôn cầm máy tính và sách, như thể cô chỉ hận không thể tận dụng từng giây trong cuộc đời để tiếp thu kiến
thức và tự mình vũ trang.
Đây là lần đầu tiên dì Trần thấy cô hoàn toàn thả lỏng, sẵn sàng lãng phí thời gian cho một việc như vậy.
Người Lạp gia luôn có hai thái cực, cực kỳ thích thú và cực kỳ kỷ luật. Lạp Lệ Sa luôn thuộc về vế sau.
""Tiểu thư, cô nên nghỉ ngơi đi, đừng quá hao tâm tổn sức." Đem đĩa trái cây mang đi, dì Trần nói với Lạp Lệ Sa.
Cô cười, "Ừm, được rồi."
Phòng dành cho khách cách cô không quá xa, nơi đó có tiểu gia hỏa đang ngủ trưa.
Giọng nói của Thái Anh luôn rất nhỏ, nhưng cơn buồn ngủ của nàng lại ngoan ngoãn đáng yêu, làm nhân tâm sinh thích.
Lạp Lệ Sa tưởng tượng thế nào Thái Anh cũng sẽ tròn mắt ngạc nhiên khi nàng nhìn thấy những thứ này trong tay, ngày hè khó chịu cũng trở nên dễ chịu.
Thái Anh không có ý rời giường, bị Lạp Lệ Sa đánh thức vẫn như cũ không dậy, giống như kẹo bông gòn nhỏ mềm mại.
Nàng mơ mơ màng màng xuống giường, chỉ có tay còn nhớ rõ nắm lấy chị, đầu nhỏ từng chút từng chút, không được hai bước Lạp Lệ Sa phải dừng lại, bằng không sợ nàng sẽ ngã.
"Nhìn xem đây là cái gì?" Nàng được đưa đến một nơi ngồi xuống, nghe được chị nói, nàng nỗ lực mở mắt, xoa xoa chúng.
Hình ảnh hoạt hình được thiết kế có chủ ý để dễ cắt, hai cái đầu nhỏ mang bao tay nghiêm túc ngồi trên ghế nhỏ nghiêm túc lột đậu tương.
Đôi đồng tử của Thái Anh biến hóa sáng lên, mặt nàng dần đỏ lên, tiếp theo là đến đôi tai nhỏ.
Nàng tỉnh táo lại, rụt rè véo vào góc giấy: "Là em mà."
Thái Anh người nhỏ tay nhỏ, nên Lạp Lệ Sa tìm cây kéo nhỏ cho nàng.
Tiểu hài tử chưa bao giờ chạm vào một món đồ chơi như vậy, ngay từ đầu cũng không dám lộn xộn. Cắt được một chút, miệng lại nho nhỏ cảm thán một tiếng, cẩn thận cẩn trọng, sợ rằng một vết cắt vô tình có thể làm hỏng nó.
Lạp Lệ Sa ở một bên lắng nghe, cuối cùng đặt cây kéo và tờ giấy trên tay xuống, nhìn nàng cười một lúc.
Thanh âm nhỏ thanh khiết, thú vị mà đáng yêu.
Thái Anh say sưa trong công việc thủ công của mình, không chú ý đến tầm mắt của chị.
Khuôn mặt nàng nho nhỏ, Lạp Lệ Sa theo hướng này chỉ có thể nhìn thấy hàng mi dài cùng cái mũi nhăn nhăn.
Thái Anh cắt rất chậm, cũng cắt rất cẩn thận. Bóng dáng người đàn ông nhỏ bé xuất hiện ở giữa hai cái đầu
Nàng đặt nhân vật phản diện vào lòng bàn tay, đưa nó đến trước mặt Lạp Lệ Sa: "Chị chị ..."
""Chị xem."
Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm một cách cẩn thận, không có một chỗ cắt hư.
"Thái Anh cắt rất tốt."
Nghe xong lời khen ngợi, Thái Anh mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt nàng cong lại, trong mắt toàn hình ảnh Lạp Lệ Sa.
Phương Đoan bước vào đóng sầm cửa lại, nhưng lại bị giật nảy mình khi thấy một lớn một nhỏ.
Người làm từ bên ngoài đuổi theo, thấy Lạp Lệ Sa bình tĩnh gật đầu với hắn, liền thở dài nhẹ nhõm lui ra.
Lạp Lệ Sa đang đọc những bài thơ Đường với Thái Anh. Tiểu hài tử có một trí nhớ rất tốt. Cô đọc hai lần là Thái Anh có thể lặp lại được, chỉ là cách phát âm của các từ hơi mơ hồ.
Giống như hiếm lạ bảo bối, Lạp Lệ Sa cùng Thái Anh, chị một câu, em một câu đánh cờ domino.
Động tĩnh vừa rồi của Phương Đoan khiến Thái Anh vô thức nắm lấy cổ tay áo của cô, tựa như nàng sẽ ổn hơn nếu chạm vào quần áo trên người cô.
Lạp Lệ Sa vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Thái Anh như một cách trấn an, đứng lên đón hắn: ""Ba về rồi sao?"
Phương Đoan không cởi giày ra, đôi mắt hơi tái, hiển nhiên là ở bên ngoài chơi bời quá độ.
Hắn nhìn Lạp Lệ Sa khi cô đang mặc quần áo ở nhà, vải dệt mềm mại cắt may rộng thùng thình khiến Thái Anh có vẻ vô hại mềm ấm, nhưng hắn biết tùy thời điểm cô sẽ lộ ra răng nanh.
"Ừm." Hắn từ trong mũi hừ một tiếng, "Không chết bên ngoài, làm ngươi thất vọng rồi đi."
Lạp Lệ Sa không quan tâm, đôi môi cô cong cong, tươi cười ôn hòa: "Ba à, con lo lắng cho ba còn không kịp."
Phương Đoan bực bội mà xoa xoa huyệt thái dương của mình, hắn đã tìm một nơi để nhảy suốt đêm, giấc ngủ không tốt.
Sau khi trở về, còn phải vướng vào Lạp Lệ Sa, đầu óc hắn trướng đến phát đau.
Hắn nghĩ nên thế nào để đối phó với con quái vật trước mặt.
Tia sáng quét qua đứa trẻ đang ngồi trên đệm lót bên cạnh cửa sổ. Ánh sáng mặt trời bị che chắn bởi những tấm màn mỏng.
Phương Đoan nhướn mày một cái rồi cười lớn. Hắn đã chơi bời trong hai ngày qua, cư nhiên đã quên nàng.
"Ai, kêu Thái Anh sao?" Phương Đoan vẫy tay. "Lại đây với ta, ta còn chưa nhìn xem con."
Thái Anh mở to mắt kinh hoàng, tìm đến Lạp Lệ Sa để xin giúp đỡ.
Người sau dừng tầm mắt trên người Phương Đoan, khi quay đầu lại vẫn như cũ cùng nàng ôn nhu nói: "Thái Anh, tới nắm tay chị."
Thái Anh giống như động vật nhỏ sợ hãi, chạy tới và giấu người sau người Lạp Lệ Sa, mặt chôn ở eo chị, và đôi mắt không có ý nhìn lên.
Phương Đoan ngồi trên cầu thang, nới lỏng cổ áo, cong một chân, một chân đạp trên sàn nhà.
Bề ngoài thật tốt, động tác tùy ý cũng rất vừa mắt.
""Lạp Lệ Sa, ngươi thật không thú vị." Hắn cười, "Nếu con bé gọi ngươi là chị, trên pháp luật... phải gọi ta là một tiếng ba."
""Nào có thấy lão tử quay đầu liền nói đạo lý?""
Lạp Lệ Sa từ lâu không xem hắn là một người lớn tuổi, mà gọi hắn là ba, chính là vì ghê tởm hắn.
Hiện tại, dùng cùng một loại phương pháp, quả nhiên thấy sắc mặt của Lạp Lệ Sa rất khó coi.
"Con gái ngoan..." Phương Đoan nổi lên vài phần hứng thú làm cha. ""Tiểu Du... Thái Anh?"
Thái Anh biết Phương Đoan, nhớ rõ gương mặt này, giọng nói này.
Hắn đã nói những điều không tốt về chị, hắn không phải là người tốt.
Luôn có những người tự xưng ba, là người xấu.
"Chị chị..." Thái Anh kêu lên một tiếng. Nàng sợ người đàn ông này, càng sợ làm cho Lạp Lệ Sa khó xử.
Lạp Lệ Sa nắm lấy tay nàng, siết nhẹ ngón tay út.
"Ba, nếu ba thích, muốn ít muốn nhiều con đều có thể nói cho ba nghe." Cô và Phương Đoan đối mặt: "Con nít không hiểu chuyện, làm sao gọi được."
Phương Đoan buồn cười khi Lạp Lệ Sa trông giống như nhãi con. Hắn cười ha hả, cười không ngừng khiến cho đôi mắt của Lạp Lệ Sa tràn đầy cảnh giác.
"Cô bé, đây là cơ hội cuối cùng để gọi ta là ba." Hắn mỉm cười với Thái Anh.
Rồi hắn đứng dậy nắm tay vịn cầu thang, bước lên bậc, nhìn xuống vài bước, biểu tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ, ""Lạp Lệ Sa, ngươi đúng là một đứa đáng ghét, đem một đứa trẻ về nuôi còn nhận làm em gái mình, còn sai ta đi làm hộ khẩu cho nó.""
Lạp Lệ Sa nắm chặt tay nàng, Thái Anh bị cô siết đau, nhưng nàng chỉ nhìn chị lo lắng.
Đôi môi của Lạp Lệ Sa hơi run, cả người đứng thẳng.
"Ta nói cho ngươi nhớ, mẹ của ngươi đã chết, em gái của ngươi cũng đã chết."
"Ngươi xứng đáng bị như vậy, không được ai yêu thương".
"Còn con bé này-" Phương Đoan chỉ vào Thái Anh, miệng hơi hơi giật, "Ta sẽ hảo tâm tìm cho con một ba một mẹ. "
""Họ sẽ coi con như một báu vật, nuôi con lớn lên. "
""Còn ngươi,... "
Đôi mắt của Phương Đoan như có độc, hắn trên cao nhìn xuống, biểu tình khinh miệt: " Vĩnh viễn chỉ là một kẻ đáng thương. "
###
Không hiểu tại sao mấy chương đầu tên cha HTA là Phương Thụy (方瑞 ) nhưng đến chương này lại đổi thành Phương Đoan (方端 ). Nên mình cũng để theo tác giả luôn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com