Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Bắt trộm

" Nghe nói cửa tiệm bánh ngọt Hana tạm đình chỉ vài ngày để mở rộng phòng ăn cho khách cùng món điểm tâm mới?" Thiếu nữ mặc kimono đơn giản màu trà xách giỏ đồ ăn đối với thiếu nữ thường hay cùng mình đi chợ chung chia sẽ tin tức mà mình biết.

"Thật vậy sao! Không biết sẽ là loại điểm tâm nào nữa, mong rằng giá cả của nó bình dân một chút. Hộp bánh Wagashi trưng bày trong cửa tiệm thật sự quá xinh đẹp, đáng tiếc giá thành quá mắc." Thiếu nữ mặc kimono màu xanh nhạt nghĩ đến loại bánh wagashi được chế tác tỉ mỉ như một tác phẩm nghệ đỉnh cao chứ không phải là một bánh ngọt dùng để ăn, nàng nhẹ giọng nói.

" Yên tâm đi, nghe nói loại bánh mới ra mắt rất hợp túi tiền thường dân, chẳng qua nghe ông chú nói không thể mang về, chỉ được phép dùng tại chỗ nên cửa hàng Hana mới mời thợ xây đến mở rộng phòng ăn."Thiếu nữ mặc kimono màu trà vỗ nhẹ vai cô bạn của mình vừa trả lời.

" Kia, chờ cửa hàng Hana mở lại, chúng ta đến đi?"

" Ừ!"

Trong ngõ nhỏ mà hai thiếu nữ đi qua, một người đàn ông mặc bộ kimono màu xanh lục sọc đen lười biếng tựa người vào thành tường: " Món mới sao?"

Món Wagashi lần trước mang về, Yohime rất thích a!

Hai ngày sau, cửa tiệm Hana lại bắt đầu hoạt động.

Vừa mở cửa liền có khách đến mua điểm tâm, hơn ba tháng buôn bán khiến cho mọi người đều đối tay nghề của chủ cửa tiệm Hana tán thưởng không thôi, cho nên họ đối với loại bánh mới rất trông mong.

Và chủ cửa tiệm không phụ niềm tin của họ, khi nhìn món bánh mới được bưng lên mọi người đều giật mình kinh hô: " Thật thần kỳ!"

Món bánh mới của tiệm Hana chính là món mochi nước (Mizu shingen mochi), chiếc bánh đông lại thành những giọt nước khổng lồ, trong suốt như những viên pha lê.

Nếu không phải được nhân viên trong cửa tiệm nói món này cần ăn liền trước khi nó tan đi thì mọi người đã tiếp ngắm nhìn nó thêm chút nữa, cầm lấy muỗng gỗ  đụng vào bánh nước cực kỳ mỏng manh, dường như nó có thể vỡ tan chỉ với một cái chạm nhẹ nếu họ thưởng thức không đúng cách. Nhanh chóng nhận ra chiếc bánh không mỏng manh như họ tưởng, mọi người mới mạnh dạn múc lấy một miếng nhỏ cho vào miệng, miếng bánh nhanh chóng  tan ra trong miệng, mang theo vị ngọt mát tự nhiên của nước , thanh khiết và rất lạ. Quả thực là trên đời này không một món ăn nào có thể mang lại cho họ cảm giác kỳ diệu đó . 

Khách tới khách đi, đến lúc chiều tà trong quán đã không còn khách nữa bởi vì khi mặt trời hoàn toàn biến mất chính là thời gian của yêu quái, không ai dại dột ở bên ngoài.

Nhưng cũng không hẳn, tại ở một gian nhà ăn cho khách.

Một nam nhân tóc đen dài xoăn nhẹ thành sóng nhỏ ở đuôi tóc dùng dây da buộc thành đuôi ngựa để trước ngực đang thoải mái thưởng thức món mochi nước, khẽ tấm tắc khen: " Món này rất ngon, Yohime nhất định sẽ thích."


" Vậy sao!?" Một giọng nữ trong vắt tựa như tiếng nước suối chảy mang theo tia phẫn nộ vang lên.

" Chào!" Nam nhân hoàn toàn không có một chút chột dạ vì hành vi ăn không trả tiền của mình, ngược lại còn giơ tay chào Hana.

Hana nhìn nam nhân ăn mặc bộ kimono màu xanh lục sọc đen, vạch áo trước ngực có phần lỏng lẻo, bên eo treo một thứ tựa như thanh gỗ cũ kỉ-xem ra là vỏ kiếm đi. Di chuyển tầm mắt lên trên, đập vào mắt chính khuôn mặt trắng nõn tuấn mĩ cùng cặp mắt hẹp dài màu hổ phách ma mị đang đánh giá cô.

Dù quần áo có lôi thôi nhưng Hana phải công nhận người trước mắt quá yêu nghiệt rồi!

" Ăn quỵt lâu như vậy, cũng nên trả giá nhỉ?" Hana nhẹ giọng nói, dưới chân nam nhân lập tức xuất hiện vài sợi dây xích lao tới trói trụ người.

Bị trói lại, thần sắc nam nhân không có lấy một tia hoảng loạn, ngược lại ngớn ngả đối với Hana huýt sáo: "Chặc, cô chủ cửa hàng lợi hại phếch!"

Hana nhíu mày: " Ngươi là ai?" Thần sắc tự nhiên như vậy, tuyệt đối không phải người thường.

" Tên ta là Nura Rihan!"

" Nura Rihan, phiền toái tiên sinh trả tiền thiếu cửa tiệm chúng tôi." Hana cầm khay gỗ ra trước mặt Rihan.

" Tiểu thư, ngươi không biết ta là ai sao?" Rihan nhìn Hana thần sắc như thường mà mở miệng đòi tiền, có chút nghi hoặc nói.

" Rihan, bắt cá chép sao?" Hana có chút không kiên nhẫn nói: " Tôi không cần biết anh là ai, dám quỵt tiền cửa tiệm cho dù là nhật hoàng cũng phải trả!"

"Ta là......"

Leng keng —— leng keng —— đương ——

Tiếng chuông báo hiệu mặt trời đã lặng vang lên, che đậy nam tử thanh âm.

"Ai nha, là  tiếng chuông báo màn đêm buông xuống đâu,"Thanh âm ngớn ngả của nam nhân truyền  đến, "Bất tri bất giác đã là buổi tối sao."

Theo tiếng chuông vang lên, Hana  lập tức cảnh giới lên.

Edo chỉ cần vừa vào đêm, sẽ có cổ yêu khí điềm xấu xuất hiện, ước chừng là có quái đi thích đoạt mạng người đi. Hana không thích loại này hơi thở, nàng bản năng cảm thấy nguy hiểm.

Nếu không phải vì bắt trộm thì nàng đã cùng đám Hotarugusa trở về rồi, khi tiếng chuông ngừng kêu thì nàng nhìn thấy ngõ xá bên ngoài đã phủ một lớp sương mù dày đặc.

Từ xa truyền đến một cỗ yêu khí nồng nặc, Hana lặng lẽ thu hồi dây xích ra hiệu cho Rihan đừng gây tiếng động, ánh mắt nhìn một nữ tử từ trong màn sương hiện, hai tay nàng ta cầm dảy lụa đỏ buộc lục lạc  khẽ kêu theo mỗi cử động của nàng ta, nhẹ nhàng mà có tiết tấu múa may, ngay sau đó giai điệu mê hoặc lòng người  phiêu đãng vang lên.

" Âm thanh thật êm tai đâu."Rihan non nỉ nói, hắn hai mắt đã mất đi thần thái, cất bước chân hướng nữ tử đi đến.

Nghe được âm thanh lục lạcnhân loại sẽ bị yêu quái hấp dẫn, kết cục vững chắc là dữ nhiều lành ít.

Nhìn Rihan mở cửa ra ngoài, Hana  cắn răng một cái, đột nhiên ở hắn trên lưng chụp thượng một lá bùa, tiếp theo nắm lấy cổ tay của hắn kéo người chạy đi.

Vừa mới khôi phục thần Rihan còn không có tới kịp phản ứng đã bị người lôi kéo chạy như điên.

  "Vừa mới đã xảy ra chuyện gì?"

"Âm thanh kia là chuyện như thế nào, vì cái gì ta nghe xong liền choáng váng đầu đâu?"

"Tiểu thư, ngươi có hay không nghe được?"

"Nói nữa, chúng ta đây là muốn đi đâu?"

"Ồn muốn chết, câm miệng!"

Toàn bộ tây hẻm quanh quẩn tiếng lẩm nhảm của Rihan  cùng giọng nói không mấy kiên nhẫn của Hana.

Đó là cuộc gỡ đầu tiên của Rihan và Hana, sau này mỗi lần nghĩ lại Hana không khỏi ảo não vì sao lúc đó cô quản tên vô lại này nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #nurarihyon