𝓓𝓸𝓾𝓰𝓱𝓷𝓾𝓽
những chiếc donut bị cháy khét, nhưng chỉ có một chiếc lành lặn.
hôm nay, tại một tiệm cà phê, đã xảy ra một vụ án mạng.
có người đã báo cáo với cảnh sát rằng có một xác chết nằm ở giữa một tiệm cà phê nơi tôi hay đến. lúc đó tôi không hề biết chuyện gì xảy ra cả, tôi chỉ biết rằng người yêu của tôi đã hẹn tôi đến quán cà phê này để hẹn hò. nhưng khi tôi đến thì...
tôi không nghĩ rằng tôi lại thấy một thứ quá kinh khủng như thế này.
người yêu tôi.
nguyễn tuấn duy.
nằm trên vũng máu.
....
"nạn nhân là nguyễn tuấn duy, 25 tuổi. đang cố gắng liên hệ với gia đình"
tôi nhìn cảnh sát, cảm giác đau đầu khiến tôi ong ong lên, tôi rồi không tự chủ được mà khóc.
"anh duy...??"
"ANH DUY!!!"
tiếng hét của tôi khiến tất cả mọi người chú ý, tôi chạy đến bên cạnh duy nhưng ngay lập tức bị cảnh sát giữ lại.
"xin cậu hãy bình tĩnh"
"tôi là người yêu của cậu ấy... làm ơn... hãy cho tôi biết chuyện gì xảy ra đi..."
tôi nhìn cảnh sát với đôi mắt khẩn thiết.
"cậu là người yêu của nạn nhân? tại sao cậu lại đến đây?" - vị cảnh sát nhìn tôi.
"tôi có hẹn với anh ấy ở tiệm cà phê này, anh ấy mới nhắn cho tôi cách đây khoảng 1 tiếng trước. với lại sao tôi không thể đến đây?" - tôi hơi nhíu mày
"hừm..." - vị cảnh sát nghĩ rất lâu rồi quay sang nhìn tôi.
"nếu có người yêu của nạn nhân ở đây, mọi thứ sẽ rất đáng để nói. sẽ có thể biết được rằng nạn nhân có thù oán hay ghét ai không, vì vậy tôi mong cậu hợp tác điều tra"
tôi khẽ gật đầu, chẳng muốn nói gì thêm. tôi liền bị cảnh sát đưa lên xe.
suốt cuộc thẩm vấn, tôi chẳng thể nói được quá nhiều. ai cũng hiểu những gì tôi đang trải qua, mất một người mình yêu thương thì còn gì diễn tả nổi nữa.
nhưng vấn đề là... họ không nghĩ đó là một sự trùng hợp.
"lê hồ phước thịnh, trong đoạn camera trích xuất lúc xảy ra án mạng khoảng 30 phút, tôi thấy bóng dáng của cậu rời khỏi khu dân cư của cậu đang ở, cho tôi biết cậu có đi đâu không?" - một viên cảnh sát hỏi tôi.
"tôi... tôi đến một cửa hàng gần nhà mua một thanh socola cùng với marshmallow, tôi đang làm chocolate bomb nổi tiếng trên mạng, cũng đang là mùa đông mà, tuyết rơi nhiều quá, tôi thèm một cốc socola nóng"
"hừm... vậy cậu có thể xuất trình hoá đơn không?"
"được."
tôi vội lôi trong túi một tờ hoá đơn bị nhàu nát trong túi quần
"hừm... thôi được rồi, coi như cậu có bằng chứng ngoại phạm, chúng tôi sẽ điều tra thêm, cảm ơn cậu!!"
sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, tôi liền nhận được cuộc gọi của anh bảo.
anh bảo là tiền bối của tôi, chúng tôi có tham gia chung câu lạc bộ bóng rổ khi còn học đại học, anh ấy là một người hoàn hảo, học tập cho đến thể thao, anh ấy đều đứng đầu. anh bảo cũng chẳng thèm yêu ai, nhan sắc có nhưng anh khá ghét việc yêu, nên thường có ai tỏ tình thì anh sẽ né cho bằng được, và chỉ chơi với những người đã có bồ, nên tôi là người may mắn trở thành một trong những anh em tốt của anh ấy.
anh bảo biết chuyện nguyễn tuấn duy bị sát hại, có lẽ nghĩ tôi buồn nên liền đồng ý, mặc dù thời tiết đang rất xấu. tôi cảm thấy mừng lắm, vì bây giờ tôi có thể tâm sự rồi, tôi không có quá nhiều bạn. tôi hứa với anh bảo sẽ bao anh ấy chầu này, anh ấy cũng vui vẻ đồng ý.
trời về đêm tuyết phủ khá dày, tôi đã rất khó khăn trong lúc di chuyển. chạy thật nhanh vào trong cửa tiệm, tôi đã thấy anh bảo ngồi chờ tôi ở đó, thời tiết quá khắc nghiệt, nên quán cũng chẳng có ai cả, chắc tại họ cũng chẳng điên mà ra ngoài giữa cái thời tiết âm mấy độ như này cả.
"thịnh, anh gọi món rồi, chờ một chút nhé."
anh bảo nhìn tôi mỉm cười, trong lòng tôi lúc này như được sưởi ấm lên vì cái nụ cười tỏa nắng kia. anh bảo thấy mắt tôi đỏ hoe, cũng liền lấy một chiếc khăn ướt lau khóe mắt của tôi. chiếc khăn hơi lạnh khiến tôi rùng mình, anh ấy bỗng bật cười rồi thu tay lại.
"thịnh, em dễ thương thật đó."
"hả..?? em cảm ơn."
tôi ngại ngùng đáp anh ấy, đúng lúc đó bàn thịt nướng được bày ra, khói nghi ngút bốc lên, trong bụng tôi bỗng cồn cào, dứt khoát lấy hai xiên thịt bỏ vào bụng, rồi là nốc thêm rượu, thứ rượu đắng ngắt cứ vậy chui tuột vào cổ họng khiến tôi nóng ran lên, từ việc cảm thấy lạnh, giờ tôi cảm thấy bức bối khó chịu.
tôi không còn giữ được tỉnh táo nữa, tôi bắt đầu khóc lóc, tay vẫn gắp lấy miếng thịt rồi lại nốc cạn rượu, mấy chai rượu đã khiến tôi lăn lóc ra đó rồi. tôi nhìn anh bảo, anh ấy đang nhìn tôi với vẻ lo lắng, nhưng không hề động chạm đến tôi. tôi lúc này cũng đã mất hết bình tĩnh, rồi kể khổ với anh.
"anh bảo... hức... duy... yêu em lắm... em thật sự rất đau đớn khi duy từ bỏ em mà rời khỏi trần thế này..."
tôi cứ vậy mà khóc, rồi vẫn rượu, anh bảo cũng không ngăn tôi uống tiếp rượu, có lẽ anh ấy biết tôi đang tuyệt vọng thế nào khi người tôi thương rời xa.
"thịnh, say nốt hôm nay thôi nhé, em cứ nói đi, anh sẽ ngồi nghe hết, anh biết em đang đau đớn như nào mà."
tôi cố gắng mở to mắt ra nhìn anh bảo, nhưng thật sự rằng chẳng thấy gì nữa, mọi thứ đã trở nền nhòe dần, vì nước mắt, vì cơn say rồi.
"em... em buồn lắm... hức... nguyễn tuấn duy của em..."
tôi cứ vậy mà khóc mà không biết ngất đi từ bao giờ. cho đến khi tôi tỉnh dậy thì đã thấy hồng trung mang đến một ly nước chanh ấm cho tôi.
"thịnh, uống để giải rượu."
"em cảm ơn..."
tôi nhận ly nước từ tay anh, uống hết một hơi. tuyết bên ngoài trời lúc này đã không còn rơi nhiều như đêm qua nữa, cảm giác mọi thứ thật chậm rãi, cái chết của duy, chỉ có một mình tôi đau đớn, nhưng mọi thứ vẫn tiếp tục diễn ra mà chẳng hề ngừng lại.
anh bảo ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay tôi, an ủi tôi một phần. tôi cũng chỉ mỉm cười đáp lại, tôi cảm thấy thật vui khi có một vị tiền bối tốt bụng như vậy.
hôm đó cũng là ngày tổ chức đám tang cho duy, vì mọi việc bây giờ mới giải quyết tạm ổn. mọi người đi đến không nhiều, đơn giản vì duy không có quá nhiều mối quan hệ, tôi chỉ biết là anh ấy có vài người bạn nữ và mấy tên cùng câu lạc bộ với anh ấy hồi cấp 3, tôi không nhớ rõ anh ấy ở câu lạc bộ nào, vì duy không có quá nổi bật khi ở đó. chúng tôi yêu nhau từ hồi lớp 12, nên những hoạt động về câu lạc bộ gần như là bị hạn chế hết.
bước đến trước di ảnh của duy, tôi lại nhớ anh ấy, rồi lại bật khóc. tôi là người khóc lớn nhất trong đám người đến dự, kể cả ba mẹ của duy. tôi thật sự cảm thấy đau đớn khi chuyện này xảy ra.
bỗng một bàn tay khẽ chạm vào vai tôi, tôi giật mình, quay người lại, phát hiện ra đó lại là mẹ của duy. bà ấy lịch sự chào tôi, nhưng khuôn mặt chứa đầy sự buồn bã, nước mắt vẫn còn ở trên khóe mi.
"thịnh, con đừng khóc nữa, bác biết con yêu duy cũng lâu rồi... nhưng mà..."
bà ấy cố gắng nói, nhưng nước mắt cứ rơi ra, tôi có thể thấy bà cố gắng nói, nhưng liên tục khóc nấc lên, chồng của bà phải đến dỗ dành bà rồi dìu bà về chỗ, tôi cứ đứng chết trân ra đó, cảm thấy đau đớn tột cùng, nước mắt tôi vẫn rơi, tôi không còn sức để nói gì nữa, tôi chỉ có thể nhìn người mình thương nhất rời khỏi trần thế một cách đầy đau đớn.
so deep, so empty, i need thee.
so deep, so empty, i need thee.
kể từ ngày hôm đó, tôi nào cũng chỉ ru rú trong một mình, cầm những bức ảnh mà bật khóc, tôi thật sự không còn chút sức lực nào nữa, tôi cảm thấy đau đớn lắm, anh bảo liên tục an ủi tôi, nhưng tôi cũng chỉ biết mỉm cười, rồi lại khóc tiếp.
tôi cứ tưởng mọi thứ sẽ trôi tiếp,
cho đến một hôm.
"thịnh"
"ai vậy?"
"bảo"
tôi nhìn ra phía sau.
"có chuyện gì vậy anh?"
"anh đến tâm sự với em thôi có gì đâu!!"
anh bảo vỗ vai tôi, mỉm cười
"không có gì phải buồn cả, anh nhớ hồi trước cậu ấy có nói với anh rằng anh ấy có giấu một thứ gì đó khá quý giá ở gốc cây nơi duy tỏ tình em ấy, em thử ra đó xem"
tôi nhướn mày, nhưng rồi lại gật đầu.
tôi cũng muốn xem thứ đó là gì.
ngay sau đó, tôi đã chạy đi.
"này!!! thịnh!!"
"hả-"
"cố gắng lên nhé, anh tin em sẽ làm được"
tôi không hiểu ý nghĩa của câu nói đó lắm... nhưng tôi vẫn mỉm cười gật đầu.
nơi anh duy tỏ tình tôi là ở một gốc cây thông khá lớn ở sau ngôi trường mà tôi từng học. kí ức này khá đẹp nên tôi còn nhớ chút gì đó.
dưới cái thời tiết âm độ này, tôi phải dùng tay không đào bới đất, đến mức tay tôi đỏ lên và chảy máu, tôi mới chạm được một thứ khá cứng. tôi dùng hết sức mình lôi ra chiếc hộp bằng gỗ.
món quà của duy khiến tôi thật bất ngờ.
nhưng có vẻ như... nó hơi to nhỉ?
tôi bật cười, rồi mang chiếc hộp đó về.
cho đến khi tôi quay trở về nhà, tôi nhận được một bức thư, cùng với vài tấm ảnh. tôi liền mở nó ra xem.
thịnh, em yêu dấu.
anh bảo đây.
anh thông báo với em rằng, anh sẽ phải xa em một thời gian, khá lâu đấy.
đừng giận anh nhé...
em luôn là em trai của anh.
bảo.
tôi liền gọi điện cho bảo, nhưng không thể, số đã xoá.
nhưng tôi lại bị một thông báo làm cho sững sờ
tìm ra hung thủ giết nạn nhân nguyễn tuấn duy, trần thiện thanh bảo, đã đi tự thú với cảnh sát.
tôi hơi sững người, rồi im lặng.
"anh bảo này... thật là..."
"nghĩa ra chúng ta vẫn sẽ mãi là anh em tốt, nhưng có vẻ như anh chỉ muốn em sống tốt thôi, chứ không phải anh ha"
tôi nhìn vài bức ảnh trên bàn, vò nát nó rồi ném thẳng vào thùng rác.
.
.
.
đến ngày diễn ra phiên tòa, tôi đã đến đó.
lúc đó có tôi, bố mẹ duy, và...
một vài người phụ nữ đang ngồi khóc lóc và chửi rủa anh bảo.
tôi không biết đó là ai, liệu đó có phải là họ hàng của anh duy không
hay...
"sau khi kiểm tra mọi thứ, tôi tuyên bố, bị cáo trần thiện thanh bảo, kết án tù chung thân. tuy nhiên, vì đã tự thú nên sẽ được giảm nhẹ án tù, việc này sẽ được xem xét thông qua hành động của bị cáo."
khi nghe tin anh bảo sẽ bị kết án tù chung thân, tôi vẫn cảm thấy đau đớn trong lòng. nhưng khi nghe tin anh bảo có thể được giảm án, thì tôi lại cảm thấy cũng vui vẻ được một chút. vì vốn dĩ anh bảo vẫn luôn là người bạn thân thiết nhất của tôi mà.
tôi nhìn anh bảo bị đưa đi, thở dài, tôi không biết nói gì nữa.
cuộc sống của tôi trở về với quỹ đạo thường ngày, chỉ tiếc là tôi thật sự cô đơn dưới tiết trời đông lạnh lẽo này.
sau đó một tháng, tôi đến thăm anh bảo, trông anh ấy đã xuống dốc không phanh, mặt cậu ấy hóp lại, cơ thể gầy đi trông rõ, mặc dù vốn dĩ bảo luôn là người có thân hình cao to, nhưng không nghĩ cậu ta lại suy sụp đến mức như vậy.
"anh bảo, tại sao... cậu lại giết duy...?"
"hừ... mình đã trả thù cho cậu rồi đó..."
"trả thù cái đếch gì chứ... em ghét anh lắm..."
anh bảo mỉm cười, rồi nhìn tôi với ánh mắt buồn bã.
"liệu món quà của anh duy có làm có làm em vui không?"
tôi khẽ gật đầu, nhưng không trả lời.
"hãy làm điều gì đó thật có ích với thứ đó nhé, thịnh lé"
cuộc ghé thăm của chúng tôi cũng đã kết thúc, tôi nhìn anh bảo lần nữa, thầm hứa sẽ đến thăm anh ấy thường xuyên hơn.
trước khi rời khỏi trại giam, khóe miệng của tôi không tự chủ được mà khẽ nhếch lên, rồi bỗng chốc cười lớn.
"hừ... anh bảo... anh vẫn luôn là người bạn tuyệt vời nhất."
một cái kết... cho 2 cả hai bên.
tôi nghĩ... tôi cảm thấy thương anh bảo hơn.
...
chiếc bánh donut.
gậy bóng chày.
trăng.
hoa.
tuyết rơi.
nước mắt.
lời cầu xin.
....
tôi đã làm một con người tuyết và đặt tên nó là duy, đặt trước cửa nhà. coi như là vật thế thân để tôi bớt nhớ anh ấy hơn.
dạo này tuyết nhiều quá, người tuyết vẫn còn nguyên vẹn, cũng đúng ha, vì cũng sắp đến giáng sinh rồi. tôi đã làm con người tuyết đó, nó to lắm, chỉ thấp hơn duy một chút thôi, nó được đội một chiếc mũ len màu đỏ, tôi còn đeo cho nó chiếc khăn mà duy đã tặng tôi vào cái mùa đông năm ngoái, tôi đã tính khoe duy về con người tuyết này, nhưng chưa kịp khoe thì anh ấy đã không còn nữa.
một mùa giáng sinh... thật cô đơn.
...
sắp giáng sinh rồi, tôi đã đón một đợt nắng đầu tiên trong mùa đông này.
tôi lại mua một thanh socola và marshmallow, vì tôi muốn uống chocolate bomb. vừa bước ra khỏi cửa hàng, tôi đã cảm thấy thời tiết đã ấm lên nhiều rồi.
người tuyết tên duy vẫn đứng trước cửa nhà tôi, vẫn một biểu cảm tươi cười đó.
miệng tôi cũng khẽ nhếch lên.
"duy... em về rồi này..."
bước vào trong nhà, pha cốc chocolate bomb. lúc xong thì trời cũng gần tối. tôi bật tivi lên xem, đúng lúc đó có dự báo thời tiết, tôi muốn xem thời tiết mấy ngày tới sẽ như thế nào.
thời tiết sẽ có nắng vào mấy ngày tới, nhiệt độ cũng sẽ tăng lên, đợt không khí lạnh nhất năm sẽ kết thúc vào ngày mai. mọi người sẽ được đón một mùa giáng sinh ấm áp hơn năm ngoái.
nghe xong, tôi quay người nhìn con người tuyết vẫn ở đó, bỗng chốc thoáng buồn, tôi cảm thấy thật tiếc khi thời tiết sẽ hết lạnh, tôi đã mong chờ năm nay trời sẽ thật lạnh để người tuyết sẽ ở bên tôi suốt mùa đông giá rét này mà.
khi nãy tôi nhìn thấy người tuyết đang bắt đầu có dấu hiệu, nó không còn cứng nữa, mà mềm tơi đi.
người tuyết sẽ tan đi sao? thật đúng là quá chán mà. tôi sẽ không còn người yêu thay thế nữa rồi.
có lẽ tôi nên làm một con người tuyết to hơn, bằng anh duy, để tôi có thể ôm nó...
ừm...
tôi cũng không chắc rằng, tôi sẽ ôm nó mà không bịt mũi đâu.
end.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com